Tết Trung Nguyên năm Đại Nghiệp thứ tư sắp tới, Lạc Thủy đã bắt đầu có quan viên tới trang trí đèn, thần tọa ở các ngôi chùa lớn lần lượt được mời tới, đồ trang trí, cờ phướn, ô lọng, còn các phủ đệ quyền quý cũng đều chuẩn bị Vu Lan bảo bồn như mọi năm, chuẩn bị cuộc đấu giành Phật Quang. Tết Trung Nguyên năm nay không có Tề Vương tham gia, năm ngoái và năm kia phủ Lạc Bình công chúa đều không tham gia lễ Phật Quang Vu Lan, không có hai đối thủ mạnh này, các vị quan quyền quý khác cũng đều hăm hở, chuẩn bị tranh cao thấp cho đêm trước tết Trung Nguyên.
Tết Trung Nguyên cũng là thời hạn của chiến sự Y Ngô, trong sáng hôm nay, tấu chương của Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng gửi đến trước ngự án của Dương Quảng.
- …. Khởi bẩm Hoàng đế bệ hạ, tướng sĩ phục mệnh, thần dùng mưu trí thu phục Y Ngô, chưa làm tổn thất một binh lính nào đã đánh bại được nước Y Ngô…
- Làm tốt lắm!
Dương Quảng đập bàn án trầm trồ khen ngợi. Ông ta hưng phấn đến mức đứng hẳn lên, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Chiếm được nước Y Ngô, có nghĩa là đã lập được kỳ công cân bằng Tây Vực của Triều Hán, cục diện trì trệ của triều trước ở Ngọc Môn Quan cuối cùng đã bị phá vỡ, cho dù Dương Nguyên Khánh rất nhẹ nhàng mà có được nước Y Ngô, nhưng đột phá này lại có ý nghĩa không hề nhỏ.
Tin tức Dương Nguyên Khánh đem đến đủ để làm cho ông ấy đón một cái tết Trung Nguyên trong vui vẻ, đây là tin vui thứ hai có liên quan đến Tây Vực mà ông ta nhận được trong ba ngày gần đây. Cách đây một hôm, ông ta vừa nhận được tin tức của quận Tây Bình, Khế Bật Khả Hãn đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Bùi Củ, dẫn liên quân Thiết Lặc ở phía Tây đánh bại tộc Thổ Dục Hồn, Thổ Dục Hồn Khả Hãn đã đồng ý phái sứ giả tới quận Tây Bình, biểu thị nguyện ý muốn quy phục Đại Tùy, khẩn cầu Đại Tùy phái binh viện trợ tộc Thổ Dục Hồn.
Mà nay Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh được Y Ngô, cắt đứt đường cứu viện của Tây Đột Quyết, có nghĩa là chiến lược vây kín Thổ Dục Hồn của hắn đã thành công được hơn phân nửa.
Dương Quảng chắp tay đi đi lại lại trong ngự thư phòng, trong lòng ông ta đang có một mối nghi ngờ. Thổ Dục Hồn đáng nhẽ nên cầu cứu Tây Đột Quyết mới đúng, cầu cứu Tây Đột Quyết xuất binh tạo áp lực cho Thiết Lặc, nguy cơ của y tự nhiên sẽ được giải quyết, tại sao lại cầu cứu triều Tùy?
Hơn nữa triều Tùy phái binh tiến công Y Ngô, theo thời gian và khoảng cách mà nói, Thổ Dục Hồn chắc chắn sẽ nhanh hơn mình một bước, thế nên Thổ Dục Hồn Khả Hãn kia đáng nhẽ nên hiểu chiến lược của nhà Tùy. Y lại còn chạy tới cầu cứu nhà Tùy, đây chẳng phải là bảo hổ lột da sao?
Dương Quảng suy đoán từ những lí lẽ rất thông thường, ông ta dần dần phát hiện ra tộc Thổ Dục Hồn cũng không có ý gì tử tế. Có lẽ đây cũng là kế sách vây Ngụy cứu Triệu, trước tiên phải đánh bại quân Tùy, khiến cho kế sách kết hợp bao vây của nhà Tùy bị thất bại, nguy cơ diệt quốc của Thổ Dục Hồn cũng sẽ theo đó mà được giải thoát, chắc hẳn là như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Quảng lập tức ra lệnh:
- Lập tức triệu Vũ Văn Thuật và Dương Hùng tới gặp trẫm!
Lúc này Dương Quảng mới đưa ra một quyết định, ông ta phải tương kế tựu kế, một đòn đánh bại tộc Thổ Dục Hồn.
Một lát sau, Vũ Văn Thuật tới ngự thư phòng trước, cúi người thi lễ:
- Thần Vũ Văn Thuật tham kiến bệ hạ!
Vũ Văn Thuật kể từ khi hai đứa con gây tội, gã luôn khiêm tốn, rất ít phát ngôn trước triều, gặp các vị trọng thần cũng thêm phần cung kính, khác hẳn với vẻ ngạo mạn vô lễ trước kia, dùng lời thô thiển một chút, chính là đang giấu đuôi làm người.
Dương Quảng vẫn luôn quan sát Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật vẫn luôn trung thành hết mực, từ khi làm Tấn vương đã luôn ủng hộ ông ta. Ngày dài mới biết lòng người, Dương Quảng vẫn rất nhớ ân tình cũ với Vũ Văn Thuật, càng quan trọng hơn, Vũ Văn Thuật là người thân duy nhất của ông ta, ông ta cũng không thể đối xử quá đáng với người nhà.
Thực ra sự hà khắc của Dương Quảng có hai mặt, ông ấy rất hà khắc với hoàng thất, hà khắc với quý tộc Quan Lũng, hà khắc với con cháu của Dương Tố, nhưng lại rất khoan dung đối với những người cũ và hệ triều thần phương nam. Ví dụ như Ngu Thế Cơ ở hệ phương nam, sau khi bị giáng chức mấy năm, cùng với việc Tề vương bị giam cầm, Ngu Thế Cơ lại được trọng dụng lần nữa, lại đảm nhiệm chức Nội Sử Thị Lang, nhập các làm tướng. Đây cũng là một thủ đoạn cân bằng thế lực trong triều của Dương Quảng.
Nguyên Thọ của hệ Quan Lũng thay thế Trương Cẩn nhập các, Thái Thú Lâu Phiền Lý Uyên có công tu sửa cung Phần Dương, được triệu hồi về kinh thăng chức làm Thái Giám Điện nội, khiến cho thế lực của hệ Quan Lũng ngày càng được tăng cường.
Hệ sĩ tộc phương bắc có song Bùi trấn thủ, thế lực vẫn luôn kiên cố. Còn hệ phương nam cùng với sự ra đi của Tiêu Tông, thế lực giảm mạnh, dựa theo nguyên tắc trao đổi luân phiên giữa Lương và Trần, tiếp nhận người của Tiêu Tông, đáng nhẽ nên là triều thần cũ của triều Trần, Dương Quảng tìm đi tìm lại, cuối cùng vẫn dồn ánh mắt mình vào Ngu Thế Cơ. Đây là đại thần mà ông ta tín nhiệm nhất, gã vì vợ đắc tội, bản thân không có tội, Dương Quảng bèn triệu Ngu Thế Cơ hồi kinh, phục nguyên chức quan.
Đối với Vũ Văn Thuật đang đứng trước mắt, Dương Quảng cũng chuẩn bị dùng lại gã. Dương Quảng hơi mỉm cười nói với gã:
- Văn Thuật tướng quân, hai người con trai của ngươi thế nào rồi?
Vũ Văn Hóa Cập và Vũ Văn Trí Cập hiện đang giao cả cho Vũ Văn Thuật làm nô lệ, Vũ Văn Thuật vội vàng bẩm báo:
- Thần không dám đối xử tốt với chúng nó, hiện chúng nó đang trông kho thóc cho thần, cùng làm việc với những người hầu, ăn gạo lức, cũng đã rất biết kiềm chế so với trước, thần không dám cầu xin gì cho chúng nó.
Dương Quảng lấy tấu chương của Dương Nguyên Khánh ra, đưa cho Vũ Văn Thuật, thở dài một tiếng nói:
- Cũng là lão thần của trẫm, cháu của Dương Tố còn mạnh hơn hai đứa con trai của ngươi nhiều lắm. Hãy xem những động thái của Dương Nguyên Khánh ở Tây Vực, tại sao Vũ Văn gia lại không thể tìm được cho trẫm một tướng quân trẻ tuổi để san sẻ lo âu cho trẫm, nếu được thế đâu cần phiền tới lão tướng như ngươi ra tay.
Vũ Văn Thuật quỳ rạp xuống đất khóc lóc nói:
- Thần cho chúng nó ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ, hình thành nên cái tính kiêu ngạo, thần giờ hối hận cũng đã muộn!
- Đứng lên đi!
Dương Quảng cười:
- Có điều Sĩ Cập cũng không tồi, mặc dù theo bên văn nhưng tiền đồ cũng rộng mở, trẫm sẽ từ từ nâng đỡ nó. Hiện tại trẫm có một chuyện quan trọng muốn giao cho ngươi, làm tốt chuyện này, trẫm sẽ khôi phục lại chức đại tướng cho ngươi.
Vũ Văn Thuật xúc động tới mức dập đầu sát đất:
- Thần nguyện vì bệ hạ mà đầu rơi máu chảy, tới chết mới thôi!
- Tốt, trẫm lệnh cho ngươi làm Tổng quản hành quân đi Tây Bình, dẫn ba mươi nghìn quân tới quận Tây Bình, tiến công Thổ Dục Hồn, nhưng không được thâm nhập quá sâu vào bên trong.
- Thần tuân chỉ!
Lúc này, An Đức Vương Dương Hùng cũng được triệu tới, gã kính cẩn thi lễ:
- Thần Dương Hùng tham kiến bệ hạ!
Dương Hùng là tộc huynh của Dương Quảng, cũng là nguyên lão khai quốc của Đại Tùy, đương nhiệm Kinh Triệu Doãn. Gã cũng là một đại tướng dũng mãnh, tuy đã sáu mươi tư tuổi nhưng bảo đao vẫn còn rất linh hoạt.
Dương Quảng cũng lập tức nói:
- Tộc Thổ Dục Hồn giả hàng, trẫm phải tương kế tựu kế, một đòn đánh tan quân chủ lực của y. Trẫm đã thừa lệnh cho Vũ Văn tướng quân là Tổng quản tuyến đường Tây Bình, hiện trẫm lệnh cho ngươi là Tổng quản tuyến đường Kiêu Hà, dẫn hai mươi nghìn quân tấn công từ phía sườn Thổ Dục Hồn, có thể đánh tan nhưng không thể thâm nhập sâu.
- Thần Dương Hùng tuân chỉ!
…
Dương Hùng và Vũ Văn Thuật đi ra khỏi điện Tuyên Chính, Dương Hùng chắp tay cười nói:
- Chúc mừng Hứa công lại được trọng dụng.
Vũ Văn Thuật tước phong Hứa quốc công, Hứa công là tôn xưng của gã, gã hơi thở dài:
- Thà rằng con ta có thể được trọng dụng lại, chứ chúng ta đã già rồi, bây giờ là thiên hạ của những người trẻ rồi!
Vũ Văn Thuật nghĩ đến Dương Nguyên Khánh lại được phong làm Tổng quản hành quân tuyến Ngọc Môn, đã có thể một mình đảm đương một phía, còn con trai của gã vẫn đang làm việc ở trong kho thóc, trong lòng thấy vô cùng tiếc nuối.
Con trai của Dương Hùng là Dương Công Nhân hiện đang đảm nhận chức Lại Bộ Thị Lang, quyền thế cực lớn, hơn nữa mấy người con trai khác của gã cũng không đến nỗi nào, đến con trai út của gã năm nay mười chín tuổi là Dương Sư Đạo cũng văn võ song toàn, được thánh thượng yêu quý, hiện đang làm Trực các trưởng trong cung.
Dương Hùng biết Vũ Văn Thuật đang buồn vì hai đứa con trai, liền an ủi gã:
- Hứa công không nên buồn rầu như thế, người làm đại sự cũng gặp phải không ít thất bại. Hiện nay tuy rằng Dương Nguyên Khánh đang đắc ý, nhưng chưa chắc đã đắc ý tới cùng, ông nội hắn chẳng phải là ví dụ rõ ràng nhất sao?
Dương Hùng khi ở Lạc Dương là trợ thủ của Dương Tố, quan hệ giữa gã và Dương Tố không tốt, vì thế Dương Nguyên Khánh tuy là người rất khá, nhưng gã không bao giờ chịu công nhận. Hơn nữa sự ưu tú của Dương Nguyên Khánh lại khiến đứa con trai đồng lứa với hắn của gã là Dương Sư Đạo bị lu mờ, trong lòng gã có biết bao nhiêu là sự đố kỵ, trong lời nói có chút gì đó châm ngòi.
Vũ Văn Thuật cũng đã có đủ giáo huấn, trong lòng gã tuy rất hận Dương Nguyên Khánh, nhưng gã tuyệt đối không bao giờ thể hiện ra mặt, chỉ cười nhẹ:
- Vương gia, chúng ta bàn bạc một chút về cách dùng binh đối với tộc Thổ Dục Hồn đi! Không lại thua cả kẻ vãn bối đấy.
- Các kiếm giới chấm com.
Vãn bối mà gã nói tới, chính là chỉ Dương Nguyên Khánh. Dương Hùng cười ha hả:
- Được! Đến phủ của ta đi, ta sẽ mời thêm Vu Trọng tới tham mưu, chúng ta sẽ dễ bàn bạc hơn.
…
Dương Quảng vẫn rất kiêng kị đối với quý tộc Quan Lũng, luôn dốc hết sức mình để chèn ép, nhưng do nhu cầu cân bằng quyền lực, trong nội các cũng phải tăng thêm một người trong quý tộc Quan Lũng, đầu tiên là Độc Cô La, sau đó tới Trương Cẩn, hiện tại lại tới lượt Nguyên Thọ.
Thái Phủ Khanh Nguyên Thọ một tháng trước được cử làm Nội Sử Lệnh, nhập các làm chức tướng, khiến Nguyên gia bắt đầu bước lên đường vào kinh. Còn một nhân vật quan trọng khác của Nguyên gia là Nguyên Hoằng Tự vẫn đang nhậm chức tổng quản U Châu, quyền cao chức trọng, khiến vị trí Nguyên gia trong triều ngày càng có sức ảnh hưởng.
Đương nhiên, chuyện này có liên quan với việc Tề Vương tư thông với con dâu của Nguyên gia, sự áy náy của Dương Quảng đối với Nguyên gia. Nguyên gia trong lòng ôm hận với con dâu là Vi thị, thù hằn ghê gớm, không ngờ lại chính vì chuyện không đứng đắn của cô ta, lại khiến thời thế Nguyên gia đổi thay. Điều này khiến Nguyên gia không kịp chuẩn bị ứng phó.
Khi trời nhá nhem, Nguyên Thọ đã rời triều, đang ngồi trong thư phòng đọc sách. Lúc này phía bên ngoài truyền tới giọng nói của con trai thứ ba là Nguyên Mẫn:
- Phụ thân, Lý Thiếu Giám tới chơi!
Lý Thiếu Giám chính là Thiếu giám Điện nội Lý Uyên, gã đã tới thăm hỏi nhiều lần, nhưng đều bị Nguyên Thọ khéo léo từ chối. Nguyên Thọ vẫn canh cánh trong lòng với Lý Uyên vì chuyện cháu trai của mình là Nguyên Thượng bị giết. Khi Nguyên Trụ bị tuyên xử tử, lời trăn trối cuối cùng chính là nhờ gã chăm sóc đứa con trai của mình, nhưng gã đã không làm hết trách nhiệm, dẫn đến việc Nguyên Thượng Ứng bị Dương Nguyên Khánh giết chết, mấy tháng nay điều này đã khiến gã vô cùng áy náy, cũng khiến gã hận Dương Nguyên Khánh tới tận xương tủy.
Gã cho rằng Lý Uyên chính là đồng bọn của Dương Nguyên Khánh, mấy tháng nay, cho dù Lý Uyên viết thư giải thích, hay đến tận nhà hỏi thăm gã đều không thèm để ý. Tình hình lúc đó rất rõ ràng, Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên đều có chung lợi ích, hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng không tồi, vì để đảm bảo thời gian hoàncông trình xây dựng cung Phần Dương, Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên tất phải hợp mưu với nhau để xử lí Nguyên Thượng Ứng.
Bây giờ cháu trai bị giết rồi, Lý Uyên lại tới cửa xin lỗi, muốn làm hòa với Nguyên gia, làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Nguyên Thọ xua tay:
- Nói với gã, ta không gặp!
Nguyên Mẫn nghe giọng điệu phụ thân cứng rắn, không có cách nào khác, chỉ còn cách quay người đi về phía cổng phủ. Nguyên Mẫn là thị vệ trong cung, có quan hệ rất tốt với con rể Sài Thiệu của Lý Uyên, gã chấp nhận sự nhờ vả của Sài Thiệu, cho Lý Uyên tìm một cơ hội để hòa giải với phụ thân. Hai ngày nay tâm trạng của ông cũng không tồi, liền âm thầm nói với Sài Thiệu, để Lý Uyên tới thăm hỏi, không ngờ thái độ của phụ thân vẫn cứng rắn, khiến y cũng không còn cách nào khác.
Nguyên Mẫn vội vàng đi đến trước cổng phủ, nhìn thấy hai cha con Lý Uyên đang nghển cổ nhìn, ánh mắt đầy mong đợi, chỉ biết thở dài một tiếng, chắp tay nói:
- Thế thúc, thật có lỗi, cha ta vẫn không chịu gặp, đợi thêm một khoảng thời gian nữa vậy! Đợi chuyện đó nhạt dần đi, sẽ có cơ hội mà.
Sắc mặt Lý Uyên biểu thị vô cùng thất vọng, hôm nay ông ta tới đem theo hi vọng, không ngờ lại vẫn bị cho đứng ngoài. Nguyên gia là thủ lĩnh của quý tộc Quan Lũng, Nguyên Thọ lại nhập các làm ướng, nếu mối bất hòa này của gã với Nguyên gia không được giải quyết, sau này Lý gia rất khó có chỗ đứng trong quý tộc Quan Lũng. Lý Uyên thờ dài nói:
- Thôi được, đa tạ Nguyên công tử.
Lúc này Nguyên Mẫn bỗng nhiên nhớ tới một người, vội vàng nói:
- Gia phụ rất coi trọng tộc thúc Hoằng Tự, nghe nói ông ta đang báo cáo công việc ở kinh thành, hay là thế thúc đi tìm ông ta trước đi.
Lý Uyên nhướn mày. Gã và Nguyên Hoằng Tự không có mối quan hệ qua lại nào, sao có thể đi tìm y được, lúc này, đứa con trưởng đứng đằng sau chạm nhẹ vào tay phụ thân, Lý Uyên tỉnh ngộ, liền cười nói:
- Vậy ta không quấy rầy nữa, xin cáo từ!
Lên xe ngựa, Lý Uyên có chút trách móc hỏi Kiến Thành:
- Bảo ta làm cách nào đi tìm Nguyên Hoằng Tự đây? Ta và gã chẳng có chút giao tình gì.
Lý Kiến Thành khẽ cười đáp:
- Tuy phụ thân và gã không có giao tình gì với nhau, nhưng cậu thì lại có.
Một câu nhắc nhở Lý Uyên, huynh trưởng Đậu Kháng của vợ gã năm đó đảm nhiệm tổng quản U Châu, Hoằng Tự chính là Trưởng sử dưới trướng ông ta, quan hệ của hai người rất thân thiết.
Lý Uyên vỗ trán cười nói:
- Sao ta lại quên được điều này nhỉ.
Gã lập tức bảo phu xe:
- Tới Đậu phủ!
Đã gần tới giữa tháng tám, nhưng Tây Đột Quyết lại chẳng hề có động tĩnh gì. Ý chỉ của Dương Quảng cũng đã đưa trở lại thành Y Ngô, trong ý chỉ của Dương Quảng đã đồng ý với đề nghị của Dương Nguyên Khánh, giữ lại nước Y Ngô, cho phép quốc vương Mặc Xuyết là tượng trưng của nước Ô Tôn, giữ lại danh hiệu quốc vương của nước này.
Cùng lúc đó, triều Tùy chính thức thiết lập quận ở Y Ngô, bổ nhiệm Vương Uy làm Thái Thú đầu tiên, Lý Diên Nhiên làm Quận Thừa, Tiết Vạn Thuận là Quận Tư Mã, ba người bọn họ phụ trách kinh lược Y Ngô. Dương Quảng liền hạ lệnh xây dựng thành mới ở Y Ngô, làm trung tâm thống trị của nhà Tùy ở Y Ngô, hai nghìn hộ dân của hai quận Trương Dịch và Đôn Hoàng sẽ đến khu thành mới định cư.
Việc xây dựng thành mới được tiến hành rộn rã trên một dải cánh đồng bát ngát bên dòng sông Y Ngô, nơi này nằm ở phía đông thành cũ, cách thành cũ khoảng năm mươi dặm, đó là một thành trì vừa vững chắc vừa to lớn, chu vi gần hai mươi dặm, có thể đủ cho hai trăm nghìn dân sống định cư ở trong thành.
Dương Nguyên Khánh hạ lệnh tổng động viên cả nước Y Ngô, hơn một trăm nghìn người Ô Tôn được động viên đi xây dựng thành. Tham gia xây dựng thành, bọn họ được miễn thuế trong mười năm, hơn nữa mỗi hộ gia đình còn có thể có được một suất đất trong thành mới để xây dựng nhà cửa.
Trên cánh đồng bát ngát, từng đội người Ô Tôn đang bận rộn khiêng đất chuyển đá. Đá nguyên liệu được vận chuyển từ núi Xích Sơn cách đó hơn ba mươi dặm, đá mang màu đỏ, như vậy, tòa thành mới được xây lên cũng là một thành trì màu đỏ, Dương Nguyên Khánh đã lựa chọn được một tên mới cho thành, đó là Xích Thành. Màu đỏ là dấu hiệu của nhà Tùy, Xích Thành cũng chính là một tòa thành của nhà Tùy.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang cưỡi ngựa đứng trên đồi núi, chăm chú nhìn vào hàng trăm người Ô Tôn đang xây dựng thành. Nhiệm vụ của hắn ở Y Ngô đã hoàn thành, có thể quay trở lại kinh thành bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn đang quan sát động tĩnh của Tây Đột Quyết.
Y Ngô là trong phạm vi thế lực của Tây Đột Quyết, quân Tùy chiếm lĩnh Y Ngô, xâm nhập vào phạm vi thế lực của bọn chúng, Tây Đột Quyết không thể từ bỏ dễ thế được, trực giác nói với Dương Nguyên Khánh, Tây Đột Quyết nhất định sẽ tới. Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Tây Đột Quyết, bọn chúng nhất định sẽ phát động tấn công vào trước khi mùa đông tới, rất có khả năng vào trước tháng chín.
Hôm nay là ngày hai mươi tháng tám, còn ba ngày nữa là tới tết Trung Thu, dựa theo truyền thống xuất binh vào đêm trăng tròn của Tây Đột Quyết với vật tổ là con sói, bọn chúng hẳn sẽ tới.
- Tướng quân!
Xa xa có một gã thám báo chạy gấp tới, chạy đến trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:
- Tô tướng quân ở Bồ Loại Hải bị bọn Xử Nguyệt đánh lén, có huynh đệ bị thương, cầu xin tướng quân chi viện!
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, Tô Nguyệt vì có đoàn lái buôn bị đánh lén nên mới đi kiểm tra tình hình, bây giờ đến gã cũng bị đánh lén sao?
Bọn Xử Nguyệt lại dám tập kích quân Tùy, đúng là một dấu hiệu không tốt tí nào, hắn lập tức nói:
- Lệnh cho Lý Quận Thừa và Tiết Tư Mã tới gặp ta!
Một lát sau, Lý Diên Niên và Tiết Vạn Thuật cưỡi ngựa phi vội tới, hai người bọn họ phụ trách xây thành mới, cho dù hiện nay Dương Nguyên Khánh và quận Y Ngô không có mối liên hệ trực tiếp nào, nhưng trách nhiệm Tổng quản hành quân đường Ngọc Môn vẫn còn đó, hắn đương nhiên là quan chỉ huy quân đội cao nhất.
Lý Diên Niên chắp tay nói:
- Dương tướng quân có chuyện gì cần giao phó ạ?
- Ta vừa mới nhận được tin tức, thám báo của Tô Liệt bị quân Xử Nguyệt tập kích, ta muốn lập tức tới chi viện. Các ngươi lập tức tổ chức người Ô Tôn quay trở lại thành Y Ngô, tạm dừng việc xây dựng thành.
Lý Diên Niên và Tiết Vạn Thuận nhìn nhau, hai đôi mắt lộ rõ vẻ cảnh giác, quân Xử Nguyệt chủ động khiêu khích quân Tùy, đây rõ ràng là một dấu hiệu không tốt. Hai người lập tức nói:
- Chúng tôi sẽ tổ chức cho dân phu trở về.
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, chiến đao vung lên, thét lên ra lệnh:
- Đoàn thứ nhất theo ta tới Bồ Loại Hải!
Binh sĩ hộ vệ xây dựng thành có ba nghìn kỵ binh, lập tức có một nghìn kỵ binh cùng với Dương Nguyên Khánh đi về phía Tây Bắc.
Bồ Loại Hải cũng chính là hồ Barkol ngày nay, nằm ở phía bắc núi La Mạn Sơn, cách thành Y Ngô mới khoảng hai trăm dặm. Đó là một vùng cỏ thảo nguyên xanh tốt, rừng cây rậm rạp, lại có đủ nguồn nước dồi dào, là vùng đất màu mỡ nhất của quận Y Ngô. Nhưng nó lại nằm đúng vùng biên giới giữa nước Y Ngô và Tây Đột Quyết, phía trung tâm chính là dải đất màu mỡ tươi đẹp mà người Xử Nguyệt của Tây Đột Quyết sở hữu.