Thiên Hạ Hoan Ca

Yêu Nhiêu đầu tiên là chậc chậc thở dài: “Hân Liệt, lúc trước ta đã nói cho ngươi, trong thiên hạ người biết cách giết chết Dung Hoan, chỉ có một, ngươi bỏ lỡ dịp tốt lần này, chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.”

Hân Liệt nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay. “Thua thì thế nào, Hân Liệt ta cũng không phải là thua không dậy nổi.”

“Không ngờ, ngươi không chỉ thua ở tình yêu mà còn bại bởi thân tình.”

Ánh mắt Yêu Nhiêu đột nhiên tối lại, vẻ mặt cực kỳ đau thương: “Ngay cả người vô tình như ngươi, cũng có một trái tim từ ái, Dung Nhi không phải thân sinh cốt nhục của ngươi, chỉ nuôi hơn mười năm mà lại có tình cảm sâu nặng như thế, mà hắn lại... “

Bảo Thù không thể tin được: “Yêu Nhiêu, vì sao, vì sao lại là ngươi?”

Nghe thấy giọng của Bảo Thù, Yêu Nhiêu chợt đỏ hai mắt, lạnh giọng nói: “Vì sao lại là ta? Cho phép ngươi hại chết con ta, lại không cho phép ta khiến các ngươi cốt nhục tương tàn?”

“Ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy?” Bảo Thù hoảng hốt hạ người xuống đất, sửng sốt hỏi, “Ta khi nào hại chết con ngươi?”

“Ngươi thật không biết hay là đang giả bộ hồ đồ với ta?” Yêu Nhiêu giễu cợt cười một tiếng, đạm phong khinh nói, “Nhìn đi, hắn đối với ngươi thật tốt a? Vì ngươi mà hi sinh đến mức như vậy, lại vẫn còn không nỡ nói cho ngươi đâu.”

Bảo Thù ngỡ ngàng, bình tĩnh nhìn nàng.

Yêu Nhiêu bất ngờ cao giọng, câu chữ ngoan lệ: “Năm đó sau khi Vân Hải bị diệt, con trai ngươi trúng hàn độc, khó mà có thể khỏi bệnh. mà hắn và con ta thể chất đều là thuần âm hàn, Dạ Vi lại dùng cấm thuật, lấy tinh phách con ta cho hắn! Tiêu Bảo Thù, ta có thể chịu đựng hắn trong lòng chỉ có ngươi, ta có thể chịu đựng hắn lấy ta chỉ là vì Yêu Minh kết minh, nhưng, hắn tuyệt đối không nên vì ngươi mà hại chết nhi tử của ta!”

Bảo Thù và Hân Liệt liếc nhau, cố gắng bình tĩnh, ngưng giọng nói: “Yêu Nhiêu, tin tức này ngươi từ nơi nào biết được? Ta có thể thề với trời, chuyện này là tuyệt đối không có khả năng!”

Yêu Nhiêu phẩy tay một cái, lạnh lùng hừ nói: “Sớm biết ngươi sẽ không nhận, vậy ngươi nói xem, năm đầu tiên, Bảo Dung người ở nơi nào?”

Người trả lời câu hỏi của nàng là Hân Liệt: “Dung Nhi trúng hàn độc, năm đầu tiên độc khí xâm nhập kỳ kinh bát mạch, là ta đưa hắn nuôi đang trong hoàng dũng lại đặt trong cơ thể mình. Còn nữa, hàn độc vốn là Dạ Vi hạ, làm sao lại lấy mạng con mình đi đổi mạng với Dung Nhi?”

Lời vừa dứt, đến lượt Bảo Thù và Dung Hoan cùng nhau sửng sốt.

Hai người trăm miệng một lời: “Độc không phải là ngươi hạ sao?”

Hân Liệt hơi nhíu mày: “Đương nhiên không phải, độc này là dùng máu hàn làm dẫn, mà ta bản tính thuộc hỏa, làm sao có thể hạ được? Hàn máu, hiện tại trong thiên hạ chỉ có Dạ Vi, Dung Hoan và Dung Nhi ba người không phải Dạ Vi còn có thể là ai?”

Bảo Thù lắp bắp: “Nhưng ngươi... Ngươi vì sao phải lại thừa nhận với Vô Cửu... Là ngươi lừa ta?”

Hân Liệt buông mí mắt xuống, một lúc lâu sau, cười khổ đáp: “Ta là lừa ngươi, Dung Nhi chỉ cần nuôi đang trong cơ thể một năm liền có thể bình phục, cũng không cần thiên trì... “

“Làm sao có thể?” Yêu Nhiêu thân hình run lên, như muốn ngất đi, bước nhanh đi lên giữ lấy Bảo Thù,“Vân Nhi của ta, hắn rốt cuộc là chết như thế nào? Hắn là chết như thế nào?”

Thình lình, bên hàng rào bằng gỗ có một thanh âm đột nhiên vang lên: “Yêu Nhiêu, Vân Nhi đúng là bệnh chết.”

Mọi người vốn là tâm thần bất định, nhìn lại theo hướng giọng nói phát ra, vẻ mặt lập tức dại ra.

Chỉ thấy Bảo mẹ từ trên mặt đất thong thả đứng lên, phủi phủi tay áo rồi vuốt tóc, bất ngờ biến ra một cây quạt giấy, hướng về phía những-người-nào-đó-đã-hóa-đá mỉm cười: “Thế nào? Rất kỳ quái?”

Doãn Tiêu phản ứng lại đầu tiên, run rẩy chỉ về phía hắn, lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi không phải Bảo mẹ!”

Theo sát sau đó, Hân Liệt thâm trầm nói: “Ngươi là Dạ Vi?”

Bảo mẹ cong môi, xoay người một cái, nửa khuôn mặt Dạ Vi từ phía sau cây quạt lộ ra: “Đùng là ta.”

Hân Liệt sống lưng thẳng tắp, con ngươi đột nhiên co rút: “Toàn bộ mọi chuyện đều là ngươi thiết kế?”

Dạ Vi chân thành phe phẩy quạt, hơi gật đầu: “Đại sư huynh, Vân Hải Tuyết Vực ngươi âm ta một lần, hôm nay ta ngươi một lần, ngươi ta sư huynh đệ, thanh toán xong rồi.”

Dung Hoan nắm tay lại, gân xanh nổi lên.

Cung thần giơ lên trước ngực, hắn lạnh giọng nói: “Nhưng lúc này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”

Bất ngờ từ trên bầu trời truyền đến một tiếng quát lớn của Dung Nhi, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, đem Dung Hoan lại lần nữa thương tích đầy mình. Cùng nhau ngửa đầu nhìn lại, đứa trẻ cưỡi trên Băng Kỳ Lân, không phải Dung Nhi thì là ai?

Đợi Bảo Dung nhảy xuống lưng kỳ lân, một thanh thương trong tay “Hưu” vẫy về phía Dung Hoan.

Trong chớp mắt, Diệt Nhật bị hắn một thương cướp đi, Dung Hoan vẫn còn ở trong kinh sợ, lăng lăng nhìn hắn đi tới, nhìn hắn tức giận nói: “Dẫm chết ngươi đồ cung rách1 Hại ta mất một cái phân thân!”

“Dung Nhi, ngươi không chết?” Bảo Thù kinh hỉ lẫn lộn, lảo đảo đi tới ôm lấy hắn, “Ngươi thật không chết?”

“Mẫu thân, ta thật sự không chết a!” Dung Nhi cười ôm trong lòng, thoát khỏi ôm ấp của nàng, vỗ tay giang chân, “Xem, không phải còn tốt sao? Vừa rồi chết chỉ là một cái vĩ linh của ta.”

Doãn Tiêu trái tim vừa mới bỏ xuống, bỗng dưng lại lần nữa nhắc lên, hoảng hốt nói: “Vậy bà ngoại ngươi đâu?”

Dạ Vi lập tức trả lời: “Bá phụ xin yên tâm, bá mẫu nàng bình an, hiện tại đang làm khách ở U Minh Cung.”

Doãn Tiêu cuối cùng lộ ra mỉm cười. Dung Hoan nhìn Bảo Thù và Dung Nhi, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.

Bình tĩnh như Hân Liệt, lúc này tâm tình cũng không khỏi phập phồng.

Đợi hắn bình tĩnh trở lại lập tức lớn tiếng chất vấn: “Dung Nhi ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Dung Nhi vội vàng trốn ở phía sau Bảo Thù, lộ ra nửa con mắt, dè dặt nói: “Hài nhi không phải cố tình nói dối, chúng ta chiêu này gọi là tương kế tựu kế, bởi vì Dạ Vi thúc thúc nói, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, hài nhi mới...”

Hân Liệt lập tức hiểu ra vẻ mặt căm tức nhìn Dạ Vi, mắt đỏ như lửa, tựa như muốn đem hắn thiêu chết.

Dạ Vi không sợ chút nào, vòng qua người hắn, đi tới trước mặt Yêu Nhiêu, hơi thở dài: “Ta vẫn luôn suy nghĩ, nguyên nhân ngươi bán mạng cho hắn là gì, thì ra là vì Vân Nhi... Ngươi đã có điều nghi ngờ, vì sao mười năm nay, chưa từng mở miệng hỏi ta một lần?”

Yêu Nhiêu không dám ngẩng đầu ngã xuống đất ngã xuống đất, yếu ớt như bùn loãng: “Bởi vì...”

“Bởi vì ngươi cho rằng, chuyện mất hết tính người như thế, người ngoài có lẽ làm không đưuọc, nhưng ta Dạ Vi sao lại có thể nhíu mày?” Hắn nửa quỳ trên mặt đất, đem tóc rối của nàng vén ra sau tai, dịu dàng nói, “Bởi vì ngươi tự ti, cho là vị trí của Thù Nhi trong lòng ta, trong thế gian này không ai có thể sánh bằng.”

Yêu Nhiêu bất ngờ ôm lấy Dạ Vi, nghẹn ngào khóc: “Là ta sai rồi...”

“May mà chưa thành đại sai, nếu không, ta thật không biết làm sao chuộc tội rồi.” Dạ Vi vỗ về lưng nàng, cười khổ nói, “Tự cho mình là người thông minh, thường thường đều là sẽ luôn tự cho là đúng, chung quy sẽ cảm thấy vị trí của mình so với người khác cao hơn rất nhiều, chung quy sẽ cảm thấy mình so với ai khác cũng thông minh, trên thực tế, thật ra lại là người hồ đồ nhất.”

Hân Liệt con ngươi trầm xuống, giận dữ nói: “Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta?”

Dạ Vi dìu Yêu Nhiêu từ từ đứng dậy, cười nhẹ một tiếng: “Lời này, ta là nói cho mình nghe, cũng là nói cho Thù Nhi nghe, cũng không có ám chỉ đại sư huynh ngươi.”

Hân Liệt sửng sốt, Bảo Thù cũng ngẩn ra.

Chỉ nghe Dạ Vi nói: “Thù Nhi, ngươi vì sao cho là, Dung Hoan một khi nhập ma, nhất định sẽ mất đi lương tri, nhất định sẽ gây họa cho thương sinh?”

Bảo Thù ngực hơi chậm lại, buông mắt xuống nói: “Đây là công công nói cho ta biết, tâm hắn đã...”

“Ngươi sai rồi.” Dạ Vi cắt ngang nàng, “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, Lưu Dục Thiên quân sau chừng đó năm, chẳng lẽ không biết rõ các ngươi là ai, trước khi đem Kinh Thiên thả ra khỏi Băng Tinh Tuyết Phách, sớm đã ngờ tới tình cảnh ngày hôm nay, làm sao có thể ngồi yên không quan tâm?”

Bảo Thù lập tức cứng đờ: “Có ý gì?”

“Ngươi có còn nhớ rõ, hắn từng thiếu nợ Thiên tộc một cái tâm nguyện?”

“Có, lần trước khi ngươi cùng Dung Hoan ở trên Phi Tiên Điện tỷ thí, sư... Phụ thân đã từng nói cho ta, năm đó công công hướng về phía Thiên hậu mượn Liễm Tinh Thoi dùng một chút, Thiên hậu thừa dịp đó, cầu một cái nguyện vọng. Nhưng, chuyện này và Dung Hoan có gì liên quan?”

“Tự nhiên là có, Lưu Dục Thiên quân mượn Liễm Tinh Thoi, đem nó cùng với Băng Tinh Tuyết Phách hợp nhất, sau đó xuyên qua thời không tìm được Thần Yểm, không biết cùng hắn làm cái gì trao đổi, cuối cùng đổi lại được lương tri cảu Kinh Thiên.”

Những người khác không hiểu nguyên do, Bảo Thù cùng Dung Hoan cũng nghẹn họng trân trối, môi đóng mở một lúc lâu, ai cũng nói không nên lời.

Thật lâu sau, Bảo Thù lúng túng nói: “Không đúng, nếu đúng như lời ngươi thì vì sao khi ở phía sau núi Lang Hoa, hắn lại đột nhiên phát điên, mất đi tâm trí, tự tay giết Yên Hoa?”

Dạ Vi nói: “Không vội, đợi ta từ từ nói cho ngươi hiểu rõ mê cục này.”

Dung Hoan vừa nghe đã như lọt vào trong sương mù, đến giờ phút này mới tỉnh lại.

Đây là nguyên nhân nàng muốn đem hắn nhốt lại? Sợ hắn nhập ma? Sợ hắn sẽ đánh mất lương tri gây họa thương sinh?

Dung Hoan trong lòng không biết là bi hay là hỉ, thê lương cười: “Ta không hiểu, vì sao muội từ đầu đến cuối không chịu nói cho ta biết?”

Bảo Thù giật giật môi, lại không biết giải thích thế nào.

Dạ Vi chuyển mắt nhìn về phía Bảo Thù, trong mắt lộ ra vài phần thương tiếc: “Thù Nhi, ngươi đã lạc đường rồi. Thân thể của ngươi, hôm nay biến thành một cái vật dẫn, chứa đựng những ký ức đau thương nhất của Yên Hoa và Vô Cửu, trái tim và đôi mắt đã trở nên rối rắm... Nhưng ngươi đã quên, ngươi không phải Yên Hoa, Dung Hoan cũng không phải Kinh Thiên, bọn họ là bọn họ, các ngươi là các ngươi, không hề giống nhau. Từ chuyện của ta cùng với Yêu Nhiêu các ngươi còn không hiểu được sao, có đôi khi, nếu như có thể cho đối phương thêm một chút tín nhiệm, mà không phải lựa chọn một người gánh chịu tất cả, rất nhiều chuyện tuyệt đối sẽ không biến thành cục diện như hôm nay.”

Yêu Nhiêu sớm đã rơi lệ đầy mặt, không phản bác được.

Trong chốc lát, mọi người trong lòng đều có chút ưu tư, chỉ có Nguyệt Quế tò mò hỏi: “Yêu Nhiêu Vương phi, những chuyện kia rốt cuộc là ai nói cho ngươi biết? Lại làm cho ngài chắc chắc như thế?”

Câu hỏi này đánh trúng trọng tâm, mọi người đem ánh mắt hướng về phía Yêu Nhiêu.

Yêu Nhiêu muốn mở miệng nói, Dạ Vi đột nhiên nói: “Vô Cửu trước khi rời đi, từng nói với ta, hắn cuộc đời này có một nghi hoặc vẫn không có lời giải.”

Doãn Tiêu tiếp lời nói: “Năm đó, rốt cuộc là ai đem thân thế của Thù Nhi nói cho Mặc Hằng Thiên đế.”

Dạ Vi nhàn nhạt gật đầu: “Người này quả là không tính thiếu người nào, không chỉ đem lòng người nắm rõ trong lòng bàn tay, lại có thể đem mọi người đùa giỡn trong tay. Hơn nữa, hắn hôm nay lại đang ở chỗ này.”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Dạ Vi.

Dạ Vi lại “Cạch” một tiếng đóng Côn Lôn phiến lại, đem ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Nguyệt Quế.

Nguyệt Quế một lúc lâu không có phản ứng lại, chờ nàng hoàn hồn, tức giận thiếu chút nữa không có đứng lên được: “Dạ Vi, ngươi nói đùa cái gì a? Ta ngay cả các ngươi nói gì cũng không hiểu nha!”

“Ta đoán quả nhiên... Quả nhiên không sai...”

Dung Hoan từ từ nhìn lại về phía Nguyệt Quế, giọng nói khàn khàn, “Vì sao... Ngươi muốn hại cha mẹ ta? Ngươi muốn hại ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui