Thiên Hạ Đệ Nhị Mỹ Nhân


Đường Ninh suy nghĩ minh bạch, liền gật gật đầu: "Được, ta hiểu rồi, chúng ta mau chóng lên đường đi thôi."
Tư Vô Tụ nhẹ nhàng nở nụ cười: " A Ninh thật tốt."
Tự nghĩ thông suốt vào đúng thời điểm thì không có vấn đề gì nữa.

Lúc tức giận thì chỉ cần hơi hơi dỗ dành một chút là tốt rồi.

Vừa ngoan ngoãn lại không có tâm nhãn, so với hạng người lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo như Tư gia thì đáng yêu biết bao nhiêu.
Cho nên Tư Vô Tụ cảm thấy được ở chung một chỗ với Đường Ninh còn thoải mái hơn nhiều.
Đặc biệt khi y bị Bối Dật Đình phát hiện khi đang lét lút trốn trong bụi rậm quan sát cùng với mấy sự việc liên tiếp xảy ra sau đó, giúp Tư Vô Tụ thật sự nhận thức được Đường Ninh --- chẳng qua là có chút tính khí tiểu hồ ly mà thôi.

Dám yêu dám hận, không tâm cơ, nghĩ gì đều viết hết lên mặt.

Chỉ là có chút ngốc nghếch.
Đường Ninh chà xát cánh tay: " Ngươi có thể đừng nói mấy lời như vậy được không, nghe hơi buồn nôn.

Còn có xin hãy gọi ta là bạn học Đường hoặc là Đường công tử, chúng ta không có thân quen như vậy."
"Ở chung lâu sẽ thành quen, ta thích gọi ngươi là A Ninh đó, không được sao?" Tư Vô Tụ trừng mắt nhìn, "Ngươi cũng có thể gọi ta là Vô Tụ, như vậy cả hai ta đều không thiệt thòi nữa rồi."
Đường Ninh:"..." Có thể dùng cái từ "thiệt thòi" trong hoàn cảnh này như thế sao? Tại sao cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhìn gương mặt Đường Ninh trưng ra biểu tình không nói nên lời, Tư Vô Tụ liền khẽ cười: "A Ninh thật đáng yêu."
"Ngươi có thể đổi từ khác đi được không, ta mà lại dùng từ đáng yêu hả!" Đường Ninh bất lực phun tào.
Tư Vô Tụ: "Vậy thì...!người gặp là yêu?"
Đường Ninh: "Đó là hình dung cho cô nương, đổi cái khác!"
"Hoạt bát đơn thuần? Ngây thơ hồn nhiên?"

"Ngươi đang muốn nói ta không có đầu óc hả!" Đường Ninh phẫn nộ.
Tư Vô Tụ cố nén cười nhìn cậu.

Đúng là có chút ngốc, nhưng y cảm thấy nếu nói ra thật, Đường Ninh nhất định sẽ thẹn quá quá giận.
"Làm gì có, A Ninh phản ứng cực nhanh, ám khi bắn ra cũng cực chuẩn, nếu không có ngươi, ta đã bị huyết yêu lang làm bị thương rồi." ngữ điệu Tư Vô Tụ hòa hoãn.
"Thật không?" Đường Ninh ngờ vực nhìn y.
Kỳ thực lúc đó Đường Ninh chỉ là nhất thời tình thế cấp bách mới dùng được ám khí theo bản năng.

Theo lý mà nói dưới tình huống như vậy, Tư Vô Tụ cũng có thể phát hiện ra sát ý của huyết yêu lang mà phản đòn, nhưng y lại không làm như vậy.

Đường Ninh bất giác nghĩ, không chừng có khi tên này cố ý đứng bất động chính là để thăm dò mình.
Người này có niềm đam mê ác độc quá nha!
Tâm cơ cũng rất thâm trầm luôn!
...
Cầm ô ngọc bài đến cửa Thiên Tương tu viện để đăng ký, Đường Ninh cùng Tư Vô Tụ liền dẫn theo bốn tên thị giả ra khỏi tu viện.
Một thị giả nam khác ngoài Lôi Bằng của Tư Vô Tụ kéo xe ngựa, dựa theo bản đồ chỉ đường đi mất khoảng một canh giờ, đi tới ngoại thành phía đông ngoài thôn.
Mọi người đều là muốn tốc chiến tốc thắng cho nên không cần thiết phải ngủ lại thôn.

Xuống xe ngựa, liền trực tiếp tiến vào rừng.
Trên đường, Đường Ninh ở trong xe ngựa có chút hoảng hốt.

Những ký ức trì độn đến mức khiến người ta sôi máu bắt đầu dần dần thức tỉnh.


Cậu mở quyển sách hướng dẫn dùng ám khí của nguyên chủ ra, phát hiện mấy chỗ lần đầu tiên xem không hiểu, bây giờ bỗng nhiên hiểu hết rồi!
Hơn nữa lúc xuống xe ngựa cậu chỉ là đạp nhẹ chân một cái, không ngờ lại có thể bay ra xa ba mét!
Tư Vô Tụ mỉm cười khen: " Khinh công của A Ninh cũng rất tốt, phiêu bạc như kinh hồng* vậy."
*kinh hồng: tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, dung mạo giai mĩ.
Đường Ninh lệ rơi đầy mặt, cậu không phải là cố ý muốn gây sự chú ý của vai chính, càng không muốn lời cổ động của đối phương.
Hơn nữa bạn học Tư không cảm thấy hình dung của ngươi quá khoa trương sao?
Ta chỉ là nhảy xa ba mét rồi rơi xuống đất.

Cái gì kinh hồng, giống con ếch còn tạm được!
Cảm giác mình thật ngu xuẩn.
"Ngươi câm miệng đi!" Đường Ninh không nhịn được nữa, rống lên một câu với vai chính.
May mà Tư Vô Tụ hiện tại đang mang một cái mặt cực kì xấu xí.

Đường Ninh mắng người coi như không có lo lắng.
Mà Tư Vô Tụ có lẽ cũng biết mang cái mặt này thì không thích hợp làm cái biểu cảm tiếc hận tịch liêu các kiểu cho nên cũng không đùa cậu nữa, chỉ nói: "Sau khi vào núi tất cả mọi người phải cẩn thận.

Loài chồn đâm này là loại yêu thú cả người đều là gai nhộn, tốc độ cực nhanh, vô cùng khó đối phó.

Nếu phát hiện, mọi người hợp lực vây nó lại, A Ninh sẽ dùng độc để hạ gục nó.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không cận chiến với chúng."
Đường Ninh lặng lẽ liếc nhìn Ngọc Hà.


Vị muội tử này dù sao cũng là một võ tu cấp cao ở đây, đối với loại yêu thú cấp thấp chồn đâm đối với nàng mà nói một mình đối phó cũng không thành vấn đề.

Mà Tư Vô Tụ hiển nhiên không phải loại người lười biếng chỉ biết đầu cơ trục lợi*.

Đã nhận nhiệm vụ thì sẽ hoàn thành nó bằng chính thực lực của mình.

Mà võ kỹ của y cũng là từ chiến đấu trong ma luyện luôn bên bờ vực sinh tử mà có.
*đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi không chính đáng.
Thành thật mà nói, Đường Ninh thật sự thưởng thức y ở điểm này.
"Đường công tử có chuyện gì sao?" Ngọc Hà không hổ là võ giả cấp cao, cảm quan phi thường nhạy cảm, trong nháy mắt liền nhận ra tầm mắt của Đường Ninh.

Nhìn cậu với ánh mắt hỏi thăm.
Đường Ninh sờ sờ mũi: "Không có gì, chỉ là..." Không thể nói ra việc mình đã sớm biết thực lực Ngọc Hà rất mạnh, cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là tìm một chuyện để nói, "Nếu đã vào núi, thì ờm...!Chúng ta có thể tẩy đi dịch dung được không?"
"Không thể." Ngọc Hà còn chưa mở miệng, Tư Vô Tụ đã nói "Ngươi nghĩ chồn gai ở trên ngọn núi này đều là do ai nuôi? Những yêu thú này đều là từ trại huấn luyện của Hắc Phong được mang đi theo tác chiến của thủ sơn.

Bằng không chỗ này đã sớm có võ giả vì dân trừ hại san bằng.

Muốn ở trên núi giết yêu thú thì chắc chắn sẽ đụng phải người của Hắc Phong trại, mà trong bọn họ thì người đầu lĩnh là võ giả cấp năm, cũng là người mạnh nhất.

Trước mắt ta hoàn toàn không chắc có thể giết được hắn."
Là không chắc có thể giết được, hay là không có ý đối phó.

Nhìn một cái, đây chính là sự chênh lệch!
Ngọc Hà cũng trấn an Đường Ninh, nói: "Đường Ninh công từ đừng lo, đồ dịch dung của ta đều được làm từ dược liệu dưỡng nhan.

Đắp lâu sẽ không ảnh hưởng đến mỹ mạo của công tử đâu."

Đường Ninh:"..." Thật ra ta không hề lo lắng về cái đó.
Chủ yếu là cảm giác trên mặt có hơi dinh dính nên không quen.
Bất quá thấy tất cả mọi người đều có thể chịu, Đường Ninh cũng đành nhịn sự ngứa ngáy trên mặt, tiếp tục cùng đoàn người đi về phía trước.
"Dừng." Tư Vô Tụ đi ở trên cùng giơ tay thủ thế, ra hiệu mọi người dừng lại, "Phía trước chính là chồn đâm."
Một cái bóng bỗng vụt qua từ bụi cây, phát ra tiếng xào xạc.
Tư Vô Tụ đè thấp tiếng rồi phân phó: "Ngọc Hà, Lôi Bằng, anh em nhà họ Binh, bốn người các ngươi phân công nhau bọc đánh, dồn nó đến trước mặt ta.

A Ninh thì lưu lại bên cạnh ra, chờ khi ta nói vung độc thì lập tức động thủ."
"Vâng, thiếu chủ!"
Hai hầu cận của Tư Vô Tụ nhanh chóng hướng hai phương hướng khác nhau lao đi.

Anh em nhà họ Bình thì khẽ nhìn Đường Ninh, thấy tiểu thiếu gia gật đầu, bọn họ mới cùng tản ra, biến mất nơi rừng cây.
Đường Ninh thì móc hai bình độc dược từ trong tay áo ra, chỗ đứng hiện tại chính là điểm đánh.

Bốn thị giả nhất định sẽ đem chồn đâm dồn tới vị trí này.

Cậu sốt sắng nắm bình nhỏ, chỉ lo một bình không đủ dùng còn lôi ra thêm mấy bình nữa.
Mà Tư Vô Tụ lại bước lên trước một bước, vừa vặn che trước mặt Đường Ninh, tay phải rút ra từ hông trường kiếm trắng như tuyết, đặt ngang trước người.
Đường Ninh: "Ngươi không sợ lúc ta vung độc vô tình dính vào mặt ngươi à..."
Chọn chỗ đứng có phải hơi nguy hiểm không pa?
Tư Vô Tụ hơi nghiêng đầu, đối với cậu câu môi nói: "Chồn đâm có khả năng sẽ nhảy tới chỗ này đó.

Tốc độ nhanh chóng khó lòng phòng bị, nếu ngươi bởi vậy mà bị thương, ta sẽ rất đau lòng."
Dừng một chút, Tư Vô Tụ lại nói: "Cho nên thời điểm nó xuất hiện, ta sẽ giúp ngươi đỡ một đòn.

Sẽ không để cho súc sinh kia đụng tới dù chỉ là một sợi tóc của A Ninh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận