Thiên Hạ Đệ Nhất Trữ Hàng


Nghĩ đến nhà trưởng thôn cũng gần nhà thợ rèn, hay là ghé qua xem Thiết Đản có ở đó không nhỉ? - Mỗi lần cậu nhóc đó giao nhiệm vụ toàn là một chuỗi dài, lên cấp còn dễ hơn mấy nhiệm vụ khác nhiều.
Thế là cô nàng quyết định ghé qua đó trước khi thoát.
Đi được nửa đường, Thời Miên bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu chạy về chỗ cũ.
Lúc cô chạy về đến nhà trưởng thôn thì người trong sân vẫn chưa mở cửa hẳn, chỉ hé một khe nhỏ để nhìn ngó xung quanh.

Thấy Thời Miên quay lại, ông ta vội vàng đóng cửa, vì quá nhanh nên quên mất mình đang làm gì, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”...
Thời Miên: “...”
Dù biết đối phương chỉ là NPC, cô vẫn thấy tội cho ông ta một giây.
Trông ông ta thảm hại đến mức, cô bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đáng sợ quá hay không.
Nhưng cô cũng không đến nỗi quên mất chuyện bị lừa, liền đạp cửa xông vào: “Giờ thì biết sợ rồi chứ gì?”
“Vô Triều Vô Mộ sao, chuyện này… Nó là có nguyên do cả đấy!” - Vừa nhìn thấy cô vào, trưởng thôn vừa lắc lắc cái đầu bị kẹp đau điếng, cố gắng giải thích.
“Được, vậy ông nói xem nó có nguyên do gì?” - Thời Miên đi thẳng vào sân rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Tuy thiết lập của game chỉ là một ông lão bình thường, nhưng nhìn vào cái sân này là biết ngay ông ta rất biết hưởng thụ.

Giữa sân có một cái hồ nhỏ, trong hồ trồng rất nhiều hoa sen, giờ đã bắt đầu kết hạt.
Bên hồ còn có một cái ghế đẩu, cô có thể tưởng tượng ra cảnh lúc không có ai, ông ta ngồi câu cá, hóng gió ở đây, ngày nào cũng ung dung tự tại.
Cách đó không xa là một cái chòi nghỉ mát, bên trong bàn ghế bằng đá đầy đủ cả.
Đối diện với cổng chính là một dãy nhà.

Gần đây, những ngôi nhà cô nhìn thấy đều là kiểu kiến trúc cổ, nhà trưởng thôn cũng vậy.

Cửa chính mở toang, chỉ nhìn kích thước thôi cũng biết sống ở đây thoải mái hơn cái căn hộ studio hơn 30 mét vuông của cô nhiều.
“Chuyện là… là…” - Trong lúc Thời Miên quan sát, trưởng thôn cố gắng tìm một lý do hợp lý, nhưng lục tung cả kho dữ liệu cũng không thấy câu trả lời nào cho tình huống này.
“Nào, chúng ta ngồi đây nói chuyện.” - Thời Miên chẳng khách sáo chút nào, đi thẳng vào chòi nghỉ mát, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

Dù sao thì thời gian online cũng không còn nhiều, cô không định đi đâu khác nữa, cứ bàn bạc với ông ta xem sao, còn nếu không được thì cứ offline, mai tính tiếp.
“Được… được.” – Trưởng thôn ngồi xuống đối diện cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui