Thiên Hạ Kiêu Hùng

Từ hoàng cung đi ra, trời đã bắt đầu tí tách rơi những hạt mưa nhỏ. Mặc dù cơn mưa không lớn nhưng vẫn khiến cho cả kinh thành vui mừng. Đã mấy tháng nay ở kinh thành chưa có một hạt mưa rồi, trận mưa này đúng là quý báu. Nó giống như nguồn nước cứu mạng vậy, nó khiến cho cây cối đất đai như được hồi sinh.

Dương Nguyên Khánh đi trong màn mưa phùn trở về tới nhà mới. Nhà mới của Dương Nguyên Khánh nằm ở phường Sùng Nghiệp, là một tòa nhà lớn chiếm tới hai mươi mẫu đất. Từ sau khi hoàn thành nó vẫn luôn để không, tối qua Dương Quảng mới đem nó thưởng cho Dương Nguyên Khánh, từ đó nó chính thức trở thành nhà mới của hắn.

Chạng vạng ngày hôm qua, Dương Nguyên Khánh mới dẫn chín tên thiết vệ chuyển tới đó ngủ một đêm, sáng sớm hôm nay hắn lại phải tiến cung để gặp Thánh thượng nên ngôi nhà thế nào hắn cũng chưa kịp xem nữa.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa tới trước cửa phủ, thì nhìn thấy ở trước cửa phủ có mười mấy chiếc xe bò và xe ngựa chở các loại vật dụng gia đình đang dừng ở đó. Hơn trăm người đang đội mưa chuyển số đồ đó vào trong phủ, khiến hắn cùng mấy tên thiết vệ không khỏi ngây ngẩn cả người. Đây là đồ ai đưa tới vậy?

-Công tử!

Dương Đại Lang từ trong phủ chạy ra, cười nói:

-Số này là do Nhạc Bình công chúa phái người tới tặng. Đây đã là chuyến thứ hai rồi. Chuyến thứ nhất là đồ gia dụng, cái nào cũng là đồ thượng phẩm, trong đó có rất nhiều đồ vật vô cùng quý hiếm. Thật đúng là khiến cho người khác phải nghẹn họng sững sờ.

Gã tiến lên khẽ nói với Dương Nguyên Khánh:

-Có một tấm bình phong ngọc bích, dài một trượng, cao bảy thước. Tôi đã phái người đi hỏi thăm ở tiệm ngọc rồi, ông chủ tiệm ngọc nói loại bình phong này ở chợ bình thường không có, nó là đồ vật ở trong cung, tính ra cũng phải tiêu tốn một trăm ngàn xâu tiền cũng chưa chắc đã mua được nó đâu.

Dương Nguyên Khánh thấy cảm động trong lòng, Dương Lệ Hoa đối xử tốt với hắn như vậy, coi hắn như người nhà. Mặc dù bà là công chúa cao quý, những đồ vật này cũng chẳng là gì đối với bà nhưng sự quan tâm chu đáo cẩn thận này của bà, thì bất cứ đồ vật quý giá nào cũng không thể đổi được.

Lúc này, một gã hoạn quan mập mạp tiến lên thi lễ, gã cười nói:

-Dương tướng quân! Công chúa nhờ ta chuyển lời tới ngươi, bảo ngươi hôm nay nếu có thời gian thì tới phủ công chúa một chuyến. Người nói có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi.

-Được! Giờ ta sẽ đi luôn.

Hắn quay đầu lại dặn dò Dương Đại Lang:

-Đại Lang, ta tới phủ công chúa một chuyến, chuyện ở đây giao tất cho ngươi nhé.

-Xin tướng quân yên tâm!

Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa lại, hắn dẫn theo hai gã thiết vệ đi thẳng tới phủ công chúa…

Phủ đệ của Dương Lệ Hoa nằm ở phường Tu Văn, rất gần với nhà mới của Dương Nguyên Khánh, hai nhà chỉ cách nhau có một phường. Thoáng một cái, Dương Nguyên Khánh đã tới phủ công chúa rồi.

Một gã hoạn quan dẫn hắn tới Thúy Nồng các, nơi mà Dương Lệ Hoa vẫn bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Dương Lệ Hoa đã dậy từ rất sớm, bà đang đứng trên chiếc đài nuôi chim bằng ngọc. Bà mặc một chiếc váy tơ dài mềm mại màu trắng như tuyết, tóc xõa xuống vai, tà áo tung bay trong gió. Mặc dù bà đã qua tuổi bốn mươi rồi nhưng khí chất cao quý và sự chăm sóc tỉ mỉ kĩ càng khiến bề ngoài bà trông vẫn như một thiếu nữ thanh xuân vậy, da trắng như ngọc, trơn bóng láng mịn. Bà giơ cánh tay thon dài trắng mịn của mình ra, những bàn tay mảnh khảnh giơ ra, mấy chú chim hoàng oanh đậu trên tay bà mà mổ hạt ngũ cốc.

Lúc này, mấy chú chim hoàng oanh bỗng hoảng sợ, sợ hãi bay đi. Dương Lệ Hoa cũng không ngoảnh đầu lại mà thản nhiên cười nói:

-Là Dương Nguyên Khánh tới sao?

Tiếng cười của Dương Nguyên Khánh vang lên trong phòng:

-Sao chúng nó lại sợ thần mà không sợ công chúa vậy?

Dương Lệ Hoa bỏ số hạt ngũ cốc còn lại vào trong chiếc đĩa nhỏ ở trên sân, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cười nói:

-Nếu ngươi mỗi ngày cứ gọi nó như vậy, kiên trì mười năm thì chúng nó sẽ không sợ ngươi nữa.

- Sợ rằng ba năm thần cũng không thể kiên trì được.

Dương Lệ Hoa nhẹ nhàng cột tóc lại, dịu dàng cười nói:

-Hôm nay ngươi đi diện kiến Thánh thượng rồi sao?

-Đã đi rồi! Thánh thượng lại giao cho thần một nhiệm vụ nữa là đi Tây Vực.

Đôi mi thanh tú của Dương Lệ Hoa nhẹ nhàng chau lại, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn:

-Chẳng phải ta đã nói qua với nó, bảo nó cho ngươi hai tháng nghỉ ngơi rồi sao? Tại sao giờ lại phải đi Tây Vực?

Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:

-Thánh Thượng vốn định để Tiết Thế Hùng tướng quân đi, nhưng Tiết Thế Hùng tướng quân lại được phái đi Tấn Dương Cung Thương thành kiểm tra rồi, cho nên đành phải để cho thần đi.

-Đó chỉ là cớ của nó thôi. Nó vốn đã muốn cho ngươi đi rồi. Lần trước ở quận Du Lâm nó đã nói với ta rằng làm xong Phần Dương cung sẽ sai ngươi đi Tây Vực. Ta yêu cầu nó cho ngươi nghỉ ngơi hai tháng, nó cũng đã đồng ý rồi mà.

Dương Lệ Hoa thở dài, bà cũng biết rằng nếu không phải chuyện khẩn cấp thì Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không nuốt lời, bà lại hỏi tiếp:

-Khi nào thì ngươi đi?

-Mười ngày nữa ạ.

-Mười ngày!

Dương Lệ Hoa bình tĩnh hơn một chút, gật gật đầu nói:

-Thế còn được, vẫn kịp.

-Cái gì còn kịp ạ, thưa công chúa?

Dương Nguyên Khánh khó hiểu hỏi.

-Sao bây giờ ngươi lại hồ đồ như vậy hả?

Dương Lệ Hoa sẵng giọng:

-Đương nhiên là chuyện thành gia lập thất của ngươi rồi. Nếu không ta tặng ngươi đồ dùng gia đình làm gì? Không thành hôn thì chỉ cần tặng ngươi mấy cái lều trại là được rồi.

Dương Nguyên Khánh gãi gãi đầu, áy náy nói:

-Thật ra hôm qua thần vẫn còn nhớ chuyện này, chỉ là hôm nay Thánh thượng và thần cứ bàn mãi về chuyện đi Tây Vực suốt, nên tâm tư thần hiện giờ vẫn còn đang đắm chìm ở Tây Vực, nhất thời quên mất chuyện quan trọng này.

Giọng Dương Lệ Hoa lại dịu dàng xuống:

-Nguyên Khánh, hôn nhân đại sự là một dấu mốc lớn, nó thực tế còn quan trọng hơn bất cứ việc nào khác của ngươi. Cưới vợ sinh con, có người nối dõi thì sinh mệnh của ngươi mới có thể kéo dài, ngươi ngàn vạn lần cũng không được xem nhẹ nó.

-Thần hiểu. Lần trước mẫu thân của Mẫn Thu đã hỏi thần chuyện sắp xếp hôn sự, thần nói phải đợi Công chúa điện hạ trở về, vì người là chủ hôn của nhà trai.

Dương Lệ Hoa lắc đầu cười nói:

-Nếu đã coi ta là bề trên thì đừng có một câu Công chúa hai câu Công chúa nữa. Ngươi gọi ta là a cô đi. Cũng giống như a Chiêu, chẳng phải nó cũng coi ngươi như huynh đệ hay sao?

-Vâng! A cô.

Dương Lệ Hoa lấy ra một chiếc hộp vàng, bên trong toàn là lễ vật đính hôn của Dương Nguyên Khánh, bà khẽ cười nói:

-Trong lục lễ của hôn nhân thì nạp thái, vấn danh, nạp cát và nạp chinh khi tới lễ đính hôn là kết thúc rồi. Thực ra chỉ còn lại hai lễ nữa, một là thỉnh kỳ, còn có một lễ cuối cùng nữa là thân nghênh. À đúng rồi, còn thiếu sính lễ nạp chinh nữa, ngày mai ta sẽ phái người đi mua.

( nạp thái: đưa lễ vật ăn hỏi;

vấn danh: lễ nhà trai đến nhà gái để hỏi tên tuổi cô gái, ngày nay gọi là lễ Chạm ngõ;

nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi;

nạp chinh: lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn;

thỉnh kỳ: lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới;

thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.)

Từ trong chiếc hộp vàng bà lấy ra một cuốn hoàng lịch lật đi lật lại, vui vẻ nói:

-May mà bây giờ không phải là tháng chạp, cũng không phải là năm kỵ, hơn nữa mấy ngày nữa lại liên tục có tới hai ngày tốt, mùng ba tháng năm và mùng năm tháng năm. Ta muốn tới Bùi gia bàn bạc một chút để định ngày tiến hành, con đi cùng ta đi.

Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên:

-Bây giờ sao ạ?

Dương Lệ Hoa đứng lên:

-Đúng! Đi ngay bây giờ.

……

Lát sau, hơn trăm tên thị vệ hộ vệ quanh xe ngựa của Dương Lệ Hoa đi tới phủ Bùi gia. Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Dương Lệ Hoa. Dương Lệ Hoa mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài trời vừa tạnh được một lát lại tiếp tục mưa, hơn nữa cơn mưa lại còn to hơn trước, bà thân thiết nói:

-Nguyên Khánh, hay là con vào trong xe ngựa ngồi đi.

Dương Nguyên Khánh nhìn thị vệ phía sau lắc đầu cười nói:

-Không sao đâu, chút mưa thế này đã là gì.

-Thằng nhỏ này thật là.

Dương Lệ Hoa thở dài, thực ra trong lòng bà cũng hiểu được, Dương Nguyên Khánh sợ người khác đàm tiếu. Dương Nguyên Khánh đã sắp hai mươi tuổi rồi, còn bà lại độc thân, điều quan trọng hơn là hai người không hề có quan hệ huyết thống. Hai người mà cùng ngồi trong này với nhau quả thật dễ dàng bị người khác nói này nói nọ, đây là Dương Nguyên Khánh lo cho thanh danh của bà bị bôi nhọ mà thôi.

Dương Lệ Hoa cảm động trong lòng, bà lại dịu dàng nói:

-Vậy được rồi! Con tới gần cửa sổ đi, ta có mấy câu này muốn nói.

-A cô cứ nói, con nghe đây ạ.

-Nguyên Khánh, có một việc ta muốn nói cho con biết. Tuy rằng nó không đại diện thái độ của ta nhưng ta muốn cho con biết, chính là mối quan hệ giữa con và Dương gia.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu. Nếu việc hôn nhân đại sự của hắn tới rồi, vậy thì chuyện giữa hắn và Dương gia cũng không thể nào tránh né được.

Dương Lệ Hoa lại tiếp tục thấp giọng nói:

-Thánh thượng rất mẫn cảm đối với quan hệ giữa con và Dương gia, người tuyệt đối không hy vọng con quay trở về Dương gia. Mấy ngày trước Thánh thượng có hỏi tới hôn sự của con, người hỏi ta hôn lễ diễn ra vào ngày nào. Ta nói sắp tới rồi, nội trong tháng năm này, cho nên hôm trước Thánh thượng bèn phái phụ thân con đi Giang Đô, ngươi hiểu không vậy?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Con hiểu.

-Con hiểu được là tốt, cho nên hôn lễ lần này, người của Dương gia có thể tới tham dự hay không con hãy tự quyết định đi. Ngày mau ta sẽ sắp xếp thiệp mời.

Dương Nguyên Khánh vốn muốn mời tam thúc Dương Huyền Tưởng, nhưng hắn trầm tư một lát rồi thở dài nói:

-Nếu cha con không thể tới, vậy thì những người khác trong Dương gia cũng không cần mời nữa. Coi như là thể hiện chút cho Thánh thượng thấy.

-Ta cũng nghĩ như vậy.

Dương Lệ Hoa gật gật đầu:

-Nếu đã như vậy thì thiệp mời đến Dương gia sẽ được hủy bỏ.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới cậu mợ mình. Hai người họ mới là người nên tới, đáng tiếc là đã không còn kịp nữa rồi.

……

Lúc Công chúa Nhạc Bình gần tới thì Bùi gia đã nhận được tin tức rồi. Trên bậc thềm bày ra mười mấy chiếc ô, Thôi lão phu nhân, thê tử của Bùi Củ dẫn theo mười mấy thành viên chủ chốt của Bùi gia đã đứng đợi ở đó từ bao giờ. Giờ này đang là giờ thượng triều nên trong phủ cơ bản còn lại toàn là nữ giới.

-Lão phu nhân, Công chúa điện hạ tới rồi.

Quản gia của Bùi phủ từ trong mưa chạy tới, lớn tiếng bẩm báo.

Chỉ thấy từ phía xa hơn trăm thị vệ bảo vệ xung quanh một chiếc xe ngựa đang đi về hướng Bùi phủ. Lát sau, chiếc xe ngựa dừng lại ở trước bậc thang, Dương Nguyên Khánh quay người xuống ngựa, bước tới mở cửa xe, hai nữ thị vệ cầm ô đỡ Dương Lệ Hoa từ từ xuống ngựa.

Thôi lão phu nhân cuống quít bước lên hành lễ:

-Hoan nghênh Công chúa điện hạ tới Bùi phủ.

Thôi lão phu nhân nhỏ hơn tướng công Bùi Củ hai tuổi, năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi, đạt được cáo mệnh (tờ sắc của vua) tam phẩm. Mặc dù Nhạc Bình công chúa địa vị cao quý nhưng bà cũng đã tới Bùi phủ nhiều lần cho nên mọi người đều khá thân thiết, lễ nghênh đón cũng hơi đơn giản chút.

Dương Lệ Hoa vội vàng cười nói:

-Mưa lớn như vậy, lão phu nhân không cần ra đón ta đâu, ngộ nhỡ nhiễm lạnh thì thật nguy hiểm.

- Công chúa tự mình giá lâm, lão phụ sao có thể thất lễ chứ. Mấy tháng nay không mưa, hôm nay lại có mưa, khiến trong lòng vui mừng.

Thôi lão phu nhân thấy đám thị vệ ướt như chuột lột thì liền vội vàng ra lệnh cho quản gia dẫn họ đi vào phủ bằng cửa sau rửa mặt mũi, chiêu đãi rượu thịt.

Lúc này, Dương Lệ Hoa thấy mặt mũi Dương Nguyên Khánh cũng tèm nhem toàn là nước mưa, dáng điệu chật vật, bà mỉm cười, chỉ vào Dương Nguyên Khánh cười nói:

-Các ngươi có nhận ra đây là ai không?

-Hóa ra là cô gia tương lai.

Một nữ tử Bùi gia mắt mũi lanh lẹ, liếc mắt một cái đã nhận ra Dương Nguyên Khánh.

Mọi người cùng mỉm cười:

-Sao lại thảm hại như vậy?

Vương thị thương con rể, vội vàng sai người giúp Dương Nguyên Khánh đổi một bộ quần áo sạch sẽ. Thôi lão phu nhân liền cười rồi mời Dương Lệ Hoa đi vào trong.

Dương Nguyên Khánh ở trong gian phòng khách nhỏ uống một chén canh nóng, lại lấy khăn lau hết nước mưa ở trên mặt và cổ cho khô, đổi một bộ quần áo mới rồi mới đi vào trong phòng khách.

Hắn mới đi ra tới cửa, một nha hoàn tiến tới thi lễ nói:

-Mấy vị phu nhân muốn cùng cô gia nói chuyện, có thể mời cô gia đi một chuyến được không ạ?

-Được, mời dẫn đường.

Nha hoàn dẫn Dương Nguyên Khánh đi qua nội đường rồi đi vào trong một phòng khách, chỉ nhìn thấy có năm sáu vị phu nhân đang ngồi bên trong, mấy người này đều là cô và thím của Bùi Mẫn Thu, mẫu thân Vương phu nhân lại không có ở đó, ngồi ngoài cùng là một nữ tử trẻ tuổi, chính là đường tỉ (chị họ) Bùi U.

Thôi lão phu nhân và Vương phu nhân đang trao đổi chuyện hôn sự với Dương Lệ Hoa ở tòa nhà phía sau. Mấy vị phu nhân thương lượng một lát rồi liền mời Dương Nguyên Khánh tới. Theo phong tục thì bọn họ có rất nhiều vấn đề cần hỏi cô gia tương lai.

-Tham kiến các vị trưởng bối phu nhân!

Dương Nguyên Khánh tiến lên thi lễ.

Người ngồi đầu tiên chính là trưởng nữ của Bùi Củ là Bùi Hàm Ngọc, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Khoảng hơn hai mươi năm trước bà được gả làm thê tử nhà họ Lư. Hai năm trước tướng công bà qua đời, bà thủ tiết nên mấy tháng nay bèn tạm thời ở nhà mẹ đẻ sống.

-Cô gia tương lai, mời ngồi!

Bà mời Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, lại ra lệnh nha hoàn dâng trà, lúc này bà mới khẽ cười nói:

-Theo phong tục, đến lễ thân nghinh tất phải có bước hỏi, do trưởng bối nhà gái hỏi nữ tế (con rể), tuy nhiên nhà họ Bùi quá lớn, hỏi xong lễ này cũng không biết đến bao giờ, cho nên hôm nay chúng ta muốn hỏi đơn giản một chút. Đến lúc đó chỉ cần lễ ở cửa chính và lễ ở cửa khuê môn, còn những lễ khác sẽ không làm khó cô gia, như thế được không?

Dương Nguyên Khánh vội vàng cúi người đáp:

-Đương nhiên là được ạ!

-Vậy ta hỏi trước.

Bùi Hàm Ngọc cười nói:

-Tuy rằng nội dung vấn lễ có hơi thất lễ nhưng đây là tập tục xưa, cô gia có thể trả lời bao nhiêu thì trả lời bấy nhiêu, nếu thật sự không muốn trả lời thì chúng ta cũng không miễn cưỡng.

-Không sao, con sẽ cố gắng trả lời.

-Ta hỏi trước, chuẩn cô gia đảm nhận chức quan gì? Nhà có bao nhiêu tài sản?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui