Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]

Tư Không Tàn Phế là một người khiến người ta cảm thấy rất thẳng thắn.

Là một trong “Tam Chinh Tứ Kỳ” bên cạnh Long Bát thái gia, hơn nữa còn là người đứng đầu, hắn đã sớm tự nhận không thể ngang bằng với “Tam Chính Tứ Kỳ” năm đó danh chấn thiên hạ, khoáng cổ tuyệt kim, bao gồm “Trường Không Thần Chỉ” Tang Thư Vân, “Thiên Vũ Kỳ Kiếm” Tống Tự Tuyết, “Đông Hải Giáo Chủ” Nghiêm Thương Mang, “Đại Mạc Tiên Chưởng” Xa Chiêm Phong, cùng với Thiên Tượng đại sư của Thiếu Lâm, Đại Phong đạo trường của Võ Đương, Tuyết Phong thần ni của Hằng Sơn. Cái gọi là “Tam Chinh Tứ Kỳ” cũng chẳng qua là bắt chước bừa mà thôi.

Tư Không Tàn Phế tự mình hiểu lấy.

Danh xưng của bọn họ cũng chỉ là muốn dát vàng lên mặt Long Bát ái tướng của tướng gia mà thôi.

Nhiều người cho rằng người cao lớn thẳng thắn sẽ không có tình cảm tinh tế, đây đương nhiên là ảo giác.

Hắn là người có tư tưởng, thỉnh thoảng cũng đa sầu đa cảm.

Hắn thậm chí cho rằng gió roi giống như mộng ảnh một lần lại một lần, một trận lại một trận.

Mộng là ảo giác.

Một roi tiếp một roi đánh xuống, giống như mộng ảnh giết một người lại một người.

Cuộc sống chẳng phải cũng như roi, năm tháng chính là gió roi, ép người ta tiến đến một nơi nào đó sao? Mặc dù tư vị ăn roi cũng không dễ chịu, nhưng một khi ngừng quất roi, sinh mệnh sẽ ngừng tiến tới, vậy sống còn có ý nghĩa gì?

Tư Không Tàn Phế cũng là người, là người thì sẽ có cảm xúc.

Có lúc giết người xong, hắn cũng sinh ra rất nhiều cảm khái.

Nhưng cảm xúc cũng không thể thay thế hành động của hắn. Hành động của hắn là giết người. Giết người là chức trách của hắn. Nên biết, cảm khái nhiều nhất chỉ là dư vị sau khi giết người, chỉ là điểm xuyết, tráng miệng, không thể làm chủ đề, món chính.

Cho nên không ngại cảm thụ, nhưng mạng người thì vẫn phải lấy.

Nhất là đối diện với kẻ địch như “Tiểu Điểu” Cao Phi, nếu không thể lập tức giết chết, nhất định sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.

Trên giang hồ, có lúc nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Trong võ lâm, có lúc nhất định phải ngươi giết ta, ta giết ngươi, nếu không thì chỉ đành mặc cho người ra xâu xé, ức hiếp.

Tư Không Tàn Phế đương nhiên không muốn rơi vào kết cục như vậy. 

Hắn muốn lập tức giết chết “Tiểu Điểu” Cao Phi, giống như những gì hắn thường làm, giết chết một tên lại một tên kẻ địch, cũng đánh tan một trận lại một trận giấc mộng thuở nhỏ vốn thiếu đi chí khí, tồn tại thiên tâm.

Mộng là thứ không thực tế.

Giết người lại không phải, giết người là chuyện tàn khốc.

Hiện thực cũng như vậy.

Con người muốn sống vốn là một chuyện tàn khốc, bởi vì hắn phải làm rất nhiều chuyện phá tan mộng ảo, mất đi nhân tính, mới có thể sống tiếp được.

Khiến người khác không thể sống, bản thân mới có thể sống tiếp, đây chẳng phải là một trong những quy tắc sinh tồn?

Trông thấy kẻ địch đã đến gần, từ từ tiếp cận cái bẫy trong chiêu thức do hắn bày ra.

Tiểu Điểu Cao Phi vòng quanh ngoắt ngoéo, nhưng vẫn càng bay càng thấp, càng bay càng gần.


Chim nếu bay đến trời cao, vây thì khó mà bắn rơi được.

Chim bay ở phía xa, cũng không cách nào bắt được.

Trừ khi chim bay đến bên cạnh, chỗ thấp, tìm lương mổ thực.

Tư Không Tàn Phế đang chờ cơ hội này.

Cao Phi hiển nhiên cũng muốn khống chế hắn, đây chính là “lương” và “thực” của Cao Phi, đồng thời cũng là “cạm bẫy” do Tư Không Tàn Phế bày ra.

Ngoại hình của hắn cao lớn thẳng thắn, nhưng thực ra không hề hữu dũng vô mưu.

Ba sư huynh đệ bọn họ lấy tên là Tư Không Tàn Phế, Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế, khiến người ta nghe thấy sợ hãi, thực ra cũng là một loại phương thức biểu đạt bọn họ “đại trí nhược ngu” (người tài vẻ ngoài đần độn).

Bọn họ trước sau từng đi theo Nguyên Thập Tam Hạn, Thái Kinh và Long Bát. Nguyên Thập Tam Hạn là thiên tài tuyệt thế trong võ học, về mặt sáng tạo đổi mới võ nghệ tu vi có lẽ còn hơn cả Gia Cát Tiểu Hoa, có điều lòng dạ của hắn hẹp hòi, không có lượng dung người. Làm đệ tử của hắn, nếu như có tài năng, tốt nhất hãy trung thành ngoan ngoãn, phục tùng mệnh lệnh, nếu không thì nên biểu hiện ngốc nghếch lỗ mãng, ngu dốt hồ đồ một chút, để tránh rước phải phiền toái.

Thái Kinh nhìn như có thể dung người, dung vật, nhưng thực ra là lợi dụng người khác cống hiến cho hắn, nếu không có giá trị lợi dụng thì sẽ phế bỏ đối phương; đồng dạng, nếu có thể uy hiếp đến hắn thì nhất định sẽ hủy diệt đối phương.

Long Bát được đám người Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ sủng ái, nhưng luận về võ công thì không thể trở thành một nhà một phái, còn có một khoảng cách lớn so với đám người Đa Chỉ Đầu Đà, luận về quan chức lại kém xa đám người Lý Ngạn, Chu Lệ, chỉ là một con “chó trung thành” bên cạnh Thái Kinh. Do đó nếu làm việc bên cạnh hắn, vẫn không nên quá huênh hoang gây họa thì tốt hơn.

Ba sư huynh đệ “Đại Khai Đại Hạp Tam Thần Quân” thật sự mang họ kép, đó là Tư Không, Tư Mã, Tư Đồ, còn về tên thì lại do bọn họ tự lấy.

Lấy một cái tên hèn mọn như vậy, thường khiến đám người Thái Kinh, Long Bát, Nguyên Thập Tam Hạn xem là chuyện cười, trò cười, buồn cười, ngược lại giúp bọn hắn được sủng ái, vì bị xem thường nên được trọng dụng.

Đây là “muốn lên trước tiên phải xuống, muốn cao trước tiên phải thấp”. Tam Thần Quân có ngoại hình cao lớn uy mãnh, ở trước mặt những đại quan, thái úy, đại tự sư này, lại có một cái tên đáng thương, nhờ vậy ngoại hình của bọn họ không bị người khác đố kỵ, tiện bề thăng quan phát tài.

Thực ra ba sư huynh đệ bọn họ đã sớm ước hẹn, quyết chí thề, một ngày nào đó nếu có thể thăng quan tiến chức, hiệu lệnh thiên hạ, không cần sống nhờ hơi thở người khác nữa, bọn họ nhất định phải khôi phục tên gốc của mình.

Tư Đồ Tàn vốn tên là Tư Đồ Kim Lễ.

Tư Mã Phế tên thật là Tư Mã Kim Danh.

Tư Không Tàn Phế cũng không phải là tên thật, nguyên danh của hắn là Diệc Hoa.

Nhưng trong võ lâm gần như không ai biết được tên thật của bọn họ, chỉ biết “Đại Khai Đại Hạp Tam Thần Quân” bao gồm Tư Mã Phế, Tư Đồ Tàn, Tư Không Tàn Phế, đại danh đỉnh đỉnh, uy danh hiển hách.

Bất hạnh là Tư Đồ và Tư Mã đều đã mất mạng, hiện giờ chỉ còn lại Tư Không Tàn Phế.

Hắn đang dùng thủ đoạn giống như cái tên của mình, vờ tha để bắt, dùng tiến làm lui, dụ địch đến gần.

Người không biết nội tình còn tưởng rằng hắn đã gần hết sức.

Roi mãng xà của hắn đã càng múa càng mệt mỏi, gió roi càng lúc càng ngắn.

Kẻ địch càng ép đến gần, hơn nữa đã sắp ra tay đối phó với hắn.

Hắn muốn kẻ địch tiếp cận, một khi đến đủ gần, hắn sẽ hạ thủ một roi.

“Khoái mã nhất tiên, kim tiên như điện”.


Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Con người đến gần nguy hiểm, có lúc không phải vì muốn mạo hiểm khó khăn, mà là cho rằng đang tiến vào khu vực an toàn.

Có khi an toàn cũng xuất hiện với diện mạo nguy hiểm, trong cực độ nguy hiểm cũng có tuyệt đối an toàn.

Quá gian lại có vẻ như đại trung, đại trung có lúc cũng xuất hiện với tác phong của đại gian. Đôi khi đại ác và đại đức cũng là huynh đệ song sinh, một dao hai mặt.

Có khi, cái gọi là vì nước vì dân thực ra chỉ vì mình; có người, cải cách chỉ là để bảo toàn tính mạng, cách mạng chỉ bởi vì tư tình.

Trong bụi đao có thơ, sau vách đứng có hoa, trong ngọn lửa có màu vàng lưu động.

Thứ bất biến là năm tháng, thứ già đi là khuôn mặt, thứ thay đổi là tâm hồn.

Đầu cuối của roi dài có roi vàng.

Thời gian đã đến, thời cơ đã tới.

Tư Không Tàn Phế đập xuống một roi.

Trông thấy đã sắp…

Không ngờ Cao Phi chợt giống như một chú chim nhỏ vội vàng bay lên.

Theo một tiếng “rầm”, roi đập vào khoảng không, nóc nhà lại thủng một lỗ lớn, mảnh ngói, gỗ đá không ngừng rơi xuống.

Tư Không Tàn Phế nhất thời bị che khuất tầm mắt, lập tức vung roi hộ thân, ngăn cản gạch ngói đang rơi xuống.

Lúc này, đối diện với hắn bỗng xuất hiện một tiểu tử.

Tiểu tử này dùng một đôi tay nhỏ xuất thủ với hắn.

Xuất thủ từ xa.

Đó đương nhiên không phải là “Phách Không chưởng”, cũng không phải “Cách Sơn Đả Ngưu”, Trần Nhật Nguyệt còn không có trình độ như vậy.

Hắn cách không phát ra ám khí về phía Tư Không Tàn Phế.

Ám khí do hắn phát ra cũng không tính quá nhiều, chỉ mười bảy, mười tám cái, đương nhiên cũng không tính, quyết không tính là quá ít; chủng loại cũng không tính là ít, khoảng chừng năm sáu loại.

Nhưng vào lúc này, cộng thêm ngói rơi, đất rơi, đá rơi, gỗ rơi, cũng khiến “Khai Hạp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế hao tổn tinh lực. Lúc này Tư Không Tàn Phế chống trái đỡ phải, luống cuống tay chân, giống như một con cá mất hồn.

Huống hồ trong ngói bể gạch vụn còn xen lẫn ám khí.

Tư Không Tàn Phế hét lớn một tiếng, tay trái cầm roi vàng lập tức múa đến giọt nước không lọt, tay phải cầm roi dài vẫn có thể ép Trần Nhật Nguyệt lùi ra bên ngoài một trượng.


Lần này phản kích hết sức đột ngột, ngay cả Trần Nhật Nguyệt cũng không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Tới rất hay!

Hắn lui, lui nhanh.

Roi dài như mãng xà lè lưỡi đuổi theo.

Hắn lui, roi đuổi.

Nhanh lui, bay đuổi.

Một lui, một đuổi.

Kết quả là Trần Nhật Nguyệt đã đến sát bên giường, hắn đã không thể lui được nữa.

Nhưng ngọn roi đã đuổi kịp.

Gió roi phá không, tiếng rít dường như còn sắc hơn mũi kiếm.

Bóng roi đã chiếu vào trên gương mặt ngọc tuấn tú của Trần Nhật Nguyệt.

Sắc mặt Trần Nhật Nguyệt lúc sáng lúc tối, hắn đã không còn đường lui.

Nên làm sao đây?

Xem ra Trần Nhật Nguyệt đã gặp nguy hiểm.

Nhưng trên thế gian, thành tựu trọng đại đều đến từ nguy cơ trọng đại. Thậm chí có thể nói, muốn hoàn thành bất kỳ đại sự nào, đều phải trải qua nguy hiểm tương đương.

Có lúc nguy hiểm đủ để chí mạng.

Thực ra người sống trên đời, thứ duy nhất sở hữu chỉ là tính mạng của mình.

Không có mạng thì không sống được.

Có điều con người nên vì sống mà sinh, chứ không nên vì sinh mà sống.

Vì sống mà sinh thì phải sống cho vui vẻ, sống có cảm thụ, thậm chí phải sống một cách phi phàm.

Muốn sống một cách sinh động có ý nghĩa, phải trải qua nguy hiểm thất bại.

Thất bại là chuyện tất nhiên, thậm chí có thể khẳng định, không có thất bại thì cũng không có cái gọi là thành công.

Cho nên không cần sợ thất bại, bởi vì sợ thất bại chính là sợ thành công.

Thành công chắc chắn là một chuyện khiến người ta vui vẻ, vui mừng, không có ai sợ nó, đúng không?

Nhưng lại có người muốn trốn tránh nó, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì không muốn đối diện với thứ trước khi thành công nhất định và nhất thiết, tất nhiên và tất yếu phải trải qua, đó là thất bại.

Điều này khiến người ta tiếc nuối không thôi.

Thất bại chỉ là giáo huấn, cũng là kinh nghiệm. Không có những thứ này, cuộc sống của loài người hôm nay có khác gì khỉ vượn, trâu chó.

Thất bại không có nghĩa là thua.

Một chuyện thất bại, chỉ là chưa thành công, không phải là thua. Ít nhất nó không thua mất ý chí, tài trí và quyết tâm của ngươi.


Còn những thứ này, cộng thêm bền lòng, nghị lực và may mắn, một ngày nào đó ngươi sẽ thắng.

Có một ngày, ngươi sẽ thành người thắng lớn.

Thua cũng không phải là thất bại, quyết không phải.

Chẳng hạn như đánh bạc, ngươi thua cuộc, có thể chỉ là không đủ vận may, cũng có thể là không đủ vững vàng, hoặc không đủ vốn, không đủ bình tĩnh, hoặc dừng tay không đủ nhanh mà thôi.

Rất nhiều người đánh bạc, thua liền oán trời mắng đất, nói mình xui xẻo, vận may xấu đến cực điểm, áy náy, hối tiếc, giận dữ, oán hận, tự trách, mặt ủ mày chau, ủ rũ cúi đầu, tìm người trút giận, thậm chí là tự sát.

Sai rồi.

Thua cũng không có gì nghiêm trọng, cho dù ngươi không biết tốt xấu, không hiểu tiến lui, khuynh gia bại sản, cũng không có gì ghê gớm.

Chỉ cần chưa chết, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.

Chết không thể giải quyết được vấn đề.

Nếu không thắng được, từ bỏ là xong.

Thua chưa chắc đã là xui xẻo. Ngươi thua cuộc, chỉ cần bỏ nhiều tâm lực và tinh lực vào chuyện khác, vẫn có thể thành công, cũng có thể đạt được thành tựu như vậy.

Thắng thua chỉ là nhân quả. Hiện giờ thứ ngươi đạt được, có thể là thứ mà kiếp trước ngươi đã mất đi, cũng có thể là thứ mà kiếp sau ngươi sẽ mất đi. Được càng nhiều, có thể cũng mất càng nhiều. Mất càng nhiều, ở một mặt khác cũng có thể được càng nhiều. Thứ mà ngươi thắng, có thể là thứ mà ngươi đã mất đi trong quá khứ. Thứ mà ngươi thua, có thể chỉ là tài sản mà tương lai ngươi vốn có.

Đúng vậy, thua không phải sỉ nhục, thắng không nên huênh hoang. Mỗi lần thua đều căm phẫn không đáng. Thực ra không cần phải bất bình, đây là chuyện bình thường, con người đều như vậy. Có ai nói rằng mình sẽ thua? Mỗi trận thắng cũng không nên cao hứng. Hôm nay ngươi thắng, có thể đã mai phục thảm bại ngày mai của ngươi, khiến ngươi cho rằng may mắn nhất thời đủ để luyến tiếc.

Cho dù đánh bạc lớn cũng là chuyện tốt.

Nếu như ngươi có thể xem nó là một loại kinh nghiệm, vậy thì rất quý báu. Có chuyện gì càng thoả nguyện, thống khoái, cũng đau khổ hơn so với một lần ném cả vạn kim, trong nháy mắt phân định giàu nghèo? Chỉ có loại thắng lớn thua lớn này, mới khiến một cao thủ chân chính trong nháy mắt ngộ đạo nhân sinh, chấm dứt sự cố chấp mộng ảo không hoa.

Không đi đến địa ngục một lần, làm sao biết khó khăn của nhân gian?

Nếu như so sánh, đại khái chỉ có quyết chiến, so đấu, liều mạng sinh tử của hào kiệt hiệp sĩ trong giang hồ là tương tự.

Đó cũng là đại tử đại sinh mới có thể đại triệt đại ngộ.

Ngay cả phong hoa tuyết nguyệt, ăn chơi tiêu khiển cũng như vậy. Muốn thật sự thành đạo, không nhất định cũng không nhất thiết phải ở núi sâu sông lớn, mà nên ở nhân gian địa ngục.

Cho nên thua cũng không có nghĩa là thất bại.

Thứ bị thua chỉ là tài sản.

Nên nhớ, đừng để thua mất cả nhân cách và tâm hồn, vậy thì không đáng giá.

Một người không sợ thua, cũng hưởng thụ thất bại, bản thân chính là một vị thường thắng tướng quân, một người thành công.

Thất bại chỉ là chưa thành công.

Nói như vậy, Trần Nhật Nguyệt thì sao? Tư Không Tàn Phế thì sao?

Hiện giờ bọn họ đều bị bức vào hiểm cảnh.

Ai sắp thảm bại? Ai có thể chuyển bại thành thắng?

Ai chỉ là thua, hay là chết? Thất bại, hay là cuối cùng có thể vượt qua thất bại, giành được thành công và thắng lợi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận