Thiên Hạ Đệ Nhất Thần


Truyền thuyết kể răng, mỗi khi Thiên Đạo tiêu vong, luân hồi đi đến điểm cuối, trong giới vực vô tận sẽ xuất hiện mười con “Cự Thú Thái Cổ Hỗn Độn”.

Bọn chúng có thân thể khổng lồ có thể sánh với Thần Vực, nơi bọn chúng đi đến trời long đất lở, thời không điên đảo, tinh hà suy vong, chúng sinh gặp nạn.

Sau khi huỷ diệt thế giới cũ, bọn chúng sẽ mai danh ẩn tích, sau đó thiên địa tái sinh, trật tự xây dựng lại, sinh mệnh xuất hiện một lần nữa, thế giới mới ra đời.

Học cung Viêm Hoàng.

Đêm nay mây đen phủ kín, sấm chớp rền vang, mưa như trút nước.

Đệ tử học cung “Lý Tuấn Hy” đang ngồi trên lưng Bạn Sinh Thú “chim đại bàng bốn cánh vàng”, xuyên qua màn mưa dày.

đặc, dừng lại trước một căn phòng.

Két!
Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ váy trẳng vóc người lả lướt xuất hiện, một tay cầm tà váy, một tay che ô giấy dầu, đứng trong nước mưa bản tung toé, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, đi đến che mưa cho Lý Tuấn Hy.

“Tình Tình, kỷ niệm một năm vui vẻ”, hai người bước nhanh vào trong nhà, vừa đi vào, Lý Tuấn Hy đã lấy ra một cây

trâm ngọc đặt trong tay nàng ta.

“Đẹp quá, đeo cho ta đi”, Mộc Tình Tình vui mừng và kinh ngạc nói.

Hai người đứng trước gương.

Lý Tuấn Hy cài trâm ngọc lên tóc nàng ta, véo mặt nàng ta một cái.

Hắn không nhìn thấy trong mắt Mộc Tình Tình loé lên vẻ mất kiên nhẫn.

Bên ngoài tiếng sấm rền vang, bầu không khí trong phòng cũng vô cùng mập mờ.

“Tuấn Hy, tối nay, ta muốn trở thành nữ nhân”, nàng ta cúi đầu, khuôn mặt đã ửng đỏ, lộ vẻ xinh đẹp quyến rũ.

“Là sao?” “Ta muốn dâng mình cho chàng”.

Trong lúc nói chuyện, nàng ta đã duỗi tay chủ động cởi quần áo, làn da của nàng ta vô cùng mềm mại, khiến người ta say mê.

Nhưng Lý Tuấn Hy cảm thấy rất kỳ lạ.

Bình thường nàng ta là một người đoan trang dè dặt, dù qua lại với nhau cũng rất khó đến gần nàng ta, thậm chí nàng †a còn luôn nói tu luyện rất quan trọng, ngay cả việc hai người yêu nhau cũng không công bố với bên ngoài.

Sao tối nay lại chủ động thế? Hắn lùi về sau hai bước.

“Chàng sợ ư?”, Mộc Tình Tình hỏi.

“Tình Tình, hôm nay nàng sao thế, không giống với nàng thường ngày chút nào”, Lý Tuấn Hy cất lời.

Hai người họ gặp nhau trên đường đến Diệm Đô, khi đó Lý Tuấn Hy đã cứu nàng ta, sau đó thì cùng đi với nhau.

“Ta nên thế nào? Ở bên cạnh chàng cả đời để làm một kẻ vô danh sao?”, Mộc Tình Tình chợt cười khinh thường, sau đó tiếp tục cởi quần áo.

Äm!

Lúc này, một tiếng sét nổ vang.

Mái nhà chợt bị sét đánh thủng, bên ngoài vô cùng ồn ào.

Tia chớp xoẹt qua chân trời, ánh sáng rực rỡ loé lên, một con chim ưng ba mắt màu tím bay xuống từ trên trời.

Trên lưng chim ưng là một thiếu niên, giữa mắt thiếu niên kia như có lôi trì, trong lúc sấm chớp rền vang, hắn ta điều khiển chim ưng ba mắt, tựa như đứa con của sấm!
“Lý Tuấn Hy, không ngờ ngươi lại dám bỏ thuốc xâm phạm Mộc Tình Tình!”, giọng nói của thiếu niên kia tựa như.

sấm rền, lửa giận ngút trời.

Ẩm!
Chim ưng ba mắt dưới người hắn ta đột nhiên bộc phát ra một tia sét động trời, đánh thẳng lên người Lý Tuấn Hy.

Đây là uy lực thần thông của “Bạn Sinh Thú”, uy lực như thế đánh lên người khiến Lý Tuấn Hy cảm thấy tê dại, dòng điện chạy dọc cả người, hoàn toàn không thể cử động.

“Lâm Tiêu Đình?”, Lý Tuấn Hy giật mình.

Đương nhiên là hắn biết người này, ở học cung Viêm Hoàng, Lâm Tiêu Đình là một tồn tại như sấm bên tai.

Hắn ta chẳng những có thiên phú đáng sợ, là “đệ tử Thiên Phủ” của học cung, mà còn xuất thân từ “phủ Lôi Tôn” của Diệm Đô, có thể nói là con cháu của gia tộc lớn hàng đầu “nước Chu Tước”!
Lý Tuấn Hy và Mộc Tình Tình đều đến từ một toà thành nhỏ của nước Chu Tước, trải qua trăm cay nghìn đăng mới có thể đến học cung Viêm Hoàng tu luyện, nói thẳng ra thì hai người họ và Lâm Tiêu Đình là người của hai thế giới, không có khả năng qua lại với nhau.

“Đình ca, cứu ta với”, một giọng nữ hốt hoảng vang lên từ bên cạnh.


Sau khi bị sét đánh, Lý Tuấn Hy vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mộc Tình Tình quần áo xốc xếch co người trốn bên cạnh Lâm Tiêu Đình, nhìn hắn bằng ánh mắt ghê tởm, nước mắt cũng không ngừng tuôn rời.

“Lý Tuấn Hy, xét thấy hành vi không bằng cầm thú này của ngươi, ta là đệ tử Thiên Phủ của học viện Viêm Hoàng, có quyền trừng phạt ngươi”.

“Ta tuyên án Bạn Sinh Thú chim đại bàng bốn cánh vàng của ngươi phải chết!”
Lâm Tiêu Đình tuyên bố với giọng điệu nặng nề.

Bạn Sinh Thú chết cũng đồng nghĩa với việc phế bỏ Ngự Thú Sư, Lâm Tiêu Đình là muốn khiến Lý Tuấn Hy sau này không thể tu luyện nữa, tu vi thụt lùi, trở thành một kẻ vô dụng, mãi mãi không có ngày trở mình.

Hắn ta vừa dứt câu, con chim ưng ba mắt với rắn điện quấn chăng chịt quanh người phát ra tiếng gầm thét tàn bạo rồi nhào đến, dùng móng vuốt đè lại chim đại bàng bốn cánh vàng của Lý Tuấn Hy, sau đó nâng mỏ rút từng cái lông chim trên người nó.

Mỗi một cái lông chim bị rút ra đều là một lỗ máu!
Tiếng kêu thảm thiết của chim đại bàng như gai đâm vào lồng ngực Lý Tuấn Hy, khiến hắn hít thở cũng cảm thấy đau đớn!
“Kim Vũ!”, đây là tên Bạn Sinh Thú của hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận