Thiên Hạ Kiêu Hùng

Trong phòng, Dương Nguy bị tấm kẹp kẹp cố định trên giường, không động đậy được gì, trong lòng đầy đau khổ. Trong lòng anh ta cũng đã hiểu cơ hội đến Liêu Đông lập công coi như đã mất rồi. Anh ta càng lo lắng mình không biết có thể bị tàn phế hay không, con đường theo nghiệp quân có chấm dứt từ nay hay không.

Suốt một canh giờ, anh ta nhìn chằm chằm vào trần nhà không nói một câu. Lúc này, cánh cửa mở ra, Dương nguyên Khánh bước vào, Dương Nguy không ngăn được dòng nước mắt tuôn rơi, anh ta lại không thể lau đi được.

- Chuyện không tệ hại như đệ nghĩ thế đâu?

Dương Nguyên Khánh ngồi ở bên cạnh anh ta, lau nước mắt cho anh ta rồi cười nói:

- Sư phụ nói không phải là đệ bị gãy xương đâu mà chỉ là trật khớp hơi nặng một chút, tổn thương đến kinh mạch, tĩnh dưỡng mấy tháng, kinh mạch dần hồi phục là được.

- Nhưng... võ nghệ của đệ, đệ còn có thể sử dụng chuỳ được nữa hay không?

- Chắc không vấn đề gì đâu. Sư phụ của huynh sẽ không dễ dàng đồng ý điều gì. Ông ấy đã nói là có thể trị lành vết thương cho đệ thì chắc chắn là không có vấn đề gì. Đệ cứ yên tâm đi nhé.

Dương Nguyên Khánh không kìm nổi lại cười nói:

- Có cần huynh bảo sư phụ cho người đến đưa A Mạt đến không? Để cô ấy chăm sóc đệ.

Dương Nguy trên mặt lộ ra sự nhăn nhó. Thật sự anh ta mong ước A Mạt có thể ở bên mình, chỉ là anh ta ngượng ngùng không nói mà thôi.

- Cái đó.... quá là phiền sư phụ của huynh rồi!

Dương Nguyên Khánh ha hả mỉm cười:

- Đệ đồng ý là được rồi. Huynh sẽ sắp xếp, Dương Thái Thú đã đảm bảo với huynh rồi, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho đệ.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại cúi đầu, ghé vào tai anh ta thấp giọng nói:

- Đây cũng là một cơ hội, có thời gian thì hãy lãnh giáo một chút võ nghệ của sư phụ huynh. Ông ta cho rằng là La Sĩ Tín lỗ mãng, nên cảm thấy rất áy náy với đệ đó.

Dương Nguy hiểu ra liền vội gật đầu:

- Đệ biết rồi!

Lúc này hai thầy thuốc nối xương đi vào phòng. Bọn họ thay thuốc cho Dương Nguy. Thuốc là do đích thân Trương Tu Đà tự tay bốc. Dương Nguyên Khánh lại dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.

Đi đến sân, Nguyên Khánh tiếc nuối thở dài, Dương Nguy không ngờ bị thương, khiến cho hắn mất đi một mãnh tướng bên cạnh.

- Nguyên Khánh!

Bên cạnh có người gọi hắn, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Giảo Kim. Hắn vội vàng đi lên trước hỏi:

- Đã khuyên được Tần Quỳnh chưa?

Buổi chiều hôm nay Dương Nguyên Khánh đã gặp Tần Quỳnh, mời anh ta đến Liêu Đông lập công lập nghiệp. Tần Quỳnh tuy rằng rất muốn đi, nhưng mẫu thân của anh ta thời gian này sức khoẻ không được tốt lắm, anh ta không thể bỏ mẫu thân mà đi được nên đành khéo léo từ chối.Dương Nguyên Khánh không cam lòng, hắn muốn một lần nữa khuyên Tần Quỳnh. Trình Giảo Kim lại nói anh ta có cách.

Trình Giảo Kim giảo hoạt cười:

- Đệ không đi tìm Tần đại ca mà đi tìm mẫu thân của huynh ấy. Đệ nói với bà ấy rằng, Tần Quỳnh là vì lưu luyến gia đình. Huynh yên tâm đi, đêm nay Tần Quỳnh chắc chắn sẽ bị đánh mắng, sau đó sẽ ngoan ngoãn đồng ý thôi.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười,

- Không ngờ đệ bên ngoài trông có vẻ thô thế nhưng mưu tính cũng không ít.

- Đương nhiên rồi!

Trình Giảo Kim đầy đắc ý nói:

- Đệ dù sao cũng học vài năm, biết rõ ba mươi sáu kế. Cái này gọi là này gọi là giải quyết vấn đề từ gốc rễ!

...

- Nghiệp chướng, quỳ xuống!

Tần Quỳnh ở trong phủ, Tần mẫu vẻ mặt oán giận, nhìn chằm chằm vào đứa con lưu luyến gia đình mà không chịu phấn đấu này. Tần Quỳnh không biết đã xảy ra chuyện gì lại không dám không theo, đành quỳ xuống trước mặt mẫu thân.

Tần mẫu quay đầu lại nói với con dâu Liễu thị:

- Mang gia pháp đến đây. Hôm nay ta phải đích thân giáo huấn đồ nghịch tử này!

Liễu thị cuống quít nói:

- Mẫu thân, muốn đánh Tần lang, ít nhất cũng phải để cho chàng hiểu tại sao lại bị đánh chứ ạ?

- Con mau lấy gia pháp đến đây, ta đánh xong rồi hãy nói.

Liễu thị bất đắc dĩ đành vào phòng lấy một cây gậy sát uy đen đỏ được làm bằng thân cây táo. Đây là cảnh cáo của phụ thân Tần Quỳnh để lại, con cái không nên thân thì có thể dùng đến cây gậy này.

Tần mẫu chống cây gật, con dâu đỡ bà, bà run rẩy đi đến trước mặt Tần Quỳnh. Tần Quỳnh bất đắc dĩ, đành phải nằm sấp thẳng ra để cho mẫu thân đánh. Tần mẫu từ nhỏ đã đánh Tần Quỳnh đánh đến lớn, đã sớm quen rồi, vừa cầm gậy dậy liền đánh vào phía sau lưng anh ta, miệng còn mắng anh ta:

- Đứa con bất hiếu này, đã muốn ép mẫu thân đến chết, tối nay ta sẽ đánh con, đêm nay ta sẽ treo cổ.

Tần Quỳnh sợ tới mức hồn bay phách lạc, ôm lấy chân mẫu thân khóc lớn lên:

- Mẫu thân, mẹ đừng nói như vậy, khiến tim con đau như dao cắt!

Tần mẫu đánh năm gậy, mệt đến mức thở hồng hộc lại được con dâu đỡ ngồi xuống. Bà chỉ vào Tần Quỳnh nói:

- Hôm nay Sửu Ngưu Nhi nói với tôi, Dương Nguyên Khánh muốn con đến Liêu Đông góp công cho đất nước, con lại từ chối, lại còn lấy ta ra làm lý do. Con nói xem, có chuyện đó hay không?

- Mẫu thân, là có chuyện này thật. Mẫu thân gần đây sức khỏe không tốt, con trai phải chăm sóc mẫu thân, vì thế con không muốn đi.

- Sao ta lại sinh ra đứa con vong ân phu nghĩa như con chứ, đứa con bất trung bất hiếu!

Tần mẫu chống thật mạnh cây gậy uy sát xuống, vô cùng đau đớn nói:

- Dương Nguyên Khánh ở kinh thành đã cứu con một mạng, con đã báo đáp người ta chưa? Người ta mời con chính là muốn con giúp đỡ mà con lại từ chối. Con thật bất nghĩa! Đây là chuyện quốc gia đại sự, con ăn lộc vua thì phải báo ân vua, thế mà con lại cự tuyệt. Đây chính là bất trung. Nếu như con vì ta mà không thể tận trung với nước, thế thì ta chết đi cho xong, không để liên lụy đến con nữa. Con rõ ràng là muốn ép mẫu thân chết con là đồ bất hiếu. Con là đồ bất trung bất hiếu vong ân bội nghĩa, con xứng đáng với phụ thân của con đã mất hay sao?

Tần mẫu càng nói càng khí thế, nước mắt rơi. Tần Quỳnh nằm sấp trên mặt đất, cũng không kìm nổi lã chã rơi lệ. Thê tử của anh ta Liễu thị xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt nói:

- Tần lang, chàng đi đi. Mẫu thân thiếp sẽ chăm sóc tốt mà.

Tần Quỳnh bất đắc dĩ, đành dập đầu ba cái với mẫu thân:

- Mẫu thân, con sẽ đi vậy.

Tần mẫu thấy đứa con đồng ý rồi liền không kìm nổi phải nín khóc mỉm cười, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị nói:

- Đừng có kiểu không tình nguyện như vậy. Dương Nguyên Khánh kia cũng là anh hùng vang danh khắp thiên hạ, đi theo anh ta cũng là may mắn của con. Lần này nếu không lập công lao, ta không cho con về nhà.

......

Sáng hôm sau, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mọi người xuất phát về hướng bắc. Dọc đường đi, Bùi Hành Nghiễm không ngừng tiếc nuối thở dài. Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn anh ta cười nói:

- Còn đang nghĩ về cậu ta sao?

Bùi Hành Nghiễm một lòng muốn đem La Sĩ Tín theo nhưng Dương Nguyên Khánh lại không đồng ý vì cho rằng La Sĩ Tín quá nhỏ. Trương Tu Đà cũng không tán thành lắm. Vì thế nên La Sĩ Tín mấy lần năn nỉ muốn đi nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn không đồng ý.

- Tướng quân, Dương Nguy bị thương, La Sĩ Tín vừa có thể thay vào vị trí đó. Hơn nữa cậu ta cũng rất dũng mãnh, không cho cậu ta đi cũng thật đáng tiếc.

- Cậu ta quá nhỏ, mới mười hai tuổi. Làm gì có cậu bé nào mới mười hai tuổi đã cho nhập ngũ?

Tất cả mọi người đều mỉm cười, Bùi Hành Nghiễm nhịn cười nói:

- Nhưng tướng quân, chính ngài chẳng phải cũng là mười tuổi đã nhập ngũ hay sao?

Dương Nguyên Khánh cười ha hả,

- Năm đó thực ra là ta bị ông nội buộc đi, ta cũng chẳng muốn đi đâu.

Bùi Hành Nghiễm thấy Dương Nguyên Khánh quả thật không muốn cho La Sĩ Tín đi theo đành tiếc nuối thở dài.

Mọi người hăng hái trên đường đi về phương Bắc. Buổi chiều hôm đó bọn họ đã đến bên sông Hoàng Hà, đang chuẩn bị qua sông. Ở đây là bên trong huyện Phúc A. Mọi người đi lên một ngọn đồi, qua đồi này ba dặm nữa là đến bến Hoàng Hà. Cây cối trên đồi rậm rạp um tùm, cảm thấy âm khí dày đặc.Trình Giảo Kim lầm bầm lầu bầu:

- Nơi này chính là nơi tốt để cướp đó. Chúng ta không phải gặp cướp đó chứ?

Anh ta vừa dứt lời thì đột nhiên có một người nhảy xuống, lôi đại thương ra, cao giọng quát:

- Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây thì phải nộp tiền phí!

Một trận cười ha hả vang lên. Tên cướp phía trước chính là La Sĩ Tín. Cậu ta gãi gãi đầu nháy mắt mấy cái với Dương Nguyên Khánh:

- Sư huynh, đệ muốn đến U Châu, chúng ta cùng đi luôn!

Dương Nguyên Khánh không có cách nào khác với cậu ta, đành phải chỉ một con ngựa trống ở bên:

- Biết cưỡi ngựa thì đi, không biết cưỡi ngựa thì đệ chỉ có thể đi U Châu thôi.

La Sĩ Tín hân hoan, đâm cây thiết thương lên mặt đất, bổ nhào người lên ngựa, khinh công thực sự rất cao. Nhưng cảm giác phương hướng của cậu ta lại rất kém, lại quay ngược về phía đuôi ngựa khiến cho mọi người cười to một trận. Cậu ta vỗ mông con ngựa, đắc ý cười nói:

- Các huynh đâu có biết như thế này mà vỗ mông ngựa của sư huynh thì rất là tiện!

.....

Mọi người trên đường đi về phương bắc, ngày đi đêm nghỉ, hạ tuần tháng tám thì ra khỏi U Châu, bắt đầu tiến vào thảo nguyên Mạc Nam. Thảo nguyên mờ mịt khôn cùng. Từng đàn ngựa cường tráng béo tốt chạy trên thảo nguyên. Dê bò yên lặng ăn cỏ bên bờ sông. Dân du mục Đột Quyết bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho mùa đông. Phong cảnh thảo nguyên rộng lớn khiến cho những người chưa bao giờ được nhìn như Trình Giảo Kim, Bùi Hành Nghiễm, Tần Quỳnh và La Sĩ Tín được mở rộng tầm mắt. Bọn họ đi nhanh hơn, rong ruổi đi theo Dương Nguyên Khánh trên thảo nguyên hướng về dòng sông nơi xa xa mà đi.

Hơn mười ngày sau, mọi người dần dần tiếp cận doanh trại bên sông của tướng Đột Quyết. Dương Nguyên Khánh trên đường đi hay nói cười thì lúc này cũng trầm mặc yên lặng.

Buổi trưa hôm nay, mọ người dừng lại ở bên một con sông nhỏ. Những con ngựa đang uống nước sông. Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín cùng đi với mấy thiết binh đi săn mang về mấy con dê. Mọi người cùng đốt lửa lên chuẩn bị món cơm thịt dê nướng.

Dương Nguyên Khánh ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, miệng cắn một cọng cỏ, thoáng chút suy tư nhìn về phía cánh rừng xa xa.

- Nguyên Khánh, có tình hình gì bất thường sao?

Tần Quỳnh đi đến bên Dương Nguyên Khánh, anh ta rất thận trọng. Hai ngày trước phát hiện ra Dương Nguyên Khánh trở nên trầm mặc thì trong lòng anh ta liền có chút bất an. Dương Nguyên Khánh là thủ lĩnh, nếu hắn phát hiện có cái gì bất thường thì tất nhiên là chuyện lớn.

- Thực sự không có gì bất thường. Là ta đang nghĩ về một số chuyện cũ thôi.

Dương Nguyên Khánh cười cười, chỉ vào rừng rậm xa xa nói:

- Có nhìn thấy cánh rừng rậm kia không. Hai năm trước đây ta đã bắn chết quân sư của Khải Dân Khả Hãn, một người nước Sử. Không biết khi ta gặp lại Khải Dân Khả Hãn thì còn có sự xấu hổ hồi đó hay không nữa?

Dương Nguyên Khánh liền nói chuyện của hai năm trước cho Tần Quỳnh. Tần Quỳnh mới biết hai năm trước lại xảy ra một chuyện kinh ngạc như thế. Anh ta trầm ngâm một chút rồi cưới nói:

- Ta cảm thấy không như thế đâu. Ông ta dù sao cũng là Khả Hãn Đột Quyết. Nếu như còn không có cái thể diện này thì sao mà làm Khả Hãn được. Ta nghĩ là ông ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà sẽ nhiệt tình đón tiếp chúng ta thôi.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười.

- Huynh nói không sai. Ta rất hiểu con người Nhiễm Can này, vô cùng dối trá. Một đằng xưng huynh đệ với ta nhưng một đằng lại muốn giết ta. Năm đó nếu như không phải là ta thì anh ta đã chết bên hồ Cáp Lợi rồi. Nhưng anh ta lại vong ân. Thúc Bảo, cần phải nhớ kỹ: Không kể là người Đột Quyết hay người Khiết Đan, bọn họ đều thờ sói. Mình càng nhân nghĩa với họ, càng ban ơn cho họ thì bọn họ lại càng cảm thấy mình dễ đối phó, càng lang sói. Chỉ có một cách là giết bọn họ đi thì bọn họ mới thực sự sợ mình, phục mình!

Tần Quỳnh yên lặng gật gật đầu. Lời nói của Dương Nguyên Khánh có sự hùng mạnh tự tin khiến cho anh ta tin phục. Đúng lúc này, một gã thân binh hô lớn:

- Tướng quân, có kỵ binh đến đây.

Dương Nguyên Khánh đứng lên, chỉ thấy cách đó vài dặm có mấy trăm kỵ binh đang hăng hái chạy về hướng này, thế nhanh như chớp, thế mạnh như sấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui