Thiên Hạ Kiêu Hùng

Hắn lấy từ trong lòng ra một viên minh châu lặng lẽ đưa cho viên hoạn quan:

-Đa tạ công công! Ta tự đi được rồi!

Viên hoạn quan mặt mày hớn hở, lúc nay gã mới nhỏ tiếng nói với Dương Nguyên Khánh:

-Bây giờ tốt nhất không nên gặp Thánh thượng, Thánh thượng đang giận dữ, ai gặp người thì người đó sẽ xui xẻo!

-Sao vậy?

-Ôi! Chẳng phải là chuyện tên Vũ Văn Tiêu ăn chơi trác táng kia sao? Phụng mệnh đi sứ mà lại không biết thế nào mà mất tích ở quận Đông. Từ Thái Thú đến quân nhân ở quận Đông đều bị bãi chức, huyện lệnh Vệ Nam còn bị giết nữa. Từ đâu năm tới giờ chưa thấy lão nhân tức giận tới mức như vậy lần nào!

Dương Nguyên Khánh nghe thấy viên hoạn quan gọi Dương Quảng là lão nhân thì không kìm nổi cười lên. Dương Quảng mới có bốn mươi ba tuổi mà đã trở thanh lão ông rồi sao?

-Ta biết rồi, cảm ơn tin tức của công công!

Dương Nguyên Khánh chắp tay vái vái rồi quay người đi về phía đội tàu phía sau. Nhưng hắn vừa đi được mấy bước thì phía sau bỗng có người gọi:

-Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng đêm có một đại tướng dáng người khôi ngô đang cưỡi ngựa tới, nghe giọng nói hắn liền biết đó là ai. Hắn cười cười đi tới:

-Vũ Văn huynh, phải đến ba năm rồi không gặp nhau!

Người vừa tới xoay người xuống ngựa, chính là Vũ Văn Thành Đô. Y bước tới chắp tay cười nói:

-Ta thì vẫn luôn nhìn thấy ngươi nhưng lại không có cơ hội chào hỏi. Sao? Có cùng ta đi làm một chén không?

Dương Nguyên Khánh vui vẻ đồng ý:

-Vậy thì làm phiền Vũ Văn huynh rồi!

Vũ Văn Thành Đô đã thăng chức lên làm Tả vệ Đại tướng quân. Hôm nay y thường trực ở bên ngoài, y dẫn Dương Nguyên Khánh tới lều trại tạm thời của mình rồi sai người mang chút rượu thịt lên. Y cười nói:

-Xung quanh đều là tâm phúc của ta, cứ việc yên tâm!

Dương Nguyên Khánh cười cười. Rót đầy hai chén rượu xong, y nâng chén rượu lên nói:

-Chung rượu này ta kính hai người uống rượu vui vẻ.

Vũ Văn Thành Đô hỏi:

-Chuyện của Vũ Văn Tiêu ngươi có biết không?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Vừa rồi viên hoạn quan có nói cho ta biết, Thánh thượng vì chuyện này mà rất tức giận!

Hắn nhìn thoáng Vũ Văn Thành Đô một cái:

-Huynh có nghĩ Thánh thượng sẽ cho rằng chuyện này là do ta làm không?

-Không! Chuyện này thì liên quan gì tới ngươi. Quan viên ở quận Đông đã tra ra là do đám loạn phỉ trại Ngõa Cương gây ra, hổ bí lang tướng Trương Bình đang đóng ở Lê Dương đã dẫn quân tới chinh phạt rồi, nhưng mà chuyện này rõ ràng là có nguyên nhân.

-Cái này ta biết, Thánh thượng nghi ngờ ta bao che Trương Tu Đà cho nên mới phái Vũ Văn Tiêu tới điều tra Trương Tu Đà!

Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng:

-Ta có cảm giác làm bạn với vua như làm bạn với hổ!

Vũ Văn Thành Đô thấy tâm tình hắn hơi có vẻ nghiêm trọng, y có thể hiểu được nỗi buồn của Dương Nguyên Khánh. Y trầm ngâm một lát rồi nói:

-Có biết vì sao không? Người không còn tin tưởng ngươi như trước sao?

-Ta nghĩ liệu chuyện này có liên quan gì tới tổ phụ của ta không?

Vũ Văn Thành Đô lắc đầu:

-Chuyện này chả có tí liên quan gì tới tổ phụ ngươi cả. Huynh vẫn luôn giữ khoảng cách với Dương gia, chẳng có lí do gì để người làm như vậy cả.

-Vậy thì là lí do gì, ta thực sự không hiểu!

Dương Nguyên Khánh thật sự đã hồ đồ rồi, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện này có liên quan tới tổ phụ hắn. Nhưng Vũ Văn Thành Đô là tâm phúc của Dương Quảng, hơn nữa y nói cũng đúng. Mặc dù hắn là cháu của Dương Tố nhưng chỉ cần mình giữ khoảng cách với Dương gia thì Dương Quảng chẳng có lí do gì để làm khó hắn cả. Vậy thì vì sao chứ?

Hắn nghi hoặc nhìn Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô do dự thật lâu cuối cùng cũng nói ra:

-Thực ra là chuyện này có liên quan tới Yến vương!

-Yến vương?

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra.

Vũ Văn Thành Đô ghé vào Dương Nguyên Khánh nhỏ giọng nói:

-Nói cho ngươi một tin tức tuyệt mật, Thánh thượng đã quyết định lập Hoàng thái tôn!

Dương Nguyên Khánh bỗng hiểu được ý của Vũ Văn Thành Đô:

-Như vậy là Thánh thượng muốn giữ lại ta cho Yến vương sao?

Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu:

-Tuy rằng người chưa bao giờ nói ra nhưng ta rất rõ. Người không chỉ mới một lần nhắc đến chuyện này trước mặt Yến vương, vì thế mà ta đoán ra người muốn giữ lại ngươi cho Yến vương!

Dương Nguyên Khánh đã từng nghe qua rất nhiều cách nghĩ khác nhau rồi. Bùi Củ cho rằng hoàng thượng có mới nới cũ, đám quý tộc Quan Lũng không cần tới hắn phải động tay vào, hắn mất đi tác dụng. Hoàng Phủ Hủ thì cho rằng chuyện này có liên quan tới chuyện Nhạc Bình công chúa qua đời, hắn mất đi chỗ dựa. Vì chuyện của Dương Giản và Dương Chiêu mà Tiêu hoàng hậu vẫn luôn ghi hận hắn trong lòng. Còn bản thân hắn lại cho rằng chuyện này liên quan tới tổ phụ hắn. Bùi Uẩn thì cho rằng là Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Thuật ở phía sau hại hắn. Bây giờ Vũ Văn Thành Đô lại nói ra cách nghĩ là Hoàng thượng lập Hoàng Thái tôn.

Cách nghĩ nào cũng có, nhưng giờ khắc này Dương Nguyên Khánh lại nghĩ thông một chuyện. Cho dù là thế nào thì vận mệnh của hắn cũng nằm trong tay Dương Quảng. Tại sao hắn lại phải để Dương Quảng nắm giữ vận mệnh của mình chứ, vì sao hắn lại phải giống con rối chịu sự an bài của Dương Quảng chứ? Dương Quảng muốn điều hắn đi thì điều đi, muốn hắn đi kiểm toán thì đi kiểm toán, đi điều tra cả mấy tháng liền, cuối cùng vẫn là không tin tưởng hắn, lại để một tên ăn chơi trác táng đi điều tra hắn nữa.

Mắt thấy con thuyền Đại Tùy sắp chìm nghỉm rồi, chẳng lẽ hắn vẫn lại cứ phải ở trên thuyền rồi cùng chìm với nó sao?

Tại sao hắn lại không được nắm vận mình mình trong tay mình chứ? Cho dù hắn đi làm một Huyện lệnh địa phương thì có làm sao chứ, Tiêu Tiển lúc đó chẳng phải cũng lập nghiệp từ Huyện lệnh sao? Đậu Kiến Đức, Lý Mật, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, Đỗ Phục Uy, những người này làm gì có người nào khởi binh có căn cơ rất mạnh chứ?

Dương Nguyên Khánh hắn vì sao lại cứ phải lo lắng bồn chồn?

Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh cảm thấy như nhẹ lòng, hắn như nhìn thấu được màn sương mù trước mắt, con đường phía trước đột nhiên trở nên rộng mở sáng rõ lên.

Dương Nguyên Khánh giơ chén rượu lên cười nói:

-Tiến làm lương trụ thần, lui làm phú gia ông, thiên hạ rộng lớn, chắc chắn sẽ có chỗ cho Dương Nguyên Khánh ta. Nào! Ta kính Vũ Văn huynh thêm một ly nữa!

Trong Ngự thư phòng, Bùi Uẩn mang một tập tấu chương buộc tội của các quận trình lên cho Dương Quảng, trầm giọng nói:

-Bệ hạ, đây là tấu chương buộc tộ của các quận Hà Bắc gửi tới Ngự sử đài, đều là buộc tội Vũ Văn Tiêu vơ vét tài sản tiền tài, gian dâm dân nữ. Tổng cộng có mười ba bản của mười ba quận ven đường. Tất cả những tội ác mà Vũ Văn Tiêu làm trên đường đi có thể nói là tội lỗi chồng chất, thần không dám giấu diếm!

Dương Quảng sắc mặt trầm xuống, y lật từng quyển từng quyển tấu chương lên xem. Bống nhiên y ném mạnh số tấu chương này xuống đất, phẫn nộ quát:

-Ý của ngươi nói trẫm bị mù sao, dùng một tên khốn khiếp ăn chơi trác táng, không chuyện ác gì không làm làm Ngự sử sao?

-Bệ hạ bớt giận, thần không có nửa ý chỉ trích Thánh thượng, nhưng Vũ Văn Tiêu này quả thật là người như vậy. Theo thần được biết, trận đại họa năm trước, Trương Tu Đà trong nhà không còn hạt gạo nào để ăn cơm, bất đắc dĩ phải gửi thê nữ của mình tới kinh thành, một quan thần nghèo khó như vậy thì sao có tiền để ứng phó với sự vơ vét của Vũ Văn Thuật. Bản báo cáo cuối cùng mà Vũ Văn Tiêu gửi cho Bệ hạ liệu có tin được không?

Tâm trạng Dương Quảng hôm nay vô cùng xấu, Vũ Văn Tiêu không biết sao bị đạo tặc bắt đi, dù sao thì gã cùng đường đường là Ngự sử. Đại Tùy lập quốc hơn ba mươi năm nay chưa từng có vụ bê bối nào như vậy, chuyện này truyền ra ngoài, Dương Quảng y còn mặt mũi nào nữa?

Dương Quảng cảm thấy mình không còn chút thể diện nào nữa, một mặt y hận đám loạn phỉ tới tận xương cốt, mặt khác y cũng hận Vũ Văn Tiêu không kém. Dương Nguyên Khánh đi tuần hai mươi mấy quận mà một sợi lông cũng không sao, vậy mà Vũ Văn Tiêu gã vừa ra khỏi cửa đã ra nông nỗi này, hai trăm người mỗi người hai con ngựa, không đánh nổi đã đành vậy mà cũng không cả chạy nổi sao?

Đối mặt với Bùi Uẩn làm khó dễ, Dương Quảng vô cùng tức tối trong lòng nhưng lại không thể phát tác ra ngoài, chỉ có thể hằm hằm nói:

-Vậy theo ngươi thì phái ai đi thích hợp?

Bùi Uẩn không chút do dự nói:

-Nếu Ngu thị lang hoài nghi Dương Nguyên Khánh bao che Trương Tu Đà, để Ngự sử đài đi điều tra Ngự sử đài có vẻ không thích hợp. Vậy thần xin đề cử huynh trưởng của y Ngu Thế Nam đi điều tra chuyện này, như vậy thì ông ta cũng không còn gì để nói nữa.

Dương Quảng ngẩn ra:

-Chuyện này sao lại liên quan tới Ngu thị lang?

Bùi Uẩn cười cười nói:

-Bệ hạ xem tấu chương Phong xá nhân vào lúc nào, Ngu thị lang không kí tên mà ông ta cũng dám tự tiện dâng lên cho Bệ hạ?

Dương Quảng lấy ra bản báo cáo thẩm tra quận Tề kia từ trong ngăn bàn. Y lật vài trang, quả nhiên không có chữ ký của Ngu Thế Cơ, mặt khác tất cả các tấu chương của nội sử các tỉnh gửi lên đều có con dấu của Ngu Thế Cơ. Dương Quảng lúc này mới bừng tỉnh, y lập tức cảm giác thấy mình đang bị lừa gạt, y giận tím mặt quát:

-Mau truyền Ngu Thế Cơ tới gặp trẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui