Trong số những người này, người cảm thấy kinh ngạc, kỳ quái nhất, có lẽ là Lão Ô.
Con người Ô Can Đạt luôn rất lão luyện, rất sắc bén.
Bởi vì hắn là người từng trải, bởi vì yêu cầu của nghề nghiệp, hoặc là nhu cầu khi hành tẩu giang hồ, thậm chí là cần thiết để sống sót, hắn đã học được tiếng bụng và tiếng môi.
Tiếng bụng là nói.
Lợi dụng mô bụng chấn động phát ra tiếng, đan điền vận khí, lúc nói chuyện không cần thông qua môi, cao thủ còn có thể truyền đạt âm thanh cho người mà hắn muốn biết nghe được.
Tiếng môi chỉ nghe.
Con người nói chuyện phải dùng miệng phát ra tiếng, chỉ cần răng và môi vừa động, cao thủ sẽ có thể lợi dụng hình dạng vị trí của miệng và môi để phân biệt lời nói của đối phương. Cho dù khoảng cách rất xa, hoặc ngữ âm nhỏ bé, vẫn có thể phán đoán ra được nội dung nói chuyện.
Một bổ đầu có thể đứng vững tại Lục Phiến Môn nhiều năm, nhất định có một chút bản lĩnh hơn người, người ta gọi là “kỹ xão đặc biệt”, mới có thể địa vị không rơi, thanh danh không ngã. Ô Can Đạt cũng như vậy.
Hắn vừa thấy có người chặn đường, liền biết chuyện không tốt lành. Những kẻ này biết rõ Vô Tình đại bổ đầu tự mình áp giải yếu phạm, còn dám công khai mạo phạm ở đường lớn Hoàng Khố, dĩ nhiên là người tới không thiện, người thiện không tới.
Huống hồ người tới lại là cao thủ của Lão Tự Hiệu Ôn gia.
Ôn Tập Nhân và Ôn Độ Nhân xuất hiện trước tiên, đã là “Ngọc Nữ Kim Đồng” trong Lão Tự Hiệu Ôn gia. Hai người này dung mạo xinh đẹp, giống như khảm vương mạ vàng. Nhìn tuổi tác của bọn họ rất nhỏ, có lúc cũng cố ý giả trang thành trẻ con, thiếu niên để tiện bề làm việc, nhưng thực ra là những nhân vật gai góc, chẳng những vai vế rất cao trong võ lâm, hơn nữa còn ra tay ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người trong lúc giơ tay, độc chết người trong lúc cười nói.
Nhưng hai người này cộng lại vẫn không bằng một nửa Ôn Văn.
Ôn Văn có ngoại hiệu là “Nhất Độc Tức Phát, Nhất Tiếu Chúc Hảo”, bình thường lịch sự nho nhã, nói chuyện lưu lại cho người ta bảy phần mặt mũi, ra tay cũng lưu lại cho người ta ba phần đường sống, nhưng lại là trong một trong hai đại cao thủ “Thiên Nhai, Hải Giác” của Lão Tự Hiệu Ôn gia.
Y nói chuyện đương nhiên cho người ta bảy phần mặt mũi, bởi vì một khi y ra tay, đối phương nhất định không có đường sống.
Y đương nhiên sẽ cho người ta ba phần đường sống, bởi vì người trúng độc của y, cũng sẽ dùng trăm phương ngàn kế để chết, tự sát, căn bản không cần y tự mình ra tay.
Tên đầy đủ của Ôn Văn là “Ôn Văn Nhân”, cùng với “Ôn Hòa Nhân” (tức Ôn Hòa), trên giang hồ được xưng là “Thiên Nhai Hải Giác”. Trong số cao thủ của Lão Tự Hiệu, trên bọn họ một bậc là hai người “Thiên Tàn Địa Khuyết” Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình, còn dưới một bậc là “Kim Đồng Ngọc Nữ” Ôn Độ Nhân, Ôn Tập Nhân.
Ô Can Đạt vừa thấy Ôn Văn (Nhân) tới, tâm lý đã chuẩn bị, ít nhất cũng có hai suy nghĩ xấu nhất.
Một là chỉ sợ phải liều mạng.
Thịnh đại bổ đầu có lợi hại, e rằng cũng không đấu lại độc của Lão Tự Hiệu Ôn gia. Độc không phải là võ công, cũng không phải binh khí, hoặc có thể nói nó vừa là võ công vừa là vũ khí, nhưng lại không chỉ là võ công và vũ khí. Ám khí của Vô Tình có inh, e rằng cũng không chế ngự được “độc” vô hình vô tích, vô tri vô giác, khó mà đề phòng, không thể ngăn cản của cao thủ Ôn gia.
Lần này là “minh khí” của Vô Tình đấu với “độc khí” của Lão Tự Hiệu.
Một suy nghĩ khác chỉ ở trong lòng Lão Ô.
Có một số suy nghĩ, giống như “âm mưu”, trong lòng tự hiểu thì tốt hơn, không nên để người khác biết.
Một “âm mưu” để người khác biết rõ từ trước, vậy thì định sẵn sẽ thất bại.
Có lúc “dự định” cũng như vậy.
“Dự định” dù sao cũng không phải là “kế hoạch”. Kế hoạch có thể công cáo thiên hạ, có thể để người khác tham dự, cùng nhau cố gắng tiến hành. “Dự định” lại là tính toán sâu trong lòng cá nhân.
Giống như hắn đã sớm tính toán, Ôn Văn Nhân vừa giơ nạo bạt lên, hắn lập tức vận nội lực, chuẩn bị kháng cự sóng âm xung kích rung trời kia.
Nhưng lại không có.
Im hơi lặng tiếng, giống như hai khối bông tơ hay hai tấm vải nhung khẽ va chạm, không có một chút tiếng vang nào.
Đây là chuyện gì.
Hắn vốn đã vận tụ nội lực, khép kín nhĩ lực, hiện nay lại mở to thị lực, loáng loáng nhìn thấy cặp nạo bạt kia va chạm không tiếng động dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt giống như nổ ra bảy ngàn sáu trăm tám mươi hai tia sáng vàng, còn nhỏ hơn tơ nhện, còn sắc hơn kim nhọn, còn nhanh hơn sét đánh, còn dày đặc hơn mưa ong, bắn về phía Vô Tình.
Hóa ra hai nạo bạt va chạm không phải vì phát tiếng, mà là vì phát độc.
Một loại “độc” dựa vào âm thanh khi va chạm truyền đi.
Ô Can Đạt lập tức tỉnh ngộ, nhưng hắn lại không thể cứu giúp.
Bởi vì loại thủ pháp phóng độc này, chẳng những hắn chưa từng nhìn thấy, mà còn chưa từng nghe nói.
Hắn không phá được, cũng không cản được.
Độc lực đã phát.
Độc lực quá độc, ngay cả “âm thanh” cũng bị che lấp, hoặc là nói bị độc làm câm lặng.
Giống như con người, sáng đến một mức độ, có thể khiến cho ngươi mù mắt.
Cũng giống như hương, thơm đến một mức độ, ngươi quen rồi sẽ không ngửi thấy thơm nữa.
Hôi cũng như thế.
Ngay cả sống chết cũng như vậy.
Trạm cuối cùng của sống chính là chết, cho nên chết lại trở thành một sự bắt đầu khác, sống chẳng qua là một quá trình mà thôi.
Hai nạo bạt va chạm, cũng chính là quá trình phát độc của “Nhất Độc Tức Phát” Ôn Văn Nhân.
Y dùng nhạc cụ phát ra độc, đây gọi là “thanh độc”.
Dùng tiếng phát độc, độc che lấp tiếng.
Độc mượn tiếng mà phát, tìm tiếng giết địch, theo tiếng hạ độc.
Vô Tình vẫn ngồi xếp bằng.
Ba kiếm một đao đồng đã lui nhanh, chỉ còn lại y giữa lòng đường.
Hà Phạm, Diệp Cáo, Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi có trung thành bảo vệ chủ cũng vô dụng. Vô Tình lệnh ra như núi, khi y quát bảo bọn họ rút lui, bọn họ cũng chỉ đành rút lui, trái lệnh chỉ có hại mình hại người.
Những mệnh lệnh khác cũng như vậy.
Bọn họ tuyệt đối phục tùng Vô Tình, không chỉ vì sợ hãi, mà còn xuất phát từ một loại tôn trọng và sùng kính chân thành.
Vô Tình ngồi im lặng.
Cho dù bốn đồng từ lo lắng đến mức ngay cả tim cũng sắp nhảy ra ngoài, nhưng vẫn phải lui, không dám tiến lên bảo vệ chủ nhân.
Bọn họ biết Vô Tình tự có tính toán.
Vô Tình liệu thật sự có “tính toán”, có một loại phương pháp đối phó với Ôn Văn Nhân hoặc đối kháng với “thanh độc” hay không?
Không biết.
Nhưng Vô Tình có chiếc hộp, một chiếc hộp gấm Bạch Khả Nhi vừa giao cho y.
Vô Tình đột nhiên mở hộp ra.
Chiếc hộp vốn không lớn, chỉ xấp xỉ một quyển sách, nhưng vừa mở ra lại không ngừng và nhanh chóng lớn lên, giống như một cuốn thẻ tre xâu chuỗi, một khi mở ra một tầng lại một tầng, một trang lại một trang, trong nháy mắt đã lớn đến mức đủ để che kín Vô Tình.
Vốn là một chiếc hộp, lúc này đã trở nên giống như một tấm bình phong. Có lẽ, khác biệt chỉ là bình phong đại khái có khoảng bốn tấm gấp lại, nhiều nhất cũng không đến tám tấm, còn chiếc hộp này “đổ ra” ít nhất có đến bảy tám chục tờ.
Trên mặt đều viết chữ dày đặc.
Nhất thời cũng không ai thấy rõ trên đó viết những gì.
Nhưng những người nhanh mắt vẫn nhìn thấy mấy hàng chữ, đại khái chỉ có thể đoán được đó là kinh văn.
Rốt cuộc là kinh văn gì thì không ai kịp nhìn rõ, cho dù nhìn rõ cũng chưa chắc có thể biết được.
Kinh văn đã mở ra, hơn nữa còn bảo vệ Vô Tình.
Vô Tình ở trong những trang sách kia.
Trang sách là kinh văn.
Nói như vậy, Vô Tình giống như đang ở trong hộp.
Như vậy là đủ rồi.
Bất kể nội dung của kinh văn kia là gì, trang sách do vật liệu gì tạo nên, nó vẫn có thể hoàn toàn che chở Vô Tình, khiến cho y tránh khỏi “thanh độc” xâm hại.
Sấm sét vô thanh, vô thanh sấm sét.
Ánh tiền chợt sáng, ánh tiền chợt diệt.
Sự vật mỹ lệ phần lớn đều không lâu dài.
Rực rỡ cũng vậy.
Rực rỡ nếu như lâu dài, vậy thì không còn sáng chói nữa.
Có lẽ, rực rỡ sỡ dĩ là rực rỡ, là vì sau khi nó rực rỡ rất nhanh sẽ mục nát đi.
“Tiền âm thanh độc” của Ôn Văn chính là như vậy.
Rất rực rỡ, nhưng không lâu dài.
Chợt lóe lên rồi tắt, như sao băng lướt qua bầu trời.
Độc trong nốt nhạc của y như một vụ nổ không tiếng ở lòng đường, vừa nổ liền thu, toàn nổ toàn diệt.
Tất cả bình phục.
Vô Tình không che người nữa, tay của y rung lên, sách lại trở vào trong hộp.
Đó vẫn là một chiếc hộp bình bình thường thường, không lớn không nhỏ, giống như một quyển sách.
Mặc dù chỉ là một quyển sách, nhưng chưa chắc đã là một quyển sách bình thường. Có một số sách, bởi vì tác giả tài trí hơn người, khiến nó trở thành vang dội cổ kim, kinh thiên động địa, lưu danh muôn đời, tác phẩm kinh điển.
Thật sự có sách như vậy, có người như vậy, có chuyện như vậy.
Vô Tình thu sách lại, sách trở về thành hộp. Y để chiếc hộp xuống bên cạnh, mười ngón tay đã đặt lên dây đàn tranh trên đầu gối.
Y nói:
- Hay cho độc không tiếng.
Ôn Văn nói:
- Lại độc không được ngươi.
Vô Tình nói:
- Ta đã nghe ngươi, ta cũng muốn mời ngươi nghe thử.
Ôn Văn nói:
- Ngươi đàn, ta nghe.
Mặc dù nói như vậy, nhưng thần sắc của y cũng không nhẹ nhõm, không ung dung.
Không phải y không muốn nhẹ nhõm, ung dung, mà là nhẹ nhõm không được, ung dung không nổi.
Nếu như nói, vừa rồi Vô Tình ứng phó với “tiền độc” của y, thần thái giống như gặp đại địch, vậy thì lúc này y đối diện với đàn tranh của Vô Tình, lại giống như đại quân áp sát, sống chết trước mặt, càng nghiêm túc khác thường, không thể buông lỏng một chút nào.
Thần sắc của Vô Tình lại giống như có suy nghĩ.
Lúc y suy nghĩ thần thái rất anh tuấn, thậm chí có một chút buồn rầu, có một vẻ đẹp tĩnh như xử nữ.
Đó là uyển chuyển và lạnh lùng hợp nhất, luôn suy nghĩ cẩn thận đến mức gần như thâm trầm, lúc này lại giống như một đứa trẻ đang nằm mộng, hay giống như một thiếu niên đang tưởng nhớ.
Suy nghĩ vì sao?
Vì sao suy nghĩ?
Lúc y đang suy nghĩ, ngón tay đã chạm vào dây đàn tranh.
Không chậm, không nhanh.
Nhìn như thế, nhưng từng nốt nhạc lại rất nhanh, vừa chuẩn xác, vừa sảng khoái “chảy” ra.
Âm nhạc “chảy” rất lâm li, nhưng chỉ pháp lại giống như không hề nhanh.
Bởi vì người đánh tự tại, tự đắc.
Âm nhạc này giống như không có gì đặc biệt, nhưng đánh thẳng vào lòng người, lại đi sâu vào trong lòng, khiến người ta nghe được trong lòng có một dòng thư thái, một loại cảm động, đủ để vượt qua tất cả câu từ bốn chữ hình dung, chẳng những không có tác dụng, hơn nữa còn làm người ta cảm thấy dung tục không chịu được.
Đây chính là đàn tranh của Vô Tình, âm nhạc của y, tâm linh của y bộc lộ.
Thế nhưng, tại sao lúc này nơi này y lại muốn đánh đàn tranh?
Chỉ là mười ngón tay của y thanh tú có lực, khảy qua từng dây từng dây, rất nhanh cũng rất tự nhiên, thậm chí còn rất tự phụ, đã khảy đến dây đàn tranh ngoài cùng, nhỏ nhất, âm cao nhất.
Ba bốn dây đàn ở đó rất nhỏ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi cũng rất sáng ngời mỹ lệ, giống như kim bạc, giống như kiếm xanh.
Âm nhạc đánh đến đó, đột nhiên mọi người đều không nghe được âm thanh nữa.
Mọi âm thanh đều tĩnh, tạp thanh hoàn toàn ẩn.
Mọi dây đàn đều lặng, dưới ngón tay Vô Tình trở thành âm cao duy nhất.
Tiếng nhạc cao điệu nhất lại là vô thanh.
Âm cao không tiếng.