Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tiêu Nguyệt Tiên không cùng Dương Nguyên Khánh đi Giang Hạ. Tiến vào quận Giang Hạ chính là địa bàn của triều Đường, từ Kinh Tương đi lên phía bắc không hề an toàn.

Sáng hôm sau Tiêu Nguyệt Tiên và thị nữ lên một chiếc thuyền lớn khác, có mấy chục thân binh hộ vệ quay đầu lại đi về hướng đông, đến Giang Đô thăm cha của nàng trước rồi sau đó đi theo đường Hà Bấc lên Thái Nguyên.

Hai chiếc thuyền lớn đã chậm rãi cài nút treo bản thuyền, năm mươi thân bình đã lên thuyền trước, Phong nương, người chăm sóc mẹ của Tiêu Nguyệt Tiên cũng cùng lên thuyền.

Tiêu Nguyệt Tiên đã thay một chiếc váy dài màu đỏ, nhìn nàng hệt như một bông hoa tươi xinh đẹp đang nở trên măt sông. Nàng đội mũ che lên, sau lớp lụa mỏng manh, một đôi mất đẹp nhìn thật sâu chăm chú vào Dương Nguyên Khánh.

-Sau khi đến Giang Đô thì đừng để chậm trễ quá, nhanh chóng đi đến Thái Nguyên, về phía Vương phi, ta đã viết thư rồi, nàng ấy sẽ đối xử tử tế với nàng. Ngoài ra nàng thay ta nói với Vương phi rằng nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng ta sẽ quay lại.

Tiêu Nguyệt Tiên khẽ gật đầu, trong mắt có chút buồn bã, khẽ nói:

-Điện hạ, xin hãy bảo trọng!

Dương Nguyên Khánh khẽ cười,

-Nàng cũng bảo trọng, đi đi!

Tiêu Nguyệt Tiên lại liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, thị nữ dìu nàng lên thuyền, rất nhanh đã lên một chiếc thuyền lớn khác. Hai chiếc thuyền dần tách nhau ra, nước sông vỗ sóng, hai chiếc thuyền càng ngày càng xa, Tiêu Nguyệt Tiên đứng trên mũi thuyền vẫy tay cáo biệt. Nàng dần dần chỉ còn là một chấm nhỏ màu đỏ. Đoàn thuyền tiếp tục tiến về phía trước. Lại một ngay trôi qua, tối ngày hôm sau đoàn thuyền cuối cùng đã tới thành Giang Hạ.

Quận Giang Hạ cũng là một quận ở phía đông nhất trong chín quận Kinh Tường, cũng là một vùng của Vũ Hán ngày nay, ở đây hồ nước phân bố dày đặc, có hơn trăm sông lớn nhò, giao thông thuận lợi, giao thông đường thủy thuận tiện, có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng, quân Đường bố trí mười lăm nghìn quân ở quận Giang Hạ này.

Do Tạ Ánh Đăng dẫn năm mươi nghìn quân giết đến quận Giang Hạ, binh lực quân Đường không địch nổi, bị dồn lui về quận Miến Dương, tập kết hai mươi nghìn quân ở vùng huyện Tăng Sơn, cách thành Giang Hạ khoảng hơn trăm dăm, giằng co với quân Tùy.

Theo như bố trí từ trước, Tạ Ánh Đăng dẫn mấy chục nghìn quân và động viên mấy chục nghìn dân phu mở rộng bến tàu, xây dựng cải tạo nhà kho, lấy cấu trúc thành Giang Hạ làm vùng hậu cần trọng yếu trong việc tiến hành chiến dịch Kinh Tương của quân Tùy.

Trong bóng đêm, đội thuyền của quân Tùy đã tới thành Giang Hạ. Bến tàu mới dài hai dặm vẫn chưa được xây dựng xong nhưng đã có thể tạm thời sử dụng.

Trên bến tàu lúc này đã cảnh giới Giang Hạ nghiêm ngặt, mấy nghìn binh, cách vài bước lại có trạm canh gác, cách mười bước lại có một vọng gác, không cho bất cứ ai vào gần. Trên bến tàu, mười tướng lĩnh quân Tùy đã đợi sẵn, cầm đầu chính là Vĩ Vân Khởi Tạ Ánh Đăng.

Vĩ Vân Khởi hiện kiêm nhiệm chức Thái thú quận Giang Hạ, trăm công nghìn việc phức tạp đè lên vại ông ta, bận tối mắt tối mũi, hiện tại ông ta mong mỏi Sở Vương đến có thể giúp ông ta quyết định một số sĩ quan cấp tá, ông ta một mình gánh hết quận Giang Hạ, quả thực là lực bất tòng tâm.

-Đến rồi!

Một gã quan quân chi vào lòng sông trong đêm hét lớn:

-Đội tàu đến rồi!

Trong đêm, chi nhìn thấy xa xa xuất hiện một bóng đen như núi, đẳng sau lại có vô số những ánh mắt long lanh, dần dần bóng đen đến gần quả nhiên là một con thuyền lớn, tinh thần mọi người phấn chấn, cùng đi lên nghênh đón.

Thành Giang Hạ là điểm đến cuối của Dương Nguyên Khánh lần này. Đội thuyền khổng lồ của quân Tùy sắp hạ neo ở bờ sông, Dương Nguyên Khánh đứng trên mũi thuyền khoanh tay chăm chú nhìn thành Giang Hạ phía xa. Thành Giang Hạ cách Trường Giang không đến hai dặm, có thể nhìn thấy rõ hình dáng của thành trì.

Lúc này lòng hấn bồn chồn, từng rất nhiều lần trong giấc mơ hắn xuyên qua thời

gian hàng ngàn năm, hồn như bị dẫn dắt ở thành Giang Hạ nghìn năm sau, nước sông vỗ vào bờ dâng lên hạ xuống, Dương Nguyên Khánh đã hoàn toàn đắm chìm trong luân hồi của thòi gian.

-Ty chức tham kiến điện hạ!

Lời bái kiến của Tạ Ánh Đăng đã cắt đứt suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, khiến thần trí của hắn thoát ra từ trong nghìn năm luân hồi, chợt nhận ra thuyền đã cập bến.

-Tạ tướng quân vất vả rồi!

Dương Nguyên Khánh đi lên đở Tạ Ánh Đãng, cười tủm tỉm:

-Sao rồi, quân đội của Tiêu Lương cải tạo cũng tạm rồi chứ?

Tạ Ánh Đãng gật đầu, thấp giọng nói:

-Hai mươi mấy đại tướng không ở đây, thần mới thực sự cảm nhận được cái lợi. Sự thông suốt quán triệt của quân lệnh không khác gì với quân Tùy. Một quân lệnh của thần truyền xuống, trong thời gian một nén nhang là có thể quán triệt đến toàn quân.

Việc quán triệt tốc độ quân lệnh liên quan đến khả năng chiến đấu của toàn quân. Ví dụ một quân lệnh truyền đi, thiên tướng chẳng biết có quan tâm hay không, giáo úy thì từ từ nuốt vào, cuối cùng lệnh truyền đến quân binh không phải hỏng việc thì cũng đã thay đổi ý ban đầu rồi.

Đối với quân Tùy mà nói, quán triệt tộc độ quân lệnh có đạt được yêu cầu hay không chính là điều kiện chủ yếu đế đánh gía quân lệnh có đủ tư cách hay không.

Dương Nguyên Khánh gật đầu khen ngợi. Tạ Ánh Đãng làm rất tốt, không ngờ trong thời gian một nén nhang đã truyền mệnh lệnh đến các tầng lớp binh lính rồi. Mặc dù quân Tùy cũng là có chuẩn mực này nhưng đây dù sao cũng là Tiêu Lương, trong thời gian ngắn ngủi mà lại có thể cải tạo lại thì thật không dễ dàng gì.

-Có điều

Tạ Ánh Đãng lại cười khổ một tiếng,

-So với quân Tùy thì phương diện võ lực cá nhân vẫn thấp hơn một chút, năng lực tác chiến hơi yếu. hơn nửa một nửa số người không biết cưỡi ngựa.

-Người miền nam giỏi dùng thuyền, người miền bấc giỏi cưỡi ngựa. Việc này cũng rất bình thường, hơn nữa quân đội của Lý Hiếu Cung cũng là lấy người Kinh Tương và Ba Thục làm chủ, đừng quá bận tâm.

Nói đến Ba Thục, Dương Nguyên Khánh chợt nhớ tói một chuyện, liền vội hỏi:

-Hiện giờ tình hình của Vương Quân Khuếch thế nào?

-Điện hạ, Vương Quân Khuếch đã đoạt được huyện Di Lăng và huyện Hưng Thịnh rồi.

Vi Vân Khởi cười ha hả bước tói, khom người thi lễ,

-Tham kiến điện hạ!

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, ở trên thuyền, hấn luôn lo lắng việc này. Thông tin này cuối cùng đã có thể làm hắn an tâm, hấn liền hỏi vội:

-Có báo cáo cụ thề không?

Vi Vân Khởi lấy một bàn báo cáo từ trong ngực ra trình cho Dương Nguyên Khánh,

-Đây lá báo cáo Vương Quân Khuếch viết cho điện hạ, hôm kia mới đưa đến quận Giang Hạ.

Dương Nguyên Khánh cầm lấy báo cáo xem một lượt, trong báo cáo không chỉ nói đến việc nắm được huyện Di Lăng và huyện Hưng Thịnh mà còn chiếm lĩnh được cả huyện Ti Quy và huyện Ba Đông, đồng thời quân của Vương Quân Khuếch đã mờ rộng đến mười bảy nghìn người rồi, đang tích cực huấn luyện.

Ở phía cuối bản báo cáo Vương Quân Khuếch xin chi thị, có cần thừa cơ tiến vào Ba Thục hay không?

Dương Nguyên Khánh trầm tư. Có nên thừa cơ tiến công Ba Thục hay không, hắn quả thực chưa suy nghĩ kỹ. Có thể nói thời cơ hiện nay vẫn chưa chín muồi, dù sao quân trong tay của Vương Quân Khuếch vấn còn quá ít.

Cân nhắc một lúc Dương Nguyên Khánh hỏi lại:

-Từ đây có thề ngồi thuyền đi đến huyện Hưng Thịnh được không?

Tạ Ánh Đăng gật đầu,

-Đội tàu có thể đi qua, ty chức đã phái người đội tàu đi tiếp tế tiếp viện lương thảo rồi.

Dương Nguyên Khánh tạm thời bỏ qua việc huyện Di Lăng, lại hỏi:

-Tình hình của quận Giang Hạ thế nào?

Tạ Ánh Đăng nhìn Vi Vân Khởi cười nói:

-Vi Trương sử ngày ngóng đêm mong điện hạ mau đến, điện hạ lại không đến nữa, ông ta sẽ ngã mất.

-Làm sao thế?

Vi Vân Khởi gượng cười một tiếng

-Thực ra là có mấy chuyện trọng đại cần điện hạ quyết định. Do Thái thú quận Giang Hạ và Trưởng sử cùng bỏ quan mà chạy, huyện lệnh Giang Hạ cũng không còn, thần có lựa chọn vài người có khả năng đều là xuất thân danh gia vọng tộc nhung sợ điện hạ không chấp nhận con cháu quý tộc làm quan cho nên không dám cho bọn họ làm. Việc lớn nhỏ chỉ có một mình thần gánh vác.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:

-Mấu chốt ổn định phương nam chính là phải lôi kéo danh gia vọng tộc địa phương, ta ở Giang Nam cũng làm như vậy, ở Kinh Tương cũng phải như vậy. Thế này đi! Khanh thay trẫm đặt mấy tiệc rượu ỡ lầu rượu tốt nhất ở Giang Hạ, trưa mai ta sẽ đích thân mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng Giang Hạ...

Thành Giang Hạ còn gọi Hạ khẩu, cũng là thành phố Vũ Xương sau này, là thành phố lớn thứ ba chi xếp sau sau Tương Dương và Giang Lăng của vùng Kinh Tương, chu vi thành trì ba mươi dặm, trên núi Quy Sơn thành tây có dựng Hoàng Hạc lâu rất nổi tiếng, là pháo đài quân sự của quân đóng quân khống chế trên sông.

Trong thành có hơn chục nghìn hộ dân, thương nghiệp phồn vinh, sản vật dồi dào, có hơn trăm quán rượu lớn nhò, trong đó lầu Giang Mạn thành tây là nổi tiếng nhất.

Trưa ngày hôm sau, trước lầu Giang Mạn náo nhiệt lạ thường. Hơn mười xe ngựa dừng ở chỗ đất trống bên cạnh lầu, hơn trăm thân sĩ nổi tiếng đến từ thành Giang Hạ tề tựu đông đúc tham gia tiệc rượu mà Sở Vương Dương Nguyên Khánh tổ chức cho họ.

Giang Hạ địa linh nhân kiệt là nơi anh tài tập trung từ xưa, danh gia vọng tộc cũng nhiều vô kể. Danh gia vọng tộc của vùng nổi tiếng có ba nhà, đứng đầu là Tân Thị, thứ hai là Thôi Thị, thứ ba là Tạ Thị. Ba danh gia này phồn thịnh sinh sôi nảy nở hơn trăm năm, con cháu gia tộc phần đông làm quan, thường hay bênh vực kẻ yếu giúp đỡ người nghèo có tiếng trong thành Giang Hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui