Thiên Hạ Kiêu Hùng

Trung tuần tháng tư, đúng là lúc sắc xuân chứa chan nhất, một chiếc xe bò chậm rãi đi vào phường Sùng Nghiệp. Trong xe bò, sắc mặt Dương Tích Thiện có chút khẩn trương, ông ta đi tìm Dương Nguyên Khánh, mặc dù ông ta không muốn đi gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng vì tiền đồ của con trai, ông ta vẫn không thể không bất chấp mà đi tìm Dương Nguyên Khánh.

Bởi vì con trai ông ta Dương Nguy, đầu năm dẫn đầu mấy thứ tôn đi gây rối, mấy tháng qua Dương Tích Thiện chịu đựng áp lực thật lớn. Nhóm con trai trưởng Dương gia đều đem hết oán giận đổ lên đầu của ông ta, chẳng ai hoà nhã với ông ta. Đại tẩu Trịnh phu nhân lại hận ông ta đến tận xương, hai tháng nay đã liên tục khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ông ta.

Tuy rằng hiện tại ông ta cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng loại cảm giác trở thành thù địch của gia tộc như thế này lại rất khó chịu. Con trai Dương Nguy đang ngồi ở bên cạnh ông ta, thân hình vừa cao vừa béo chiếm mất hơn phân nửa chỗ ngồi.

Dương Nguy theo Dương Nguyên Khánh cùng trở về, anh ta vẫn như cũ là Ưng Dương lang tướng của phủ Phong Châu, chỉ vì sự việc của Dương gia, Dương Nguyên Khánh khá nể trọng anh ta. Anh ta cũng vừa trở về vài ngày, vẫn đang ở nhà của cha vợ là Khang Ba Tư, hôm nay dành riêng để đi Dương phủ đón phụ thân.

- Phụ thân, không cần khẩn trương, cậu ta sẽ không nhớ thù hận trước đây đâu!

Dương Nguy cảm giác được phụ thân có chút khẩn trương, liền cười khuyên phụ thân.

- Khẩn trương cái đầu con ấy!

Dương Tích Thiện giơ tay gõ lên đầu Dương Nguy, oán hận mắng:

- Con đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, con vỗ mông chạy, cuối cùng lại để cho cha tới thu dọn cục diện rối rắm. Bây giờ cha bị tra tấn đến sứt đầu mẻ trán đây.

- Phụ thân, con trở về cũng là vì xử lý chuyện này, kỳ thật cha không cần phải xen vào.

- Nếu anh không phải con tôi, tôi cũng chẳng cần phải xen vào!

Dương Tích Thiện lại gõ một cái nữa, từ nhỏ ông ta đã có thói quen gõ đầu con trai, hiện tại cũng không thay đổi được.

Dương Nguy che đầu, không có cách nào khác đành cười khổ một tiếng.

.....

Dương Nguyên Khánh trở về đã ba ngày, Dương Quảng cũng cho phép hắn nghỉ mười ngày. Ở nhà nghỉ ngơi mười ngày, sau đó sẽ chính thức nhậm chức, đến Hà Bắc giám sát Tề Lỗ.

Gặp con trai mới ra đời, chăm sóc vợ, đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu. Mấy ngày nay Dương Nguyên Khánh vẫn luôn bận rộn như vậy.

Trong thư phòng, một gã đệ tử Thôi gia từ quận Thanh Hà trốn vào kinh đang thuật lại tình thế loạn dân tạo phản cho Dương Nguyên Khánh. Người từ Thôi gia này tên là Thôi Kỷ, là cháu họ của Thôi Bá Túc.

- Hai ngày trước khi ta trở về, Đô úy quận Thanh Hà Ngụy Thiếu Sinh dẫn ba nghìn quận binh đi bao vây tiêu trừ phản tặc, lại trúng phải mai phục của quân giặc, bị giết cho thất bại nặng nề. Ngụy Thiếu Sinh cũng chết trận, hiện tại quận Thanh Hà đã chìm trong cơn loạn, cổng thành các thị trấn mỗi ngày chỉ mở một canh giờ, trong thành đầy các hộ nhà giàu trốn từ thôn xã tới. Mọi người ở Thôi gia bọn ta cũng đều trốn đến huyện, không dám ở lại xã nữa.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi:

- Hiện tại Cao Kê Bạc có mấy nhánh phản tặc, thế lực như thế nào?

- Vốn dĩ chỉ có hai nhánh phản tặc Cao Sĩ Đạt và Trương Kim Xưng, nhưng gần đây có một nhánh phản tặc mới quật khởi. Hơi chút chói mắt, bọn họ chính là đội quân đã giết và đánh bại quận binh, thủ lĩnh tên là Đậu Kiến Đức.

- Ồ?

Dương Nguyên Khánh hứng thú nói:

- Nói cho ta nghe một chút về tình hình của người này đi.

- Người này là người Chương Nam, tháng trước mới phất cờ tạo phản. Ban đầu nhập vào chỗ của Cao Sĩ Đạt, đảm nhiệm ti binh của y. Đậu Kiến Đức có một người bạn tên là Tôn An Tổ, là bộ hạ của Trương Kim Xưng, có phát sinh đánh nhau đến sống chết với Trương Kim Xưng. Tôn An Tổ bị giết, toàn bộ thủ hạ của y tìm đến Đậu Kiến Đức làm nơi nương tựa. Bởi vậy lực lượng của Đậu Kiến Đức lớn mạnh, liền rời khỏi Cao Sĩ Đạt trở nên độc lập. Thế lực của người này tăng trưởng vô cùng nhanh chóng, nghe nói khi đánh bại quận binh đã có năm sáu ngàn người, hiện tại chắc hẳn là hơn mười ngàn người.

- Người này có thanh danh như thế nào? Ta đang nói Đậu Kiến Đức.

Thôi Kỷ ngẫm nghĩ một chút nói:

- Cụ thể thì ta không rõ lắm, dù sao gã mới quật khởi không lâu. Tuy nhiên ở quận Thanh Hà có một cách nói, gọi là Cao Sĩ Đạt bắt, Trương Kim Xưng giết, Đậu Kiến Đức không bắt mà cũng không giết, phỏng chừng người này lung lạc lòng người rất khá.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lúc này gia đinh ở cửa bẩm báo,

- Lão gia, Dương Nguy tướng quân dẫn theo phụ thân đến đây.

Thôi Kỷ thấy Dương Nguyên Khánh có việc, liền đứng dậy cáo từ,

- Hôm nay đã quấy rầy Dương Ngự Sử, học sinh cáo từ trước!

Dương Nguyên Khánh cũng đứng lên, chắp tay đáp lễ cười nói:

- Đa tạ Thôi hiền đệ, nếu Thôi gia lại có tin tức mới nhất, xin nói cho ta biết đúng lúc.

Thôi Kỷ chỉ là một gã học sinh, Dương Nguyên Khánh gọi gã một tiếng hiền đệ, làm trong lòng gã thấy ấm áp dễ chịu. Tuy rằng không ít quan lớn chiêu hiền đãi sĩ, nhưng ngồi đối diện uống trà trò chuyện với nhau giống Dương Nguyên Khánh như vậy lại vô cùng ít. Trong lòng Thôi Kỷ có chút cảm giác được sủng ái mà lo sợ, đồng thời cũng có vài phần cảm động.

- Nếu có chút tin tức mới, nhất định sẽ chuyển cáo sứ quân!

Thôi Kỷ lại thi lễ thật sâu, cáo từ rời đi.

Một lát sau, Dương Nguy dẫn phụ thân Dương Tích Thiện vào thư phòng, Dương Nguyên Khánh cười thi lễ nói:

- Vài năm không thấy tứ thúc, sức khỏe của thúc thế nào?

Dương Tích Thiện là con trai thứ tư của Dương Tố, từng làm thị vệ cung đình vài năm ở trong cung, sau lại lại nhập ngũ làm đoàn chủ hai năm, sau đó liền nhàn rỗi ở nhà. Nhoáng một cái đã hai mươi năm trôi qua, hiện tại ông ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi, coi như là người chú mà Dương Nguyên Khánh giao tiếp nhiều nhất từ nhỏ.

Sau Dương Nguyên Khánh phản bội ra khỏi Dương gia thì Dương Tích Thiện cũng không còn gặp hắn nữa. Lúc này vị quan lớn trẻ tuổi khí chất trầm ổn trước mắt này, lại khiến ông ta nhớ tới tình huống khi mới gặp Nguyên Khánh. Ngày đầu tiên Nguyên Khánh đến Dương phủ đã giáo huấn mình một trận, khi đó hắn mới ba tuổi. Nhưng hắn lại giống hệt một cậu thiếu niên hơn mười tuổi, ánh mắt và giọng điệu để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta, đến nay vẫn khó quên.

Dương Tích Thiện không chỉ từng một lần hối hận, khi đó Nguyên Khánh chịu đủ sự kỳ thị và áp bách từ Dương gia, nếu chính mình có thể sớm biết mà đối xử tử tế với hắn, vậy thì đã được một việc lớn. Mà mình hết lần này đến lần khác có mắt như mù, cũng may hiện tại Nguy Nhi quan hệ với hắn rất tốt, khiến Dương Tích Thiện ít nhiều tìm được một chút an ủi.

- Nguyên Khánh, đã lâu không gặp!

Dương Tích Thiện hơi câu nệ, cười gượng một tiếng.

- Tứ thúc mời ngồi! Tất cả mọi người là người một nhà, thoải mái một chút.

Dương Nguyên Khánh nhiệt tình mời Dương Tích Thiện ngồi xuống, lại nhìn ra hiệu với Dương Nguy, Dương Nguy hiểu ý, cười nói với phụ thân:

- Con đi pha trà, phụ thân muốn uống trà hay là rượu trắng, hay là một ly rượu nho Đại Lợi?

Dương Tích Thiện kéo đứa con, thấp giọng trách cứ anh ta,

- Ngồi xuống! Đừng nhảy loạn như khỉ thế.

Dương Tích Thiện không thích con trai không biết trên dưới, ở trước mặt cấp trên, một chút thái độ của cấp dưới cũng không có, thế này là không được.

Dương Nguyên Khánh cười nói với một nha hoàn bên cạnh:

- Pha ba chén trà!

Nha hoàn đi xuống, Dương Nguyên Khánh và Dương Tích Thiện lại hàn huyên vài câu việc nhà, nha hoàn liền bưng ba chén trà nóng đi lên.

- Tứ thúc, mời uống trà!

Dương Nguyên Khánh nâng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm trà, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn Dương Tích Thiện. Thấy ông ta cúi đầu đầy tâm sự lo lắng, lại nhìn thoáng qua Dương Nguy, Dương Nguy dùng ngón tay cái chỉ vào mình, ý nói là phụ thân vì chuyện anh ta mà phát sầu. Trong lòng Dương Nguyên Khánh liền hiểu rõ, bắt đầu chuyển đề tài vào chính sự.

- Tứ thúc, hiện tại Dương gia vẫn là Trịnh phu nhân nắm quyền sở hữu tài sản sao?

Dương Tích Thiện gật đầu,

- Trước mắt vẫn là bà ta, tuy nhiên nghe nói đại ca đã có ý thay đổi người, chỉ là nhất định phải chờ đại ca trở về, mời họp gia tộc sau đó mới có thể đổi.

- Đổi Trịnh phu nhân là cả nhà nhất trí yêu cầu sao?

Dương Nguyên Khánh lại hỏi.

- Đó là đương nhiên, tất cả mọi người không thể nhịn bà ta được nữa.

Dương Tích Thiện thở dài,

- Thật sự nếu không đổi, Dương gia thật sự sẽ bị chia rẽ. Nhị thúc đã tỏ thái độ rõ ràng, nếu trong năm nay không đổi, bọn họ sẽ yêu cầu ra ở riêng. Còn có Văn Tư, Văn Kỷ, bọn họ cũng có thái độ này.

Kỳ thật Dương Nguyên Khánh không hy vọng đổi Trịnh phu nhân, tồn tại một Trịnh phu nhân cứng rắn, là căn nguyên dẫn đến Dương gia bất hòa nội bộ. Chỉ cần bên trong Dương gia bất hòa, thậm chí chia rẽ, phụ thân Dương Huyền Cảm sẽ không thuận lợi tạo phản, cũng sẽ không có thế để tạo phản.

Việc Dương Nguyên Khánh phải làm chính là tìm chân sau của Dương Huyền Cảm để bám trụ, khiến ông ta e dè, gia tộc bất hòa là một thủ đoạn rất quan trọng.

Ngoại trừ vẫn giữ lại Trịnh phu nhân làm ngòi nổ bất hòa gia tộc, thì chuyện bình đẳng giữa con cả con thứ, cũng là một điểm xung đột tạo thành mâu thuẫn trong gia tộc. Hôm nay Dương Nguyên Khánh mời Dương Tích Thiện đến đây, chính là vì việc này.

- Tứ thúc, có một việc cháu muốn làm rõ thái độ trước, chính là về cha cháu có tâm muốn thừa dịp loạn lạc để khởi sự, cháu tuyệt đối không đồng ý.

Dương Tích Thiện kinh ngạc, ông ta không đoán được Dương Nguyên Khánh sẽ thẳng thắn nói chuyện này một cách không ngờ như vậy. Ông ta không biết nên trả lời như thế nào, liền lẩm bẩm nói:

- Chuyện này ta cũng chỉ là nghe Tam thúc của cháu ngẫu nhiên nói ra, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm.

Dương Nguyên Khánh đã hiểu rõ người thúc phụ này từ lâu, bình thường, nhát gan sợ phiền phức, cho nên hắn quyết định dùng chuyện này làm cửa đột phá, thuyết phục Dương Tích Thiện phối hợp với mình.

- Tứ thúc, cha cháu sở dĩ có ý tưởng này, đơn giản là mấy năm nay Thánh Thượng luôn luôn chèn ép Dương gia, làm trong lòng ông ấy khó chịu. Nhưng Dương gia có nghĩ tới không, vô duyên vô cớ, Thánh Thượng vì sao muốn chèn ép Dương gia?

- Chuyện này có khả năng liên quan đến ông nội cháu, chúng ta đều cho rằng ông nội cháu quyền cao chức trọng quá mức, cho nên trở thành điều kiêng kỵ của Thánh Thượng.

- Nếu mọi người nghĩ như vậy, thì đúng là mười phần sai rồi!

Dương Nguyên Khánh thở dài, hắn thấy Dương Tích Thiện vẻ mặt ngạc nhiên, liền lắc đầu nói:

- Công chúa Nhạc Bình đã từng nói cho cháu biết, ông nội từng có một số ngôn luận và hành động không phù hợp quy tắc, mới bị Thánh Thượng kiêng kỵ. Năm Khai Hoàng thứ hai mươi, ông nội và Thánh Thượng lúc ấy vẫn là Tấn vương đang xuất chinh đi đánh Đột Quyết. Tấn vương từng đồng ý với ông nội, nếu ông ta được làm Thái Tử, tương lai sẽ phong ông nội làm Việt Vương, thừa nhận Hoằng Nông Dương thị là bà con xa của hoàng tộc, ông nội vui vẻ đồng ý. Đây là điều thứ nhất, thứ hai đó là dinh thự của Dương gia xa hoa còn hơn cung cấm, đã vượt qua diện tích đất mà một tòa nhà của bầy tôi nên có, ngay cả hoàng tộc so ra cũng vẫn kém, Dương gia lại mờ mịt không biết, Thánh Thượng làm sao có thể không kiêng kỵ?

Dương Tích Thiện thở dài, cúi đầu, bây giờ ông ta đã hơi hiểu ra, vì sao Dương gia nhiều lần bị chèn ép, quả thật là có nguyên nhân.

- Thánh Thượng cực kỳ đề phòng Dương gia, phụ thân còn muốn mưu đồ phản nghịch, ông ấy có khả năng thành công sao? Một khi thất bại, hậu quả chính là diệt cửu tộc, không chỉ có tính mạng của tứ thúc khó bảo toàn, chính là con cháu của tứ thúc cũng khó lòng thoát chết.

Sắc mặt Dương Tích Thiện hoàn toàn thay đổi. Ông ta thương yêu nhất chính là Dương Nguy đã sinh cháu trai cho ông ta, quả thực là sủng ái đến tột đỉnh, đây là điểm yếu lớn nhất của ông ta, nghĩ đến đứa cháu cũng khó lòng thoát chết, rốt cuộc ông ta không kìm nổi,

- Nguyên Khánh, vậy cháu nói phải làm sao bây giờ?

- Tứ thúc, cháu vốn không muốn can thiệp, nhưng cháu cũng sẽ bị liên lụy, chúng ta chắc chắn phải cùng nhau nghĩ biện pháp ngăn ý niệm điên cuồng trong đầu phụ thân lại.

- Ta hiểu rồi, cháu nói phương pháp xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Dương Nguyên Khánh thấy thời cơ đã chín muồi, liền nói ra ý nghĩ của hắn,

- Tứ thúc, cháu cho rằng để Tam lang lại một lần nữa dẫn đầu thứ tôn gây rối, yêu cầu bình đẳng giữa con cả và con thứ. Đây là biện pháp tốt nhất để ngăn ý nghĩ của phụ thân nóng lên. Trong gia tộc không yên tĩnh, tự nhiên ông ấy sẽ không còn lòng dạ nào mà khởi sự, nhưng dựa vào lực lượng thứ tôn còn chưa đủ. Lúc này cháu hy vọng các trưởng bối chi thứ cũng cùng nhau đứng ra, như vậy lực lượng lớn hơn, vậy tứ thúc sẽ nhận đứng đầu việc này nhé.

- Là ta sao?

Dương Tích Thiện có chút khiếp đảm nói.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, nheo mắt mỉm cười,

- Tứ thúc quên sao? Có cháu ở đây làm chỗ dựa phía sau, tứ thúc cứ việc vung tay chân mà làm. Hơn nữa cháu có thể đồng ý với tứ thúc, tương lai Tam lang sẽ làm gia chủ Dương gia.

Hứa hẹn lên làm gia chủ của Dương Nguyên Khánh khiến ánh mắt Dương Tích Thiện lập tức sáng ngời, nhưng lập tức lại cụp xuống. Con trai mình trở thành gia chủ của Dương gia, việc này có khả năng sao?

Dương Nguyên Khánh hiểu được tâm tư của ông ta, liền khẽ cười nói:

- Năm đó tứ thúc có nghĩ được Dương Nguyên Khánh cháu sẽ có hôm nay không?

Dương Tích Thiện ngộ ra đạo lý trong lòng, năm đó ông ta đã để mất đi cơ hội một lần, hiện tại ông ta không thể để mất đi cơ hội lần thứ hai. Rốt cục, Dương Tích Thiện dứt khoát gật đầu đồng ý,

- Được! Ta sẽ toàn lực ứng phó.

Từ khi bức họa 'Chước cầm đồ' của danh họa Cố Khải Chi mà Dương Tố yêu thích nhất xuất hiện trong thư phòng của Trịnh gia, Trịnh phu nhân liền chịu đủ lời chỉ trích từ phía Dương gia, nhất là các nhà con cả trong Dương phủ, lại càng hận Trịnh phu nhân thấu xương. Bình thường các loại báu vật tranh chữ của Dương Tố không liên quan tới các nhà con thứ, đều là do con cả thừa kế. Tiếng trong nhà ngày càng ồn ào náo động, trong Dương phủ trở nên huyên náo.

Trịnh phu nhân hiện tại đã ru rú ở trong nhà bên trong Dương phủ, rất khó nhìn thấy mặt bà ta. Chỉ có cách hai ngày bà ta đến nhà lớn một chuyến, báo sổ sách phê duyệt tiền và vật dụng.

Trong phòng phía tây, Trịnh phu nhân vẻ mặt âm trầm chậm rãi uống một chén cháo tổ yến. Mặt bà ta vẫn âm trầm, từ trước đến giờ vốn không quá tươi cười. Bà ta là một người lòng dạ hẹp hòi, là một phụ nữ khắc nghiệt với người ngoài. Trong lòng bà ta luôn tràn đầy oán hận, bà ta chẳng bao giờ thoải mái với ai, luôn phải làm khó dễ đối phương một trận, bà ta mới thoải mái trong lòng một chút. Hơn nữa nếu bà ta thù ai, mà là chuyện lớn thì bà ta sẽ ghi tạc trong lòng, mười mấy năm cũng vẫn canh cánh trong lòng.

Trịnh phu nhân năm nay đã gần năm mươi tuổi, tính tình khắc nghiệt của bà ta từ tướng mạo cũng có thể nhìn ra được. Gò má cao xương xẩu, môi mỏng, người gầy guộc, ánh mắt đầy vẻ lanh lợi và học hằn.

Một nha hoàn vội vàng đi vào, đi thi lễ nói:

- Phu nhân, Trịnh gia phái người đến đây.

Nhắc tới nhà mẹ đẻ, Trịnh phu nhân liền đầy một bụng tức. Bức họa kia là bà ta âm thầm đưa cho anh cả, dặn dò riêng với y là không được để lộ ra. Kết quả y cố tình khoe ra, biến thành dư luận xôn xao. Bà ta còn phải nghĩ biện pháp đem bức tranh trở về, nếu không khi chồng trở về bà ta không biết ăn nói thế nào cho phải.

- Bảo người của Trịnh gia vào!

Một lát sau, một người phụ nữ trung niên được dẫn vào, đây là tiểu thiếp của anh cả Trịnh Thiện Nguyện của bà ta. Bởi vì đại tẩu đã qua đời, nên người tiểu thiếp này thực tế chính là người chủ quản trong Trịnh gia.

- Xin chào phu nhân!

Người phụ nữ trung niên vừa vào cửa liền thi lễ với Trịnh phu nhân.

- Tìm ta có chuyện gì sao?

Trịnh phu nhân lạnh lùng nói.

- Phu nhân, lão gia phái tôi đến nói một tiếng, thu hoạch năm nay không tốt lắm, Trịnh gia muốn hỏi mượn phu nhân một ít lương thực.

- Mượn ít lương thực sao?

Trịnh phu nhân cười lạnh một tiếng, năm kia mượn hai mươi ngàn thạch lương thực, năm ngoái lại mượn năm mươi ngàn xâu tiền, nhưng ngay tiền vốn còn không trả, năm nay lại còn muốn mượn lương thực, coi bà ta là gì đây?

Trịnh phu nhân cố nhịn tức hỏi:

- Huynh ấy lại muốn mượn bao nhiêu?

- Lão gia nói, năm nay mượn ít hơn một chút, mười lăm ngàn thạch.

- Mười lăm ngàn thạch!

Trịnh phu nhân lập tức tức giận trong lòng, hiện ở kinh thành giá lương thực đã tăng cao mấy lần, gã còn không biết xấu hổ mà mượn nhiều như vậy.

- Không có khả năng!

Trịnh phu nhân quả quyết cự tuyệt,

- Năm nay Dương gia cũng nợ thu, không lấy ra được nhiều lương thực như vậy.

Người phụ nữ trung niên khiếp đảm nhìn bà ta,

- Lão gia nói, nếu thật sự khó xử, vậy mười ngàn thạch cũng được.

Trịnh phu nhân uống một ngụm trà, lạnh lùng nói:

- Mười ngàn thạch lương thực có thể cho huynh ấy, nhưng bức họa lần trước nhất định huynh ấy phải trả lại cho ta. Bây giờ chồng ta mà truy cứu chuyện bức họa này, ta không biết ăn nói thế nào, đây là thái độ của ta, tẩu đi đi! Đây là điều kiện của ta.

Người phụ nữ trung niên thi lễ rồi đi, nha hoàn ở bên cạnh không kìm nổi nhắc nhở Trịnh phu nhân,

- Phu nhân, hiện tại Dương phủ đã náo động ghê ghớm, người lại cho Trịnh gia lương thực...

Ả chưa nói xong, Trịnh phu nhân liền lấy chén tổ yến tạt vào mặt ả, nổi giận mắng:

- Cút ra ngoài! Một nô tì nho nhỏ như ngươi mà cũng dám chỉ trích ta.

Nha hoàn che mặt, chạy vội đi ra ngoài, tâm trạng Trịnh phu nhân phiền muộn tới cực điểm.

......

Vợ của Dương Tích Thiện là Nhạc thị nhận lời nhờ vả của chồng, vội vàng đi vào khu viện gia chủ, tới gặp Trịnh phu nhân, xin lỗi việc của con trai. Quan trọng hơn là bà ta muốn lấy lại hai tháng tiền tiêu vặt hàng tháng.

Mới vừa đến trong khu viện, bà ta liền nghe thấy có người nức nở khóc ở đằng sau ngọn núi giả, bên cạnh hình như còn có người đang khuyên bảo.

- Tử Dạng tỷ, phu nhân tính tình như vậy đó, tỷ đừng buồn.

- Ta có lòng tốt khuyên bà ta đừng làm chuyện điên rồ, bà ta không nghe, không ngờ còn tạt tổ yến lên mặt ta, ta... ta.....

Tiểu nha hoàn cực kỳ oan khuất, tiếng khóc nức nở lại vang lên.

Quan tâm đến chuyện nhà là thiên tính của phụ nữ, điểm này biểu hiện rất rõ ở Nhạc thị. Bà ta ham mê nhất chính là nghe chuyện ngồi lê đôi mách. Bà ta biết Tử Dạng là nha hoàn bên cạnh Trịnh phu nhân, nghe nói Trịnh phu nhân đang làm chuyện điên rồ, lòng hiếu kỳ của Nhạc thị lập tức bị gợi lên, liền lặng lẽ tới gần, núp ở phía sau nghe lén.

- Gần đây tâm trạng của phu nhân không tốt, tỷ đừng chọc vào người, ai da! Phu nhân cũng thật sự là..... quá thiên về nhà mẹ đẻ, không chỉ cho bảo vật, lại còn cho lương thực.

- Không chỉ cung cấp lương thực, còn có cả tiền nữa! Năm kia cho Trịnh gia ba mươi ngàn thạch gạo, năm trước lại cho năm mươi ngàn xâu tiền. Năm nay lại muốn cho mười ngàn thạch lương thực, mà bây giờ giá lương thực đắt như thế! Nếu bị người trong Dương gia biết, sẽ náo loạn đến ngất trời.

Phía sau núi giả, Nhạc thị bưng kín miệng, Trịnh phu nhân quả thực quá lớn mật, không ngờ đem mấy chục ngàn thạch lương thực, mấy chục ngàn xâu tiền của Dương gia đưa cho Trịnh gia, vậy mà ba ta ngay mấy chục xâu tiền cho nhà mình cũng không chịu cho. Trong lòng Nhạc thị lập tức trào lửa giận, bà ta cũng không còn tâm trí nào đi tìm Trịnh phu nhân, lặng lẽ chuồn ra sân, chạy về nhà.

Trong phòng, Dương Tích Thiện và em trai Dương Nhân Hành đang thảo luận đối. Phương án Dương Nguyên Khánh đề xuất cụ thể với ông ta là bình đẳng giữa con cả và con thứ, việc này không riêng chỉ có Dương Nguy dẫn đầu mấy tên vãn bối đi thực hiện, còn muốn mấy người bề trên bọn họ cũng phải phát huy tác dụng. Nhưng nên bắt tay vào làm từ đâu, Dương Tích Thiện cũng không hiểu ra sao. Tối hôm qua ông ta đã không ngủ cả đêm, nhưng như thế nào cũng không thể nghĩ được một điểm thật tốt để vào đề.

Dương Nhân Hành là còn trai thứ sáu của Dương Tố, cũng là con trai nhỏ tuổi nhất, quan hệ với Dương Tích Thiện vô cùng tốt. Mặt khác còn có một con vợ kế là Dương Vạn Thạch, đã được phong làm Ưng Dương lang tướng, đi Liêu Đông tác chiến.

Dương Nhân Hành tuy rằng không có nhiều cảm tình với Dương Nguyên Khánh, nhưng ông ta cũng rất ham thích đối với chuyện bình đẳng giữa con cả và con thứ. Con cả con thứ bình đẳng, việc này có nghĩa là tiền lương thực hàng năm của ông ta sẽ tăng gấp ba. Đây đúng là một điều hấp dẫn mà bất luận một nhà con thứ nào cũng khó có thể cự tuyệt.

Hai người thảo luận một lúc lâu, đều không tìm ra được một phương án có thể thực hiện. Lúc này, vợ của Dương Tích Thiện là Nhạc thị vội vàng chạy vào sân.

- Tích Thiện, thiếp có chuyện muốn nói cho phu quân biết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui