Thiên Hạ Kiêu Hùng

A Nỗ Lệ trong lòng nóng như lửa đốt đi qua vài cái lều lớn, nàng bước rất vội, trong lòng rất lo lắng cho muội muội của mình. Phía trước là một tòa lều nhỏ màu tím, A Nỗ Lệ đi tới trước lều bước chân chậm rãi.

- A Tư Đóa, ta là A Nỗ Lệ, ta có thể vào trong được không?

- Vào đi!

A Tư Đóa nói trong tiếng khóc nức nở.

A Nỗ Lệ trong lòng thở dài một tiếng, đẩy màn trướng xông vào trong lều, A Tư Đóa ôm hai đầu gối cuộn mình nằm ở trong góc lều, không ngừng lau nước mắt.

A Nỗ Lệ đau lòng muội muội, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, nhẹ nhàng ôm bả vai nàng ấy cười nói:

- Còn giận Phụ Hãn sao?

- A Nỗ Lệ, Phụ Hãn sao lại không cho muội tham gia yến hội?

A Tư Đóa khóc thút thít nói:

- Ông ấy không phải đã nói, muội thích người nào thì tùy muội sao? Vậy sao muội thích Dương Nguyên Khánh sao ông ấy không chịu?

- Phụ Hãn nói như vậy sao? Không cho phép muội và Dương Nguyên Khánh tiếp xúc?

A Nỗ Lệ tò mò hỏi han.

A Tư Đóa lắc đầu,

- Ông ấy tuy rằng không nói như vậy, nhưng muội biết ông ấy chính là nghĩ như vậy, ông ấy một lòng muốn đem gả muội cho Khế Bật Bồ Ca. A Nỗ Lệ, tỷ hẳn là biết mà.

Khế Bật Bồ Ca là con trai của đại tù trưởng Thiết Lặc Khế Bật bộ. A Nỗ Lệ trong lòng đương nhiên hiểu được, Phụ Hãn các nàng thích như vậy, đem con gái của mình gả cho con trai của đại tù trưởng bộ lạc Thiết Lặc. Lần trước ông ấy muốn đem mình gả cho Tiết Khất La của Tiết Diên Đà bộ, hai ngày trước lại nói muốn đem một đứa con gái gả cho Khế Bật Bồ Ca, tuy nhiên chưa chắc là chỉ A Tư Đóa.

- A Tư Đóa, ta cảm thấy chuyện này còn rất xa xôi, cũng không hiện thực. Khế Bật Bồ Ca năm nay mới có chín tuổi, nó ít nhất cũng phải sau mười bốn tuổi mới có thể suy xét đến việc lấy vợ, mà lúc này muội đã mười tám tuổi. Khi nó lớn lên thì muội đã sớm lấy chồng rồi. Tỷ cảm thấy thật ra khả năng A Mê gả cho Khế Bật Bồ Ca lớn hơn. Phụ Hãn không nhất định là nói muội.

A Mê là đứa con gái khác của Khả Dân Khải Hãn, chỉ có tám tuổi, không cùng mẫu thân với A Nỗ Lệ các nàng.

A Tư Đóa gạt nước mắt, ngẩng đầu hỏi:

- Vậy sao phụ Hãn không cho phép muội tham dự yến tiệc hoan nghênh Dương tướng quân? Tất cả mọi người đều tham gia, chỉ không cho muội tham gia?

- Điều này…có thể là có nguyên nhân khác.

A Nỗ Lệ nghĩ đến phụ Hãn trách cứ trượng phu, nàng cười gằn một chút nói:

- Có lẽ là phụ Hãn không muốn cho Dương tướng quân tiếp xúc quá nhiều với tộc nhân, nhất là sợ muội và hắn tiếp xúc quá nhiều.

A Tư Đóa cúi đầu thở dài,

- A Nỗ Lệ, tỷ cảm thấy hắn sẽ thích muội không?

Kỳ thật đây mới là việc khiến cho A Nỗ Lệ đau đầu. Người sáng suốt đều nhìn ra, Dương Nguyên Khánh đối với muội muội căn bản không có ý này. Nhưng muội muội lại tình nguyện, làm cả tộc người đều biết nàng thích Dương Khánh Nguyên, vài tên dũng sĩ trẻ tuối vốn dĩ muốn theo đuổi nàng cùng do vậy mà đã xua tan ý nghĩ trong đầu.

A Tư Đóa từ nhỏ đối với việc gì đều ba ngày nhiệt tình (cả thèm chóng chán), nhiều quá ba ngày nàng không hứng thú rồi. Lần trước nàng ấy thích Dương Khánh Nguyên, A Nỗ Lệ cũng không để chuyện này trong lòng, cho rằng ba ngày sau, A Tư Đóa tất nhiên sẽ quên lãng hắn. Không nghĩ tới đã qua gần một năm, nàng ấy vẫn như cũ nhớ mãi không quên mối tình thắm thiết. Điều này làm cho A Nỗ Lệ hơi đau đầu. Nàng không biết nên khuyên muội muội như thế nào.

Nàng ngẫm nghĩ một chút liền cười nói:

- Chúng ta lúc còn nhỏ khi đang đuổi bướm, đuổi cho thật dữ tợn, nhưng càng đuổi không kịp chúng ta lại càng muốn đuổi nó, nó lại ở bên chúng ta. Ta lại cảm thấy Dương Khánh Nguyên chính là một con bướm, muội càng tốt với hắn, hắn càng không quý trọng muội.

- A Nỗ Lệ, ý của tỷ là muốn muội lạnh lùng với hắn ư?

A Nỗ Lệ lắc đầu,

- Cũng không cần phải lạnh lùng, muội chỉ cần dùng trái tim bình thản với hắn, hắn có thể cảm nhận được mất đi một thiên nga thảo nguyên đẹp nhất, hắn sẽ quý trọng muội.

A Nỗ Lệ lại đắc ý mỉm cười,

- Năm đó tỷ chính là dùng biện pháp này để thu phục Ô Đồ, muội còn nhớ không? Năm trước có khoảng thời gian tỷ lạnh lùng với huynh ấy.

- A! Hóa ra khi đó là tỷ giả vờ.

A Tư Đóa kinh ngạc che miệng lại.

- Đương nhiên là giả vờ, tỷ nếu như lạnh lùng thật sự, tỷ còn đồng ý lấy huynh ấy sao? Tuy nhiên, muội đừng nói cho Ô Đồ biết, huynh ấy đến bây giờ vẫn còn chưa hay biết gì?

A Tư Đóa gật gật đầu,

- Muội sẽ không nói cho huynh ấy biết đâu.

Nàng lập tức lại thở dài,

- Hắn là người Hán, không giống như Ô Đồ ngày nào cũng ở bên cạnh tỷ, biện pháp này phỏng chừng không có hiệu quả với hắn.

A Nỗ Lệ tính toán chu toàn, nàng ấy muốn giúp cho muội muội thoát khỏi tình cảnh không thực tại này, thoát khỏi tương tư đơn phương Dương Nguyên Khánh, trước tiên sẽ cho muội muội cố gắng ít tiếp xúc với Dương Nguyên Khánh, làm cho tình cảm này bị mài mòn theo thời gian.

A Nỗ Lệ vừa cười,

- Điều này có thể có liên quan đến hắn là người Hán. Nam nhân thiên hạ đều như vậy, nhưng muội cuối cùng quấn quít hắn như vậy, chỉ sẽ khiến cho hắn xem muội là người hèn hạ, hạ thấp muội. Như vậy đi! Để ta đi nói chuyện với hắn, xem cơ hội của muội rốt cuộc lớn bao nhiêu?

A Tư Đóa ngẫm nghĩ một chút liền đáp ứng rồi,

- Vậy được rồi! Muội chờ tin tức của tỷ.

Nàng lại từ trong thùng lấy ra một bình rượu sữa ngựa tốt nhất, đưa cho A Nỗ Lệ

- Đây là bình rượu muội ủ dành cho hắn, là rượu tốt nhất Đột Quyết, mong rằng hắn sẽ thích.

A Nỗ Lệ ôm bả vai muội muội cười nói:

- Muội vui vẻ lên chút đi, đừng suy nghĩ lung tung, nếu như cảm thấy buồn, thì đi tìm Uất Trì tâm sự. Tóm lại, tỷ hy vọng tâm nguyện của muội đạt thành.

………………

Công chúa Nghĩa Thành trong đại trướng, Dương Nguyên Khánh cung kính dâng lễ vật Tiêu Hoàng hậu gửi cho nàng, một cây sáo ngọc bích.

- Tiêu Hoàng hậu nói, hy vọng cây sáo ngọc bích này có thể xua tan nỗi nhớ nhà của nàng.

Công chúa Nghĩa Thành quỳ tiếp nhận sáo ngọc, gật gật đầu,

- Xin Dương tướng quân chuyển lời đến Tiêu Hoàng hậu, sự quan tâm của bà ấy, ta sẽ khắc trong tâm khảm.

- Ty chức nhất định sẽ viết thư chuyển cáo.

Công chúa Nghĩa Thành đứng lên cười nói:

- Ta lại quên là ngươi ở Phong Châu, không ở kinh thành. Thôi đi, ta sẽ viết thư, ngươi phái người đưa vào kinh cho ta.

- Dương tướng quân, xin mời ngồi!

Công chúa Nghĩa Thành mời Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, thị nữ bên cạnh rót một ly trà. Dương Nguyên Khánh cẩn thận nhìn thoáng qua chén trà này, xanh xanh nhạt nhạt chỉ có vài lá trà. Những người Đột Quyết theo đuổi trà đặc thích loại này mới là lạ, khó trách Nhiễm Can thấy lá trà liền tỏ vẻ thất vọng. Giờ khắc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên có lòng tin, chính là một lần nấu một cân trà cho bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ thích.

- Thế nào, Dương tướng quân cảm thấy hứng thú với trà này chứ?

Công chúa Nghĩa Thành thấy Dương Nguyên Khánh xuất thần nhìn chằm chằm nước trà, không khỏi tò mò hỏi han.

- Mục đích của ta lần này tới đây, chính là bán lá trà, cho người Đột Quyết thích uống trà. Ta về sau sẽ chuẩn bị mậu dịch lá trà cùng bọn họ.

- Vô dụng thôi!

Công chúa Nghĩa Thành lắc đầu cười nói:

- Bọn họ không thích uống trà. Ta đến đây nhiều năm như vậy, dạy bọn họ pha trà, bao nhiêu lửa bao nhiêu nước, nhưng vô ích, ai cũng không thích, chỉ có A Nỗ Lệ là nghe ta nói.

- Điều này không nhất định, ta cảm thấy ta có thể thuyết phục bọn họ.

Dương Nguyên Khánh bưng lên đến trà chậm rãi uống một ngụm, tuy rằng rất nhẹ, nhưng mồm miệng dư hương, phỏng chừng loại này nước chè xanh chỉ có phía nam người Hán mới được uống. Người Hán phương bắc cũng chưa chắc sẽ thích, càng không cần phải nói người Đột Quyết.

- Đúng rồi. Công chúa sao lại không tham gia yến tiệc?

Dương Nguyên Khánh nhớ tới vừa rồi công chúa Nghĩa Thành không có tham dự, Nhiễm Can cũng không có giải thích, hắn còn tưởng rằng nàng sinh bệnh.

- Là ta không muốn đi, ta không muốn đạo đức giả như thế.

Công chúa Nghĩa Thành thở dài nói:

- Nếu là hội yến chính thức, ta sẽ tham gia, sẽ cho ông ấy thể diện, nhưng yến tiệc ở nhà, ta không muốn miễn cưỡng chính mình.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Hắn không rõ lời nói này của công chúa Nghĩa Thành là có ý gì?

Công chúa Nghĩa Thành thản nhiên cười nói:

- Ta và ông ấy đi Triều Tùy khi nhìn dường như rất thân mật và ân ái nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi, làm cho Thánh thượng thấy. Trên thực tế ta và ông ấy chỉ là trên danh nghĩa vợ chồng. Ta chỉ là một thân phận mà thôi, Đột Quyết Khả Đôn.

Dương Nguyên Khánh nhớ tới trên yến gia, Nhiễm Can và mấy thê tử khác thân mật, hắn có chút lý giải, Nhiễm Can căn bản là không thích công chúa Nghĩa Thành. Người thê tử này, ông ấy lập Công chúa Nghĩa Thành là Khả Đôn, chỉ là cho vương triều Đại Tùy một công đạo, điều này thường là kết cục của một cuộc hôn nhân chính trị.

Dương Nguyên Khánh cũng không có cách nào khác, hắn liền chuyển hướng đề tài:

- Lần này thần đến Đột Quyết, còn có một mục đích là kết minh với Khải Dân Khả Hãn, cùng nhau đối phó với Tiết Diên Đà, nhưng Khải Dân Khả Hãn không muốn bàn đến chuyện này. Công chúa điện hạ cảm thấy không hiện thực sao?

Công chúa Nghĩa Thành cười cười hỏi:

- Dương tướng quân là đại diện cho Đại Tùy, hay là đại diện cho Phong Châu?

- Triều đình bên đó chúng ta có thể bẩm báo sau, dưới tình thể khẩn cấp, Thánh thượng cho phép sứ thần tự quyết định một số việc. Trước kia Trưởng Tôn Thịnh cũng từng làm như vậy.

- Cho nên nói ông ấy sẽ không đáp ứng. Nếu như ngươi có thánh chỉ tạo áp lực cho ông ấy, có lẽ ông ấy bắt buộc phải đồng ý, miễn cưỡng xuất binh. Nếu không có thánh chỉ, ông ấy tuyệt đối sẽ không đi đánh Tiết Diên Đà. Tiết Diên Đà đã thoát khỏi Tây Đột Quyết, Nhiễm Can đang trăm phương nghìn kế lôi kéo Tiết Diên Đà, hóa giải hận thù từ trước. Lần này nghe nói Tiết Diên Đà gặp đại họa, Nhiễm Can còn đồng ý tiếp tế bọn họ một triệu đầu dê. Ngươi lại muốn ông ấy đánh Tiết Diên Đà, điều này làm sao có thể được?

- Ý của công chúa, ông ta tuyệt đối không có khả năng tấn công Tiết Diên Đà.

- Đúng vậy, tuyệt đối không thể, trừ khi là Tiết Diên Đà đầu óc mê muội, tự mình chạy tới tấn công bộ Khải Dân, nếu không, ngươi phải bỏ đi ý nghĩ này.

Nếu đã nói đến mức độ này, Dương Nguyên Khánh đã rõ rồi, lần này nhiệm vụ chính trị của hắn đã thất bại, bọn họ chỉ có thể thỉnh cầu cứu viện từ triều đình. Nhưng bọn quan văn triều đình kia thường sẽ đợi sau khi Phong Châu phát sinh ra chuyện gì, mới suy xét xuất binh, lúc đó đã muộn rồi. Diều này cũng là nguyên do Ngư Câu La và Dương Nguyên Khánh không trông cậy vào triều đình.

Nếu nhiệm vụ chính trị đã thất bại, nhưng vốn dĩ trên việc buôn bán lá trà, hắn phải có thu hoạch, hắn thực sự không muốn hai tay không trở về.

………………..

Ven sông Ngạch Căn, Bàn Ngư và Uất Trì Oản chậm rãi đi tới. Tuy rằng Bàn Ngư dọc đường có hàng nghìn hàng vạn cảm xúc mãnh liệt, đã thật sự tới bên cạnh Uất Trì Oản, gã liền trở nên ngọng nghịu, không biết nên biểu đạt tình cảm ái mộ của mình như thế nào.

- Uất Trì, trước kia khi nhập ngũ, không có ai ức hiếp nàng chứ! Tỷ như bọn Lưu Giản kia, bọn sắc quỷ khốn khiếp kia!

Bàn Ngư hận muốn chửi, gã cảm thấy Lưu Giản khốn khiếp kia đã làm chuyện gì. Y là tên sắc quỷ, ngay cả con muỗi cái cũng không tha, gã sẽ bỏ qua cho Uất Trì sao?

Uất Trì Oản cả người hoàn toàn là ăn mặc kiểu con gái Đột Quyết, ngay cả trường đao dắt ở lưng cũng là đao Đột Quyết, làm cho Bàn Ngư càng lo lắng.

Uất Trì Oản lắc lắc đầu,

- Ngươi nghĩ gì thế? Tướng quân luôn bảo vệ ta, ta sao có thể bị ai ức hiếp. Ta và các ngươi chung lều cũng chỉ có mấy tháng, ta còn là Ưng Nô, ưng sẽ bảo vệ ta, chỉ là cùng các ngươi ở chung một chỗ có chút không tiện mà thôi.

Bàn Ngư thở dài nhẹ nhõm, không bị ức hiếp là tốt rồi.

- Uất Trì, ta có chuyện này...

Gã cuối cùng dốc hết dũng khí nói:

- Uất Trì, nàng cùng ta... trở về thôi! Ta không muốn nàng bị gả cho người Đột Quyết.

Uất Trì thản nhiên cười

- Người sao lại nghĩ đến ta sẽ gả cho người Đột Quyết, cho dù ta có lòng đó, Công chúa cũng không cho phép.

- Nhưng…. nàng nhanh đến tuổi hai mươi mốt rồi, ta cũng đã hai mươi lăm.

Bàn Ngư dưới tình thế cấp bách, cuối cùng đã nói ra tâm sự của mình, gã căng đến đỏ mặt, xoay người bước đi.

- Bàn Ngư!

Uất Trì Oản gọi gã. Bàn Ngư dừng bước chân, không quay đầu lại nói:

- Rất xin lỗi, Uất Trì, ta vừa béo lại vừa tham của, nhân phẩm không tốt, nàng sao lại có thể coi trọng ta, là ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Uất Trì Oản đi đến bên cạnh gã, thay hắn lau mồ hôi trên trán, cười nói:

- Ta không phải là thiên nga, chàng cũng không phải là cóc, bởi vì Công chúa hiện giờ rất cô độc, ta không muốn rời khỏi người, chàng hiểu không?

- Nhưng ta nguyện ý chờ nàng, chờ nàng đến khi ba mươi lăm tuổi, người khác làm ông nội, ta thì làm tân lang, có được không?

Uất Trì Oản ánh mắt hơi đỏ, nàng nhẹ nhàng gật đầu,

- Lần này về Trung Nguyên, ta không dám về nhà, nhưng ta rất muốn gặp phụ thân, sang năm, chàng đưa ta về nhà một chuyến, được chứ?

Bàn Ngư vui mừng nhảy cẫng lên

- Ta sẵn lòng, sang năm ta nhất định cùng nàng đi, nếu như tên tiểu tử Dương Nguyên Khánh kia dám ngăn cản ta, ta sẽ một đao…

Gã đột nhiên không dám nói tiếp, gã nhìn xa xa Dương Nguyên Khánh đi từ trong lều của Công chúa ra, bỗng nhiên cười gian xảo, nghĩ tới Uất Trì sẽ cảm thấy hứng thú với đề tài của gã:

- Uất Trì, ta nói cho nàng biết chuyện xưa của Dương tướng quân! Muội muội của hắn, nàng có biết, cũng đến thành Đại Lợi rồi.

- Ừ, chàng nói, ta rất muốn nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui