Thiên Hạ Kiêu Hùng

Hôm nay phụ tử ba người Vũ Văn Thuật đều lấy cớ nghỉ bệnh không vào triều, cửa hàng sắt gặp chuyện không may, khiến cho ba phụ tử bọn họ đều lâm vào một cảm giác sợ hãi.

‘Bốp!’ Vũ Văn Thuật tát một bạt tai trên mặt đứa con cả Vũ Văn Hóa Cập, gã liền xoay người lại tát cái thứ hai trên mặt đứa con thứ hai Vũ Văn Trí Cập, làm cho hai huynh đệ cúi đầu xuống.

Vũ Văn Thuật chỉ vào hai đứa con trai chửi như tát nước:

- Hai đứa đần độn các ngươi, ta muốn bị các ngươi hại chết rồi, Vũ Văn Thuật ta một một đời lẫy lừng, đã bị hủy bởi tay hai tên ngu xuẩn các ngươi.

Vũ Văn Hóa Cập bị đánh cho gần như té xỉu, y vuốt khuôn mặt nóng hừng hực như lửa, trong lòng giận dữ, công lao đã thành công là của ông ấy, xảy ra chuyện rồi, trách nhiệm chính là đứa con, một đời lẫy lừng, hừ!

Trong lòng tuy rằng giận dữ, lại không dám biểu lộ ra ngoài, đành phải hung hãn cắn môi nói:

- Lúc trước con có đi điều tra việc của Dương Nguyên Khánh, là phụ thân đồng ý mà, bây giờ sao lại trách con được?

- Ta nói việc Dương Nguyên Khánh sao? Ta nói chính là gang, ngươi thật là đần độn, ai cần ngươi đi bán gang cho Đột Quyết, ban đầu ta cảm thấy không ổn, ngươi lại để ngoài tai, ngươi nói! Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?

Vũ Văn Thuật cơn thịnh nộ càng dâng lên cao độ, ông ta lại giơ tay lên muốn đánh, Vũ Văn Hóa Cập quỳ gối trước mặt phụ thân, mang theo dáng vẻ khóc nức nở cầu khẩn:

- Phụ thân, việc đã xảy ra rồi, cha có đánh chết con cũng vô dụng, chúng ta nên bình tĩnh lại, suy nghĩ đối sách thôi!

Vũ Văn Thuật bất lực ngồi sập xuống, đúng rồi! việc đã xảy ra rồi, có đánh chết con trai cũng vô dụng, quan trọng là phải nghĩ ra đối sách.

Vũ Văn Thuật hôm nay không vào buổi triều sáng, ông ta nghe được tin cửa hàng sắt thành phố phong xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến. Cửa hàng sắt đã bị huyện nha không chế rồi, quản sự cửa hàng sắt và vài tên làm thuê toàn bộ bị giết, làm cho ông ta vừa sợ hãi vừa tức giận đồng thời lại lo lắng lấp đầy.

Ông ta không tìm được cuốn ghi chép bí mật, không biết nó đã giấu ở đâu rồi, hay là bị người ta lấy đi. Nếu như cuốn ghi chép bị Thánh thượng nhìn thấy, hậu quả sẽ khó lường.

Càng làm cho ông ta giận dữ hơn chính là, đến bây giờ cũng tra không ra được tên đột kích cửa hàng sắt trong đêm rốt cuộc là người nào làm?

Người đầu tiên ông ta nghĩ đến là Dương Nguyên Khánh. Nhưng lại cảm thấy lại có chút không bình thường, bản thân mình cũng không hạ thủ với Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh cũng không có lý do báo thù với mình, lại nói hắn cũng không có khả năng biết được việc mình buôn lậu gang.

Hơn nữa Trà trang Hồng Tú của Dương Nguyên Khánh tối qua cũng bị tập kích, huyện Lạc Dương lệnh cho ông ta biết, người tập kích Trà trang Hồng Tú, sau vai có một đóa hoa sen đen, điều này khiến cho Vũ Văn Thuật liền nghĩ tới Tề vương. Chẳng lẽ kế mượn đao giết người của Trí Cập có hiệu quả, Tề vương động thủ với Dương Nguyên Khánh rồi sao?

Việc Vũ Văn gia buôn lậu gang cho Đột Quyết cụ thể là do Vũ Văn Hóa Cập phụ trách. Đề nghị buôn lậu gang đưa ra trước nhất cũng là do Vũ Văn Hóa Cập đề xuất, chưởng quầy cửa hàng sắt là tâm phúc của y, mắt nhìn thấy việc buôn lậu gang có thể sẽ bị lộ, hậu quả nghiêm trọng, Vũ Văn Thuật vừa hận vừa tức đứa con của mình, lại không có cách nào khả thi hơn.

Lúc này, tiếng bẩm báo của tên quản gia truyền đến:

- Lão gia, Dương Nguyên Khánh đang ở ngoài cửa phủ cầu kiến!

- A!

Ba phụ tử Vũ Văn Thuật đồng thời đứng lên, đều sợ ngây người, Dương Nguyên Khánh lại đến thăm, là tới làm gì, khiêu khích sao?

Vũ Văn Trí Cập rít gào nói:

- Con đi giết hắn!

Y rút ra thanh kiếm trên tường liền xông ra phía ngoài. Vũ Văn Thuật một tiếng giận dữ trách mắng:

- Khốn khiếp! Ngươi còn muốn gây thêm rắc rối sao?

Vũ Văn Trí Cập ngây dại, hắn lấy kiếm cắm vào trong vỏ, đứng ở bên tường nín thinh. Vũ Văn Trí Cập trong lòng hận đến cực điểm, lại không dám trêu chọc phụ thân.

Vũ Văn Thuật lập tức hỏi:

- Đến bao nhiêu người?

- Một mình hắn, ngay cả tùy tùng cũng không có.

Vũ Văn Thuật không khỏi ngầm sự gan dạ của Dương Nguyên Khánh, lại dám đơn thương độc mã xông vào phủ đệ của nhà kẻ thù, ông ta trầm tư một lát, liền ra lệnh:

- Dẫn hắn đi vào phòng khách quý chờ, không được chậm trễ, ta sẽ ra sau.

ng ta nói với hai đứa con trai:

- Nếu như hắn đã dám tới nhà thăm hỏi, ắt có nhờ cậy, chúng ta cũng không cần phải tỏ ra quá sợ sệt, sẽ bị hắn chế nhạo, cứ coi như là quan triều đình thăm hỏi bình thường. Hai đứa các con đi theo ta, không được ăn nói tùy tiện.

Hai huynh đệ không dám nhiều lời, liền đi theo phụ thân ra hướng phòng khách quý mà đi.

……….

Phòng khách quý của Vũ Văn Thuật nổi tiếng xa hoa, một bộ vật dụng bằng gỗ Tử đàn thượng đẳng, một giá đỡ bình phong làm bằng ngọc mỹ Lam điền, óng ánh long lanh, không chút tỳ vết. Trên tường còn treo tranh chữ của Vương Hi Chi và Cố Khải Chi, dán trên vách tinh xảo, làm cho người ta hoài nghi là bản gốc, ngay cả chén trà để trên bàn cũng đều là sứ men xanh cao cấp của Việt Dao, thậm chí ngay cả vôi quét trên mặt tường cũng hỗn hợp với bột ngọc trai, làm cho mặt tường lấp lánh lên như pha lê.

Dương Nguyên Khánh ngồi ở trước bàn nhỏ chậm rãi uống trà. Hắn tuy rằng dám đơn thương độc mã đến nhà thăm hỏi, cũng không phải là hắn sẽ sơ ý. Hắn có một cây cung nhỏ do hàn ngọc Bắc cực làm thành, chỉ bằng cỡ bàn tay, cây cung nhỏ này có thể phân biệt được chất độc, hắn đã thử nghiệm qua, dường như bách thử bách nghiệm.

Hắn đã thử qua trà của nhà Vũ Văn, không có vấn đề, hắn mới chậm rãi uống.

Lúc này, cách ngoài sân vài bước, chỉ thấy Vũ Văn Thuật dẫn theo hai đứa con trai đi vào sân, theo hướng cửa đi vào, Dương Nguyên Khánh đứng lên cười tiếp đón.

- Vũ Văn đại tướng quân, vẫn ổn chứ!

Hắn cười tủm tỉm thi lễ. Vũ Văn Hóa Cập trong lòng ấm ức, y bỗng nhiên nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, một luồng thịnh nộ bỗng dâng lên trong lòng, cuối cùng không kiềm chế được, y chỉ vào Dương Nguyên Khánh, lạnh lùng quát:

- Dương Nguyên Khánh, ngươi đã làm việc tốt rồi đấy!

Dương Nguyên Khánh không chút hấp tấp, chắp tay cười, nói:

- Vũ Văn huynh, năm đó chúng ta cùng tác chiến ở biên cương xa xôi, lúc đó Vũ Văn huynh phong lưu phóng khoáng, tao nhã, sao bây giờ làm quan lớn rồi, tính tình cũng thay đổi vậy?

Hắn lại hướng về phía Vũ Văn Thuật hơi hạ thấp người,

- Nghe nói Vũ Văn đại tướng quân vừa tái nhậm chức, được thánh quyến, thật đáng ăn mừng.

Vũ Văn Thuật dẫu sao cũng là bề trên, so với con trai của ông ta thì thận trọng hơn nhiều, ông ta cũng không nổi giận, lạnh lùng nói:

- Hai năm trước nhờ có Dương tướng quân ban thưởng, ta đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian, để dưỡng sức. Nói ra thì, ta đáng lẽ phải cảm tạ Dương tướng quân, nếu không, ta cũng sẽ giống như lệnh tổ, bị đám cho con cháu vô năng làm cho mệt nhọc mà chết.

- Quả thực, Vũ Văn tướng quân bất hạnh có hai hậu nhân không chịu thua kém, nếu không nghỉ ngơi tốt, có lẽ cũng không trụ nổi vài năm nữa.

Huynh đệ Vũ Văn giận dữ, bọn họ vừa muốn chửi, Vũ Văn Thuật lại ngăn cản hai đứa con, ông ta nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh, thử thăm dò hỏi hắn:

- Nghe nói, Dương tướng quân ở chợ Phong Đô có mở một trà trang, tối qua xảy ra chuyện gì à?

Dương Nguyên Khánh cười

- Một đám sâu dân mọt nước thôi, nhưng cũng không so với cửa hàng sắt của nhà Vũ Văn, không ngờ lại bị nhân vật lớn theo dõi.

Vũ Văn Thuật trong lòng sửng sốt, lập tức truy hỏi:

- Dương tướng quân, ý của ngươi là gì?

Dương Nguyên Khánh cười mà không đáp, Vũ Văn Thuật tỉnh ngộ, liền khoát tay nói:

- Dương tướng quân mời ngồi!

Hai người phân chỗ ngồi của khách và chủ ngồi xuống. Huynh đệ Vũ Văn Hóa Cập và Vũ Văn Trí Cập lại không có tư cách ngồi xuống, chỉ có thể đứng ở sau lưng phụ thân, hai ánh mắt không chút thân thiện nhìn xéo Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh làm như không thấy hai huynh đệ này. Hắn hơi hạ thấp người cười nói:

- Ta đến thăm hỏi đại tướng quân, là có hai đồ vật muốn cho Đại tướng quân.

- Nguyện lắng nghe!

Vũ Văn Thuật không dấu diếm vẻ mặt nói.

Dương Nguyên Khánh lấy ra một khối mộc bài, đặt lên bàn, giao cho Vũ Văn Thuật,

- Đây chính là lấy xuống từ đám người xâm nhập vào trà trang Hồng Tú, tổng cộng có một trăm hai mươi khối, nhìn mộc bài, giống như có liên quan đến Vũ Văn phủ, Nguyên Khánh muốn chứng thực với đại tướng quân.

Vũ Văn Thuật nhặt mộc bài lên nhìn, là do gỗ lim vân vàng tạo thành, khảm đường viền màu bạc, mặt chính là ba chữ triện Vũ Văn phủ, mặt sau là tên, đây là mộc bài giắt bên lưng điển hình của Vũ Văn Thuật.

Huynh đệ Vũ Văn Hóa Cập và Vũ Văn Trí Cập cũng hiếu kỳ thò đầu xem mặt thẻ bài này, Vũ Văn Hóa Cập nhận ra trước,

- Đây không phải là thẻ bài của phủ chúng ta, là hàng giả mạo.

- Dựa vào cái gì thấy được?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi.

Vũ Văn Hóa Cập bước nhanh ra ngoài, một lát sau quay trở lại, trong tay cầm một thẻ bài giống vậy, đưa cho Dương Nguyên Khánh,

- Ngươi tự xem đi, sự khác biệt là ở đâu?

Dương Nguyên Khánh cầm thẻ bài nhìn nhìn, liếc mắt đã nhìn ra sự khác biệt. Tên người trên tấm thẻ bài, cũng là dùng thể triệt, nhưng mà trên tấm thẻ bài của nhà Vũ Văn tên lại là hành thư.

Vũ Văn Thuật trả thẻ bài lại cho Dương Nguyên Khánh, lắc đầu nói:

- Trước tiên thẻ bài là giả mạo, sau đó ta cũng chưa bao giờ phái người, đi tới đánh lén trà trang Hồng Tú. Tối qua đám người đó là giả mạo nhà Vũ Văn, xin Dương tướng quân minh xét.

Dương Nguyên Khánh cười cười, cũng không trả lời, từ trong người lấy ra hai bức thư gắn trên mũi tên, đưa cho Vũ Văn Thuật,

- Vũ Văn đại tướng quân hãy nhìn cho rõ, đây là hai bức thư gắn trên mũi tên mà ta nhận được, có người muốn khơi mào đấu tranh giữa chúng ta.

Vũ Văn Thuật ngẩn ra, ông ta vội vàng mở hai bức thư xem một lần, trong lòng liền hiểu rõ, trong mắt phun ra lửa giận, ‘Soạt’ một chút, đã vê hai bức thư này thành một cục.

- Phụ thân, là chuyện gì vậy?

Vũ Văn Hóa Cập thấy vẻ mặt phụ thân khác thường, ở sau lưng hạ giọng hỏi.

Vũ Văn Thuật hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:

- Là do Tề vương gây nên!

Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng nói:

- Tề vương quả thực làm rất cao minh, đồng thời xuất kích. Đánh lén trà trang Hồng Tú, lại đánh lén cửa hàng sắt Bách Luyện. Ta cứ cho rằng nhà Vũ Văn làm, Vũ Văn đại tướng quân cũng cho rằng là ta hạ thủ, gã ta đã chia rẽ thành công rồi, sau đó gã ta sẽ nhìn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Nếu như không phải là ta nhìn đóa sen đen sau lưng đám thi thể đó, ta vẫn không biết được sự thật.

Vũ Văn Thuật tức giận đến phát run cả người. Ông ta vốn muốn mượn đao của Tề vương, để đối phó với Dương Nguyên Khánh, không ngờ đến Tề vương lại phản lại, châm ngòi ác đấu giữa ông ta và Dương Nguyên Khánh, dụng tâm cực kỳ ác độc. Ông ta bây giờ rất lo lắng, cuốn sổ bí mật của ông ta, không biết có lọt vào trong tay Tề vương hay không?

Dương Nguyên Khánh chậm rãi uống một ngụm trà, lại thăm dò thử:

- Chuyện này ta cần phải tìm ra được đáp án rõ ràng. Ta tuy rằng nghe tin đồn về đóa sen đen, nhưng ta không có chứng cớ nào để chứng thực đóa sen đen chính là của tử sĩ Tề vương. Nếu như không phải Tề vương đứng sau màn, vậy thì vấn đề đã trở nên lớn rồi.

Vũ Văn Trí Cập hừ ở bên hừ một tiếng

- Người kinh thành ai mà không biết đóa sen đen này chính là của tử sĩ Tề vương? Điều này còn phải xác nhận sao?

Vũ Văn Thuật dường như có chút hiểu được dụng ý của Dương Nguyên Khánh. Hình như hắn muốn bẫy mình, muốn biết được bí mật của đóa sen đen, trong lòng Vũ Văn Thuật thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh muốn đối phó với Tề vương sao? Nếu như quả thực là vậy, chưa chắc là việc xấu, làm cho hai người bọn họ ác đấu, Tề vương mới có thể làm thịt Dương Nguyên Khánh, hoặc là Dương Nguyên Khánh vặn ngã Tề vương. Hai kết quả này đều rất vui mừng nếu được nhìn thấy”.

Vũ Văn Thuật liền cười một tiếng:

- Nếu như Dương tướng quân muốn được hiểu rõ tình hình tử sỉ Tề vương, ta có thể đề cử một người cho Dương tướng quân. Người này hiểu rất rõ đối với tình hình của tử sĩ Tề vương.

- Xin Đại tướng quân nói rõ!

- Người này gọi là Vân Định Hưng, vốn là nhạc phụ của Thái tử Dương Dũng. Sau khi Dương Dũng chết, ông ấy bị định tội không làm quan nô. Có một khoảng thời gian, ta đã tiếp xúc với ông ấy. Ông ấy có nói qua cho ta biết, đã tham dự cuộc huấn luyện của tử sĩ Tề vương, chỉ là lúc đó ta không có hứng thú, mà cũng không tin ông ấy, cho nên cũng không hỏi nhiều. Ông ấy hiện giờ là nô bộc của phủ Tề vương, được Tề vương rất tín nhiệm. Người này cực tham lam, nhận của đút lót, không có gì trung thành để nói. Dương tướng quân có thể đi tìm ông ấy hỏi thăm.

Dương Nguyên Khánh đứng lên chắp tay cười nói:

- Như vậy, xin đa tạ Vũ Văn đại tướng quân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui