Thiên Hạ Kiêu Hùng

Nguyên Thọ giận dữ cười lại:

- Nguyên Khánh, giữa trưa lúc nãy ngươi đánh gãy chân con ta. Tối chạy đến muốn hòa giải. Ngươi xem Nguyên gia là người gì, có thể mặc cho ngươi tùy tiện vuốt mặt sao?

Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười:

- Chuyện lúc trưa là lệnh lang động thủ giết người trước. Ta chỉ là tự vệ. Hơn nữa lệnh lang cũng thừa nhận là Nguyên gia bịa đặt lời tiên tri ta, ý đồ đưa ta vào chỗ chết. Dương Nguyên Khánh ta đã đại nhân đại lượng không tính toán âm mưu ám hại của Nguyên gia đối với ta...

- Chờ một chút!

Trương Cẩn chặn lời Dương Nguyên Khánh, gã đi lên trước lạnh lùng nói:

- Dương tướng quân, những lời tiên tri đó không phải Nguyên gia bịa đặt. Đó là ngươi dùng kế lừa gạt ép buộc Nguyên Mẫn thừa nhận. Quốc có quốc pháp, nếu ngươi đều tra ra được là Nguyên gia làm. Vậy viết tấu chương hồi báo Thánh Thượng, trước mặt Thánh Thượng cáo trạng Nguyên gia. Ngươi lại dẫn theo tên ăn mày tự tiện tìm Nguyên Mẫn. Đây không phải là dụ kế là gì? Làm tăng thêm thù hận giữa ngươi và Nguyên gia.

Trương Cẩn quay đầu lại nói với mọi người:

- Các vị chắc đều hiểu, dụng ý của Dương Nguyên Khánh chính là muốn để mọi người cho rằng Nguyên gia và hắn là thù riêng, châm ngòi sự đoàn kết giữa quý tộc Quan Lũng chúng ta.

- Trương thượng thư, ông nhầm rồi, thật sự ông nhầm rồi!

Dương Nguyên Khánh vẫn dùng một loại giọng điệu cực kỳ lãnh đạm, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trương Cẩn, lắc đầu. Hắn cũng chắp tay nói với mọi người:

- Các vị đại thần, Dương Nguyên Khánh ta là quân nhân, coi trọng ân oán phân minh, không thích kiểu đấu tranh lén lút mưu tính hại nhau của quan văn. Ta hôm nay đến Nguyên gia, chính là muốn triệt đối chấm dứt ân oán này.

Hắn chắp tay về hướng Nguyên Thọ nói:

- Nguyên nội sử, người ta nói oan gia nên giải không nên kết. Các chư vị quan lớn làm chứng, ta chính thức xin lỗi ngài. Từ nay về sau, ân oán của chúng ta xóa bỏ, thế nào?

Nguyên Thọ môi mỏng hung tợn nói ra hai chữ:

- Nằm mơ!

Dương Nguyên Khánh hơi biến sắc, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Nguyên Thọ chậm rãi nói:

- Nguyên nội sử, thật không có chút cơ hội hòa giải sao?

- Dương Nguyên Khánh, ngươi quá ngây thơ rồi. Huyết hải thâm thù của chúng ta là một câu xin lỗi của ngươi thì có thể chấm dứt sao? Ngươi đi đi! Bây giờ ta sẽ không giết ngươi, hi vọng ngươi đừng xuất hiện trước cửa nhà Nguyên gia ta.

Nguyên Thọ âm thầm nén cơn lửa giận trong lòng, lại lần thứ ba nhắn nhủ mình không được tức giận, không được trúng kế của Dương Nguyên Khánh. Nếu hòa giải với hắn, bất luận là thật hay giả, Nguyên gia gã sẽ không ngẩng đầu lên trước mặt thiên hạ. Đây cũng là nguyên nhân gã không nhận lời làm bộ hòa giải của Trương Cẩn.

Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ thất vọng, thở dài. Dường như Nguyên gia mất đi một cơ hội ngàn năm.

- Nguyên nội sử, ta sẽ không đi, lúc nãy ta nói rồi. Hôm nay ta nhất định phải chấm dứt mối thù này.

Trong mắt Nguyên Thọ bắn ra lửa giận cuồn cuộn:

- Ngươi muốn gì, nói đi!

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh bỗng dưng trở nên âm độc, tràn đầy sát khí lạnh đến thấu xương. Dường như sau lưng hắn đang ẩn chứa một âm kinh thiên. Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua mặt mọi người, nhìn chăm chú bọn họ. Làn sát khí vô tình lạnh lẽo trong mắt mình thâm sâu rơi vào trong tâm bọn họ. Khiến trong lòng mỗi người đều sinh ra một sự sợ hãi nghi ngờ.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Nguyên Thọ, vẻ âm độc trong ánh mắt mất đi,mà trở nên sắc nhọn bình thường, hắn gằn từng chữ:

- Tốt lắm! Ta kính Nguyên gia là hoàng tộc Tiên Ti, chúng ta lấy phương thức của người Tiên Ti giải quyết thù hận này.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn. Dương Tam Lang tiến lên mở hộp gỗ trên bậc thang. Bên trong chỉ có một tờ giấy. Dương Nguyên Khánh chỉ vào tờ giấy, lạnh lùng nói với mọi người:

- Đây là quyết thư khiêu chiến của ta, ta chính thức hẹn Nguyên gia và ta tiến hành quyết đấu sinh tử, xin các vị đại thần làm người làm chứng cho chúng ta.

Dương Nguyên Khánh cố ý nói hai chữ “quyết đấu” rất nặng. Khách mời ở phía sau của Nguyên Thọ không ít đều là quan liêu lão thành vô cùng khôn khéo. Sắc mặt của rất nhiều người đều trở nên trắng bệch. Mặc dù trong lời nói của Dương Nguyên Khánh không có chút liên quan. Nhưng trong lời nói của hắn lại có một sự liên lụy vô hình. Rất nhiều người đều không tự chủ được nghĩ tới vụ án Hà Nhược Bật bốn năm trước. Lúc ấy Hà Nhược Bật không phải là hẹn Dương Nguyên Khánh tiến hành quyết đấu sinh tử sao?

Thánh Thượng lợi dụng mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và Hạ Nhược Bật. Cuối cùng Độc Cô gia và Nguyên gia bị thương nặng, kéo ra bức màn đả kích gia tộc Quan Lũng.

Mọi người nghĩ tới lời tiên tri của Thánh Thượng, nghĩ tới lúc trước Nguyên Mẫn bị đánh gãy chân. Thánh Thượng không tỏ chút thái độ. Không ít người trong lòng đều dâng lên một ớn lạnh, chẳng lẽ lần này cũng sẽ có một cái bẫy sao?

Đây chính là một loại chiến thuật tâm lý cực kỳ cao minh. Dương Nguyên Khánh thề thốt không nhắc tới hoàng đế Dương Quảng đóng nhân vật chính trong quyết đấu giữa hắn và Nguyên gia. Hắn tuyệt đối cũng sẽ không trắng trợn ức hiếp mọi người, như vậy hắn sẽ rơi vào kiêng kị của Dương Quảng.

Hắn là dùng một loại ám chỉ tâm lý cao minh, đề xuất quyết đấu với Nguyên gia, làm tất cả mọi người đều liên tưởng đến vụ án của Hạ Nhược Bật.

Dương Nguyên Khánh thấy sắc mặt của mọi người đã thay đổi, liền biết mình đã đạt mục đích. Cánh cửa sắt của quý tộc Quan Lũng đã bị hắn đập vỡ.

Hắn hơi chắp tay:

- Nếu Dương nội sử nhất thời khó quyết định, ta có thể đợi. Các vị đại thần, Nguyên Khánh quấy rầy mọi người! Cáo biệt!

Dương Nguyên Khánh quay người liền đi, đi được mấy bước, hắn quay đầu lại nói với Lý Kiến Thành:

- Kiến Thành huynh, xin chuyển lời gia phụ, nói ta Dương Nguyên Khánh đa tạ!

Lý Kiến Thành biến sắc, giọng kinh hãi hỏi:

- Ngươi tạ ơn phụ thân ta cái gì?

Dương Nguyên Khánh cười bí hiểm:

- Trong lòng các ngươi hiểu!

Hắn quay người lại nghênh ngang mà đi.

Tên độc tâm lý của Dương Nguyên Khánh bắn vào trong lòng mỗi người. Không khí trong đại đường đã trở nên có chút tinh tế. Mọi người vẫn đang nhỏ giọng nói cười, cố gắng hết sức lảng tránh cái không thoải mái lúc nãy mà Dương Nguyên Khánh mang lại.

Nhưng có những thứ lại không tránh được. Bọn họ không còn đàm luận đến đoàn kết và tiền đồ của quý tộc Quan Lũng, đều đang bàn về phong hoa tuyết nguyệt. Đây là bản năng tự bảo hộ mình của con người. Lúc này bọn họ phát hiện nhiều lời sẽ gặp họa. Lời nói của mọi người đều trở nên cẩn trọng.

Mấy đôi mắt đều ngước nhìn Dương Sư Đạo đang ngồi phía dưới. Dương Sư Đạo sắc mặt bình tĩnh uống rượu, dường như tất cả chuyện xảy ra đều không liên quan đến y.

Trong phòng, sắc mặt của Nguyên Thọ cực kỳ lo âu. Tên độc tâm lý của Dương Nguyên Khánh không chỉ bắn trúng người khác, còn bắt trúng gã. Gã cảm thấy mình chính là Hạ Nhược Bật năm đó.

- Phổ đài huynh, huynh cảm thấy cái này có thể không?

Trương Cẩn cũng thở dài:

- Lòng quân khó dò, ta cũng không biết.

Trương Cẩn đương nhiên biết Dương Nguyên Khánh là nói hù dọa bọn họ. Nếu Dương Nguyên Khánh thực sự có âm mưu, thì hắn sẽ không nhắc nhở mọi người. Nhưng vấn đề là quả thật có khả năng này. Dương Quảng đang đợi có lại cơ hội đả kích quý tộc Quan Lũng. Chẳng qua là không có nói cho Dương Nguyên Khánh mà thôi.

Trực giác nói cho Trương Cẩn, nếu thật Dương Quảng xuống tay với quý tộc Quan Lũng, hoặc là Nguyên Thọ, hoặc là chính mình. Trong âm mưu hai người bọn họ phải có một người.

- Kế hoạch của chúng ta chính là như vậy... kết thúc chưa?

Mặc dù khó có thể bắt đầu. Nguyên Thọ còn hỏi ra vấn đề không thể lảng tránh.

Trương Cẩn sau một lúc trầm mặc, gật đầu, trả lời khẳng định cho Nguyên Thọ.

- Ta không cam tâm! Nguyên Thọ hung hăng nện một quyền lên mặt bàn.

- Đây không phải là vấn đề ngài cam tâm hai không cam tâm.

Trương Cẩn thoáng nhìn qua bên ngoài đại đường, thản nhiên nói:

- Dương Nguyên Khánh nhất tiễn xuyên tâm, lòng người tan rã, đã tụ lại không nổi, chí ít tối nay không thể bàn việc này.

Trương Cẩn sâu sắc nhìn Nguyên Thọ, do dự rất lâu, vẫn không nhịn nổi nói:

- Nguyên huynh, ta có một câu, không biết có nên nói không.

- Giao tình của chúng ta mấy chục năm, có chuyện gì không thể nói?

Trương Cẩn cười khổ một tiếng:

- Nguyên huynh, chúng ta đối phó sĩ tộc Sơn Đông, kỳ thực không nên xuống tay từ Dương Nguyên Khánh. Hắn có quan hệ rất sâu sắc với Thánh Thượng, lại có hậu đài công chúa Nhạc Bình, nếu đấu không lại, ngược lại phải bị hại.

Nguyên Thọ cúi đầu không nói, Trương Cẩn nhanh chóng liếc mắt nhìn gã, trong lòng thầm nghĩ: “Hay là ông ta thật sự là hiệp đại nghĩa báo thư thù bất thành?”

- Nguyên huynh, nhất định phải đối phó Dương Nguyên Khánh sao?

- Ây!

Nguyên Thọ thở dài một tiếng, trong lời nói mang đau thương vô tận:

- Nguyên gia ta và Dương Nguyên Khánh thù hận quả thật rất khó giải, nhưng ta sẽ không để mọi người thay ta báo tư thù. Ta sẽ tiếp tục đối phó Dương Nguyên Khánh, nhưng không quan hệ với sĩ tộc Quan Lũng khác. Phổ đài huynh, huynh có kiến nghị gì thì cứ nói thẳng ra!

Trương Cẩn gật đầu:

- Nếu đã như vậy, ta nói thẳng. Sĩ tộc Sơn Đông tuyệt đối là kẻ địch lớn của quý tộc Quan Lũng, nhưng không thể ngày một ngày hai thì có thể giải quyết được. Chúng ta có thể hoãn lại, đợi sóng gió lời tiên tri lần này qua đi, chúng ta lại bắt đầu. Lần sau, ta định đối phó Thôi Bá Túc, từ chỗ y bắt tay đối phó sĩ tộc Sơn Đông.

- Được, ta hoàn toàn đồng ý!

Trương Cẩn nhắc tới sóng gió lời tiên tri, làm Nguyên Thọ bỗng dưng nghĩ tới một chuyện. Gã nhanh chóng nhìn qua đại đường, thấp giọng nói:

- Phổ đài huynh, ta đang nhớ tới câu nói cuối cùng của Dương Nguyên Khánh. Hắn rất cảm tạ Lý gia, hay là lời tiên tri do Lý Uyên gây nên?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui