Thiên Hạ Đệ Nhị Mỹ Nhân


Tư Vô Tụ nhẹ nhàng nở nụ cười, như khiến băng tuyết nhẹ tan, mây đen tẫn tán, giúp ánh nắng từ nơi chân trời dịu dàng hạ xuống.
Mà người ấy như là bông tuyết trên tán lá non, vì bị ánh nắng chú ý mà ngoan cường, mà liều mạng trốn đi.
Đường Ninh cảm thấy bộ dáng tên Bình Hộc cứ rướn cổ lên nhìn người ta như thế quá mất mặt, chỉ sợ có khi hắn sẽ tới xin Tư Vô Tụ chữ kí luôn mất.

Nên chẳng thể làm gì khác ngoài việc đi hỏi thẳng vào vấn đề: " Ngươi tìm ta hả? Có chuyện gì?"
Thấy Đường Ninh cảnh giác như vậy, Tư Vô Tụ cũng không muốn đùa với cậu nữa, nghiêm mặt nói: "Ta có tới Thiên Xu tu viện nhận một cọc nhiệm vụ, mà nhiệm vụ này lại cần một người am hiểu về độc dược, nên ta muốn nhờ ngươi."
" Được thôi...!Nhưng mới là ngày đầu tiên chúng ta mới được phát ô ngọc bài mà!" Đường Ninh trợn tròn hai mắt nhìn y.
Ô ngọc bài chính là một vật giống như thẻ học sinh, một pháp khí mà sau khi thông qua sát hạch thì Thiên Tương Tu Viện sẽ phân phát cho mỗi học sinh.

Ở mặt trên ngọc bài sẽ ghi chép tuổi tác, quê quán và thông tin cá nhân của học sinh.

Là vật chứng minh để ra vào tu viện, cũng như dùng để đánh thẻ chấm công.
Mà Ô ngọc bài còn có một chức năng nữa chính là tích lũy điểm cống hiến của học sinh.
Những khu đất trọng yếu của Thiên Tương Tu Viện đều đặt tên theo bắc đẩu thất tinh, trong đó có Thiên Xu là nơi giao nhiệm vụ để cho học sinh làm và tích lũy điểm cống hiến.
Cái tình tiết phổ biến này cũng giống với hầu hết truyện huyền huyễn.

Tu viện cũng không phải là nơi tách rời với xã hội mà họ sẽ nhận ủy thác từ khắp bốn phương tám hướng, sau đó người phụ trách sẽ căn cứ vào nội dung ủy thác mà để độ khó dễ như thế nào.

Các ủy thác cũng được chia làm bốn độ khó giáp, ấp, bính, đinh.Trong đó giáp là khó nhất, đinh là dễ nhất, cứ theo thứ tự dễ dần như vậy giúp cho học sinh lựa chọn nhiệm vụ thích hợp với mình nhất.
Cũng giống kiểu hoạt động ngoại khóa.
Mà khi hoàn thành nhiệm vụ, lấy được điểm cống hiến, các học sinh có thể tới Thiên Cơ Các để đổi lấy đan dược cần thiết hoặc pháp bảo, bí kíp các loại.

Và bởi số lượng có hạn, đồ tốt thì đương nhiên là tới trước được trước.
Đường Ninh đã xem qua phần này trong cốt truyện, đương nhiên biết được những điều đó.
Nhưng cậu không thể tin được là nhân vật chính còn không đợi được đến khai giảng, vừa lấy được Ô ngọc bài liền đến tìm mình để đi làm nhiệm vụ ngoại khóa luôn á trời!
Bạn học, chăm chỉ hiếu học không sai, nhưng ít nhất anh hãy suy nghĩ cho những người anh em vẫn còn đang giãy dụa làm bài khảo hạch thí luyện trong rừng đi, không cảm thấy rằng làm như vậy sẽ kéo rất nhiều cừu hận hả?
Cơ mà đúng là Tư Vô Tụ thật sự chẳng để ý đến hội kéo cừu hận kia.

Bởi sau khi tiến vào Thiên Tương Tu Viện, y sẽ không phải giống như mười chín năm qua ăn nhờ ở đậu, khắp nơi giấu tài nữa.

Bây giờ muốn làm cái gì, y liền đi làm ngay lập tức.

Những kẻ ở Tư gia kia sẽ không còn tạo được cho y thêm thương tổn lớn nữa.

Tới được Thiên Tương Tu Viện danh chấn thiên hạ* này, người của Tư gia càng đừng hòng đưa tay được đến đây.
*danh chấn thiên hạ (名震天下) tiếng tăm vang dội trong thiên hạ.
Tư Vô Tụ liếc mắt nhìn Đường Ninh, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: " A Ninh không muốn giúp ta sao?"
Thanh âm kia, nghe cô đơn biết bao, khiến người ta có cảm giác tự trách nhường nào.
Đường Ninh có thể cảm nhận được tầm mắt tràn đầy mong đợi cùng nóng bỏng đến từ Bình Hộc.

Giống như đang không ngừng ám chỉ cậu: " Thiếu gia! ngài mau mau đáp ứng y đi!"
Đồ lo chuyện bao đồng!
Đường Ninh vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ thở dài.

Thật ra đến cậu cũng không có quyền nói người khác, bởi vì ngay cả cậu cũng tý thì thua trận đầu hàng.

Đối phương mới mang khuôn mặt u sầu một chút thôi, cậu đã không tự chủ được mà mềm lòng mất rồi.
"không phải là ta không giúp đỡ, nhưng mà..." Đường Ninh cố gắng tìm một lý do để biện minh, "Nhưng mà thực lực của ta không đủ, sợ là sẽ kéo chân sau cho ngươi.

Mà ta nhớ là cùng khóa với chúng ta cũng có một người am hiểu về độc tên là Mộ Dung Độc, ngươi tìm hắn xem, đi với hắn thì phần thắng chắc chắn cao hơn là với ta."
Đường Ninh nhớ tới, Tư Vô Tụ sở dĩ gấp gáp kiếm điểm cống hiến như vậy là vì để y có thể đổi một thanh kiếm.
Kiếm mà Tư Vô Tụ bây giờ đang dùng là do Tư gia rèn riêng cho y.

Thoạt nhìn toàn thân trắng như tuyết trông cực kì đẹp đẽ, nhưng thật ra nếu dùng kiếm này quá lâu sẽ làm tổn thương bản thân, nghiêm trọng hơn còn làm ảnh hưởng đến tư chất của người sử dụng!
Thân thế của Tư Vô Tụ cực kì máu chó, muốn tỉ mỉ giới thiệu thì nó còn dài hơn cả thiên thư.

Nói một cách đơn giản, đối với người Tư gia thì Tư Vô Tụ chính là ô uế của gia tộc.

Họ không muốn để cho y một tý tiền đồ tốt nào cả, nhưng lại không nỡ phí phạm gương mặt kia.
Cho nên người Tư gia liền nghĩ đến biện pháp tốt nhất chính là phá hủy thiên phú của y, chỉ để lại gương mặt kia để đi thông gia.
Tư Vô Tụ đương nhiên sẽ không làm bé ngoan đi vào khuôn phép.

Vào thời điểm y ở Tư gia nơi dương thịnh âm suy, cẩn thận giấu tài.


Cuối cùng khiến cho Tư gia nới lỏng cảnh giác, thả y xuất môn báo danh vào Thiên Tương Tu Viện.

Bởi người Tư gia cho rằng Tư Vô Tụ không thể nào thi nổi vào Thiên Tương, chỉ có thể làm bé ngoan trở lại làm công cụ để thông gia.
Lại không nghĩ rằng, một cái Tư gia nhỏ bé từ xưa tới nay đều không giữ nổi Tư Vô Tụ, mà một khi ly khai được Tư gia rồi, từ đây trời cao mặc chim bay, bất cứ ai cũng đều không làm được gì y hết!
Tư Vô Tụ đã sớm có chủ ý thay đổi thanh kiếm muốn nuốt chửng mạng người này, lại tiện tay tìm được một thanh có thể tạm thay thế trên Thiên Cơ Các, dù không phải là hàng thượng đẳng, nhưng mà dù sao có cũng hơn không.
Tiếp đó, y liền tới Thiên Xu tìm được một cọc nhiệm vụ không quá khó khăn đối với y có điểm cống hiến phong phú, quyết định thật nhanh liền bỏ đi làm nhiệm vụ đơn.
Các nhiệm vụ ở Thiên Xu chỉ có thể để một người nhận.

Nếu học sinh đó không thể hoàn thành được nhiệm vụ trước thời hạn thì sẽ bị quy là nhiệm vụ thất bại, người phụ trách sẽ lại một lần nữa dán nhiệm vụ đó lên cho người khác nhận.
Bên trong nội dung cốt truyện, nhiệm vụ của Tư Vô Tụ cần một người am hiểu độc dược.

Mà quan hệ của Đường Ninh với y kém như vậy, y chắc chắn sẽ không tìm đến Đường Ninh.
Tư Vô Tụ khi ấy đã tìm một người tên là Mộ Dung Độc.

Mộ Dung cũng là một thế gia am hiểu đùng độc, cũng có vài phần ngọn nguồn với Đường Gia Bảo.

Mà so với Đường Ninh chuyên dùng ám khi để tấn công, Mộ Dung Độc nghiên cứu chính là độc, càng chuyên nghiệp hơn so với Đường Ninh.

Mà Mộ Dung Độc này, chính là công thứ nhất của nhân vật chính.
Thế cho nên về tình về lý, Đường Ninh cảm thấy mình cần phải nhường cho người anh em này phát huy sở trường, trợ giúp nhân vật chính thụ hoàn thành nhiệm vụ mới đúng.
Còn về bản thân Đường Ninh, bây giờ cậu chỉ muốn về phòng chìm vào mộng đẹp thôi!
Nhưng trời đã chú định cậu cùng chiếc giường mềm mại vô duyên.
Tư Vô Tụ khẽ cau mày: "Mộ Dung? Tuy ta có nghe qua về thế gia này, nhưng ta và vị cùng khoá kia chưa từng gặp mặt, cũng không biết người đó có bản lĩnh gì.

A Ninh đem giao ta cho một người như vậy, thực sự là không muốn giúp ta sao?"
Ngữ khí bây giờ còn tịch liêu* hơn cả hồi nãy, muốn nói lại thôi.

Phảng phất dường như Tư Vô Tụ đang như có như không biểu đạt ý tứ "bị A Ninh vô tình từ chối thật đau lòng quá đi~" không chút trở ngại.

*Tịch liêu: Tịch mịch và hoang vắng.
Lần này thì không chỉ Bình Hộc, ngay cả Bình Hồng thành thật cũng bắt đầu liên tiếp nhìn về phía tiểu thiếu gia nhà mình.
Đường Ninh cắn răng: "Được, ta giúp ngươi là được chứ gì! Nhưng nói trước ta độc thuật không tinh, nhỡ có kéo chân sau của ngươi thì cũng đừng trách ta!"
"Đương nhiên là sẽ không rồi." Tư Vô Tụ nhẹ nhàng đứng lên, nháy mắt liền dịch chuyển đến trước mặt Đường Ninh, một tay xoa mặt cậu, "Ngươi nguyện ý giúp ta, ta cao hứng còn không kịp."
Đường Ninh:"..."
Muốn nói chuyện thì cứ nói, có thể không cần đứng gần như vậy sò mó mặt của ông đây như vậy được không?
Hơn nữa ngươi phi thân cái gì, giỏi khinh công là khoe khoang sao.

Chúng ta có thể bước đi bình thường, ít nhất là để cho người ta chuẩn bị tâm lý trước chứ!
Đường Ninh hít một hơi thật sâu, đập cái tay hư hỏng của Tư Vô Tụ, mặt không cảm xúc: "Thế bao giờ chúng ta xuất phát? Hiện tại luôn hả?"
"Không vội, ngươi về thay quần áo khác trước đi đã." Tư Vô Tụ nói.
"Tại sao?" Đường Ninh cúi đầu nhìn bản thân mình một lượt, cảm thấy mình không hề có chỗ nào không ổn.
"Ngươi mặc bạch y trông quá xinh đẹp." Tư Vô Tụ nói: "rất dễ khiến người khác chú ý."
Đường Ninh nháy mắt liền nổi giận: "Có khác gì ngươi đâu!"
Mặc hồng y thì trông càng tươi đẹp hơn còn gì.

Từ xa nhìn lại thì giống như ánh lửa nồng nhiệt, lại giống như là tân nương.
"Cho nên ta cũng phải trở về đổi đồ." Tư Vô Tụ thuận lời cậu nói, "Ngươi nên đổi lại bộ đồ xanh biếc như trước là được, không quá chú ý.

Khi trốn trong rừng cây thì có thể hoà làm một."
Nói còn rất có đạo lý, mà Đường Ninh thì đối với việc bị khen "quá xinh đẹp" có hơi chút oán niệm.
Tại sao không phải là "Oai hùng bất phàm*" "Bạo ngược bắn ra bốn phía" "Hiệp khí bức người" các kiểu hình dung như vậy chứ?
*Oai hùng bất phàm: Không tầm thường, vượt hẳn người thường.

( mấy từ clai cx ý xêm xêm thế:v)
Vốn từ của bạn học đây cần phải bổ sung thêm nha.
Cứ như vậy sự tình đã được quyết định.

Đường Ninh cuối cùng vẫn phải trở về thay bộ quần áo khác.
Sau khi thay quần áo xong, suy nghĩ một chút, vừa đi ra đến cửa cậu lại quay lại mang đi theo mấy bình độc dược, cũng đem theo quyển sách bên người của nguyên thân, chuẩn bị trước bất cứ tình huống nào.
Vừa đi ra, nhìn thấy Tư Vô Tụ cũng đã đổi một thân hắc y.

Vải vóc phổ thông, không có hoa văn gì trên áo, tay áo được thiết kế bó hẹp lại song vẫn không thể chèn ép được sự tuấn mĩ kiên cường của y.
Nhìn qua càng thêm cấm dục, giống như có một luồng khí tức idol quốc dân đập vào mặt.
"Lại đây, giúp ngươi dịch dung." Tư Vô Tụ nói với Đường Ninh.
"Ngươi còn biết dịch dung á?" Đường Ninh nghi hoặc nhíu mày.


Cậu chỉ nhớ giá trị vũ lực của Tư Vô Tụ rất cao, chứ không nhớ rõ một chi tiết nhỏ này trong nguyên tác.
Tư Vô Tụ chỉ chỉ một thị nữ đứng đằng sau mình: " Ngọc Hà là một cao thủ dịch dung, nàng có thể giúp ngươi."
Đường Ninh nháy mắt liền hiểu, Tư Vô Tụ có thể không cần biết dịch dung bởi người của y còn có rất nhiều nhân tài!
Thị nữ tên Ngọc Hà từ khi bắt đầu đến giờ vẫn đang quan sát Đường Ninh.

Thấy thiếu chủ điểm tên mình, nàng biết rằng đã đến lúc mình ra trận.

Vì vậy bỏ xuống chiếc rương lớn trên lưng " lách cách" đặt lên mặt bàn rồi mở ra.
Bày bố bên trong chiếc rương là đủ loại kiểu dáng bình chai lọ, tất cả đều là công cụ dịch dung.
Sau đó Ngọc Hà liền trực tiếp bắt đầu, cứ xoa xoa bóp bóp trên mặt Đường Ninh, đem phấn thơm ngát mà thoa lên mặt cậu.

Thậm chí có vài lần Đường Ninh thiếu chút nữa không nhịn được mà hắt xì.
"Được rồi." Ngọc Hà lùi ra, đem Đường Ninh đã hóa trang xong cho Tư Vô Tụ xem, "Thiếu chủ cảm thấy thế nào?"
Đường Ninh cầm chiếc gương đồng lên nhìn một chút, phát hiện ra Ngọc Hà tiểu tỷ tỷ thật sự rất có tài năng.

Mặt cậu dù không có gì thay đổi, song ngũ quan đã được vẽ lại trông tương đối bình thường, không còn là kiểu diễm lệ bức người nguyên bản nữa mà chỉ nhìn có chút thanh tú mà thôi.
"Vẫn quá xinh đẹp." Tư Vô Tụ khẽ cau mày.
Đường Ninh tức giận, hàng này so với ngươi còn có thể gọi là đẹp được á hả???
Tư Vô Tụ bình tĩnh cầm lấy một chiếc bút vẽ lông mày, điểm vài nét trên mặt Đường Ninh: "Như vầy là được rồi."
Tư Vô Tụ thoạt nhìn rất hài lòng.
Thanh tú thiếu niên trong gương đồng nhất thời liền biến thành mặt rỗ, hơn nữa còn bị người dở hơi điểm trên môi nốt ruồi của mấy bà mai!(:)))) Chỉ cần hơi động miệng, cái điểm đen khổng lồ kia cũng hơi động, trông cực kì chói mắt.
Thời điểm lúc dịch dung đã hạ thấp sắc đẹp còn chưa tính, ngươi nhất định phải đem ông đây vẽ ra xấu xí đến như vậy, không phải là cố ý đấy chứ?
Đường Ninh vừa muốn vì mình đấu tranh một chút, lại thấy Tư Vô Tụ lấy ra một cái mặt nạ da người, dán lên mặt mình.
Đệ nhất thiên hạ mỹ nhân nhất thời liền biến thành ăn mày xin cơm ngoài đường, toàn mùi rượu, cúi gằm mặt, mà trên mặt còn có nhiều nếp nhăn, bộ dạng chán chường nghèo nàn túng cùng.
Tâm lý của Đường Ninh bỗng nhiên liền thăng bằng, nhìn lại gương đồng, cũng không cảm thấy khuôn mặt này của chính mình quá khó tiếp nhận nữa.
Tư Vô Tụ thấy Đường Ninh nhìn gương đồng, còn tưởng cậu không hài lòng, dò hỏi: " A Ninh không thích khuôn mặt đó sao? Có muốn đổi với ta không?"
"Không không không! như này rất ổn, ta rất hài lòng!" Đường Ninh lập tức khoát tay nói.
Cái này gọi là không so sánh thì không biết quý trọng.

Mặt rỗ nhìn lâu thật ra cũng không quá tệ nha, xấu manh xấu manh.

Tư Vô Tụ cũng nói:" Vậy là tốt rồi.

Cho dù có thành tiểu mặt rỗ, A Ninh cũng vẫn rất đáng yêu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận