Thiên Hạ Kiêu Hùng

Nguyên Khánh chấn động, vội la lên:

- Sư phụ, người không dạy con sao?

Trương Tu Đà cười khổ một tiếng:

- Không phải là ta không muốn dạy con, mà ta phải xuất chinh, khoảng chừng ít nhất hai năm cũng chưa về, cho nên sau này con chỉ có thể tự mình luyện công thôi.

Nguyên Khánh im lặng, tướng lĩnh triều Tùy này vì quân công mà thưởng thăng chức, tuy rằng Trương Tu Đà có võ công, nhưng tổ phụ lại không có cách nào đề bạt Trương Tu Đà. Nguyên Khánh cũng biết, Trương Tu Đà mong muốn được tác chiến đã lâu, rốt cuộc đã có cơ hội cho Trương Tu Đà lập công, đương nhiên hắn làm sao có thể ngăn cản Trương Tu Đà được.

Hắn gật gật đầu:

- Vậy sư phụ đi tác chiến nơi nào?

Trương Tu Đà tuy rằng ít nói, hơn nữa lại vô cùng nghiêm khắc, nhưng cũng không chứng tỏ là không thích Nguyên Khánh, mà ngược lại, Trương Tu Đà vô cùng thích Nguyên Khánh, thậm chí còn đem đao pháp bí mật của Trương gia truyền thụ cho hắn.

Nguyên Khánh tuy là cháu của Tướng quốc, nhưng lại không hề kiêu ngạo, áo cơm thô lậu, ngay cả người bình thường cũng không bằng, Trương Tu Đà biết là bởi vì nguyên do Nguyên Khánh là con riêng. Trương Tu Đà tuyệt đối không để ý, ông ta để ý chỉ bởi vì Nguyên Khánh thiên tư bẩm dị, huấn luyện khắc khổ, hơn nữa tâm tính chín chắn, đã hoàn toàn không phải là đứa trẻ tám tuổi, có đôi khi ông ta thậm chí coi Nguyên Khánh như bằng hữu của mình.

Thực ra Trương Tu Đà biết, người Nam Cương di tạo phản không ngừng, lần này mình xuất chinh, chỉ sợ cũng sẽ không thể quay về được, ông ta thật sự ly biệt với Nguyên Khánh. Cũng may Nguyên Khánh đã qua khóa nhập môn, sau này chỉ cần cố gắng tích lũy nâng cao trình độ dần dần, có thể có đột phá hay không, còn phải xem tạo hóa của hắn.

Nguyên Khánh đã hoàn toàn nắm giữ phương pháp luyện công, lại nghiêm khắc tự hạn chế, cũng không cần có ông ta ở bên cạnh chỉ đạo, hôm nay ông ta còn phải dặn dò một chút, sau này sẽ không có chuyện gì nữa.

Trương Tu Đà chỉ một tửu quán nhỏ bên cạnh, nói: - Chúng ta ra đằng kia nói chuyện.

Bọn họ đến gần tửu quán thì xuống ngựa, một gã tiểu nhị đến đón:

- Quân gia, vào quán uống chén rượu!

Trương Tu Đà ném dây cương cho y:

- Cho loại cỏ khô thượng đẳng và nước sạch!

- Vâng.

Tiểu nhị tiếp nhận dây cương đi đến hậu viện.

Trương Tu Đà dẫn Nguyên Khánh tiến vào tửu quán nhỏ, tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, hắn quay đầu lại căn dặn chưởng quầy:

- Mang hai bầu rượu, năm cân thịt dê đến đây!

Trương Tu Đà lúc này mới nói với Nguyên Khánh:

- Người rợ Côn châu tạo phản, Thánh Thượng ngày hôm qua đã hạ chỉ phong Sử Đại tướng quân (tức là Sử Vạn Tuế) làm Nam Ninh Châu hành quân tổng quản, đến chinh phạt di nhân, ta cũng phải theo quân xuất chinh, ngày mai là xuất phát.

Lúc này, một gã tiểu nhị đưa tới hai bầu rượu, Nguyên Khánh rót cho Trương Tu Đà cốc rượu đầy rồi nâng chén kính hắn:

- Con chúc sư phụ đại hiển thần uy, lập công hiển hách, sớm được phong ấm. thê tử

Trương Tu Đà cười ha hả, uống một hơi cạn sạch, lại lấy trong người ra một túi đan dược lớn và một hộp thuốc, đưa cho Nguyên Khánh:

- Đây có chút đan dược có thể để cho con sử dụng ba tháng, sau ba tháng con phải tự mình phối chế, ta đem phương thuốc cho con, con xem xong phải xé bỏ phương thuốc ngay.

Nói đến đây, ông ta nhìn thẳng vào Nguyên Khánh nghiêm khắc nói:

- Con phải nhớ kỹ, phối phương đan dược là tuyệt kỹ bí truyền của Trương gia ta, con chỉ có thể tự mình phối chế, quyết không được phép truyền ra ngoài.

Nguyên Khánh tiếp nhận phương thuốc đọc ba lần, nhớ thật kỹ, rồi đem nó xé thành nhiều mảnh, ngâm trong rượu:

- Đồ nhi nhớ kỹ, tuyệt không truyền ra ngoài!

Sắc mặt Trương Tu Đà ôn hòa trở lại, lại nói với Nguyên Khánh:

- Cái gọi là học vô bờ bến, con phải kiên trì không ngừng, quan trọng hơn là học tập tập sở trường người khác. Ta tuy là sư phụ của con, nhưng chúng ta học võ Trương gia cũng không chủ trương một thầy duy nhất. Ta trước sau bái ba sư phụ, bao gồm binh pháp của ta, chính là sở học Sử Vạn Tuế tướng quân. Con phải bái nhiều danh sư, khiêm tốn thỉnh giáo, cuối cùng mới có thể học đến trình độ rộng lớn.

Nguyên Khánh yên lặng gật gật đầu, hắn lại rót cho Trương Tu Đà chén rượu, lại tò mò hỏi:

- Sư phụ, không biết võ công thiên hạ xếp hạng như nào? Con nghe nói thiên hạ sắp xếp mười sáu nhánh hảo hán, đúng không?

Điều này Nguyên Khánh vẫn luôn muốn hỏi, mười sáu thứ tự hảo hán trên Tùy mạt diễn nghĩa rốt cuộc có hay không. Tuy nói là tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết cũng từ dã sử mà đến, dã sử cũng sẽ ghi chép một ít mà trong chính sử không có, giả như một số chuyện kỳ dị, chính sự sẽ không ghi chép. Từ sau khi hắn học võ, liền cảm thấy trong diễn nghĩa có vài thứ không phải là bịa đặt, mà toàn bộ có một ít đến từ đó.

Trương Tu Đà nâng chén rượu lên cười nói:

- Văn vô thứ nhất, võ vô thứ hai, tranh cường háo thắng là thiên tính quân nhân. Hạ Nhược Bật và Hàn Cầm Hổ tranh công, mà không chỉ có tranh công, mà còn tranh xếp hạng võ tướng, người trong thiên hạ đều biết.

Nguyên Khánh mừng rỡ, vội vàng truy hỏi:

- Chẳng lẽ thực sự xếp hạng!

- Xếp hạng chính thức, thì dù là Thánh Thượng khâm định xếp hạng cũng không có, nhưng trong quân đội có ý kiến về bảng xếp hạng mười vị tướng quân.

- Vậy ai sẽ là hảo hán đứng thứ nhất?

Nguyên Khánh đương nhiên biết không phải là Lý Nguyên Bá, Lý Nguyên Bá còn chưa sinh ra! Hẳn là khai Tùy chín lão là phiên bản thời kỳ đầu rồi.

Trương Tu Đà lắc đầu cười nói:

- Không gọi hảo hán, thiên hạ đệ nhất là Đại tướng quân tướng quốc Cao Quýnh.

- Cao Quýnh?

Nguyên Khánh ngây ngẩn cả người, Cao Quýnh không là quan văn sao? Sao lại là hảo hán đứng thứ nhất được chứ, ngẫm nghĩ một chút, hắn hiểu, không phải là xếp hạng bởi vũ lực, mà là bởi danh vọng và tài năng quân sự để xếp hạng, vẫn còn một chút tư tưởng trọng danh vọng Ngụy Tấn tồn tại, Cao Quýnh văn võ toàn tài, lại là Thừa tướng, xếp thứ nhất cũng là điều bình thường.

- Vậy đứng thứ hai?

- Thứ hai chính là tổ phụ con Dương Tố, thứ ba là Vũ Văn Thuật, thứ tư là Hàn Cẩm Hổ, thứ năm là Hạ Nhược Bật, thứ sáu là Vu Trọng Văn, thứ bảy là Ngu Khánh Tắc, thứ tám là Hạ Lâu Tử Can, thứ chín là Lương Duệ, thứ mười là Sử Vạn Tuế, đây là bảng xếp hạng mười Đại tướng do quân đội công nhận.

Trong đó gần một nửa đều là những người mà Nguyên Khánh chưa từng nghe qua, trong đầu hắn nghĩ đến đám người là Ngũ Kiến Chương, Định Ngạn Bình, Dương Lâm, Khâu Thụy, chín lão khai Tùy này đã chạy đi đâu mất rồi?

Thật ra hắn cũng biết, diễn nghĩa không phải như lịch sử, so với Ngư Câu La trong chín lão khai Tùy, sư phụ Vũ Văn Thành Đô lại không phải là người có công khai quốc, mà chỉ là dũng tướng võ công cái thế, giống như Hạo Sơn Vương Dương Lâm, căn bản là không có người này, Vũ Văn Thuật là phụ thân của đệ nhất "gian thần" Vũ Văn Hóa Cập, lại không biết ông ta có hay không có đứa cháu trai Vũ Văn Thành Đô này?

Trong đầu hắn đang nghĩ lung tung, Trương Tu Đà lại thở dài nói:

- Giang Sơn sinh ra nhiều người tài, Hàn Cầm Hổ, Lương Duệ đều đã chết, những người khác đều đã già, một một tướng lĩnh quân đội đều hy vọng mình có thể được xếp trong bảng mười tướng quân.

- Vậy sư phụ có muốn không?

Trương Tu Đà bưng chén rượu cười mà không nói, hắn sao lại không muốn chứ?

Đúng lúc này, bên ngoài tửu quán truyền đến tiếng trống, lập tức tiếng kèn vang lên, ngay sau đó là tiếng vó ngựa hỗn loạn, tiếng ngựa hí, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, mọi người trong tửu quán ngơ ngác nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì?

Một gã tiểu nhị chạy trốn hô to:

- Là Đột Lợi Khả Hãn của Đột Quyết đến đây!

Khách rượu đều chạy tới cửa xem náo nhiệt, Trương Tu Đà nghe nói là Đột Lợi Khả Hãn, sắc mặt khẽ biến đổi, đứng lên bước nhanh đi đến phía trước cửa sổ, Nguyên Khánh cũng đuổi theo, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy trước cửa Minh Đức xa xa, mấy ngàn kỵ binh quân Tùy hộ vệ một đội bởi mấy trăm kỵ sĩ Đột Quyết tạo thành hàng ngũ đang chờ vào thành, kỵ sĩ Đột Quyết tay cầm bạch kỳ, trên đầu đội mũ Thoát Hồn, trên người có hai mảnh giáp, sau lưng có cung tiễn, thắt lưng đeo chiến đao, trên ngựa treo trường mâu, vô cùng uy phong lẫm lẫm.

Trương Tu Đà hạ giọng giải thích với giải thích:

- Kỵ binh Đột Quyết thường chỉ có thị vệ Khả Hãn mới mặc áo giáp, cung thủ bình thường thì không có áo giáp, chỉ có thể mặc bì giáp.

Hắn lại chỉ vào một gã nam tử Đột Quyết hơn ba mươi tuổi khoác áo khoác dài:

- Con nhìn người kia, đó là Đột Lợi Khả Hãn, là cháu trai của Đột Quyết đại Khả Hãn Sa Bát Lược, tên là Nhiễm Can, hắn chỉ là một trong các Khả Hãn của Đột Quyết.

Thị lực Nguyên Khánh rất sắc bén, hắn thấy người nam tử Đột Quyết khoác áo dài kia, thấy vẻ ngoài hắn ta hơn ba mươi tuổi, mặt rộng nhiều râu, vẻ mặt lộ vẻ hân hoan, liền nhướn mày:

- Đột Quyết rốt cuộc có mấy Khả Hãn?

Trương Tu Đà cười lạnh một tiếng:

- Nhiều lắm! Sau khi Mộc Can Khả Hãn chết, Sa Bát Lược kế vị Đại Khả Hãn, nhưng Đạt Đầu Khả Hãn phía Tây không thừa nhận, Đột Quyết liền hoàn toàn phân chia làm Đột Quyết Đông Tây. Phía Đông có hai Khả Hãn, Đô Lam và tên Đột Lợi này. Tây Khả Hãn thật ra cũng có hai người, một là Đạt Đầu, một là A Ba Khả Hãn. Những Khả Hãn này tự chém giết lẫn nhau, triều Tùy chúng ta ngư ông đắc lợi. Đột Lợi Khả Hãn này là người có thế lực yếu nhất, nghe nói Thánh Thượng chuẩn bị gả công chúa An Nghĩa cho hắn ta, còn sử dụng lễ nghi tối cao.

Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi:

- Đô Lam và Đột Lợi là là Đại Khả Hãn?

Trương Tu Đà nhanh chóng liếc Nguyên Khánh một cái, hắn không tin Nguyên Khánh có thể hiểu được ảo diệu trong đó, liền nói:

- Đô Lam là con trai của Đại Khả Hãn Sa Bát Lược tiền nhiệm, hắn ta kế thừa chức vị Đại Khả Hãn.

- Vậy Thánh Thượng lại gả công chúa An Nghĩa cho Đột Lợi, mà không gả cho Đại Khả Hãn, rõ ràng là châm ngòi cho hai Khả Hãn phía Đông mâu thuẫn hay sao?

Khách rượu xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Khánh, hắn thiếu niên bé nhỏ này không ngờ lại thấu hiểu như thế, Trương Tu Đà gật đầu tán thưởng:

- Con nói vô cùng chính xác, bên trong Đột Quyết sẽ rất nhanh bùng nổ chiến tranh.

Hắn lại khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối:

- Xem ra, quân đội Đại Tùy ta cũng sắp sửa phải Bắc chinh rồi.

Ghi chú: Đột Lợi Khả Hãn vào kinh cưới An Nghĩa công chúa xác nhận là tháng bảy, trong này thì sớm trước nửa năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui