Thiên Hạ Kiêu Hùng

Sài Thiệu lại đi xem việc vớt xác thuyền một lúc rồi mới cưỡi ngựa đi vào trong thành, vừa bước vào cửa thành, một tên tướng đứng chờ bên cửa thành tiến lên trước nói:

- Sài đại tướng quân, ty chức có chuyện muốn thưa.

Sài Thiệu nhận ra người này là phó tướng Lưu Phương Trí của Lư Tổ Thượng, liền lạnh lùng nói;

- Ngươi có chuyện gì?

Lưu Phương Trí tiến lên trước một bước, nói nhỏ:

- Đại tướng quân, Lư Tổ Thượng thông đồng với địch.

Sài Thiệu nhướng mày, y chăm chú nhìn Lưu Phương Trí. Đây có phải là phó tướng của Lư Tổ Thượng, là nhân vật thứ hai của thành Giang Lăng, lại còn nói Lư Tổ Thượng thông đồng với địch?

- Đến phòng ta nói!

Sài Thiệu quất mạnh chiến mã, chạy nhanh vào thành. Lưu Phương Trí nhìn theo bóng của Sài Thiệu, không khỏi cười thầm, lẩm bẩm một mình:

- Lư Tổ Thượng, ngươi đã muốn lấy đầu của ta tế cờ, vậy hãy đợi xem là ai giết ai…nơi ở của Sài Thiệu chính là biệt cung của Tiêu Tiển ngày trước, vi phạm lệnh hoàng cung đã giỡ xuống rồi, nhưng biệt cung vẫn còn, rộng bốn mươi mẫu đất, cây cối xanh tốt, lầu Đình Đài nổi bật giữa cỏ cây hoa lá, vô cùng tinh xảo, rất phù hợp với tâm tính của Sài Thiệu. Lần này ban đầu thê tử của y Lý Tú Ninh cũng cùng y đến, nhưng vì sức khỏe không tốt, nên ở lại Trường An.

Sài Thiệu đi thẳng vào phòng khách ngồi xuống, lúc sau một tên lính dẫn Lưu Phương Trí đi vào, Lưu Phương Trí quỳ một gối hành lễ:

- Tham kiến đại tướng quân!

Sài Thiệu đưa chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói:

- Không cần khách khí, có chuyện gì đứng dậy nói!

- Vâng!

Lưu Phương Trí đứng lên nói:

- Trước tiên nói về vệc thuyền lớn cháy tối hôm đó, vì có binh lính nhìn thấy thám tử quân Đường phóng hỏa, nhưng tối hôm đó tâm phúc của Lư Tổ Thượng Triệu Lan đang ở bên ngoài trại thủy trực, mà y lại không phát hiện được điều gì hết.

- Chuyện này rất bình thường, trời tối như vậy rất khó phát hiện quân địch. Hơn nữa chẳng may quân địch từ trên bờ đi ra thì y càng không thể phát hiện. Dựa vào việc này nói Lư Tổ Thượng thông đồng với địch có chút không thỏa đáng.

Tuy Sài Thiệu không thích Lư Tổ Thượng, nhưng y cũng không vô duyên vô cớ hãm hại y thông đồngvới quân địch. Quan trọng là Sài Thiệu không muốn làm rối mọi chuyện trong lúc này, bằng không cứ coi như không thể bãi miễn Lư Tổ Thượng, thì y cũng sẽ khiến cho Lý Hiếu Cung bãi miễn y, việc này Lý Hiếu Cung không thể không nể mặt, vì vậy y không tỏ rõ ý kiến với sự tố cáo của Lưu Phương Trí.

Lưu Phương Trí thở dài:

- Đại tướng quân, thần không phải vô duyên vô cớ tố cáo Lư Tổ Thượng thông đồng với địch, vì quả thực không chỉ một lần y nói với những người bên cạnh, y không nên đầu hàng triều Đường. Y nói ông nội y vốn là họ Phạm Dương Lư, bây giờ họ Phạm Dương Lư cống hiến sức lực cho triều Tùy, y đầu hàng triều tùy sẽ có tiền đồ hơn. Hơn nữa cũng đã hai lần y nói với thủ hạ tướng lĩnh, đại thế triều Đường đã mất, kẻ thức thời nên quy thuận triều Tùy. Lần này Dương Nguyên Khánh đích thân nam chinh, đó chính là cơ hội tốt.

- Y thực sự đã nói những lời này sao?

Sài Thiệu có chút nghi ngờ hỏi.

Lưu Phương Trí quỳ xuống, tay chỉ vào tim mình nói:

- Thần Lưu Phương Trí nguyện lấy liệt tổ liệt tông để thề, nếu nói sai nửa lời tổ tiên trên trời có linh không thể sống yên ổn.

Trong triều Tùy có thể nói đây là lời thể độc nhất, không ai dễ gì đem tổ tiên của mình ra thề. Thực ra Lưu Phương Trí không hề nói dối, những lời này quả thực là Lư Tổ Thượng đã từng nói, chỉ là y không thể quên được ân nghĩa của Lý Hiếu Cung với y, nên mới không đầu hàng quân Tùy.

Sắc mặt Sài Thiệu trầm xuống, nếu Lưu Phương Trí đã thề như vậy thì dù y có không tin cũng phải tin. Y chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại trong phòng, trong mắt ánh lên sự giận giữ, Lư Tổ Thượng có ý làm phản, khiến y không thể ngờ.

Lưu Phương Trí cảm thấy được Sài Thiệu đã tin lời mình đồng thời cũng thấy được lửa giận trong lòng Sài Thiệu, y không khỏi đắc ý, lại nói;

- Còn có một chuyện, ty chức phải báo cáo!

- Ngươi nói đi! Còn có chuyện gì?

- Chính là trong lúc chặn đường thuyền vận chuyển lương thực, chúng tôi bắt hơn hai trăm tên lính Tùy làm tù binh, Lư Tổ Thượng đối với những tên lĩnh này vô cùng rộng lượng, việc trị thương, đồ ăn thức uống, chỗ ở cho bọn họ hết sức chăm nom, còn tốt hơn nhiều so với điều kiện của binh lính Đường. Hơn nữa không cho quân Đường ngược đãi tù binh, ngay cả mắng cũng không được phép. Ty chức nghĩ, nếu là quan quân của quân Tùy có lẽ y muốn thuyết phục đối phương đầu hàng, nhưng đây đều là quân tiểu tốt, có cần thiết như vậy không?

Ty chức liền đoán, y không muốn đắc tội quân Tùy, để lại cho mình một con đường lui sau này.

- Lại còn có chuyện này sao?

Sài Thiệu bắt đầu tức giận rõ rệt.

- Mọi câu nói của ty chức đều là sự thật, nếu đại tướng quân không tin, ty chức có thể đưa đại tướng quân đích thân đi kiểm tra, hơn hai trăm quân Tùy được sắp xếp trong thành Nam Dịch quán.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chuông

‘Đ…A…N…G!

Đ…A…N…G!

Đ…A…N…G!’ âm thanh rất lớn, hình như là từ đầu thành truyền đến. Sắc mặt Lưu Phương Trí đột nhiên biến sắc.

- Đại tướng quân, đây là chuông cảnh báo quân địch đột kích!

Sài Thiệu cũng giật mình, lúc này y cũng không thể truy cứu nổi việc đi theo địch của Lư Tổ Thượng nữa, bước nhanh ra khỏi phủ:

- Xảy ra chuyện gi?

Y lớn tiếng hỏi.

Một tên lính chạy tới bẩm báo:

- Đại tướng quân, đội thuyền quân Tùy đánh tới rồi!

Sài Thiệu trong lòng run sợ, y nghĩ tới đội quân năm mươi nghìn người đóng ở phía bắc thành, nếu tình hình nguy cấp, thì điều bọn họ vào thành trước. Y cũng không để ý đến Lưu Phương Trí nữa, rồi quay người lên ngựa, dẫn theo thân binh chạy về đầu thành… Lúc này trên sông, xuất hiện hơn trăm thuyền chiến cực lớn, đều là thuyền biển có tải trọng mười nghìn thạch, cao tới mấy trượng, dài mười mấy trượng, mũi thuyền bọc giáp sắt, giống như hình dạng những con thú vô cùng to lớn, cột buồm cao ngất chọc thẳng lên chân trời, cánh buồm cực lớn đang chao nghiêng, vọt nhanh về hướng thủy trại.

Thuyền chiến chủ yếu của quân Đường tuy đã bị thiêu rụi, nhưng vẫn còn có hơn hai trăm thuyền chiến nhỏ, hơn hai trăm thuyền chiến nhỏ này mỗi thuyền chở mười mấy người, đi lại tấp nập không ngớt phía dưới thuyền chiến lớn, vô cùng linh hoạt, nhưng không thể phát huy được tác dụng gì, chỉ cần sơ xẩy một chút là bị thuyền chiến quây Tùy đâm lật.

Ở cửa trại thủy chất hơn hai mươi thuyền nhỏ, nhằm để chặn thuyền chiến quân Tùy vào thủy trại. Trên chiếc thuyền chiến dẫn đầu, đại tướng thủy soái quân Tùy Lai Hoằng đang chỉ huy thuyền chiến anh dũng tấn công.

Thuyền chiến đâm lên hơn hai mươi chiếc thuyền nhỏ, sóng lớn dâng lên, mười mấy thuyền nhỏ bị đánh lật, binh lính Đường lần lượt rơi xuống nước, kêu lên thảm thiết..

Thuyền chiến ầm ầm đụng vào cửa trại, chỗ mũi thuyền đầu bọc sắt đâm tới mức cửa trại bị nát vụn, thuyền chiến lớn tiến thẳng vào thủy trại, ngay sau đó là thuyền thứ hai thứ ba. thuyền lớn phía sau không đi qua cửa trại mà trực tiếp đâm gãy cọc gỗ cắm dưới nước, rầm rộ tiến vào thủy trại quân Đường.

Cọc gỗ của thủy trại quân Đường tối đa có thể chống đỡ sự va đập của thuyền lớn tải trọng ba ngàn thạch. Đây là lượng tải trọng của thuyền chiến bình thường trong nước, nhưng dù thế đi nữa cũng không thể chịu được sự va đập của thuyền biển tải trọng mười nghìn thạch.

Trên bến tàu, mấy ngàn quân nỏ sớm đã bày trận, Lư Tổ Thượng cắn chặt môi chăm chú nhìn thuyền chiến quân Tùy tới gần, lúc này, một tên thủ hạ đại tướng chỉ lên đống túi da dầu hỏa trên bến tàu đề nghị:

- Tướng quân, có thể lấy dầu đổ ra sông phóng hỏa đốt thuyền địch.

Lư Tổ Thượng sớm đã nghĩ đến, nhưng y có chút lo lắng. Vì nếu làm như vậy, cũng có thể làm cho hơn trăm thuyền chuyển lương thực cũng bị thiêu hủy. Đây có thể là công cụ mà Sài đại tướng quân chuẩn bị dùng để đưa lính qua sông, nếu bị thiêu hủy rồi, thật sẽ không có thuyền sang sông nữa, thuyền dân cũng không tập hợp được.

- Lư tướng quân, không có cách nào khác rồi, quân Tùy đang hủy đội tàu vận chuyển lương thực rồi.

Tướng lĩnh dưới quyền đã nhìn thấu ý đồ của thuyền chiến quân Tùy.

Lư Tổ Thượng nhìn từng chiếc thuyền vận chuyển lương thực đã được tháo dỡ hết hàng xuống, y cũng cho rằng mục đích của quân Tùy chính là đến phá thuyền, cùng với việc những chiếc thuyền vận chuyển lương thực bị tiêu hủy, không bằng mạo hiểm một phen, có lẽ cũng có thể thiêu huỷ được mấy chiếc thuyền chiến của quân Tùy, y nghiến răng ra lệnh:

- Thuyền nhỏ mang dầu hỏa xuất kích, thiêu hủy thuyền chiến quân Tùy!

Binh lính dồn dập chuyển những túi da chứa đầy dầu hỏa lên thuyền nhỏ, mười mấy thuyền nhỏ chở đầy dầu hỏa mỗi thuyền do ba bốn binh lính đảm nhiệm, rời bến chạy nhanh về phía thuyền lớn của quân Tùy.

Trên thuyền chiến quân Tùy, Lai Hoằng con người dày dặn kinh nghiệm sớm đã nhìn thấy những chiếc thuyền nhỏ quân Đường đang tới gần, cũng nhìn thấy những túi da dầu hỏa trong thuyền nhỏ, đến thật đúng lúc, y cười lạnh lùng nói:

- Bắn tên!

Hai bên mạn thuyền trong nháy mắt liền xuất hiện rất đông binh lính, giương cung lắp tên, không đợi cho thuyền nhỏ của quân Đường tiến lại gần, thì một đợt tên bắn về phía thuyền nhỏ như gió bão. Thuyền nhỏ không có chỗ để nấp, binh lính Đường chỉ có thể đưa mâu lên chặn, nhưng cũng không thể chặn nổi làn mưa tên dày đặc. Một lúc sau, binh lính nhà Đường lần lượt kêu la thê thảm rồi rơi xuống nước.

Trên hơn mười chiếc thuyền nhỏ trở đầy dầu hỏa lại không còn lấy một người. Tên bắn thủng túi da, dầu hỏa đen như tương tràn khắp thuyền nhỏ, Lai Hoằng lại hạ lệnh:

- Quỷ nước xuống thuyền, đưa thuyền nhỏ vào trong thuyền lương thực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui