Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]

Kiếm là lạnh.

Máu là nóng.

Nhưng máu của sát thủ máu lạnh vẫn là nóng, kiếm trên tay sát thủ cuồng bạo vẫn là lạnh.

Kiếm lạnh, hi vọng là nóng bỏng.

Bọn họ muốn giết Thích Thiếu Thương.

Giết Thích Thiếu Thương có thể báo thù, có thể giết địch, có thể danh động thiên hạ.

Kiếm là băng giá.

Kiếm lạnh nhất định phải uống máu nóng mới có thể biến thành một thanh kiếm phỏng tay, đó là danh kiếm.

Kiếm giết danh nhân sẽ thành danh kiếm, người đánh bại danh nhân cũng sẽ thành danh nhân. Lẽ ra muốn sử dụng thanh kiếm này và mời được người này chỉ cần hai lượng bạc, thế nhưng một khi hắn đã thành danh nhân mà trên tay có danh kiếm, muốn mời được hắn e rằng phải mất ba ngàn, ba vạn lượng.

Cho nên người chưa thành danh đều muốn nổi danh, người đã thành danh càng muốn có đại danh.

Nhưng người là người, luôn có một cực hạn. Nếu như năng lực tài cán tỉ lệ thuận với danh tiếng, có lẽ ba trăm lượng không thành vấn đề, hai ngàn lượng cũng có thể, thậm chí là ba vạn lượng bạc vẫn chấp nhận được, nhưng ba mươi vạn lượng thì sao? Nếu là ba mươi vạn lượng hoàng kim thì sao? Còn chấp nhận được không? Còn chịu đựng được không? Không chịu được thì sẽ gãy, một khi đã gãy, đã đứt, vậy thì ba đồng cũng không đáng giá.

Nhưng con người luôn có những lúc không chịu nổi, bất kể tài năng, quyền lực, danh tiếng, địa vị lớn đến đâu đều như vậy.

Giống như “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, cũng coi là một nhân vật lợi hại. Khi hắn học thành xuống núi, liền đánh bại “Hỗn Độn Nhất Kiếm Tiên” Hư Hư Tử thành danh trước hắn ba mươi năm, một năm sau lại thành công giết chết tổng minh chủ của Thiên Kiếm liên minh là Vương Hồng Công, sau đó bị “Túy Trung Kiếm” Tư Đồ Thản và “Bệnh Trung Kiếm” Âu Dương Bạch khiêu chiến, nhưng hắn lại dùng một kiếm áp chế giết chết hai người, từ đó thành đại danh.

Có điều khi đó hắn vẫn chỉ là một trong Thất Tuyệt Thần Kiếm, còn chưa phân ra vai vế các sư huynh đệ, cho đến khi hắn dùng một kiếm chiến thắng mấy đại cao thủ Khốc Ma, Tiếu Thần, Tiểu Khí Quỷ, hắn mới ổn định địa vị “Kiếm Thần”.

Trong thứ bậc của Thất Tuyệt Thần Kiếm, hắn đứng hàng thứ hai sau lão yêu “Mộng Trung kiếm” La Thụy Giác.

Cho nên hiện giờ hắn muốn giết Thích Thiếu Thương.

Chỉ cần giết được Thích Thiếu Thương, địa vị của hắn sẽ có thể áp bức La lão yêu, thậm chí là thay thế địa vị.

Điểm này rất quan trọng, người nhìn chỗ cao, nước chảy hướng thấp, kiếm giết danh nhân, quyền đánh cao thủ.

Đây mới là chí của trượng phu, chuyện của nam nhi.

Suy nghĩ của Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm cũng giống vậy. Chỉ cần bọn họ giết chết Thích Thiếu Thương trước, cho dù bọn họ còn chưa thể thay thế địa vị của “Kiếm” La Thụy Giác, nhưng ít nhất cũng có thể trở thành “Kiếm Thần”, chứ không cần đứng ở vị trí thứ ba bốn.

Do đó bọn họ ra tay, đã vượt lên trước sợ rớt lại, nhưng lại hợp tác khắng khít, bảo vệ lẫn nhau.

Bởi vì bọn họ có cùng kẻ địch, đây cũng là mục tiêu chung của bọn họ.

Bọn họ đang làm một chuyện giống nhau, “một kiếm phát tài”, giết chết Thích Thiếu Thương.

Bọn họ cũng thất bại giống nhau, đồng loạt đánh vào khoảng không.

Thích Thiếu Thương không ở trong kiệu.

Chiếc kiệu bị ba ánh kiếm cường liệt đan vào xoắn nát, nhưng trong kiệu không có ai.

Ba luồng kiếm lạnh đều đâm vào khoảng không, trong kiệu trắng này lại không có người.

Bọn họ đồng thời công kích vào một mục tiêu, điểm lợi là lực lượng tập trung tuyệt đối, nhưng điểm hại là lỡ may thất bại, bọn họ sẽ không còn đường ra khác, cũng không còn đường lui. Một khi bọn họ đã ra tay, hành tung liền bị bại lộ.

Đường lớn Lam Sam này vốn ít người đi lại, cửa tiệm sạp quầy không nhiều, tam kiếm một khi động thủ, hành tung thân phận tuyệt đối không che giấu được.

Trong nháy mắt này, những người bảo vệ ba chiếc kiệu đều ra tay. Bọn họ kinh mà không hoảng, ngạc nhưng không loạn, cẩn thận nhưng không sợ hãi, bất ngờ nhưng không lùi bước, tất cả đều lập tức rút binh khí ra, vây đánh Lương Thương Tâm, Ôn Hỏa Cổn và Hà Nan Quá.

Ôn Hỏa Cổn, Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá ba kiếm đâm vào không khí, trong lòng trầm xuống. Trong sự thất vọng, bọn họ lập tức có quyết định.

Nhưng quyết định của bọn họ lại không giống nhau.

Không giống nhau nhưng nhất trí.

Hà Nan Quá xông đến kiệu vàng.

Kiệu vàng quá nặng, giống như bên trong không phải là người. Cũng vì như vậy, hắn mới đặc biệt muốn tấn công kiệu vàng, bởi vì đó chắc hẳn là nghi trận do Thích Thiếu Thương cố ý bày ra.

Tại sao phải cố ý bày nghi trận?

Nhất định là Thích Thiếu Thương đang ở trong đó.

Lương Thương Tâm lại gấp rút tấn công kiệu xanh lá.

Kiệu xanh lá quá nhẹ, giống như bên trong không phải là người. Bởi vì như thế, hắn mới nhớ ra khinh công của Thích Thiếu Thương luôn rất giỏi, một người khinh công giỏi ngồi trong kiệu đương nhiên là rất nhẹ.

Cho nên hắn lại tấn công kiệu xanh lá.

Huống hồ, kế hoạch bất ngờ tập kích kiệu trắng đã thất bại, bọn họ chỉ có thể đồng thời tấn công hai chiếc kiệu còn lại, không để thất bại một lần nữa.

Ôn Hỏa Cổn lại không tấn công kiệu, mà là tấn công người.

Hắn quay đầu, trở tay, xuất kiếm, tấn công đám cao thủ đang bao vây. Hắn chém giết đám người đang xông đến, đánh vào nơi kẻ địch mạnh nhất và nhiều nhất.

Chỉ khi hắn ngăn cản được binh lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, hai sư đệ của hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, giết chết cường địch.

Đây không phải là lúc tranh công, mà là lúc giết địch.

Khi giết địch, bọn họ luôn luôn đồng lòng.

Cho nên hắn dùng một thanh kiếm lạnh, giết đến đỏ mắt, giết đến tử thi đầy đất, ngay cả con đường cũng giết đến đỏ rực nóng cháy.

Cứ giết tiếp như vậy, chỉ sợ hắn sẽ giết đến bốc lửa cả kinh thành.

Lúc này, người vây đánh còn nhiều hơn xa so với dự liệu của bọn hắn.

Đội ngũ này vốn chỉ có khoảng bảy tám người đi trước dẫn đường, mười hai mười ba người bảo vệ chung quanh ba chiếc kiệu, phía sau là bảy tám người đoạn hậu. Nhưng tập kích vừa bắt đầu, lập tức tại góc đường, nhà cửa, thậm chí là đầu hẻm, cuối hẻm, trên mái, dưới mái đến sau đình, trước đình đều xuất hiện không ít người.

Những người này động tác lưu loát, mặt mày lanh lợi, chiến chí kinh người, sát lực mạnh mẽ. Bọn họ giống như âm hồn vẫn luôn ẩn nấp bảo vệ ba chiếc kiệu này, lại giống như quanh năm ở trong bóng tối chờ đợi trận giết chóc đẫm máu này, vẫn luôn chờ Ôn Hỏa Cổn, Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm đến tập kích.

Bọn họ bọc đánh tới, không hề lên tiếng, tiến hành một trận vây giết.

Ôn Hỏa Cổn vừa nhìn thấy những người này, trong lòng trầm xuống, nhưng mũi kiếm lại giơ lên.

Hắn biết những người này khó đối phó, hắn có cảm giác như “lâm vào trùng vây”.

(Cảm giác này có phần giống như ngày đó khi Tôn Ức Cựu trúng mai phục rơi vào trong lưới, ít nhất cũng hết sức tương tự. Chỉ có điều, hiện giờ đương nhiên hắn không biết Tôn Ức Cựu đã từng có tâm tình như vậy; Tôn Kiếm Yêu trước đây dĩ nhiên không biết Ôn Hỏa Cổn cũng trải qua tâm tình như thế. Kỳ lạ là Tôn Ức Cựu và Ôn Hỏa Cổn tuy là đồng môn, nhưng giữa hai bên lại tranh đấu gay gắt, bằng mặt không bằng lòng. Thú vị là Tôn Kiếm Yêu chết bởi kế sách của Thích Thiếu Thương, người đầu tiên báo thù cho hắn lại là Ôn Kiếm Thần. Cũng vì vậy, hôm nay Ôn Kiếm Thần mới gặp phải mai phục, trải qua tâm tình đồng dạng hoặc gần giống như Tôn Ức Cựu trước đây.)

Nhưng hắn nhất định phải đối phó, nhất định phải đối diện.

Hắn luôn luôn đối diện với vấn đề, bởi vì hắn biết, nếu có vấn đề mà không dám đi đối diện, vấn đề nhất định sẽ bành trướng, khuếch tán, mãnh liệt, cuối cùng sẽ trở thành vấn đề khó khăn không giải quyết được.

Kẻ địch cũng như vậy.

Không dám đối mặt với kẻ địch, tiêu diệt kẻ địch, kết quả nhất định sẽ bị kẻ địch càng ngày càng mạnh tiêu diệt.

Ôn Hỏa Cổn luôn dũng mãnh gan dạ.

Hắn xông về phía kẻ địch, giết về hướng có nhiều kẻ địch nhất.

Dũng cảm đối địch, không mất mạng bởi kẻ địch.

Can đảm tác chiến, không bỏ mạng trong chiến tranh.

Cho nên kiếm lạnh trên tay hắn bắt đầu nóng, bị máu nóng kích thích.

Phàm là nơi ánh kiếm của hắn lướt qua, ánh máu lập tức bắn lên.

Máu chưa từng dứt, chưa từng dừng.

Hắn dùng một kiếm đâm vào cổ họng một tên địch, rút ra, ánh máu rực rỡ chợt bắn lên. Trước khi rơi xuống, kiếm của hắn đã đâm thủng lồng ngực một cao thủ khác, hoa máu từ sau lưng phun ra, tráng lệ vô cùng, văng tung tóe vào mặt một kẻ địch, cùng với trên áo một kẻ địch khác. Cùng lúc đó, kiếm của hắn lại đâm vào giữa bụng một đối thủ, sau đó rút ra, lại chợt hiện lên một cầu vồng máu.

Máu chảy như suối, cầu vồng máu chưa hề đứt.

Sát khí của hắn càng nồng nặc, càng dữ dội hơn.

Hắn không những giết chết những kẻ địch xông về phía mình, còn dùng sức một người một kiếm ngăn cản kẻ địch bọc đánh Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá.

Hắn giết đến hăng máu, cũng đánh đến bốc lửa.

Kiếm lạnh dính đầy máu nóng.

Gươm sắc nhuộm đỏ, kiếm xanh chuyển hồng.

Hắn đã giết chết kẻ địch thứ mười sáu, kẻ địch ngã xuống, máu còn vẩy ra trong không gian sát phạt.

Nhưng kẻ địch lại giống như càng lúc càng nhiều, hơn nữa võ công cũng giống như càng lúc càng cao.

Ôn Hỏa Cổn giết đến giận dữ, lửa giận vừa bốc lên thì hắn lại hăng hái.

Kiếm pháp của hắn vốn là càng giận càng có thể phát huy, càng bốc lửa càng thi triển tinh tế.

Kiếm của hắn vốn đi theo con đường “giận dữ đủ để hủy diệt tất cả”.

Sư phụ của hắn là “Bạt Kiếm Xuất Sao (rút kiếm khỏi vỏ)” Ôn Hướng Thượng trong Thất Tuyệt Kiếm Thần. Ôn Lạt Hà năm xưa võ công bình thường, nhưng đến trung niên tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp “dùng lưỡi kiếm sử kiếm”. Bộ kiếm pháp sát chiêu này chính là chiến đấu với bản thân, dùng lưỡi kiếm làm kiếm, giống như đặt mình trên ngọn núi cao và hiểm trở, không để đường lui, cũng không chừa dư địa, mỗi chiêu mỗi thức đều là cách đánh liều mạng, ngọc nát đá tan, không tiếc sinh tử. Nhờ đó thanh danh lan truyền, cùng với sáu tên đồng môn của hắn là Lương Phủ Tâm, Hà Kiếm Thính, Trần Côn Lễ, Dư Thần Nghĩa, Tôn Chỉ Mi và La Tống Thang tề danh thiên hạ, trở thành bảy trong mười đại kiếm thủ nổi danh nhất của võ lâm đời trước.

Ôn Lạt Hà sử dụng kiếm pháp liều mạng, cho nên hắn lại khát vọng mong đợi đệ tử truyền nhân của mình có thể luyện thành một bộ kiếm pháp ưu nhã, nhẹ nhàng, thanh tịnh, phóng khoáng. Vì vậy hắn cố ý chọn truyền nghề tại Lư sơn, muốn truyền nhân môn đồ Ôn Hỏa Cổn của hắn có thể cảm ngộ được cái đẹp ở nơi này.

Thế nhưng không giống như ý nguyện, Ôn Hỏa Cổn trời sinh tính khí nóng nảy, kiếm pháp thành tựu đã có bá tài, càng có bá khí, nộ khí càng lớn thì tài hoa kiếm pháp lại càng cao. Cộng thêm bị ảnh hưởng bởi của sư phụ hắn là “Bạt Kiếm Xuất Sao” Ôn Lạt Hà, kiếm pháp liều mạng, bạt mạng, không cần mạng, càng thêm nóng nảy. Cho nên kiếm pháp của Ôn Hỏa Cổn không hề dính dáng đến khí tức thanh tú của Lư sơn, ngược lại càng luyện càng nóng bỏng, cơn giận càng cao thì càng uy vũ mạnh mẽ.

Tính cách tạo thành vận mệnh, tính khí ẩn chứa tài hoa.

Khi Ôn Hỏa Cổn chân chính thi triển ra tinh hoa kiếm đạo của hắn, chính là lúc hắn giết đến giận dữ.

Hiện giờ hắn đã giết đến gió trợ thế lửa, nổi trận lôi đình.

Thậm chí gió kiếm của hắn đã che phủ tiếng sấm nơi chân trời.

Hắn đã không nghe được tiếng sấm.

Hắn chỉ rung lên sấm gió dưới đáy kiếm của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui