Thiên Hạ Kiêu Hùng

Phó chủ khảo Binh bộ lang trung Hạ Đổng nhận được một nhiệm vụ kỳ lạ từ Dương Tố, cháu trai ông là Dương Nguyên Khánh sẽ thi bắn cung với những thí sinh có thành tích cưỡi ngựa bắn cung trên mười điểm. Tuy rằng hôm nay không phải thi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng Hạ Đổng vẫn trung thực mà chấp hành lời đề nghị này của Dương Tố. Y cũng hiểu sơ sơ ý của Dương Tố, tài bắn cung của cháu trai ông rất cừ khôi, muốn mượn cơ hội này để nổi tiếng trong giới luyện võ, những người luyện võ này sẽ mang theo uy danh Dương Nguyên Khánh về các vùng miền, từ đó thực sự thể hiện cái uy trong thiên hạ.

Lúc này cách cuộc thi chính thức buổi chiều còn một nửa canh giờ, các thí sinh phần lớn đều ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe nói có thi bắn cung giành vàng, các thí sinh đều lũ lượt chạy đi xem.

Rất nhanh, hơn hai nghìn thí sinh lục tục tụ tập tới sân huấn luyện, vây thành một vòng tròn lớn. Trên sân có vẽ một đường vôi, lại dựng một cây cọc gỗ cách đó hơn một trăm bước, dùng dây thừng mảnh treo một quả chuông nhỏ lơ lửng ở đó.

Sáu mươi hai người luyện võ giành điểm mười lần lượt cưỡi ngựa lên trước, tay cầm cung tên, có người phấn chấn, cũng có người thấp thỏm không yên. Hạ Đổng hô lớn với mọi người:

- Dương Thái Phó treo giải thưởng, người bắn hạ được chuông ở ngoài một trăm bước, sẽ được thưởng 50 lượng vàng!

Những người luyện võ ở tứ phía đều xôn xao, sợi dây thừng đó quá mảnh, ở phạm vi ngoài một trăm bước thì nhìn cũng không thấy, đừng nói là bắn đứt nó, điều này sao có thể? Nhưng 50 lượng vàng lại thu hút người ta như vậy, đó là một nghìn xâu tiền đấy!

Sáu mươi hai thí sinh phân ra rõ ràng. Bốn mươi tám người là con cháu quý tộc, mười lăm người là người luyện võ từ nơi khác, bọn họ chia làm hai đội, nóng lòng được bắn thử. Tần Quỳnh và Đơn Hùng Tín cũng ở trong đó, Tần Quỳnh là mười điểm lục thái, là thí sinh có thành tích cao nhất, Đơn Hùng Tín là mười điểm nhất thái, cũng là rất khá.

Đơn Hùng Tín nhìn thấy Dương Nguyên Khánh từ xa, liền khẽ cười nói với Tần Quỳnh:

- Vẫn chưa từng được thấy tiễn pháp của Nguyên Khánh, hôm nay đọ sức với hắn một phen?

Tần Quỳnh không nói gì, đôi mắt hổ nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh, vươn thẳng lưng, y rất tự kiêu về võ công của mình, tiễn pháp cũng cực cao. Nghe nói Dương Nguyên Khánh được Thánh Thượng khâm phong thiên hạ đệ nhất tiễn, khơi dậy trong y hứng thú thật lớn, mình có thể cùng đọ tài cao thấp với hắn sao?

Trình Giảo Kim kéo Đơn Nhân Kiệt, nói khẽ với y:

- Ta và ngươi đánh cuộc mười xâu tiền, ta cá là Nguyên Khánh thắng, tùy ngươi đặt cược cho ai thì đặt.

Đơn Nhân Kiệt tức giận điên người:

- Chưa bao giờ thấy kẻ lòng dạ hiểm độc như ngươi, ta không đánh cuộc với ngươi!

- Ta sẽ đánh cuộc với ngươi!

Trừ Trọng Sơn đứng bên cạnh cười nói:

- Ta đặt cho Đơn nhị ca, đặt mười xâu tiền.

Trình Giảo Kim mừng rỡ, cược cho Tần Quỳnh, y còn có chút không ăn chắc, đối phương cược cho Đơn Hùng Tín, vậy thì y nắm phần thắng trong tay:

- Chúng ta một lời đã định!

Ở dưới khán đài, ánh mắt Dương Tố lạnh nhạt nhìn đám người luyện võ này. Cái gọi là đấu võ, đó chỉ là muốn tận mắt chứng minh trình độ của những người luyện võ nhà thế gia này, thi cưỡi ngựa bắn cung không giống với thi binh khí, thi binh khí chủ yếu là áp đảo, áp đảo những người có võ nghệ cao cường. Còn thi cưỡi ngựa bắn cung là để nâng cao số điểm của những người có quan hệ, ví dụ như tôn tử Dương Nguy của ông ta, điểm được nâng từ 5 điểm thành 9 điểm.

Cũng không phải con cháu quý tộc thì võ nghệ đều không ra gì, trái lại, hầu hết những người võ nghệ cao cường ở Đại Tùy đều là con cháu quý tộc. Vấn đề ở chỗ những người có võ nghệ cao cường đã sớm thông qua các con đường khác mà nhập ngũ thăng quan. Giống như huynh đệ Tiết Vạn Triệt, bọn họ không cần cuộc thi, bọn họ có võ nghệ cao cường đương nhiên sẽ có cơ hội và được tiến cử. Mà con cháu quý tộc tới tham gia Võ Cử, đa phần đều là không có cách nào được tiến cử, hoặc là võ nghệ thấp kém, hoặc là con vợ kế, mà bọn họ lại có nhiều cách hơn có thể tìm được mối quan hệ với Vũ Văn Thuật này so với con cháu nhà hèn kém. Chính vì như thế, con cháu quý tộc vươn lên bảng ất phần lớn trình độ không cao, muốn vượt qua được những người luyện võ có danh tiếng từ các nơi khác đến, bọn họ chỉ có thể bỏ tiền ra để tìm quan hệ thăng tiến mà thôi.

Mặc dù có một số con cháu của các gia đình hèn kém cũng là gia cảnh sung túc giống như Đơn Hùng Tín và Tần Quỳnh, nhưng bọn họ không có gia thế quan lại, chỉ có tiền. Vũ Văn Thuật cũng không thể giúp, tiền tài công thêm gia thế, đây mới là nước cờ đầu của con đường quan lộ.

Lúc này, Hạ Đổng chạy tới xin ý kiến:

- Thái Phó, đã bắt đầu được chưa?

Dương Tố nhìn cháu trai một cái, Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ, thân mặc áo giáp, tay cầm đại cung, chuẩn bị sẵn sàng đâu ra đó. Ông gật đầu:

- Bắt đầu đi!

Hạ Đổng chạy đi hô to:

- Chạy ngang ba mươi bước, mỗi người nhiều nhất được bắn ba mũi tên, theo thứ tự cưỡi ngựa bắn cung!

Sáu mươi hai người luyện võ đều lần lượt xếp thành hàng dài, nối đuôi nhau chạy đi, đứng đầu là Khâu Chí Hùng - cháu trai của Khâu Hòa, y cũng không vào được danh sách, chỉ có thể vào được bảng ất. Y cũng là nhờ vả quan hệ, mất một nghìn hai trăm xâu tiền, bảo đảm y có thể đỗ Võ Cử và được làm quan. Loại con cháu quý tộc có địa vị khá cao như Khâu Chí Hùng, bọn họ không chỉ muốn đỗ Võ Cử làm thị vệ trong cung, bọn họ chủ yếu là muốn làm quan quân. Là thí sinh ưu tú bảng ất, nhưng có được chức quan trong quân đội mới là điều mà bọn họ nhắm đến.

Chiến mã của Khâu Chí Hùng lao đi, y giương cung bắn tên, một mũi tên vọt tới chiếc chuông ở ngoài một trăm mét. Độ khó của cưỡi ngựa bắn cung rất lớn, phải dùng đôi chân khống chế được chiến mã, thân thể phải duy trì trạng thái tốt nhất mới có thể bắn tên được thuận lợi. Hơn nữa thân thể từ đầu đến cuối đều phải ở trong trạng thái vận động cao độ, muốn nhắm chuẩn mà bắn tên gần như là không có khả năng. Giương cung là phải bắn tên ra ngay, muốn xác định chuẩn thì vô cùng khó khăn, không dốc công khổ sở luyện tập trong ít nhất năm năm thì không thể làm được.

Loại Khâu Chí Hùng dùng là kỵ cung nhất thạch, cung lực cũng coi như mạnh mẽ, nhưng độ chính xác lại kém xa. Ngoài một trăm bước, tên của y lao đi cách ba thước phía trên cây gỗ, mặt y đỏ lên, khi lao đi khoảng hơn hai mươi bước lại giương cung bắn tiếp, lần này hơi thấp hơn một chút, nhưng vẫn lệch đi gần một thước.

Dương Tố lắc đầu. Ông đã có kinh nghiệm lâu năm nơi sa trường, thị lực rất tốt. Khâu Chí Hùng này thi cưỡi ngựa bắn cung cao nhất là tám điểm, nhưng thành tích của y lại là mười điểm song thái, song thái đều ở phần cưỡi ngựa bắn cung, rõ ràng là có vấn đề.

Khâu Chí Hùng chán nản cúi đầu rời trường thi, người phía sau lần lượt tiến lên, thay nhau cưỡi ngựa bắn cung. Dương Tố càng xem càng lắc đầu, thậm chí có mấy người đến tám mươi bước cũng không bắn đến nổi, làm gì nói đến chuyện có thể thi được mười điểm. Còn có mấy người tuy rằng cũng khá, miễn cưỡng cũng có thể cho chín điểm, nhưng ngoài một trăm bước mà muốn bắn rơi chuông, căn bản còn lâu mới có thể làm được. Dương Tố thậm chí có thể khẳng định, bốn mươi tám kẻ con cháu quý tộc này toàn bộ đều là gian lận.

Không chỉ có Dương Tố lắc đầu, tiếng bàn tán phía dưới cũng càng lúc càng lớn. Thái độ bất mãn chất chứa, mọi người tận mắt thấy trình độ của những kẻ con cháu quý tộc này, rất nhiều người đều phẫn nộ, đây mà gọi là bản lĩnh giành điểm mười của kỳ thi sao?

Cho dù phẫn nộ, nhưng còn chưa tới mức bùng nổ, thành tích cuối cùng của Võ Cử còn chưa đưa ra. Mọi người vẫn không dám gây rối, yên lặng nhìn về phía sân huấn luyện. Tiếng huyên náo dần biến mất, sân đấu trở nên yên lặng đến bất thường, Binh bộ Viên Ngoại Lang Vương Thế Sung đứng ngoài cũng phát hiện ra có gì đó bất thường. Dương Tố nghĩ ra cuộc thi bắn tên giành vàng này, chẳng phải là một cách vạch ra sự gian lận trong Võ Cử của bọn họ sao?

Y vội vã nhìn thoáng qua Hạ Đổng, Hạ Đổng cũng có mười mấy người có quan hệ, y lại dường như không hề phát hiện ra Vương Thế Sung đã đi từ từ đến bên cạnh, thấp giọng nói:

- Sứ quân, như thế này có phần không ổn!!!

Hạ Đổng hiểu ra y đang muốn nói đến điều gì, nhanh chóng liếc nhìn Vương Thế Sung một cái:

- Có một số việc ngươi không cần nghĩ quá nhiều.

Vương Thế Sung chẳng còn cách nào khác, trong lòng thấp thỏm không yên, rối rắm tới cực điểm.

Đơn Hùng Tín là người thứ bảy từ dưới lên tham gia thi. Y giục ngựa phóng đi như bay, chạy bảy tám bước, giương cung bắn một mũi, mũi tên lao đi cực nhanh, sượt sát qua quả chuông nhỏ, làn gió từ mũi tên khiến chiếc chuông lay động một chút, mang tới một âm thanh đáng tiếc, chỉ thiếu một chút là trúng.

Đơn Hùng Tín lại rút tên ra, lại thêm một mũi tên nữa vọt tới, lao đi như bay "Cách" một tiếng. Mũi tên này bắn trúng cọc gỗ, găm vào cọc gỗ. Rõ ràng y là muốn bắn đứt sợi dây thừng buộc ở cành ngang, nhưng vẫn thiếu chút xíu nữa. Nhưng mũi tên thứ ba đã không kịp, Đơn Hùng Tín lao ra khỏi khu cưỡi ngựa bắn, y hung hăng nện một đấm xuống yên ngựa, chỉ còn lệch một chút như vậy.

Bốn phía vang lên một tràng vỗ tay. Hai mũi đều chỉ thiếu chút nữa là bắn trúng, đây không phải là vận may, đây là một người thực sự có bản lĩnh, đến Dương Tố cũng không kìm nổi gật đầu. Tài bắn cung của người này khá lắm, có thể đạt mười điểm trong kỳ thi là chuyện dễ hiểu.

Sau Đơn Hùng Tín không lâu là Tần Quỳnh, y là người cuối cùng ra thi, vừa xuất hiện, bốn phía liền vang lên một tràng, rất nhiều người hô to:

- Tần Nhị ca, thể hiện chút tài năng đi!

Tần Quỳnh có quan hệ vô cùng tốt với mọi người, rất nhiều người đều quen y. Tần Quỳnh ôm quyền hướng về bốn phía, thúc ngựa lao đi. Hạ Đổng đến trước mặt Dương Tố, thấp giọng nói:

- Người này tên Tần Quỳnh, người Lịch Thành, người duy nhất đạt mười điểm lục thái.

Trong mắt Dương Tố dâng lên sự hứng thú, nhẹ nhàng vuốt râu, ông có vẻ rất mong chờ người này thể hiện tài năng.

Tần Quỳnh nhìn Dương Nguyên Khánh đang ở đằng xa, ánh mắt hai người chạm nhau đều hiện ra ý cười. Đối thủ cạnh tranh cũng không nhất định là kẻ thù, giữa bạn bè cũng có cạnh tranh.

Đôi chân của Tấn Quỳnh kẹp chặt bụng ngựa, phóng ngựa chạy thật nhanh, chạy đi mười bước, xoay người bắn một mũi tên. Mũi tên mang lực mạnh mẽ, khí thế hoàn toàn khác với những thí sinh trước đó. Đây mới là mũi tên của một mãnh tướng thực sự. Tiếng vỗ tay, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên rào rào.

Mũi tên lao đi nhanh như chớp điện, giống như mũi tên thứ hai của Đơn Hùng Tín, cũng là bắn về phía cột ngang, đây là một cách xử lý thông minh, bởi vì sợi dây thừng buộc hai vòng ở cột ngang, vô hình trung, khả năng thành công liền tăng lên gấp đôi. Cho dù dây thừng vẫn rất mảnh, nhưng với cao thủ chỉ sai một li mà lệch nghìn dặm mà nói, thêm một sợi dây thừng, ý nghĩa hoàn toàn khác. Càng quan trọng hơn là, mũi tên găm vào cột ngang, dây thừng còn có thể bị lưỡi tên cắt đứt.

Mũi tên này của Tần Quỳnh nhắm chuẩn bắn vào giữa hai sợi dây, dây thừng không đứt, trên sân huấn luyện vang lên tràng tiếc thở dài tiếc nuối, thật là chỉ lệch một tí ti.

Đến Dương Tố cũng không ngăn nổi vì thế mà đổi sắc mặt, tài bắn cung của Tần Quỳnh này gần như có thể tranh cao thấp với Dương Nghĩa Thần. Ông không khỏi có phần lo lắng mà nhìn về phía cháu trai Nguyên Khánh, chỉ thấy cháu trai vững vàng như Thái Sơn, không hề nhúc nhích. Cho dù Nữu Nữu kéo cánh tay hắn, kích động hô lớn nhưng Nguyên Khánh lại không chút động đậy, thản nhiên tập trung như Phật sơn.

Dương Tố bỗng nhiên hiểu ra, cháu trai ông tiềm tàng mơ hồ một phong thái chủ soái, hiểu tận chân tơ kẽ tóc, luôn có thượng sách, điềm đạm, vững vàng như núi, không bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài. Dương Tố nhớ lại Trưởng Tôn Thịnh từng nói với ông, trong trận chiến ở hồ Cáp Lợi, Nguyên Khánh đã giữ vai trò chủ soái, dẫn ba nghìn quân đánh tan hai vạn quân của Tiết Diên Đà.

Giờ khắc này Dương Tố đã đổi ý, lần đối phó với Vũ Văn Thuật này, ông sẽ để cháu trai xử lý một mình, ông không cần thay hắn bày mưu tính kế.

Lúc này, mũi tên thứ hai của Tần Quỳnh đã bắn ra, con tim mỗi người đều đập hồi hộp, mũi tên thứ nhất chỉ cách một chút xíu, vậy mũi tên thứ hai thì sao?

Mũi tên thứ hai cũng lao đi cực nhanh, mang theo sức mạnh. Mũi tên này lại là nhằm thẳng vào chiếc chuông, rất rõ ràng, y là muốn dùng sức bắn bay quả chuông. "Tang" một tiếng giòn vang, cái chuông bị bắn trúng, một đường pa-ra-bôn cao cao hiện lên, lập tức quay trở về, tâm trạng mọi người liền dường như lập tức giẫm lên khoảng không, mũi tên cuối cùng đã bắn trúng, nhưng lại không bắn rơi được, thật quá đáng tiếc.

Cho dù như thế, tiếng vỗ tay vẫn vang vọng toàn trường tập, vô cùng tuyệt vời, đến Dương Tố cũng không kìm nổi vỗ tay, viên Đại tướng này rất khá, ông phải tiến cử.

Trình Giảo Kim kích động mà vỗ thật mạnh vào vai Trừ Trọng Sơn, nhếch miệng nói:

- Nếu như ngươi đặt cược vào Tần Đại ca, ta cũng coi như ngươi thắng, lại đi đặt cho Đơn lão nhị chẳng chút tin cậy đó.

Đơn Hùng Tín bỗng dưng quay đầu lại, căm tức nhìn Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim chợt chột dạ, quay đầu ngựa lại đi đến bên kia, lẩm bẩm một mình:

- Rõ ràng tài bắn cung không ra gì còn không cho người ta nói, người này thực không trị được.

Lúc này trên sân huấn luyện lặng ngắt như tờ, Trình Giảo Kim vừa ngẩng đầu, thấy ngay Dương Nguyên Khánh đã ra thi, y phấn khích vẫy tay hô to:

- Hiền đệ, thể hiện tài năng cho đại ca này nào, hãy cho đám rùa đó rụt hết cổ vào.

Lần này, ánh mắt tức giận của mọi người đều đổ dồn vào y.

Dương Nguyên Khánh thúc ngựa lao đi như bay trên sàn đấu, đây là khí thế áp đảo người khác. Đầu hắn đội mũ ưng lăng, người mặc áo giáp minh quang màu xám, tay cầm một đại cung năm thước, sau lưng đeo hai túi tên, bên hông là chiếc hoành đao bách chiến. Dưới ánh mặt trời, áo giáp phản chiếu lại ánh sáng lộng lẫy.

Ánh mắt hắn sâu xa như nước, khi mắt hắn lướt qua tất cả mọi người có một cảm giác như ánh sáng ở đồng tử trong mắt mèo ban đêm, nhìn thẳng xuyên thấu lòng người. Hắn cao sáu thước ba, vai rộng lưng thẳng, hơn nữa hai cánh tay rất dài, tóc búi cao, con Ðại Uyển hãn huyết đang chạy chồm rít gào, tựa như Thiên Long giáng trần.

Dương Nguyên Khánh phóng ngựa chạy gấp trên sân, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy một áp lực vô hình, đây kỳ thật là một loại sát khí. Từng đường cơ trên cơ thể Dương Nguyên Khánh đều căng hết mức, nhất cử nhất động của hắn đều đã tới một điểm giới hạn bùng nổ. Sức mạnh đầy uy lực này chỉ có tướng quân chinh chiến hàng trăm trận nơi sa trường mới có được. Mỗi người khi hắn đi qua đều cảm thấy một tia uy hiếp sắp bị tập kích, dường như đao của Dương Nguyên Khánh sẽ hướng vào họ mà bổ tới bất cứ lúc nào. Mỗi người đều không làm chủ được mình mà lùi lại một bước.

Dương Tố vuốt râu gật đầu, đây là sự uy hiếp thường dùng trên chiến trường. Bình thường kỵ binh dùng trọng giáp chạy nhanh trước mặt quân địch, là một hình thức uy hiếp tâm lý quân địch, hành động này của Nguyên Khánh giống hệt như vậy. Tần Quỳnh bước ra thi giành được tràng vỗ tay ủng hộ nồng nhiệt, còn Nguyên Khánh thì ngược lại, dùng một hình thức uy hiếp để khống chế mọi người. Từ điểm này liền có thể nhìn ra sự khác biệt giữa Tần Quỳnh và Nguyên Khánh. Tần Quỳnh này là dùng nghĩa khí để khiến người khác khuất phục mình, còn Nguyên Khánh là dùng uy lực để khống chế người khác, khá giống với phong cách của Dương Tố.

Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Dương Tố không kìm nổi có một chút đắc ý âm thầm. Nhưng đồng thời ông lại có một chút lo lắng, nếu chỉ là uy hiếp mà thôi nhưng sau đó lại không làm được thật xuất sắc, hiệu quả trái lại sẽ hoàn toàn ngược lại, sẽ làm cho người ta phản cảm và khinh bỉ. Chỉ có uy hiếp sau khi chiến thắng mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Tiễn pháp của Nguyên Khánh thực sự có thể thắng được Tần Quỳnh không?

Dương Nguyên Khánh đã lao tới ngoài vạch trắng, một trăm năm mươi bước, hắn lại đứng ở ngoài một trăm năm mươi bước, khiến hơn hai nghìn người đang ngồi ở đó ồ lên kinh ngạc. Thần sắc Tần Quỳnh trở nên đông cứng dị thường, đây là Dương Nguyên Khánh đang thể hiện uy lực cung tam thạch của hắn.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi rút ra một mũi tên sắt ngậm trong miệng, lập tức lại rút ra một mũi tên Lang Nha. Hắn thúc ngựa chạy gấp, tiếng vó ngựa như sấm rền, trong phút chốc lao ra mười bước, lập tức vượt qua hai mươi bước, hắn vẫn chưa bắn tên. Trên gương mặt Dương Tố lộ ra vẻ lo lắng, chỉ còn lại mười bước, Nguyên Khánh nhiều nhất chỉ có thể bắn một mũi tên.

Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn chăm chú, ánh mắt tất cả các thí sinh đều đổ dồn vào Dương Nguyên Khánh. Rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt khinh thương, hai mươi bước vẫn còn chưa bắn, như thế cũng không tránh khỏi quá tự phụ rồi. Trình Giảo Kim không kìm nổi mà vỗ đùi thật mạnh, hô to ai oán:

- Mẹ tôi ơi! Dương đại ca, huynh bắn đi chứ, mười xâu tiền của đệ đi tong rồi.

Ánh mắt Tần Quỳnh thì lại dồn vào mũi tên sắt trong miệng Dương Nguyên Khánh, y từng nghe sư phụ nói, danh tướng Tây bắc Ngư Câu La dùng tên sắt, y không tin Dương Nguyên Khánh cũng có thể dùng tên sắt.

Đã hai mươi bảy bước, chỉ trong khoảnh khắc sẽ phải bắn tên, rất nhiều người đều cười nhạo hô to:

- Này! Tướng quân biên ải, rốt cuộc có được không đấy!!!

Đúng lúc này, thân mình Dương Nguyên Khánh nghiêng sang một bên, giương cung bắn ngay một mũi tên ra. Mũi tên Lang Nha bay đi với tốc độ chóng mặt về phía cọc ngang, ngay đúng thời khắc mũi tên đó lao đi, người hắn nghiêng về đằng sau, gần như là nằm thẳng trên lưng ngựa, lấy mũi tên sắt trong miệng ra, đôi tay kéo cung như trăng tròn, bắn đi một mũi tên nữa. Mũi tên sắt như một con rồng đen, lao thẳng theo hướng mũi tên Lang Nha.

"Cách" một tiếng, mũi Lang Nha bắn trúng sợi dây mảnh ở cọc, sợi dây thừng mỏng manh đứt ngay, chiếc chuông liền rơi xuống mặt đất, nhưng đúng khi còn cách mặt đất ba thước, mũi tên sắt trong nháy mắt lao tới "Tạch" một tiếng giòn vang, giữa không trung, chiếc chuông đồng bị mũi tên sắt bắn cho vỡ tan, rơi từng mảnh xuống đất.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, vô số đôi mắt ngơ ngác nhìn mảnh vỡ chuông đồng trên mặt đất, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc khó lòng hình dung. Trong hồi lâu rất nhiều người còn không ngậm nổi miệng, Tần Quỳnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói về kỹ thuật và sức mạnh, y còn kém xa Dương Nguyên Khánh. Nói về sự bá đạo thì y còn kém xa hơn, y cuối cùng cũng hiểu được vì sao Dương Nguyên Khánh có thể được Hoàng đế phong làm thiên hạ đệ nhất tiễn.

Mãi một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới đột nhiên vang dậy như sấm, tiếng ca ngợi xôn xao khắp nơi, mũi tên này thực sự đã khiến bọn họ phục sát đất. Đến Dương Tố cũng không kìm nổi vỗ tay vì đứa cháu trai, đây là mũi tên ngoạn mục nhất mà ông ấy từng được nhìn thấy.

Nữu Nữu kích động đến xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, hai hàng lệ sắp trào ra, dáng vẻ oai hùng và bá đạo vô biên của Dương Nguyên Khánh cũng hoàn toàn chinh phục trái tim nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui