Thiên Hạ Kiêu Hùng

Lý Uyên gật gật đầu, lại nói với hai người:

- Các ngươi lui xuống đi, trẫm còn có chuyện muốn nói với Tề vương.

Hai người chậm rãi lui xuống, Lý Uyên lại chăm chú nhìn chồi hạnh trên nhánh cây hồi lâu, mới chậm rãi nói với Lý Nguyên Cát:

- Đại ca Lý Kiến Thành con quá khoan dung, không hiểu được tàn khốc của tranh đấu quyền lực. Con lại mạnh hơn đại ca con, phải giúp đại ca con, nâng nó ngồi lên hoàng vị. Chờ nó ngồi xong giang sơn, con hãy tiếp hoàng vị của đại ca con.

Phụ thân của Doãn Đức Phi Doãn Quý Bình nguyên danh là Doãn A Thử, vì ngại “A Thử - lão chuột” cái tên này quá thấp tục, Lý Uyên liền ban cho lão tên Quý Bình. Từ sau khi Doãn Quý Bình và Thái tử Lý Kiến Thành có quan hệ qua lại, lão từ đó thu được lợi ích rất lớn. Đất đai có mấy ngàn khoảnh, còn có hoàng kim, châu báu, lụa là, nhiều vô số kể, làm Doãn Quý Bình phát tài lớn.

Buổi chiều, lão nhận được tin tức trong cung, cảm giác sâu sắc chuyện này trọng đại, lão không dám chậm trễ, ngồi xe ngựa vội vàng đi phường Diên Bình, tìm được phủ trạch của Dương Tuấn. Thông thường mà nói, đều là lão phái người đi hẹn Dương Tuấn gặp mặt ở tửu quán trước, hai người uống mấy ly rượu, nói chuyện một chút, liền chuyển đưa tình báo.

Hôm nay là vì sự việc trọng đại, hơn nữa vô cùng nguy cấp, Doãn Quý Bình liền tự mình đến nhà gặp Dương Tuấn.

Giống như phần lớn quan lại trong triều đình, Dương Tuấn mấy ngày nay cũng không có thượng triều. Y đều đưa vợ con đi trang viên thuộc huyện Trần Thương, tiền tài châu báu trong nhà cũng bí mật chuyển đi trang viên, chỉ còn lại một mình Dương Tuấn tọa thủ ở Trường An.

Tuy xuất phát từ tôn nghiêm, y không muốn làm quan của Dương Nguyên Khánh. Nhưng trong lòng y rõ, Dương Nguyên Khánh sẽ không giết y, nói không chừng sau này hai đứa con của y còn có chút hy vọng con đường làm quan. Nhưng Dương Tuấn cũng không dám chạy trốn, y sợ Lý Thế Dân xuống tay với hai đứa con, đành phải kiên trì lưu thủ Trường An.

Y đang ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc này hạ nhân đến bẩm báo:

- Doãn tái trượng đến, nói có chuyện cầu kiến lão gia.

Điều này làm cho Dương Tuấn nao nao, Doãn Quý Bình sao trực tiếp đến tìm mình, chẳng lẽ xảy ra đại sự gì sao?

Y liền vội căn dặn:

- Mời ông ta vào.

Một lát, Doãn Quý Bình vội vàng đi vào thư phòng, vừa vào cửa liền reo lên:

- Dương sử tôn, xảy ra chuyện lớn rồi.

- Doãn công mời ngồi xuống hãy nói!

Dương Tuấn mời lão ngồi xuống, lại lệnh người dâng trà cho lão. Doãn Quý Bình uống một ngụm trà, lúc này vội vàng nói:

- Hôm nay Tề vương Lý Nguyên Cát bí mật đi gặp Thánh Thượng, nói cho Thánh Thượng một chuyện thiên đại.

Lão liền nói rõ một lượt tin tức mình nhận được. Tin tức này cũng làm Dương Tuấn chấn động, trong lòng nghi ngờ vạn phần, y trầm ngâm một chút nói:

- Đa tạ Doãn công, ta phải đi Đông cung.

Doãn Quý Bình lại cười một tiếng:

- Dương sứ quân, ta chính là mạo hiểm tính mạng, ngài xem...

Dương Tuấn hiểu ý của lão, cười nói:

- Như vậy đất đai bên huyện Ung, ta thử nói với Điện hạ.

Doãn Quý Bình lắc đầu, lão đã thành tinh rồi, thứ đồ như đất đai sau này không nhất định thuộc về lão, chỉ có hoàng kim châu báu mới đáng tin cậy nhất.

- Đất đai thì miễn, ta muốn năm ngàn lượng hoàng kim.

- Được rồi! Ta đi nói cho Điện hạ biết.

Doãn Quý Bình cũng không làm chậm trễ y, đứng dậy cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Tuấn, y trầm ngâm thật lâu, liền lấy tờ giấy trắng viết mộ bức thư, cẩn thận dán lại xong, gọi gia nhân tâm phúc của mình đến.

Dương Tuấn đưa thư này cho gã, dặn đi dặn lại:

- Lập tức đi đại doanh quân Đường huyện Tân Bình, đích thân giao bức thư này tới trong tay Tần vương.

- Lão gia yên tâm, nô tài sẽ làm tốt chuyện này...

Gia nhân vội vàng đi rồi, Dương Tuấn mới đứng dậy đi ra khỏi phòng lệnh:

- Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta phải đi Đông cung.

Ở phía bắc huyện Tân Bình, trong cánh đồng vô biên vô tận, tám chục ngàn chủ lực lực quân Tùy đang dần dần kéo đến. Chính như Lý Thế Dân để năm chục ngàn quân Đường tinh nhuệ nhất bên cạnh mình, tám chục ngàn đội quân này của Dương Nguyên Khánh dẫn đến cũng là quân Tùy tinh nhuệ nhất, bao gồm sáu ngàn mạch đao trọng giáp bộ binh và bốn ngàn trọng giáp kỵ binh.

Đại doanh quân Đường đứng sừng sững trên một vùng đất cao hơi nhô lên. Xung quanh mười dặm, một con sông nhỏ từ bên phải doanh róc rách chảy qua. Đại doanh là cấu trúc tường bản, cao khoảng hai trượng, các binh lính qua lại tuần tra canh gác trên tường bản.

Trên tường bản cao cao, Triệu Vương Lý Huyền Bá và đại tướng Uất Trì Cung đang chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía xa chỗ năm dặm. Dưới bầu trời trong xanh, bọn họ nhìn thấy đặc biệt rõ ràng, binh lính quân Tùy đang bận rộn xây dựng tường bản, bọn họ vẫn chưa xây dựng xong đại doanh.

- Tại sao không xông lên đánh bọn họ tan tác chứ?

Lý Huyền Bá dùng roi chỉ vào đại doanh quân Tùy, giọng điệu của gã cực kỳ bất mãn. Từ lần trước sau khi gã bị thương ở Hổ Lao Quan, gã mãi không có cơ hội lên chiến trường nữa. Tin tức quân Đường cứ chiến lại bại làm cho gã sắp phát điên. Gã hận không thể suất một đội quân giết vào Thái Nguyên, giết chết Dương Nguyên Khánh và toàn bộ quan viên triều Tùy, để giải hận trong lòng gã.

Nhưng sau khi Lý Hiếu Cung bỏ mạng, Lý Huyền Bá tựa như trở thành một người khác, trở nên trầm mặc ít nói, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên hung quang hận thù. Thù hận trong lòng gã từng ngày tích tụ, gã đang chờ, chờ thời khắc báo thù.

Lúc này gã nhìn thấy đại doanh quân Tùy, lửa báo thù trong lòng gã bắt đầu cháy lên. Cũng không thể ức chế nữa, gã quay đầu chạy về trong doanh, Uất Trì Cung sợ gã có sai trái cũng vội vàng đi theo.

Trong đại doanh, Lý Thế Dân đang trầm ngâm trước sa bàn, y nhận được tình báo của thám báo, quân Tùy cư nhiên chỉ đến tám chục ngàn người. Rõ ràng có một trăm năm mươi ngàn đại quân, như vậy bảy mươi ngàn người khác tới đâu rồi? Y trong lòng có một loại cảm giác bất an, tuy bên chỗ Đồng Quan đạo cũng xuất hiện một nhánh quân Tùy, tinh kỳ che phủ đất trời, nhưng Lý Thế Dân cho rằng, đây là quân Tùy phô trương thanh thế, nhiều nhất chỉ có mười hai mươi ngàn người.

Chẳng lẽ... đối với sự yếu kém trên việc bố trí của quân Đường ở Quan Trung, Lý Thế Dân lòng dạ biết rõ. Y lo lắng nhất là sự yếu kém của phòng ngự Quan Đông, một tuyến Đồng Quan và Bồ Tân Quan chỉ có ba chục ngàn quân. Nếu quân Tùy thật sự từ Lạc Thủy đạo nam hạ quận Phùng Hủ, chặn đường lui của tuyến đông, Quan Đông tình thế rất xấu.

Phòng Huyền Linh bên cạnh thấy Lý Thế Dân ánh mắt chăm chăm nhìn quận Phùng Hồ:

- Điện hạ, ty chức cũng lo lắng tuyến đông.

Lý Thế Dân bỗng nhiên xoay người, chăm chú nhìn Phòng Huyền Linh:

- Tiên sinh cũng cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ chia binh nam hạ xuống quận Phùng Lãng?

Phòng Huyền Linh gật đầu:

- Mấu chốt là chủ soái quân Tùy bây giờ là Dương Nguyên Khánh mà không phải Tần Quỳnh. Tần Quỳnh sẽ không phân binh tuyến đông, tuyến đông không phải chiến khu của y. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại không giống, hắn là suy xét toàn cục, nếu hắn phát hiện tuyến đông yếu kém, tất nhiên hắn sẽ có suy xét. Mà bây giờ binh lực của hắn rõ ràng giảm bớt....

Phòng Huyền Linh không có nói tiếp, nhưng ý lại rất rõ ràng, Dương Nguyên Khánh tất nhiên đã phái binh đi tuyến đông. Lý Thế Dân trong mắt lộ ra vẻ lo lâu không giấu được. Nếu tuyến đông bị công phá, quân Tùy tiến quân thần tốc vào Quan Trung, thẳng đến Trường An, như vậy y ở đây thủ còn có ý nghĩ gì?

Cái này giống như một cái thùng, chỗ khác dù có kiên cố hơn, chỉ cần một chỗ trong đó xảy ra vấn đề, nước trong thùng cũng sẽ chảy sạch.

- Tiên sinh cho rằng, chúng ta nên ứng phó thế nào?

Lý Thế Dân lòng có chút loạn, y không biết nên làm thế nào mới tốt.

Phòng Huyền Linh khẽ thở dài một cái:

- Lựa chọn bây giờ đã không còn nhiều nữa, nếu phải lựa chọn tất cả, vậy ty chức có thể đưa ra ba kế sách.

- Tiên sinh mời nói!

- Thượng sách là Điện hạ tốc chiến với quân Tùy, nhanh chóng đánh tan bộ phận Dương Nguyên Khánh, sau đó hỏa tốc cứu tuyến đông. Trung sách là quân thủ Trường An xuất kích, xuất binh năm mươi ngàn tăng viện tuyến đông, làm binh lực tuyến đông tăng tới tám mươi ngàn, có lẽ có thể ngăn chặn tiến công của quân Tùy với tuyến đông. Hạ sách là quân Đường toàn tuyến bỏ Quan Trung, rút về Trường An, thủ vững thành Trường An.

Lý Thế Dân lắc đầu:

- Hạ sách đầu tiên thì không thể suy xét, trung sách tuy tốt nhất, nhưng Thái tử chịu nhượng bộ không, vẫn là một vấn đề. Huống hồ còn có phụ hoàng áp chế, ta định nhiều nhất ba mươi ngàn quân, phân mười ngàn quân thủ Đồng Quan đạo. Như vậy tuyến đông nhiều nhất chỉ có năm mươi ngàn quân phòng ngự, có thể kiên trì nổi không?

- Ý của Điện hạ chính là, chỉ có thể chọn thượng sách?

Phòng Huyền Linh nghe hiểu ý của Lý Thế Dân.

Trên mặt Lý Thế Dân lộ ra thần tình chua sót:

- Nên nói chỉ có thượng sách là nằm trong tay của ta, hổ thẹn.

Lý Thế Dân chậm rãi đi tới trước cửa đại doanh, chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía bắc, giống như tự lẩm bẩm nói: Hai quân quyết chiến, nên lấy vững vàng làm trọng, nếu gấp gáp ứng chiến, sẽ mất nhiều hơn được, cuối cùng dẫn đến thất bại, ta nên đi nơi nào?

Lúc này, y bỗng nhiên nhìn thấy tam đệ Huyền Bá giống như trận gió chạy tới lều lớn. Hgười hai bên làm thế nào cũng không ngăn được gã, phía sau còn dẫn theo Uất Trì Cung. Lý Thế Dân nhướn mày, xảy ra chuyện gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui