Thiên Hạ Kiêu Hùng

Trên đời không có tường ngăn được gió, các quan giám khảo lén đem danh sách trúng tuyển sao ra đưa cho các ân tình. Cũng không biết là từ đâu tiết lộ, dần dần, một sốt tin tức truyền ra ngoài.

Giữa trưa, trong tửu quán “Rượu Thơm Say Mèn” ở chợ Lợi Nhân vẫn làm ăn thịnh vượng, khách ngồi đầy. Ở chỗ cũ dựa vào cửa sổ lầu hai, bọn người Tần Quỳnh trầm mặc không nói, im lặng buồn bã uống rượu. Đơn Hùng Tín vừa nhận được một chút tin tức, đám người bọn họ không ai trúng tuyển.

“Ầm!”, một âm thanh vang lên. Đơn Hùng Tín nặng nề đấm một quyền lên bàn, ánh mắt đỏ bừng tức giận, y cắn răng nói:

- Đơn Hùng Tín ta cưỡi ngựa bắn tên được mười điểm, ta từ nhỏ luyện võ, không dám nói tinh thông mười tám vũ khí, ít nhất đao và trường mâu ta đều đã khổ công tập luyện. Còn có Tảo Dương Sóc của ta, sư phụ ta nói có thể xếp mười người đầu tiên trong thiên hạ, không ngờ ta lại thi rớt. Đám hèn hạ kém tài đó, đám con cháu quý tử cả ngày uống rượu chơi gái lại có thể đề danh bảng vàng, uất ức này lão tử nuốt không trôi.

Huynh trưởng Đơn Hùng Trung của y đang ngồi thở dài nói:

- Kỳ thật Nguyên Khánh hôm đó lúc thi bắn tên, thấy những con cháu thế gia đó thi bắn dành được mười điểm, ta biết chúng ta không có cơ hội rồi. Hùng Tín, thói đời chính là tăm tối vậy đó, mấy trăm năm rồi, bọn môn phiệt sĩ tộc thì mãi mãi chót vót trên cao, chúng ta thứ tộc nghèo hèn mãi mãi không có cơ hội. Lần này là chúng ta quá ngây thơ, cho rằng triều đình thật sự muốn công bằng tuyển chọn, bây giờ ngẫm nghĩ sao có thể chứ?

Trình Giảo Kim đang ngồi đối diện cũng hầm hầm hổ hổ nói:

- Lão Trình ta biết rõ thế đạo không công bằng, nhưng bọn họ cũng quá đáng. Tần đại ca cưỡi ngựa bắn tên được mười điểm cộng sáu điểm thưởng, võ nghệ của huynh ấy là danh chấn Sơn Đông, cái này phải đánh thấp điểm binh khí của huynh ấy bao nhiêu, mới có thể làm Tần đại ca thi rớt.

- Giảo Kim, đừng nói nữa!

Tần Quỳnh cầm chém rượu một hơi uống cạn, trầm giọng nói:

- Tần Quỳnh ta lần này thi rớt, ta chịu.

Đơn Hùng Tín liếc mắt nhìn y, cười lạnh nói:

- Thúc Bảo, nếu đệ biết nguyên nhân thật sự mình bị rớt, đệ sẽ không nhận thua đâu.

- Huynh biết.

Tần Quỳnh kinh ngạc nhìn Đơn Hùng Tín.

Đơn Hùng Tín gật đầu:

- Hôm nay ta tốn ba mươi xâu tiền, mua được không ít tin tức. Bao gồm nguyên nhân đệ thi rớt, chỉ là ta không đành nói cho đệ biết.

- Huynh nói cho đệ biết nguyên nhân gì, có liên quan với chuyện Tề Vương lần trước không?

Đơn Hùng Tín hừ một tiếng, lắc đầu;

- Không có liên quan với chuyện đó. Ta hỏi rồi, phía sau số báo danh của đệ có một hàng chữ, người này thất đức không được giữ lại.

“Chát!”, chén rượu trong tay Tần Quỳnh bị y bóp nát tan tành. Tần Qùynh y không ngờ thất đức, trong ánh mắt của Tần Quỳnh bắn ra tia phẫn nộ:

- Ta biết rồi, là chuyện Vũ Văn Thuật nhận làm con nuôi.

- Không sai, chính là y xóa tên trúng tuyển của huynh.

Phía sau mọi người bỗng nhiên truyền đến giọng của Dương Nguyên Khánh. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh đang mặc một chiếc áo dài màu trắng, vẻ mặt tràn đầy tươi cười đứng sau lưng mọi người.

- Nguyên Khánh, sao bây giờ mới đến, mau ngồi xuống!

Đơn Hùng Tín nhường một chỗ ngồi, rồi tìm một cái chén không rót cho hắn một chén rượu, quan tâm hỏi:

- Nữu Nữu đâu? Sao cô ấy không đến.

- Cơ thể cô ấy có chút không khỏe, đang nghỉ ngơi ở nhà!

Dương Nguyên Khánh cười ngồi xuống, uống một ly rượu trước, lúc này mới nói vói mọi người:

- Lần này các thí sinh không cần trông ngóng nữa, liên quan đến không ít trọng thần, sẽ không thi lại nữa đâu. Nói chuyện tiền đồ sau này với mọi người nhé!

Mấy người đều trầm mặc, một lát, Đơn Hùng Tín đầu tiên cười khổ một tiếng rồi nói:

- Ta không định tòng quân, ta có một người bằng hữu tiến cử ta vào huyện nha là Công Tào. Nếu không phải Võ Cử lần này, ta đã nhận lời rồi. Dù sao lần này trở về, ta chuẩn bị vào huyện nha làm quan. Mấy huynh đệ này của ta đều theo ta lăn lộn, đại ca tiếp tục làm trang chủ của huynh ấy.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Huynh ở huyện nha tốt nhất đừng nhắc đến đệ.

Đơn Hùng Tín sửng sốt, liền tỉnh ngộ. Dương Nguyên Khánh đã từng nói với y, huyện lệnh huyện Thưởng Đảng chính là Dương Tuấn huynh trưởng của hắn. Quan hệ bọn họ rất xấu, nhắc đến hắn ngược lại là điều xấu.

Đơn Hùng Tín gật gật đầu:

- Ta biết rồi!

- Còn Tần đại ca thì sao? Dương Nguyên Khánh quay đầu hỏi Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh thở dài:

- Ta còn có thể thế nào, tiếp tục trở về Doanh Châu tòng quân. Lai Thứ Sử đối với ta rất tốt, chỉ là Doanh Châu hơi xa một chút, không tiện chăm sóc cho mẫu thân.

Dương Nguyên Khánh từ trong lòng bàn tay lấy ra một bức thư đưa cho y:

- Sư phụ của đệ là Trương Tu Đà giữ chức Tư Mã Tế Châu. Huynh đi tìm ông ấy, ông ấy sẽ sắp xếp cho huynh một chức vụ, huynh ở Tế Châu, cũng tiện chăm sóc mẫu thân.

Tần Quynh ngẩn ra, trong lòng y nhất thời tuôn trào một sự xúc động khó hiểu. Không ngờ Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một đường lui cho y, y yên lặng nhận thư:

- Nguyên Khánh, ơn ở kinh thành, Tần Quỳnh ta ghi khắc trong lòng.

Lúc này, Trình Giảo Kim cao giọng lên tiếng:

- Nguyên Khánh, đệ theo huynh đi thành Đại Lợi, đệ cũng đưa mẹ của ta qua đó, ổn định cuộc sống.

Dương Nguyên Khánh lại lắc đầu:

- Đệ đừng đi thành Đại Lợi, mẹ của đệ không thích ứng với khí lạnh ở đó. Đệ theo Tần đại ca đi, đệ ở Sơn Đông nhân duyên tốt, đường rộng mở, đệ theo huynh ấy càng có cơ hội. Hơn nữa, trong thư ta có nhắc đến đệ, sư phụ ta cũng sẽ sắp xếp cho đệ một chức vụ. Đệ làm cho tốt, tương lai chúng ta có cơ hội, nhất định sẽ cùng tề tụ.

Trình Giảo Kim thấy Dương Nguyên Khánh tỏ ra nghiêm túc, không giống như đang nói đùa với mình. Y cũng không cợt nhã nữa, yên lặng gật đầu.

- Được rồi!

Dương Nguyên Khánh vỗ tay một cái, cười to nói:

- Tiền đồ của mọi người nói xong rồi, chúng ta nói chuyện của ngày mai. Đệ có chuyện xin mọi người giúp đỡ.

Mọi người đồng thời cùng mỉm cười:

- Nguyên Khánh, có chuyện gì nói thẳng ra, còn phải nhắc đến hai từ “giúp đỡ” sao?

Dương Nguyên Khánh liền hạ giọng nói với mọi người:

- Đệ phải xác thực tin tức, ngày mai Thánh Thượng hội triều sẽ xét duyệt danh sách trúng tuyển Võ Cử, đệ muốn nhân cơ hội gây rối...

......

Vào lúc hoàng hôn, Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở cửa Dương phủ. Hắn chậm rãi đến gần cửa phủ, mấy tên gia đinh lập tức kinh hoảng, lần lượt lui lại, hai mươi mấy người đang đứng trên bậc thang, cầm đao trên tay, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.

Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:

- Các ngươi không cần hoảng sợ, cửa phủ này ta sẽ không vào thêm một bước. Phiền các ngươi thay ta thông báo một chút cho ông nội, nói ta có chuyện tìm ông.

Bọn gia đinh nhìn nhau, một tên trong đó lập tức xoay người chạy vào trong. Đợi một lát, một chiếc xe ngựa dừng lại sau lưng hắn.

- Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, thấy ông nội Dương Tố cười tủm tỉm đang ngồi ở trong xe vẫy tay với hắn, hắn liền vội bước lên thi lễ:

- Tôn nhi tham kiến ông nội.

- Ta muốn đi thăm một người bạn cũ, cháu chuẩn bị vào Dương phủ sao?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Con là đến tìm ông nội.

- Vậy thì lên đi, chúng ta vừa đi vừa nói.

Dương Nguyên Khánh đem ngựa giao cho thị vệ của Dương Tố, ngồi lên xe ngựa. Đang ngồi ở cửa chiếc xe ngựa là một tiểu thư đồng, Dương Nguyên Khánh cười sờ sờ lên đầu của tiểu thư đồng, dựa vào cửa sổ ngồi xuống ở bên còn lại.

- Chuyện đó của cháu chắc làm tốt chứ!

Dương Tố cười hỏi. Ông nghỉ ngơi mấy này, có vẻ trình trạng cơ thể có chuyển biến tốt, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít.

- Cũng tương đối thuận lợi, Thánh Thượng đã tin Vũ Văn Thuật thao túng Võ Cử, ông nội cần cháu nói rõ chi tiết không?

Dương Tố lắc đầu:

- Chuyện tự cháu đi làm, ta chỉ là chỉ điểm cháu một chút tiến thoái của quan trường.

- Vậy cháu không nói nữa, cháu muốn thỉnh giáo ông nội một vấn đề trên quan trường.

Dương Tố rất hài lòng cháu mình thỉnh giáo ông, cười nói:

- Cháu nói đi, cái này kỳ thực cũng rất tế nhị, tiến một phân thì dày, lui một phân thì mỏng. Phải lấy vừa đúng thì tốt, quả thật cần một chút công sức.

- Cháu muốn hỏi, gốc độ của gây chuyện và tạo phản là ở chỗ nào?

- Vấn đều này của cháu có chút không dễ trả lời đó!

Dương Tố tủm tỉm cười nói:

- Theo kinh nghiệm của ta, đơn giản chính là vấn đề của số lượng và khoảng cách. Số lượng là số người, người đọc sách mười ngàn người xông vào nha môn, cũng là gây rối, không tính là tạo phản. Nhưng người luyện võ năm trăm người cùng tụ tập một nơi thương nghị, chính là tạo phản rồi. Giống vậy, nếu năm trăm người luyện võ tụ tập bên cạnh đội quân, đó chính là gây rối, nhưng nếu là tụ tập trên núi, vậy chính tạo phản rồi. Nguyên Khánh, cháu hiểu ý của ta không?

Nguyên Nguyên Khánh có chút hiểu:

- Ý của ông, mấu chốt là cảm nhận của quan phủ.

- Đúng vậy!

Dương Tố cười khen ngợi sự thông minh của tôn tử:

- Kỳ thật chính là xem quan phủ, nếu quan phủ cảm thấy mình có thể không chế cục diện, đó chính là gây rối. Nếu quan phủ cảm thấy mình không thể khống chế cục diện, đó sẽ cho là tạo phản. Vì một khi cho là tạo phản, quan phủ có thể trốn tránh trách nhiệm, kỳ thực còn có thể mở rộng ra nhiều vấn đề. Nếu Thánh Thượng cảm thấy có thể khống chế được cháu, cháu làm chuyện khác người cũng không sao. Nếu Thánh Thượng cảm thấy khống chế không nổi cháu, đây chính là vấn đề của một hạn độ. Nói trắng ra, kỳ thật chính là cảm nhận của kẻ bề trên.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn hiểu rồi, hắn lại hỏi:

- Còn có một chuyện, không phải ông nội nói chu làm tốt chuyện này, Thánh Thượng sẽ ban thưởng ngoài mức quy định cho cháu. Cháu muốn hỏi, cháu nên cần ban thưởng gì?

Dương Tố khẽ mỉm cười, vẫy tay với hắn:

- Cháu ghé tai qua đây.

Dương Nguyên Khánh tiến lại gần, Dương Tố thì thầm bên tai hắn mấy câu, Dương Nguyên Khánh liên tục gật đầu:

- Cháu hiểu rồi.

......

Sáng sớm ngày tiếp theo, Vũ Văn Trí Cập dẫn theo hơn trăm gia đinh đi tới chợ Lợi Nhân. Hôm nay y luân phiên nghỉ ngơi, nếu là ngày thường, y dẫn theo mấy bằng hữu đi tới phương Bình Khang tầm hoa vấn liễu, nhưng hôm nay y lại có chuyện quan trọng...

Vũ Văn gia ở chợ Đô Hội và chợi Lợi Nhân đều có mấy chục hiệu buôn, cho thương nhân thuê, tiền thuê vốn nửa năm thu một lần. Nhưng gần đây tin tức dời đô đến Lạc Dương khiến cho Vũ Văn Thuật trong lòng bất an, gã liền quyết định bán đi phần hiệu buôn ở chợ Lợi Nhân

Giá cả cũng bàn xong, chỉ là đối phương yêu cầu thương nhân trong hiệu buôn dời đi. Nhưng kỳ hạn thuê vẫn chưa hết hạn, bọn thương nhân cũng không chịu đi. Vũ Văn Thuật quyết định cưỡng ép đuổi thương nhân thuê hiệu buôn của ông đi. Nhiệm vụ này giao cho tam tử Vũ Văn Trí Cập của gã.

Vũ Văn Trí Cập dẫn hơn trăm gia đinh chậm rãi hướng vào chợ Lợi Nhân. Cách chợ Lợi Nhân còn có hai ba dặm, các thí sinh thi Võ Cử trọ ở lân cận liền nhận được tin tức, ào ào tụ tập ở cổng chợ Lợi Nhân. Bọn họ đều không có mang vũ khí, tay cầm côn, trong lòng mọi người đều vô cùng phẫn nộ.

Trong một đêm, tin tức Vũ Văn Thuật thao túng Võ Cữ đã truyền khắp thí sinh thi Võ Cử. Cuối cùng hai trăm người được trúng tuyển, có một trăm linh chín người đều là do Vũ Văn Thuật quyết định. Mỗi người gã đều nhận số tiền hối lộ rất lớn. Hai trăm người, cuối cùng công bằng trúng tuyển chỉ có chín người. Tin tức này làm các thi sinh từ khắp nơi ngàn dặm xa xôi chạy đến đều phẫn nộ. Bọn họ phẫn nộ không chỗ trút ra, bọn họ cần một tiếng nói. Và dưới sự dẫn dắt cố ý của Đơn Hùng Tín, ngọn lửa phẫn nộ của bọn họ đốt lên người Vũ Văn Trí Cập con trai của Vũ Văn Thuật. Rất nhiều người biết, người này ở trước Võ Cử sinh động dị thường, ngày ngày có người mời dùng cơm khách, càng không nói, Vũ Văn Trí Cập chính là nhân vật mấu chốt thu tiền của Vũ Văn Thuật.

Cổng chính chợ Lợi Nhân, trong này có bãi rộng chiếm khoảng chừng ba mẫu, xung quanh bãi rộng rải rác mấy chục tửu quán và nhà trọ. Trên bãi rộng, người qua lại, nhộn nhịp dị thường, thương nhân bán hàng, khách mua hàng, kiệu phu đang chờ được ông chủ thuê, nghệ nhân chơi tạp kỹ, tên ăn mày xin ăn, đủ thứ hạng người đều tụ tập ở chỗ này, làm cho chỗ này trở thành một bãi rộng của dân chúng náo nhiệt phồn hoa.

Lúc Vũ Văn Trí Cập suất lĩnh hơn trăm gia đinh vào bãi rộng, mấy trăm ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn theo y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui