Thiên Hạ Kiêu Hùng

- Trước tiên ta nói cho mọi người một tin tức không tốt...

Dương Ước nhìn thoáng qua mọi người, chờ mọi người yên lặng lại, ông ta mới trầm giọng, chậm rãi nói:

- Chủ gia tộc đã được thăng lên làm Thượng Thư Lệnh, tuy rằng vinh quang, nhưng lại không có được bất luận quyền lực gì. Nói đúng hơn là, cuộc sống tốt đẹp của Dương gia chúng ta đã đến cuối rồi.

Đối với mọi người trong Dương phủ mà nói, chủ gia tộc Dương Tố chính là bầu trời của bọn họ, là suối nguồn của cải và địa vị của bọn họ. Một khi chủ gia tộc mất đi quyền lực, địa vị của Dương gia sẽ lập tức trở nên mờ mịt. Tuy rằng Dương Ước không nói rõ, nhưng con cháu Dương thị nghe đều hiểu được ngụ ý của ông ta, chủ gia tộc công cao lấn chủ, đã bị Thánh Thượng ngờ vực vô căn cứ.

Trong đại sảnh yên lặng như tờ, trong lòng mỗi người đều như có một tảng đá lớn nặng trịch đè xuống.

Dương Ước lại tiếp tục nói:

- Hôm nay Thánh Thượng triệu ta đến, người rất thẳng thắn nói cho ta biết, Dương gia chúng ta có một người khiến người rất ghét, chính là đứa con vợ kế Dương Nguyên Khánh này. Nó đã can thiệp vào chuyện nhà của Thánh Thượng, nhưng Thánh Thượng không muốn trừng phạt nó, nói nó tuổi còn rất trẻ, hy vọng Dương gia chúng ta cho người một câu trả lời hợp lý.

Những lời này của Dương Ước vừa nói xong, trong đại sảnh lập tức nổi lên tiếng bàn luận. Tiếng nói càng ngày càng vang dội, cuối cùng trở nên sôi sục, trên mặt mỗi người đều phẫn nộ một cách dị thường.

Dương Tích Thiện bỗng nhiên đứng lên, cao giọng nói:

- Ta còn nghe nói, chính là bởi vì Nguyên Khánh can thiệp vào việc nhà của Thánh Thượng, chọc giận Hoàng hậu. Tiêu Hoàng hậu triệu kiến riêng đại tẩu, ra lệnh cho tẩu ấy quản thúc Nguyên Khánh nghiêm hơn nữa. Không chỉ có như thế, còn có quý tộc Quan Lũng, bởi vì cái chết của Hạ Nhược Bật, bọn họ đã hận thấu xương Dương gia, mấy đại họa này đều là Dương Nguyên Khánh gây ra.

Về mối hận của quý tộc Quan Lũng với Dương gia, Dương Ước lại biết chuyện đó kỳ thật không có quan hệ với Dương Nguyên Khánh. Đó là đại ca Dương Tố của ông ta thay tiên đế đi tiên phong, khi đó Dương gia liền đắc tội nặng với quý tộc Quan Lũng. Nhưng việc Dương Nguyên Khánh đắc tội với Tiêu Hoàng hậu ông ta lại không biết, ông ta liền hỏi Dương Huyền Túng,

- Việc đắc tội với Tiêu Hoàng hậu, là thật sao?

Dương Huyền Túng gật đầu,

- Chắc hẳn là thật, cháu nghe đại ca từng nói đến.

- Đúng là nghiệt tử!

Dương Ước nghiến răng nghiến lợi một hồi, ông ta luôn vẫn cảm thấy Thánh Thượng làm khó mình hẳn là phải có nguyên nhân... Hiện tại xem ra, rất có khả năng chính là mối họa do Dương Nguyên Khánh gây ra cho mình. Thánh Thượng bất mãn với Dương Nguyên Khánh mà giận chó đánh mèo lên người mình.

- Giờ ta quyết định nghiêm trị tên nghịch tử này tại từ đường của gia tộc, ai còn có ý kiến phản đối không?

- Cháu thấy không ổn, có lẽ nên đợi đến khi chủ gia tộc trở về.

Mặc dù Dương Huyền Tưởng vẫn không tán thành, nhưng giọng điệu của ông ta đã mềm đi rất nhiều. Ông ta đã cảm nhận được sự phẫn nộ của toàn bộ gia tộc, ông ta cũng không hy vọng vì Dương Nguyên Khánh mà làm mọi người tức giận, dừng một chút ông ta lại nói nhỏ:

- Cháu cảm thấy ít nhất nên hỏi ý kiến của đại ca Huyền Cảm đã.

Nhưng Dương Ước đã không chờ được, Thánh Thượng nói, không hy vọng ông ta lần thứ ba xuất hiện lại bị trả lại tấu chương, ông ta phải cho Thánh Thượng một câu trả lời hợp lý vào sáng sớm ngày mai. Chỉ có điều Dương Huyền Tưởng nói cũng có đạo lý, Nguyên Khánh là con trai của Huyền Cảm, ít nhất phải hỏi ý kiến của Huyền Cảm một chút.

Lúc này, Dương Vanh ngồi ở cuối cùng đứng lên, nói với mọi người:

- Vừa rồi mẫu thân cháu bảo cháu gửi lời đến mọi người, nhà cháu kiên quyết ủng hộ quyết định của gia tộc, phụ thân sẽ không phản đối.

Dương Ước gật đầu, như vậy là tốt nhất. Ông ta lại hỏi Nhị ca Dương Thận bên cạnh,

- Nhị ca... Huynh nghĩ thế nào?

Dương Thận vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, sức khỏe ông ta không tốt lắm, chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong gia tộc. Ông ta chỉ xem ý kiến của mấy người con trai.

- Ta không có ý kiến!

- Vậy cứ quyết định như thế đi!

Dương Ước đứng lên nói với mọi người:

- Về phía chủ gia tộc ta sẽ giải thích, tiến hành nghiêm trị theo quy định trừng phạt thứ hai trong mười quy định của gia tộc!

Dương Huyền Tưởng mặt sắc biến đổi, xử phạt kiểu này không khỏi quá ác độc.

Dương Nguyên Khánh trở lại Dương phủ, trời đã sắp tối rồi. Trước cửa Dương phủ gia đinh đã đứng đầy. Dương Nguyên Khánh đến khiến cho bọn chúng như gặp phải kẻ địch lớn, gần trăm người bọn chúng bao vây quanh.

Dương Nguyên Khánh cười với bọn chúng,

- Ta muốn đến, các ngươi ngăn không được, ta muốn đi, các ngươi cũng ngăn không được đâu. Gia đinh của Hạ Nhược Bật bị ta tại chỗ giết tám mươi bảy người, không có một người nào bị thương, mà là toàn bộ bị mất mạng tại chỗ, chỉ dựa vào hơn trăm người các ngươi ở đây, còn kém xa lắm!

- Dương Nguyên Khánh!

Dương Huyền Đỉnh đi ra từ cửa chính, mặt trầm xuống nói:

- Cháu không được vô lễ như vậy!

Dương Nguyên Khánh chắp tay thi lễ với ông ta, thản nhiên nói:

- Lục thúc, đây có lẽ là một lần cuối cùng cháu gọi thúc là Lục thúc. Đa tạ thúc năm đó đã thay đổi hộ tịch cho thím của cháu, cháu vẫn ghi tạc trong lòng, tương lai cháu sẽ có báo đáp.

Dương Huyền Đỉnh thấy Dương Nguyên Khánh lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện), biết hôm nay rất khó lưỡng toàn. Thái độ của Tam thúc rất kiên định còn Dương Nguyên Khánh lại cứng rắn, mạnh mẽ, phỏng chừng sẽ xảy ra đại loạn. Trong lòng ông ta âm thầm thở dài một hơ liền nói với Dương Nguyên Khánh:

- Cháu đi theo ta! Hôm nay tại từ đường của gia tộc, trưởng lão của gia tộc muốn hỏi cháu mấy việc.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, không ngờ là tại từ đường của gia tộc. Xem ra hôm nay là muốn chuẩn bị vận dụng hình phạt của gia tộc đối với hắn.

Hắn đi nhanh vào trong Dương phủ, hơn một trăm tên gia đinh đi theo phía sau hắn, vây quanh hắn thành hình một nửa vòng tròn, tay cầm đao côn và lá chắn, còn có không ít gia đinh cầm cung tên. Một đám nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh với ánh mắt hung ác, nhưng lại không ai dám tới gần hắn. Dương Nguyên Khánh uy hiếp tại chỗ giết chết tám mươi bảy tên gia đinh của Hạ Nhược phủ, khiến cho trong lòng mỗi người bọn chúng đều khiếp đảm.

- Nguyên Khánh!

Dương Huyền Tưởng xuất hiện từ cửa hông bên cạnh, ông ta phi rất nhanh tới, oán giận nói,

- Cháu còn về đây làm gì? Cháu phải đi Lạc Dương tìm ông nội, bây giờ cháu đi ngay đi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm cho cháu.

Dương Nguyên Khánh không nghĩ tới trong Dương phủ vẫn còn có người quan tâm đến hắn. Một Dương Nguy đánh nhau từ nhỏ đến lớn, ở thời khắc mấu chốt, gã lại thể hiện ra một mặt trượng nghĩa, còn có cả Tam thúc ở trước mắt này. Từ nhỏ đã đối xử với hắn không tồi, ông ta làm quan ở bên ngoài, hàng năm Tết đến trở về đều cho hắn không ít tiền mừng tuổi.

Dương Nguyên Khánh trong lòng cảm động, hắn lắc đầu,

- Tam thúc, cháu biết từ lâu rằng ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, cuối cùng đã đến lúc nên tính sổ một lần.

- Nhưng cháu có biết cháu bị định tội gì không? Ăn cắp tài sản của gia tộc, bắt nạt mẫu thân, khi quân phạm thượng, mười mấy năm qua Dương gia đều không có trọng tội như vậy à!

Dương Nguyên Khánh rất bình tĩnh, hắn chắp tay cười,

- Đa tạ Tam thúc trượng nghĩa, Tam thúc đối đãi không tệ, cháu Dương Nguyên Khánh tương lai sẽ hết lòng báo đáp.

Hắn nhẹ nhàng đẩy Dương Huyền Tưởng ra, đi nhanh về phía từ đường, Dương Huyền Tưởng nhìn bóng dáng hắn, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng,

- Dương gia à! Vì sao cứ có ánh mắt thiển cận như vậy?

Từ đường lớn của gia tộc Dương thị ở trong Hoằng Nông Tự (tòa nhà tổ tiên), mà mỗi chi lại có từ đường nhỏ của mình. Từ đường của Dương phủ là từ đường nhánh, thờ phụng ông cố của Dương Tố là Dương Quân, ông nội Dương Huyên, phụ thân Dương Phu, cũng là tổ tiên của tất cả bọn họ trong nhà này.

Từ đường nằm ở đông viện của Dương phủ, là sân nhà độc lập, cúng bái cả bốn mùa, đều là bánh ngọt và trái cây ngon nhất. Trước đây Dương Nguyên Khánh thường đưa Nữu Nữu đến nơi này trộm bánh ngọt và trái cây. Khi đó ở trong lòng hắn từ đường không hề có chút quan hệ gì với hắn.

Cho dù hắn vô cùng quen thuộc với nơi này, nhưng từ khi hiểu chuyện cho tới hôm nay, Dương Nguyên Khánh chưa từng một lần tham dự tế lễ của gia tộc. Quy định của Dương phủ là mười hai tuổi tham dự tế lễ của gia tộc, nhưng sau mười tuổi hắn đã không còn ở trong phủ.

Từ đường chia làm hai dãy nhà trước sau, đại sảnh của dãy nhà phía trước được gọi là Tộc Nghị đường, là nơi thảo luận đại sự của gia tộc, đồng thời cũng là nơi xử phạt con cháu trong gia tộc.

Phía sau đại sảnh là một dãy nhà mái cong vút lên, đó là Linh đường, thờ cúng bài vị của mười mấy vị tổ tiên đã mất của bốn đời. Bình thường không mở cửa, chỉ bốn ngày lễ Tết Nguyên Đán, Thu Phân, Hạ Chí, Đông Chí hàng năm mới làm lễ, gọi là “Thì hưởng” (thời điểm tế lễ của bốn mùa). Trong đó Tết Nguyên Đán là 'khởi đầu tuổi mới', Đông Chí là 'mặt trời trở lại', cho nên hai ngày hội này là quan trọng nhất.

Từ đường của Dương thị cũng vào bốn thời gian cúng tế này mới mở cửa, phục vụ người trong gia tộc cúng tế tổ tiên.

Nơi hôm nay chuẩn bị xử phạt Dương Nguyên Khánh là ở tại Tộc Nghị đường. Tộc Nghị đường trang nghiêm, màu sắc chủ yếu là màu đen và màu tro. Một tấm vải bố rất lớn treo từ nóc nhà thả xuống, không có đồ trang trí tinh xảo đẹp đẽ, chỉ có trên tường treo một tấm thẻ gỗ rất thu hút sự chú ý. Bên trên thẻ gỗ có khắc cẩn thận rất nhiều chữ nhỏ, đó là việc xấu mà con cháu Dương phủ bị xử phạt trong vài thập niên gần đây. Tổng cộng có ba hàng, lớn nhỏ không đồng nhất, thẻ gỗ lớn nhất được đặt ở trên cùng, tổng cộng chỉ có ba tấm, đó là con cháu bị xử phạt nghiêm trọng nhất, bọn họ đã phạm phải ba tội danh đầu tiên nghiêm trọng nhất trong quy định của gia tộc.

"Giết cha mẹ; bắt nạt người nhà phản bội tổ tiên; khi quân phạm thượng..."

Từ đường là nơi đặc biệt, cho dù bình thường có địa vị chức quan, nhưng ở đây chỉ dựa vào bối phận để luận tư cách. Bình thường chỉ là làm vợ lẽ sống nhờ buôn bán, tới từ đường, rất khả năng sẽ nhanh chóng biến hóa trở thành trưởng lão địa vị cao thượng. Nơi này cũng không dùng 'Khai Hoàng Luật' của Đại Tùy, chỉ dùng quy định của gia tộc để làm việc.

Lúc này trong Tộc Nghị đường đèn đuốc sáng trưng, hơn mười chiếc đèn lồng lớn màu đỏ chiếu sáng đại sảnh như ban ngày. Gần hơn một trăm con cháu Dương phủ đứng chen chúc đầy hai bên đại sảnh, người nào cũng đều mặc tế phục (quần áo mặc trong các dịp tế lễ) màu đen, đầu đội mũ vuông, chân đi giày da. Mặc dù không phải cúng tế, nhưng tiến vào từ đường, phải đổi sang trang phục tế lễ.

Chính giữa bày hai ghế dựa đơn, một là vị trí của chủ gia tộc, còn một là của trưởng bối bề trên có thân phận cao nhất. Chủ gia tộc Dương Tố không có nhà, sẽ do chủ gia tộc thứ hai Dương Ước tạm đại diện. Ngồi bên cạnh là một lão già gầy còm, tuổi chừng hơn tám mươi, lão bác họ của Dương Tố - Dương Thiết Thiện, cũng là người lớn tuổi nhất trong toàn bộ người của gia tộc Dương thị. Rất nhiều người trong gia tộc đều không thích lão, đó là một người tâm địa ác độc, suy nghĩ bất chính, tuổi lớn như vậy, còn cưới một nha hoàn mười lăm tuổi làm thiếp.

Phía dưới là hai dãy tám ghế ngồi, là chỗ ngồi của bảy trưởng lão có tư cách trong Dương phủ. Mặt khác còn có một chỗ ngồi hẳn là vị trí của con trai cả Dương Huyền Cảm, nhưng Dương Huyền Cảm không có ở đây, nên do vợ ông ta là Trịnh phu nhân đến thay thế.

Phía sau tám ghế ngồi, trái phải đứng chín người thực hiện hình phạt, tay cầm roi da và côn mộc. Các hình phạt của gia tộc, phần lớn dùng gậy và roi đánh là chủ yếu, sau đó chính là giam giữ, mười ngày hoặc là một tháng.

Trong Tộc Nghị đường khắp nơi vang lên tiếng thì thầm bàn luận, Dương Ước đã nói các tội mà Dương Nguyên Khánh phạm phải cho các trưởng lão trong gia tộc, tổng kết tất cả chính là ba tội.

Đầu tiên là ăn cắp tài sản của gia tộc, là chỉ Dương Nguyên Khánh chiếm được một ngàn mẫu ruộng tốt. Dựa theo quy định của gia tộc, muốn chia trăm mẫu ruộng tốt trở lên, phải được hội nghị gia tộc thảo luận thông qua thì người đó mới được nhận. Dương Nguyên Khánh lại có được đất đai mà không phải trải qua hội nghị gia tộc, kỳ thật đây là trách nhiệm của Dương Tố, nhưng không ai dám tìm chủ gia tộc gây phiền toái, chỉ có thể đem tội danh ăn cắp đổ lên đầu Dương Nguyên Khánh.

Tiếp theo là bắt nạt mẹ bất hiếu, tội danh này là Trịnh phu nhân đề xuất: không quỳ trước mẫu thân, không phục từng sự quản giáo của mẫu thân, giáp mặt chống đối, tội danh đó không cần điều tra, chỉ cần mẫu thân tố cáo, lập tức coi là thật.

Cuối cùng là khi quân phạm thượng, đây cũng là tội nặng nhất, là tội danh chủ yếu, do Dương Ước đề xuất. Dương Nguyên Khánh can dự vào chuyện nhà của Hoàng đế, làm Hoàng đế và Hoàng hậu bất mãn và Thân Vương thù hận, nguy hiểm cho lợi ích của toàn bộ gia tộc. Tội này được sự xác nhận của Trịnh phu nhân và cháu ruột Dương Vanh, tội danh ngồi tù.

Trên thực tế ba tội danh của Dương Nguyên Khánh đều đã xác định, sẽ chờ ra công đường định tội.

Lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên, trong đại sảnh lập tức yên lặng, chỉ thấy Dương Huyền Đỉnh bước nhanh đi vào, khom người thi lễ, nói:

- Cháu đời thứ ba Dương Nguyên Khánh đã được đưa tới!

- Đưa nó vào!

Dương Ước ra lệnh một tiếng, hơn mười gia đinh dẫn Dương Nguyên Khánh vào. Nói là dẫn tới, nhưng đúng hơn là nói đi theo hắn vào thì đúng hơn.

Vừa không có dây thừng trói chặt, cũng không đổi áo tang dùng để mặc khi bị tra hỏi, mà cứ thong dong tự nhiên đi đến như vậy, khiến xung quanh vang lên tiếng thì thầm bàn luận, Dương Thiết Thiện trừng mắt,

- Vì sao không thay đổi trang phục và trói chặt lại?

Ngồi ở vị trí thứ hai bên phải là Dương Tân, một người em trai trong họ của Dương Tố. Nhà ông ta ở tây khóa viện (sân phụ phía tây), từ nhỏ đã rất quen thuộc với Dương Nguyên Khánh. Trong lòng ông ta không đành, liền hoà giải nói:

- Trước quyết định tội, sau đó mới xử phạt sau, nó còn ít tuổi, không nên trói.

- Không được!

Dương Thiết Thiện cũng không đồng ý tha, mặt lão giận dữ nói:

- Quy củ không thể phá vỡ, đi đổi thành áo tang đi, trói chặt rồi mới đưa lên hỏi tội!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui