Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô gái làm vỡ bình sứ hôm nọ thì liền dừng bước chân cười nói:

- Thật là khéo, lại gặp cô nương ở đây!

- Dương tướng quân, chuyện bình hoa lần trước, thực sự cảm ơn anh!

- Không có gì. Chủ tiệm đó tôi quen, việc nhỏ ấy mà.

- Ôi, đều do tôi không cẩn thận. Bình hoa quý như thế! Tôi vẫn thấy rất áy náy.

Nói xong nàng cúi đầu thở dài, trong đôi mắt đẹp như hồ nước sâu dâng lên ý áy náy. Nàng cảm thấy rất thẹn thùng. Chuyện này nàng đã nói cho ông nội nghe rồi. Nhưng ông nội chỉ thản nhiên nói một câu biết rồi chứ không làm gì. Điều này khiến nàng trong lòng rất bất an.

Ngón tay nàng giấu trong cánh tay áo lụa, nàng không biết nên nói thế nào. Nhưng có một số điều nàng nhất định phải nói. Nàng hơi cúi trán xuống, nhẹ giọng nói:

- Anh đừng lo, số tiền anh giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả lại. Nhưng phải mấy ngày nữa, đợi cha tôi vào kinh đã.

Dương Nguyên Khánh thấy nàng điệu bộ khổ sở đáng thương, liền không kìm nổi có cảm giác thương hoa tiếc ngọc. Hắn khẽ cười nói:

- Mấy trăm xâu tiền thôi mà, cô không cần phải để tâm thế đâu.

- Làm sao lại chỉ có mấy trăm xâu tiền chứ? Ít nhất chẳng phải là năm nghìn xâu tiền sao?

Bùi Mẫn Thu một tiếng kinh ngạc.

- Đó là giá ông ta bán. Còn bồi thường cho ông ta thì bồi thường giá nhập thôi là được rồi.Cái bình đó của ông ta chỉ có chín trăm xâu tiền, bồi thường một nửa năm trăm xâu tiền là đủ rồi.

- Có năm trăm xâu tiền…

Bùi Mẫn Thu sớm biết rằng chỉ có năm trăm xâu tiền thì số tiền ba người bọn họ tích cóp cũng đủ rồi, cần gì phải nói với ông nội. Làm cho nàng lo lắng bao nhiêu ngày nay, trong lòng nàng thấy tức tối bất bình.

- Vậy tại sao ông ta nói ít nhất phải trên mười nghìn xâu tiền, khiến tôi sợ quá. Hai ngày nay tôi đều không ngủ được, anh nhìn tia máu trong mắt tôi xem.

Bùi Mẫn Thu chỉ chỉ vào mắt của mình.Tuy giọng nói của nàng rất căm giận, nhưng trong lòng lại vui mừng như mở cờ. Vì năm trăm xâu tiền đó mà hai ngày nay nàng ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ tự nhiên có thể rút bớt đi xuống mười lần, làm sao nàng không vui cho được? Niềm vui đã lộ ra từ trong đôi mắt đó.

Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua ánh mắt của cô, không thấy có tia máu, mà lại nhìn thấy như sương mù mông lung bao phủ lên đôi mắt đẹp như hồ nước vậy. Đây thực sự cũng là một kiểu biểu hiện của việc ngủ không đủ giấc. Nếu như tinh thần của cô tốt thì đôi mắt của cô chắc là sẽ sáng như ngọc. Nhưng trạng thái mơ hồ mờ sương này lại cũng là một kiểu đẹp khác.

- Cô nương họ Bùi sao?

Bùi Mẫn Thu lúc này mới nhớ ra có chỗ không ổn, đã thiếu tiền người khác mà vẫn chưa nói cho người ta tên của mình, như thế thì người ta làm sao nhớ được khoản nợ chứ?

- Tôi họ Bùi, tên là Mẫn Thu.

- Mẫn Thu? Là có ý thương hại mùa thu sao?

Bọn họ vô tình đi đến một đình hóng mát trên hành lang. Mấy người quân nhân ban nãy đã rời đi rồi, trên đình không còn ai. Bọn họ đi đến đình hóng mát, ngồi xuống hai bên đầu đình.

- Vốn là ý thương hại mùa thu, nhưng năm tôi lên năm tuổi, một ông thầy đoán mệnh bảo rằng âm khí trong tên của tôi rất nặng. Trong tên gọi tốt nhất là không nên có mấy chữ như “mẫn”, “ thương”, “sầu”, “bi”, vì thế nên mới đổi chữ “Mẫn” đó thành chữ “Mẫn” trong từ” Mẫn nhuệ (sắc bén), hy vọng về sau tôi lớn lên thì sẽ thông minh, nhạy bén.

- Mẫn Thu, cái tên rất hay, rất mẫn cảm với mùa thu!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, Bùi Mẫn Thu cũng hé miệng cười nhạt. Nàng lại tò mò hỏi:

- Dương tướng quân, một cái bình từ Tây Vực đem đến Trung Nguyên mag tăng giá gấp mười lần sao?

- Mấu chốt là vùng nào của Tây Vực nữa. Nếu như là từ Lương Châu vận chuyển sang thì cùng lắm là tăng gấp đôi, nếu là Đôn Hoàng thì gấp ba, Sơ Lặc thì gấp bốn. Nếu như là Túc Đặc hoặc Đại Thực hoặc Phất Cứu quốc thì tăng gấp mười trở lên. Vì thế nên cặp bình đó bán mười nghìn xâu tiền cũng chẳng phải là đắt. Chủ yếu là ta quen chủ tiệm. Chứ nếu không quen thì sẽ không bồi thường theo giá nhập như thế được đâu. Cô nương hiểu rồi chứ?

- Tôi hiểu rồi.

Bùi Mẫn Thu gật gật đầu. Bây giờ nàng mới biết, hóa ra chủ tiệm đồng ý cho bồi thường giá nhập là vì quen biết, chứ không phải là ông ta hắc ám tim đen. Nhân tình mà lại đáng giá vậy sao?

- Dương tướng quân đã từng đi qua Túc Đặc sao? Tôi thấy hình như bên đó anh rất quen thuộc.

- Thực sự kiếp trước tôi đã từng đi qua.

Dương Nguyên Khánh nửa thật nửa đùa trêu cô. Hắn liền giải thích nói:

- Tôi chưa từng đi qua. Bởi vì thủ hạ của tôi có binh lính là người Túc Đặc. Anh ta dạy tôi tiếng Túc Đặc, tiếng Đột Quyết, cũng thường xuyên nghe anh ta kể về tình hình bên đó. Thực sự tôi cũng rất muốn đến đó xem thế nào.

- Tôi cũng muốn đi. Nhưng nếu như có thể, tôi càng muốn đến nhìn thảo nguyên hơn.

Trong đôi mắt to xinh đẹp của Bùi Mẫn Thu đầy sự chờ đợi với thảo nguyên:

- Tôi nghe cha tôi từng nói, không đến thảo nguyên thì không biết trời đất rộng thế nào. Ông nói, khi tôi và các anh lớn nhất định sẽ cho chúng tôi đến thảo nguyên xem, cưỡi ngựa trên thảo nguyên, uống rượu sữa ngựa. Tôi còn từng nằm mơ biến thành một thiếu nữ thảo nguyên, chăn dê bên sông, có thể thoải mái, ca hát vô ưu vô sầu, bầu trời xanh như ngọc thạch. Tôi tưởng tượng nơi đó giống như thiên đường vậy.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:

- Đó chỉ là một mặt tốt đẹp. Cô còn chưa nhìn thấy mặt đáng sợ của thảo nguyên. Khi bão tuyết đến, thì cái cảm giác đáng sợ đó thực sự như trời đất sắp bị hủy diệt đến nơi, còn có cả loài sói hoang trên thảo nguyên nữa. Nếu như cô bị nhắm trúng thì chỉ còn cách liều mạng chạy trốn, cưỡi ngựa chạy ba ngày ba đêm. Nếu như cô chạy không nổi, bị đám sói hoang đuổi theo được thì xương cốt của cô cũng chẳng còn đâu.

Bùi Mẫn Thu sợ tới mức rùng mình. Con mắt trở nên sợ hãi:

- Vậy anh, anh vẫn thích nơi đó sao?

- Tôi thích, bởi vì ở đó có bạn của tôi, có thuộc hạ của tôi. Nơi đó thực sự chính là nhà của tôi.

Dương Nguyên Khánh thở dài một hơi. Hắn nhìn lên đám mây đã nghiêng về cuối thu, trời chiều khiến đám mây có màu đỏ sẫm, dường như đã bị nhuốm màu máu vậy. Sắc máu mùa thu lại khiến hắn nhớ đến thảo nguyên nơi phương Bắc. Lúc này chắc là lúc gió lên, những chiếc bờm dài của hàng chục nghìn con ngựa tung bay trong gió...

………………..

Sự cô đơn nơi kinh thành khiến Dương Nguyên Khánh hơi nhớ nhà. Lúc này, hắn khát vọng biết bao được đứng ở thành Đại Lợi nghe tiếng kèn nức nở, có thể dẫn theo các huynh đệ của mình phóng ngựa rong ruổi trên thảo nguyên. Xa xa là núi non rậm rạp, bọn họ giương cung, truy kích bọn thám báo Tây Đột Quyết hoảng sợ chạy trốn.

Tâm trạng Dương Nguyên Khánh dẫn dần bị bầu trời thu cuốn hút, bầu trời chiều hút vào tầm mắt, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Một lúc lâu sau, hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:

- Long Thành ví giả còn phi tướng. Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm (1). Thành Đại Lợi mới là nhà của tôi!

1. Xuất tái (tg: Vương Xương Linh)

Tần thời minh nguyệt Hán thời quan

Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn

Đản sử Long Thành phi tướng tại

Bất giao Hồ mã độ Âm sơn.

-Dịch Nghĩa:--

Vầng trăng sáng của đời Tần và quan ải của đời Hán, mà người chinh chiến nơi nghìn dặm vẫn chưa trở về. Nếu như có vị phi tướng* ở tại Long Thành thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn.

*Phi tướng: Viên tướng bay. Ngày xưa người Hung nô gọi Lý Quảng là phi tướng.

--Bản dịch của Đào Hùng--

Ải Hán, trăng Tần ngời tỏa sáng

Chinh nhân nghìn dặm mãi xa xăm

Long Thành ví giả còn phi tướng

Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm

(Nguồn: hoasontrang.us)

Dương Nguyên Khánh đứng dậy rời đi, cũng không vẫy chào Bùi Mẫn Thu. Nhìn bóng dáng đi xa của hắn trong lòng trào dâng lên một cảm giác khó hiểu, cảm giác như chính mình có thể hiểu được nỗi lòng của Dương Nguyên Khánh.

- Long Thành ví giả còn phi tướng

Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm.

Bùi Mẫn Thu cúi đầu đọc hai lần. Chả trách người ta gọi hắn là Âm Sơn Phi Tướng. Trong lòng cô cũng bị cảm nhiễm bởi nhiệt huyết nam nhi của Dương Nguyên Khánh. Cô liền ngẩn đầu lên nhìn bóng dáng quay đi của Dương Nguyên Khánh. Bên trong đôi mắt như hồ sâu kia bắt đầu trở nên sáng ngời lên, lóng lánh một tia chờ đợi kỳ lạ. Nàng hy vọng mình có thể đến thành Đại Lợi để thăm nhà hắn. Sau đó sự lấp lánh trong mắt lại trở nên ảm đạm. Làm sao có thể chứ?

Lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh của một người phụ nữ trẻ:

- Mẫn muội, ta đi tìm muội khắp nơi.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bùi U đang xách váy chạy đến, trên mặt có chút không vui lắm. Dương Nguyên Khánh quay lưng đối diện với cô. Cô chỉ nhìn thấy muội muội của mình đang nói chuyện với một quan quân. Tuy trong gia tộc không cấm nam nữ đi lại, giao thiệp nhưng cái kiểu một nam một nữ ngồi đó thì cũng không ổn. Nếu như bị một số bà cô lắm điều nhìn thấy thì sẽ xuất hiện rất nhiều lời đàm tiếu, bàn luận hiểu lầm, cuối cùng thì sẽ huỷ hoại mất danh dự của muội muội.

Bùi U lớn hơn Bùi Mẫn Thu ba tuổi. Cô hiểu chuyện hơn về rất nhiều phương diện. Cô biết muội muội này của mình là từ quê lên, tâm địa đơn thuần, còn chưa hiểu được sự đáng sợ lời nói con người. Cô đặc biệt quan tâm đến muội muội của mình hơn. Cô vừa mới đi hái trái lựu, vừa mới không để ý thì đã muội muội ngồi với một quân nhân nói chuyện trong đình hóng mát rồi. Trong lòng cô liền có chút chút bực tức.

Bùi U từ nhỏ chính là tính khí nóng nảy, trong lòng có chuyện gì thì không thể giữ được. Cô cứ như một trận gió bay xộc vào đình hóng mát, trách cứ muội muội của mình:

- Tỉ tìm muội khắp nơi, còn muội thì lại chạy đến đây nói chuyện linh tinh với quan quân trẻ tuổi. Sao muội không nói với tỉ trước một tiếng?

Bùi Mẫn Thu sợ tới mức cuống quít đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng vội giải thích:

- Muội vẫn ở bên đường đợi tỉ, vừa lúc đó thì Dương Tướng quân đến.

- Dương tướng quân…

Bùi U sửng sốt, nàng vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra người quân quân vừa đi xa đó là Dương Nguyên Khánh. Lửa giận trong lòng cô cứ như đã rơi vào trong nước, đột nhiên liền bị hòa tan. Sự bất mãn trong đôi mắt của cô cũng biển thành một tia ảo não:

- Làm sao… làm sao lại là anh ta?

Dương Nguyên Khánh và Bùi Mẫn Thu nói chuyện xong, trong lòng hắn không hề cảm thấy sự khó chịu nữa. Thực sự hắn muốn tìm người nói chuyện. Bùi Mẫn Thu tuy là một cô nương nhỏ bé nhưng rất hiểu ý người khác, thật sự là một người lắng nghe tuyệt vời.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi ra hành lang, phía trước là một con đường lát đá ven sông, quanh co khúc khuỷu chừng hai mươi bước. Một bên hồ trồng đầy cây liễu. Lá liễu đã khô vàng rơi rụng, chỉ còn lại những chiếc lá lơ thơ phất phơ trong gió. Còn một bên còn lại thì là bụi cây, hướng về phía bên nghiêng sườn núi thì được cỏ xanh che phủ, trên đỉnh núi còn có một cái đình bát giác.

- Nguyên Khánh hiền chất!

Một người đàn ông trung niên mặc áo gấm thêu hoa vội vàng đuổi theo từ phía sau. Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, nhận ra người này, chính là Trịnh Thiện Nguyện - người hắn gặp trước đây hai ngày ở nhà họ Trịnh.

- Thế bá, có việc gì sao?

Trịnh Thiện Nguyện luôn tìm kiếm Dương Nguyên Khánh. Vừa rồi hắn ở hành lang nhìn thấy Dương Nguyên Khánh và Bùi Mẫn Thu nói chuyện, liền đứng chờ ở một cái cây xa xa phía sau. Đợi đến khi Dương Nguyên Khánh đến gần anh ta mới đuổi theo.

- Hiền chất, hôm đó sức khỏe của ta không tốt, không thể ở lại cùng ăn bữa cơm được, trong lòng ta luôn thấy áy náy. Thế này đi, trưa mai ta mời hiền chất bữa cơm, đệ nhất định phải....

Trịnh Thiện Nguyện vừa nói, ánh mắt vừa vụng trộm liếc về phía cây Bàn Dĩnh Kiếm bên hông của Dương Nguyên Khánh. Vừa rồi ở cửa phủ anh ta ở vị trí xa, chỉ nghe thấy người khác hô lên kinh ngạc, anh ta lại không nhìn thấy rõ ràng. Bây giờ thì anh ta đã nhìn rõ ràng rồi, quả nhiên là Bàn Dĩnh Kiếm của Thánh Thượng. Dương Nguyên Khánh và Thánh Thượng rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào mà Thánh Thượng lại ban kiếm cho hắn?

Dương Nguyên Khánh hạ thấp người cười nói:

- Ý tốt của Trịnh Thế bá, Nguyên Khánh này tâm đã lĩnh rồi, chỉ có điều mấy ngày nay cháu có việc. Hay để hôm khác đi. Hơn nữa Nguyên Khánh là vãn bối, Trịnh Thế Bá không cần chú ý thế đâu.

- Không được, cháu không hiểu con người ta rồi. Trong lòng ta có ý muốn xin lỗi thì nhất định phải giải quyết cho xong. Nếu không thì cháu mấy ngày sẽ không ngủ, không ăn được. Cháu nhất định phải nể mặt ta đó.

Trịnh Thiện Nguyện thấy Dương Nguyên Khánh còn đang do dự, liền vội nói:

- Thế nào, ngay cả chút thể diện này mà hiền chất cũng không cho sao?

- Vậy được rồi!

Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu. Thực ra cũng cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi.

Trịnh Thiện Nguyện mừng rỡ, vội vàng nói:

- Chúng ta đã nói xong rồi đó nhé. Buổi trưa mai ta sẽ thiết yến trong phủ chờ cháu. Không gặp không về đó.

Anh ta sợ Dương Nguyên Khánh lại đổi ý, xoay người liền đi rồi lát sau biến mất ở cuối con đường nhỏ. Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta đi xa, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không thích kiểu xã giao khiến người ta khó xử này.

- Dương Nguyên Khánh!

Trên sườn núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, không khỏi chấn động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui