Thiên Hạ Kiêu Hùng

Một tên thiên tướng khác cũng nói:

-Thực ra Viên tướng quân cũng là gặp thời quyết đoán, nếu ngài ấy quay về xin chi thị tướng quân, chì e sẽ tuột mất cơ hội, hơn nữa Viên Tung bơi rất giỏi, không chừng ngài ấy sẽ có cách lập công.

Dưới sự khuyên nhũ của hai người, Vương Quân Khuếch mới dần dần nguôi giận, gã ta đi đến cửa trướng, chăm chăm nhìn vào con sông lớn đối diện, trong lòng thầm nghĩ ‘không biết tên Viên Tung này có thể tự mình lập được kỳ công như thế nào nữa...Màn đêm dần buông xuống, trong thủy trại của quân Đường yên tĩnh lạ thường, chỉ có mười mấy thuyền tuần tra trinh sát đang đi lại tuần tra xung quanh thủy trại, không để thuyền đến gần, hơn nữa trong thủy trại yên tĩnh, mà không có một tên lính nào.

Lúc này ở thuyền vận chuyển lương thực của quân Tùy dưới nước, xuất hiện một bóng người, chính là Viên Tung. Y nấp trong thủy trại quân Đường, ẩn náu suốt cả một ngày, khi bóng đêm buông xuống, y mới từ chỗ ẩn trốn đi ra, bơi đến trước thuyền lương thực quân Tùy.

Mỗi mũi thuyền của thuyền vận chuyển lương thực đều có đánh số, rất nhanh Viên Tung đã tìm được thuyền số sáu mươi năm, nhanh chóng leo lên thuyền lớn, nấp trong bóng tối nghe ngóng một lúc, không có động tĩnh gì, y mới trèo lên boong tàu, chui vào kho hàng.

Trong kho hàng rất khô ráo, từng bao lương thực xếp chồng lên nhau chình tề giống như những con thuyền khác, trong lòng Viên Tung vô cùng hồi hộp, y biết trong thuyền số sáu mươi năm và sáu mươi sáu ngoài lương thực ra còn có một vài vật phẩm đặc thù, chi là không biết quân Đường có phát hiện ra hay không.

Y sờ vào một con dao, cạy mờ cửa khoang, bên kia tấm ngăn còn có một khoang thuyền, bên trong mấy trăm túi da chất chình tề. y lập tức thở phào nhẹ nhõm. Quân Đường không phát hiện dầu hỏa trong này, y thấy vui mừng lạ thường, lấy miệng ngậm đao, bắt đầu hành động.

Chuyển từng túi dầu hỏa ra khoang thuyền, nhung thật buồn. Mỗi bao dầu hỏa nặng ít nhất mười cân, một hai bao nhất định không đủ, nhưng mang thêm mấy bao y lại không mang nổi, y trầm tư suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có cách, lại trượt xuống thuyền.

Khoảng mười lăm phút sau, một cái thuyền ba lá nhỏ lặng lẽ dừng sát vào bên dưới thuyền vận chuyển lương thực số sáu mươi năm...

Một chi đội thuyền điều tra trinh sát chạy nhanh qua trước mũi thuyền vận chuyên lương thực quân Tùy, bọn họ không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào liền đi nhanh qua trước thuyền lương của quân Tùy. Đợi đến khi bọn họ đi xa thì một chiếc thuyền tam bản mới từ từ đi ra từ sau thuyền vận chuyền lương thực, lặng lẽ men theo cạnh thuyền vận chuyển lương thực mà đi tới mũi thuyền.

Mũi thuyền là chiếc thuyền của Viên Tung, y leo lên thuyền, tìm ra một con dao găm sắc và những đồ dẫn lửa như đá đánh lửa.dao đánh lửa từ trong khoang thuyền tối, y còn tìm được một mảnh vải, cẩn thận gói đá lửa dao đánh lửa lại rồi buộc chặt trên người, lúc này mới trượt xuống thuyền, đẩy thuyền tam bản tiếp tục đi về phía trước.

Ở đường thủy phía tây, mấy trăm thuyền lớn hạ neo, đó là thuyền chiến của quân Đường, xuồng ba lá chạy nhanh qua giữa dòng, chui vào trong nhóm thuyền chiến của quân Đường. Viên Tung mở túi áo da lấy từng túi dầu hỏa đổ ra thành thuyền. Thuyền chiến của quân Đường tổng cộng có hơn ba trăm thuyền, nhung y chi đem đến năm sáu mươi túi dầu, thiếu rất nhiều, nên chi có thể đồ mỗi thuyền một túi.

Ước chừng đã đổ khoảng hơn bốn mươi túi, trên xuồng không còn nhiều dầu hỏa, cũng lúc này truyền tới tiếng nói chuyện ở không xa, bốn năm chiếc thuyền trinh sát không biết từ lúc nào xuất hiện ngay sau lưng y, chi ba trượng phía sau, có thể nhìn thấy thuyền của y. Viên Tung sợ hãi, như bản năng ngồi xổm xuống, nằm xấp trên xuồng, theo dây cung thuyền trượt xuống từ bên trong, hành động vô cùng nhanh chóng.

-Sao bên kia lại có một con thuyền nhỏ?

Có một lính trinh sát tuần tra đã phát hiện chiếc xuồng nhỏ.

-Thử đi xem xem!

Một tên khác nói, một con thuyền tuần tra trinh sát chạy chầm chậm đến, Viên Tung nắm chặt dao găm trong tay, ánh mắt như một con báo đang chăm chú nhìn thuyền canh gác đang dần tiến lại.

-Trong thuyền nhỏ có túi da, là vật gì vậy?

Hai tên lính gác trong lúc lầm bầm thì cũng nhảy lên thuyền, trong đó một tên nhặt được một túi dầu hỏa, vặn ra ngửi, mùi vị nồng nặc làm y suýt nôn ra.

-Đây là mùi gì vậy? Mẹ nó, sao khó ngửi vậy?

-Không phải! Đây là dầu hỏa.

Một tên lính khác ngửi thấy mùi khó chịu phát ra từ xung quanh, lớn tiếng hét lên.

Y vừa dứt lời. Viên Tung từ dưới nước nhảy lên, dao găm sắc nhọn đâm xuyên qua sau lung tên lính, gần như không chần chừ, lật tay một đao đâm thủng ngực một tên lính khác, hai tên lính thảm thiết kêu ngã sấp xuống thuyền.

Biến cố bất ngờ này khiến cho hai mươi mấy binh lính tuần tra canh gác của quân Đường trên mấy thuyền nhỏ phía sau thất kinh, bọn họ gần như cùng lúc hét lên.

-Có địch!

-Mau đến đây, có địch!

Một con thuyền nhỏ chạy nhanh về phía bờ, vừa hô vừa gọi, chuông cảnh báo trên trạm canh gác thuyền đánh kêu tang tang tang, tiếng chuông chói tai vang lên vọng lại thủy trại.

Ba chiếc thuyền khác theo ba hướng đánh tới chiếc xuồng tam bản, hai mươi binh lính Đường tay cầm mâu và cung tiễn, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt nước, nhung thích khách dưới nước lại không lộ diện.

Lúc này Viên Tung đã lặn tới bên kia thuyền, y hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống dưới nước, lặn một mạch qua hai thuyền, mới dựa vào thành thuyền mà dừng lại, trên con thuyền lớn này cũng bị y đổ dầu hỏa. Lúc này. trên bờ đã có tiếng động, ba nghìn quân đóng trên bờ dồn dập đi tới thủy trại.

Thời gian đã vô cùng cấp bách, Viên Tung trèo lên thang đây, ngậm dao găm trong miệng, nhẹ nhàng gờ đá lửa và dao đánh lửa sau eo xuống, ken két hai tiếng, ngòi lửa được châm, một ngọn lửa cháy lên trong tay ys y nhanh chóng bơi lên thành thuyền, ầm một tiếng ngọn lừa màu lam hừng hực cháy lên, lửa nhanh chóng lan ra, ngay cả mặt nước cũng cháy lên.

Viên Tung ngẩn ra, y vỗ vỗ đầu mình, sớm đã biết dầu hỏa có thể cháy trong nước, vậy y trực tiếp đố dầu hỏa vào nước không phải đơn giản sao?

Nhưng hối hận cũng vô dụng, y lại lặn xuống nước, lần này hai tay của y giơ lên trên mặt nước, không dám để ngòi lừa và đá lửa chạm nước, lại bơi đến dưới một con thuyền khác, làm theo như vậy, ngọn lửa nhanh chóng lan ra trên thuyền. Viên Tung đốt liên tiếp bảy tám thuyền lớn, ngòi lấy lửa cũng đã dùng hết, lúc này y mới nhảy xuống nước, biến mất trong ánh sáng lóe lên của đêm tối.

Thế lửa của mấy con thuyền lớn càng ngày càng to, bốc lên không trung, không chi kinh động thủy quân trên bờ, mà ngay cả quân canh giừ trong thành cũng kinh động. Lư Tổ Thượng dẫn theo mấy nghìn người chạy tới bờ sông. Bời vì các thuyền trên thũy trại được xếp khá sát nhau, lại thêm lúc Viên Tung phun dầu phần lớn số dầu đều chảy xuống nước, làm dầu hỏa lan nhanh trong nước, đã có hơn sáu mươi thuyền lớn bị cháy rồi, lửa mượn hướng gió bay lên, không trung khói dày đặc cuồn cuộn che cả bầu tròi.

-Tách thuyền ra, đem thuyền không cháy chạy về thủy trại!

Lư Tổ Thượng rối tới mức gào thét lớn. thuyền chiến của quân Đường không nhiều, chi có mấy trăm thuyền này, nếu bị cháy y biết làm sao ăn nói với Kinh Vương?

Binh lính vội vàng chèo thuyền nhỏ đi nhanh về phía đội thuyền, nhưng lửa cháy quá mạnh, trên mặt nước lửa cháy mù mịt, khói đặc cay mất, binh lính không có cách nào đến gần, chỉ có thể lo lắng kêu lên từ đằng xa, lúc này đã có hơn trăm thuyền lớn bị cháy.

Một khi đã có quá ba trăm thuyền bị cháy, chắc cả đội thuyền khó thoát được. Khói dày đặc trên mặt sông vốn làm cho người ta không thể nào tới gần, càng không nói là lên thuyền chèo thuyền, lúc này chạy trốn thì cũng không kịp nữa, cho dù Lư Tổ Thượng trên bờ suốt ruột ra lệnh, nhưng không có binh lính nào chịu mạo hiểm tính mạng của mình.

Ở một gò đất bờ bên kia, Vương Quân Khuếch và mười mấy tướng lĩnh nhìn ra xa bờ bên kia sông, có thề nhìn thấy lờ mờ đốm lừa ở bờ bên kia sông, một tên tướng lĩnh phấn khởi nói:

-Vương tướng quân, hình như là thành công rồi!

Vương Quân Khuếch lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lạnh như băng, không có mệnh lệnh của mình tự tiện hành động, cho dù là lập được công lớn thì đã sao, một trận lửa lớn đủ để cháy hai ngày hai đêm, hơn ba trăm thuyền chiến quân Đường bị thiêu thành tro. Trên mật sông một mảnh cột buồm còn sót lại, khói xanh hầm hập khiến người ta thấy hết sức kinh hoàng. Lúc này đại quân Sài Thiệu đã đến, năm mươi nghìn quân đóng ở bắc thành Giang Lăng, Sài Thiệu không cho bọn họ vào gần Trường Giang, để tránh cho bọn họ thấy tình trạng thê thảm này.

Sài Thiệu khoanh tay đứng bên bờ sông, nheo mắt chăm chú nhìn hơn ba trăm thuyên lớn bị thiêu rụi này. Đây là đội thuyên lớn duy nhất của quân Đường, không ngờ đã bị hủy như vậy, không có thuyền lớn vận chuyển binh lính, có nghĩ là nam Trường Giang khó về tay quân Đường, Sài Thiệu cảm thấy rõ ràng mối nguy của triều Đường đã đi sâu vào mọi mặt.

Lư Tổ Thượng trong lòng vừa hổ thẹn, vừa căng thẳng, tiến lên quỳ một gối thinh tội:

-Ty chức không làm tròn bổn phận, dẫn đến thuyền lớn bị hủy, đây là tội của ty chức xin tướng quân xử phạt!

Sài Thiệu lắc đầu, thản nhiên nói:

-Tội trang này chi e ngươi không gánh nổi!

Lư Tổ Thượng trong lòng càng sợ hãi, cúi đầu không nói nên lời, Sài Thiệu không để ý tới hắn, quay đầu lại nhìn thuyền vận chuyển lương thực của quân Đường, chắc khoảng nghìn thạch, có hơn trăm thuyền, tận dụng chúng để đưa binh lính qua sông cũng không Tổi, liền hỏi:

-Những thuyền kia mỗi lần có thể chở khoảng bao nhiêu người?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui