Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tôn thị lập tức nổi giận, the thé mắng to:

- Thằng khốn nhà ngươi! Con trai ta bị ngươi hủy hoại rồi, ta hận không ăn được thịt ngươi, lột da ngươi, ngươi cút đi cho ta! Cút!

Ả dùng toàn bộ sức lực ném cái giỏ vào Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh không thèm nhúc nhích, hai bình rượu nho rơi ra, bắn tung tóe vào người hắn, các loại bánh cũng nện vào người hắn.

“Ầm!” một tiếng, cửa lớn của Ngu phủ đóng lại, để Dương Nguyên Khánh ở bên ngoài, trong lòng Dương Đại Lang thở dài, vội vàng tiến lên lau rượu và bánh trên người Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh liền xua tay ngăn anh ta lại:

- Không cần lau!

Hắn xoay người hướng đi về phía chiến mã của mình, xoay người lên ngựa, nói với mọi người:

- Chúng ta đi hoàng cung thỉnh tội!

Hắn vừa thúc chiến mã, chiến mã chạy băng băng, chạy nhanh đến hướng hoàng cung.

Trong hoàng cung cũng vô cùng hỗn loạn, khắp nơi là lễ lớn lễ nhỏ, các thùng lớn đóng đầy. Ngày kia Thánh Thượng sẽ xuất phát đi Giang Đô, chuyến đi này chí ít phải bốn năm tháng mới trở về, gần như dẫn một nửa người trong cung đi. Thời gian rất gấp, mọi người đều bận rộn vô cùng, ngay cả Dương Quảng hôm nay cũng không phê duyệt tấu chương, đích thân ở Ngự thư phòng chỉ huy thị vệ mang theo vô số quyển sách mà ông thích nhất. Ông định mang đi tám phần, đã chất đầy hơn trăm thùng, còn có một vài vật phẩm cá nhân, ông cũng muốn mang theo.

Dương Quảng đi Giang Đô hoàn toàn không phải đi du ngoạn, cả triều đình đều phải đi theo ông, còn có các quan trong triều và người nhà chủ yếu của họ, mấy trăm nghìn Cấm vệ quân. Đây tương đương với cả triều đình dời về nam, là một việc rất quan trọng, mà Dương Quảng chỉ chục ngày trước mới tuyên bố việc này, khiến trên dưới triều đình và hoàng cung đều trở tay không kịp. Tuy nhiên, đây cũng là phong cách của Dương Quảng, ông quyết định làm việc gì, đều phải hoàn thành trong một thời gian ngắn.

Dương Quảng đang bố trí mang theo tranh chữ mà ông sưu tầm, đúng lúc này, một gã hoạn quan vội vàng bẩm báo:

- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh ở ngoài cung thỉnh tội!

- Thỉnh tội?

Dương Quảng sững người lại:

- Cậu ta phạm tội gì?

- Tướng quân nói hình như đánh thương con trai của Ngu thị lang, Tướng quân cảm thấy mất thể thống đại thần, xin đến thỉnh tội với Bệ hạ.

Dương Quảng mỉm cười:

- Cậu ta cũng cảm thấy mất thể thống sao? Tuyên triệu vào!

Dương Quảng có chút hứng thú, Dương Nguyên Khánh kiểu người tính cách cương trực dũng mãnh này đều cảm thấy có mất thể thống, rốt cuộc là chuyện gì?

Một lát, hoạn quan dẫn Dương Nguyên Khánh vào, Dương Nguyên Khánh quỳ xuống, xấu hổ nói:

- Bệ hạ, thần nhất thời kích động, gây ra tai họa, xin đến thỉnh tội với Bệ hạ!

Dương Quảng thấy cả người Dương Nguyên Khánh nhuộm nguyên màu đỏ, nồng nặc mùi rượu, trên người dính không ít chấm trắng. Ông giơ tay lau lên vai hắn một chút, rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, hình như là bánh ngọt và rượu nho, lông mày ông nhíu lại, chỉ vào vật trên người hắn hỏi:

- Sao lại nhếch nhách như thế này?

Dương Nguyên Khánh gượng cười nói:

- Vi thần bất cẩn làm bị thương Hạ Hầu Nghiễm con riêng của Ngu thị lang. Vừa rồi vi thần đến Ngu phủ xin lỗi, Ngu thị lang hình như không có trong phủ, phu nhân của ông ấy nổi giận, không nhận xin lỗi, quăng các lễ vật tặng của vi thần lên người vi thần, hai vại rượu nho bị rơi vỡ, bắn tung tóe vào cả người Vi thần.

Dương Quảng cũng nghe nói vợ kế của Ngu Thế Cơ rất kiêu ngạo, trong nhà đều do ả làm chủ. Huynh đệ Ngu Thế Cơ nghèo, không được huynh trưởng giúp đỡ, thật ra là vợ Ngu Thế Cơ một xu cũng không cho, Ngu Thế Cơ cũng không xử lý, trong lòng Dương Quảng có chút không vui. Người ta đến tận cửa tặng quà xin lỗi, cũng không nên vô lễ như thế.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Hồi bẩm Bệ hạ, hôm nay thần đi theo Trưởng Tôn tướng quân và Lý thái thú đi săn. Thần luôn rất quý mến con gái của Bùi gia, liền mời nàng cùng du ngoạn, không ngờ Hạ Hầu Nghiễm thấy dung mạo của Bùi tiểu thư xinh đẹp, nổi háo sắc, trêu ghẹo Bùi tiểu thư. Thần ngăn lại, y ở đó nổi cơn thịnh nộ với thần, trong lúc tức giận thần không cẩn thận làm ngộ thương y. Thần bình tĩnh trở lại, cũng cảm thấy không nên tùy tiện động thủ, liền đến cửa xin lỗi, không ngờ mẫu thân của y không nhận xin lỗi của thần, thần chỉ có thể hướng lên Bệ hạ.

Trong lòng Dương Quảng đã đoán được bảy tám phần, đoán việc này là thanh niên tranh giành bạn tình, mà đánh đập tàn nhẫn. Hạ Hầu Nghiễm đó chọc giận Dương Nguyên Khánh, cho nên Dương Nguyên Khánh động thủ làm y bị thương, với trình độ bắn tên của Dương Nguyên Khánh, ngộ thương là không có khả năng, tất nhiên là giận dữ đả thương người. Sau sự việc Dương Nguyên Khánh cũng cảm thấy hối hận, liền đi xin lỗi, hẳn là chuyện như vậy.

Việc của Dương Quảng rất nhiều, hai ngày nay mọi suy nghĩ đều là Giang Đô, ông không muốn vì việc này mà suy nghĩ nhiều, nên nhất thời không liên hệ việc này với chuyện của Tề Vương.

Quan trọng hơn là, Dương Quảng hoàn toàn không biết quan hệ của Ngu Thế Cơ và Tề Vương, đây chính là chỗ bi ai của người làm Hoàng đế. Rất nhiều việc các đại thần đều biết, nhưng Hoàng đế lại không biết. Về phần chuyện Hoàng đế bị các đại thần che giấu thì xuất hiện liên tục, cho nên nhiều triều đại mới xuất hiện tai mắt của Hoàng đế như điển ký, sát sự tử thính, Cẩm Y Vệ.

- Vậy, khanh chuẩn bị làm thế nào?

Dương Quảng hỏi.

Dương Nguyên Khánh thành khẩn nói với Dương Quảng:

- Thần là trọng thần ở biên cương, không nên kích động như thế, nổi giận với một bạch đinh (dân thường thời phong kiến), bắn thương y, thần cũng cảm thấy mất thể thống.Thần nguyện xuống khai phủ làm Nghi Đồng, để biểu thị xin lỗi với Ngu thị lang.

- Khanh thừa nhận là khanh cố ý bắn thương y sao?

Dương Quảng nghe Dương Nguyên Khánh nói nhỡ miệng, không khỏi cười lên.

- Vâng, thần trong lúc tức giận, bắn thương đùi y. Thần quả thực không dám giết y, nguyện chịu sự trừng phạt của Bệ hạ.

Dương Quảng gật gật đầu:

- Khanh có thể nói rõ ra được lòng này, khanh đã hiểu chỗ tự khép mình vào khuôn khổ của người làm quan, trẫm rất vui mừng. Hơn nữa, khanh có thể kiềm chế được mình, chỉ làm bị thương không giết, điều này cũng nói rõ khanh không muốn sự việc này lớn thêm, có thể giữ được chừng mực, trẫm có thể lý giải ý xin lỗi của khanh đối với Ngu thị lang. Nhưng xuống khai phủ làm Nghi Đồng không cần thiết, như thế đi! Phạt bổng lộc một năm, là bồi thường cho Ngu gia Khanh thấy thế nào?

- Thần không có ý kiến gì ạ.

Dương Quảng cười cười:

- Khanh quả thực nên nghĩ đến hôn sự của mình rồi, không chừng trẫm muốn thay khanh làm mối này, trước tiên cứ thế đã! Đợi Ngu thị lang trở về, việc này trẫm thay khanh hòa giải trước.

- Đa tạ ý tốt của Bệ hạ, đa tạ Bệ hạ hòa giải!

Dương Nguyên Khánh chậm rãi lui xuống, Dương Quảng suy nghĩ một lúc, lại hạ chỉ nói:

- Tốc triệu Trưởng Tôn Thịnh đến gặp trẫm!

Dương Quảng muốn hiểu một chút, rốt cuộc là việc như thế nào?

Nửa canh giờ sau, Trưởng Tôn Thịnh được dẫn vào ngự thư phòng của Dương Quảng, ông khom người thi lễ:

- Thần Trưởng Tôn Thịnh tham kiến Bệ hạ!

Dương Quảng ngồi sau ngự án, thản nhiên nói:

- Trưởng Tôn tướng quân, nghe nói hôm nay các khanh đi săn hả?

Trong lòng Trưởng Tôn Thịnh chột dạ một lúc, tin tức của Thánh Thượng sao nhanh như vậy, chẳng là vì việc của Dương Nguyên Khánh? Ông vội vàng khom người nói:

- Hôm nay thần hẹn với Huỳnh Dương Thái thú Lý Uyên cùng vài con cháy quý tộc đi tây giao (phía tây ngoại thành) săn bắn.

- Nghe nói trong lúc săn bắn có xảy ra một sự việc không vui, đúng không?

Trưởng Tôn Thịnh đã hiểu, Thánh Thượng đang hỏi về việc Dương Nguyên Khánh bắn thương Hạ Hầu Nghiễm, chắc là liên quan đến hai sủng thần, cho nên Thánh Thượng rất quan tâm.

- Vâng, có việc như vậy. Dương Nguyên Khánh bắn thương con trai của Ngu thị lang là Hạ Hầu Nghiễm.

- Ừ, trẫm muốn biết chân tướng của sự việc này, khanh mau thành thực nói cho trẫm, không được nửa lời dối trá.

- Thần không dám!

Trưởng Tôn Thịnh liền nói với Dương Quảng tường tận chi tiết chân tướng của sự việc mà ông biết. Hạ Hầu Nghiễm và cháu gái của Bùi Uẩn là Bùi Hỉ Nhi có chuyện trao đổi hôn nhân. Hôm nay, Hạ Hầu Nghiễm đi ngắm trộm Bùi Hỉ Nhi, lại nhìn trúng Bùi Mẫn Thu. Mà Bùi Mẫn Thu và Dương Nguyên Khánh tâm đầu ý hợp, Hạ Hầu Nghiễm nhân lúc Dương Nguyên Khánh không có ở đó, chạy đến chọc ghẹo Bùi Mẫn Thu, kết quả bị Dương Nguyên Khánh phát hiện, trong lúc nổi giận, bắn thương Hạ Hầu Nghiễm.

Sắc mặt của Dương Quảng ngày càng trầm xuống:

- Bùi Mẫn Thu đó cũng là cháu gái của Bùi Uẩn sao?

- Hồi bẩm Bệ hạ, là cháu gái của Hộ bộ thị lang Bùi Củ.

- Hắn ta thật to gan!

Dương Quảng tức giận, đập mạnh bàn:

- Thường ngày y ức hiếp làm nhục dân nữ, trẫm đã nhịn rồi.Y một dân thường, không ngờ ngay cả nữ nhi của trọng thần cũng dám trêu chọc, xem ra, trẫm quá dung túng Ngu gia rồi.

Trưởng Tôn Thịnh nhân cơ hội thay Dương Nguyên Khánh cầu xin:

- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh qua lại với người Đột Quyết ở biên cương lâu ngày, tính cách dũng mãnh. Hôm nay quả thực là Hạ Hầu Nghiễm khiêu khích trước, tuy Dương Nguyên Khánh trong cơn thịnh nộ bắn thương y, nhưng đây hoàn toàn không phải là việc lớn, chỉ cần Nguyên Khánh xin lỗi, việc này có thể giải quyết, mong Bệ hạ có thể khoan dung Nguyên Khánh. Dù sao nó cũng trẻ người, người trong lòng chịu nhục, nó giận dữ rút đao, là việc thường tình của con người, có thể lý giải được.

Dương Quảng gật gật đầu:

- Việc này trẫm biết nên xử lý thế nào, không những Dương Nguyên Khánh phải xin lỗi, Ngu Thế Cơ càng phải vì ác tử của ông ta nói xin lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui