Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dương Quảng đứng phắt lên, khoanh tay đi đến trước cửa sổ. Ông ta tức giận, bộ ngực phập phồng, quay đầu lại quát:

- Kẻ thù đích thực của Đại Tùy là ai, ngươi chả lẽ còn không biết? Chỉ là một ít bọn tôm tép, ngươi cần gì phải lo lắng như vậy.

- Nhưng dân chúng kêu ca!

- Đủ rồi!

Dương Quảng gầm lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Dương Đạt:

- Dân chúng như cỏ, cắt đi lại có thể tái sinh. Quý tộc Quan Lũng mới là ung nhọt của Đại Tùy. Trẫm nếu như nghe lời ngươi mà dừng lại việc chinh chiến Triều Tiên, thì kẻ có thể đánh sập Đại Tùy sẽ là bọn chúng chứ không phải là một đám ngu dân chỉ biết tạo phản vì kiếm cái ăn.

- Bệ hạ không thể coi thường thiên hạ lê dân. Tần đến đời thứ hai thì diệt vong, không phải là những thứ dân này của Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa vũ trang sao? Đại Tùy của chúng ta quyết không thể lại dẫm vào vết xe đổ của nhà Tần! Bệ hạ anh minh thần võ, chẳng lẽ lại đi theo con đường của Hồ Hợi sao?

Dương Quảng nghe Dương Đạt không ngờ đem mình so sánh với đời thứ hai nhà Tần, không khỏi giận tím mặt:

- Khốn nạn!

Dương Quảng nhặt lên nghiên mực trên bàn, hung hăng ném vào Dương Đạt. ‘Bốp’một tiếng, nghiên mực nện trúng vào trán Dương Đạt. Dương Đạt kêu thảm một tiếng, liền té xỉu tại chỗ, máu lập tức chảy ra từ trán.

Dương Quảng chưa hết tức giận, quát:

- Mang hắn đi ra ngoài, không cho phép ngự y đến chữa trị, bảo người nhà của hắn đến đón.

Vài tên hoạn quan ba chân bốn cẳng vội vàng mang Dương Đạt đưa ra ngoài. Tuy rằng không cho thái y chữa trị, nhưng bọn hoạn quan vẫn băng bó cầm máu cho ông ta, đồng thời lau sạch sẽ vết máu trên đất.

Dương Đạt tuy rằng không thể thuyết phục Dương Quảng, nhưng lại khiến Dương Quảng tâm phiền ý loạn. Lúc này, hoạn quan ở cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, Vũ Văn Đại tướng quân đã đến.

- Truyền ông ta vào!

Dương Quảng căm tức thở một hơi dài. Đem cảm xúc ổn định lại. Một lát sau, Vũ Văn Thuật vẻ mặt khẩn trương tiến vào. Ông ta khẩn trương là bởi vì vừa thấy Dương Đạt đầy máu tươi bị mang đi. Ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít ra hiện tại ông ta biết, Thánh Thượng đang rất tức giận. Ông ta không dám sơ suất, nếu không kế tiếp bị khiêng ra ngoài sẽ là chính mình.

- Thần Vũ Văn Thuật tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ!

Dương Quảng đã khắc chế được lửa giận, tỉnh táo lại. Ông ta truyền Vũ Văn Thuật vào là muốn tìm hiểu tình hình hiện tại của quý tộc Quan Lũng. Tuy rằng Vũ Văn Thuật bản thân cũng là quý tộc Quan Lũng, nhưng ông ta đi theo Dương Quảng từ lúc mới bắt đầu, rất trung thành và tận tâm. Ông ta đã hoàn toàn phản bội thân phận trong giai tầng kia. Đồng thời cũng bị quý tộc Quan Lũng phỉ nhổ, nên rất được Dương Quảng tín nhiệm. Nếu không phải bởi vì Võ Cử án và vụ án buôn lậu gang, ông ta có lẽ là sủng thần đứng đầu của Dương Quảng.

Cho dù vậy, Dương Quảng vẫn rất tín nhiệm ông ta, cho ông ta biết bí mật của mình.

- Có tin tức gì không?

Dương Quảng bình thản hỏi han, hoàn toàn không thấy tới dấu vết tức giận vừa nãy.

Cho dù Vũ Văn Thuật bị quý tộc Quan Lũng phỉ nhổ, nhưng ông ta vẫn có thể thông qua một vài con đường mà nắm bắt hướng đi của quý tộc Quan Lũng.

- Hồi bẩm bệ hạ, thần luôn luôn chú ý bọn họ. Theo thần được biết, hai phe phái lớn của bọn họ đã hòa hợp. Ba ngày trước, con gái nhỏ của Đậu Kháng đã xuất giá, Đứa con cả của Vu Trọng Văn và con cả của Nguyên Thọ đều đến nhà chúc mừng.

Dương Quảng lộ ra khuôn mặt phức tạp. Ông ta quả thật không ngờ chính mình hao tâm tổn trí mới ly gián thành công quý tộc Quan Lũng. Mà nhanh như vậy, bọn họ lại đã hợp tác lại. Tuy nhiên trong lòng Dương Quảng cũng hiểu được, quý tộc Quan Lũng chỉ hòa hợp bên ngoài, chứ đi sâu vào đó sẽ thấy mâu thuẫn ích lợi.

- Còn gì nữa, các gia tộc kia thì thế nào?

- Hồi bẩm bệ hạ, họ Độc Cô rất im lặng. Đậu thị bởi vì gả nữ, bên trong gia tộc lui tới chặt chẽ, rất náo nhiệt, họ Nguyên cũng có động tĩnh.

- Có động tĩnh gì?

Hiển nhiên Dương Quảng rất quan tâm đến gia tộc họ Nguyên.

- Hồi bẩm bệ hạ, liên tục vài ngày, Nguyên Hoằng Tự đều xuất hiện trong phủ Nguyên Thọ.

- Nguyên Hoằng Tự!

Dương Quảng nặng nề mà nhắc lại cái tên này. Tiền nhiệm tổng quản U Châu, y ở U Châu đã đứng vững mười mấy năm, thậm chí so với Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu còn lâu hơn.

Dương Quảng gật gật đầu, hai đôi mắt sáng ngời lại chăm chú nhình Vũ Văn Thuật:

- Còn có tin gì nữa, các gia tộc khác, như Vu Thân Văn, Lý Uyên, Vũ Văn Khải thì thế nào?

Các gia tộc kia đều im lặng, về phần Lý Uyên, gã vốn là kẻ nhát gan, không đáng lo nghĩ, nhưng thật ra..

- Chuyện gì?

Đặc điểm lớn nhất của Vũ Văn Thuật khi báo cáo cơ mật, ông ta đều chút ít tư tâm. Hôm nay cơ hội này khiến ông ta không kìm nổi nghĩ đến kẻ đã nợ ông ta một số tiền lớn Lý Hồn.

- Nhưng thật ra nghe nói Quốc Công Lý Hồn âm thầm mua ngựa chiến, không biết là thật hay giả.

Dương Quảng trầm tư thật lâu, sau một lúc không nói gì. Lúc này, Vũ Văn Thuật lại đưa ra phương án của mình:

- Bệ hạ, thần cho rằng, với tình hình như hiện tại không ngại khôi phục Điển Ký chế, để giám sát chư quân.

Điển Ký chế đơn giản nói chính là mật báo quan chế. Chế này rất thịnh hành thời Nam triều. Ở các quận, sẽ bổ nhiệm một quan lại nhỏ đi theo Quận Thủ. Người này có nhiệm vụ chính là ghi chép nhất cử nhất động của hoàng tộc hoặc là Quận Thủ. Định kỳ hướng Hoàng đế báo cáo, chức quan này gọi là Điển Ký, một chức quan nhỏ nhưng lại nắm giữ sự sống chết của thân vương, đại soái và Quận Thủ.

Điển Ký chế cũng không phải do Vũ Văn Thuật nghĩ đến, mà là phương án của Ngu Thế Cơ. Lần trước ở quận Trác, hai người liên kết đối phó với Dương Nguyên Khánh, tuy rằng thất bại, nhưng Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ thì nhờ thế mà kết thành liên minh.

Vũ Văn Thuật sở dĩ đề nghị lập Điển Ký là muốn con của mình Vũ Văn Hóa Cập nắm giữ Điền Ký các nơi. Đây là một chức vị rất có quyền lực

Mưu kế của Vũ Văn Thuật mặc dù độc, nhưng không đạt được sự ngay mặt đồng ý của Dương Quảng. Dương Quảng thản nhiên nói:

- Trẫm sẽ suy xét.

- Vâng!

Hai người còn nói vài câu, Vũ Văn Thuật liền cáo lui. Dương Quảng nhìn nhìn thời gian, canh giờ đã khuya, nhưng có một việc vướng mắc trong lòng ông ta, nếu không giải quyết, đêm nay ông ta khó có thể ngủ.

Dương Quảng lập tức hạ lệnh nói:

- Truyền gặp Dương Nguyên Khánh, mệnh hắn lập tức tới gặp trẫm.

Trong đêm đen, hơn mười người thị vệ và hoạn quan bảo vệ Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa chạy gấp. Tiếng vó ngựa trong đêm yên tĩnh đặc biệt mãnh liệt, nhanh như chớp chạy vào Hoàng thành, hướng cửa cung chạy tới. Ở cửa cung, mấy chục binh lính cấm quân đang định chặn lại, thị vệ cầm đầu liền giơ lên lệnh bài quát:

- Ý chỉ khẩn cấp của bệ hạ, truyền Dương Nguyên Khánh yết kiến!

Binh lính canh gác không dám ngăn trở, để mặc cho bọn họ chạy vào cửa cung. Bọn họ đến trước quảng trường điện Tuyên Chính mới xoay người xuống ngựa, vội vã chạy đến bên hông điện. Trải qua vài chỗ canh gác, Dương Nguyên Khánh đi đến trước hông điện, ở đây một gã hoạn quan đã sớm chờ sẵn.

- Dương tổng quản, bệ hạ đang sốt ruột chờ, mau đi theo ta!

- Lý công công, bệ hạ muộn như vậy triệu kiến ta, có chuyện gì sao?

- Ta không biết rõ chi tiết lắm, nhưng vừa rồi Vũ Văn Đại tướng quân cũng đã tới, hướng Thánh Thượng báo cáo. Sau đó Thánh Thượng liền vội triệu kiến ngươi.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh tràn đầy nghi hoặc, Dương Quảng khẩn cấp triệu kiến mình liệu có liên quan đến Vũ Văn Thuật không?

Tiến vào ngự thư phòng, một gã hoạn quan đi vào bẩm báo, lập tức đi ra nói:

- Dương tổng quản, bệ hạ truyền ngươi đi vào.

Dương Nguyên Khánh sửa sang lại một chút quần áo, ổn định lại tâm tình, bước nhanh đi vào ngự thư phòng. Dương Quảng đang khoanh tay đứng trước cửa sổ. Từ cửa sổ ông ta có thể thấy quảng trường của điện Tuyên Chính, ông ta vừa rồi đã thấy Dương Nguyên Khánh đến.

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng tuy rằng khẩn cấp triệu kiến Dương Nguyên Khánh, nhưng khi Dương Nguyên Khánh đã đến, ông ta cũng không nóng nảy, ông ta ngồi xuống khẽ cười nói:

- Chuẩn bị khi nào khởi hành đi U Châu?

- Hồi bẩm bệ hạ, thần dự định ba ngày sau đi U Châu.

- Ừ! Ngươi xin vài quan phụ tá, trẫm đều phê chuẩn ngươi, hy vọng ngươi mau chóng tiếp nhận quân phủ U Châu.

- Thần tạ ơn bệ hạ!

Dương Quảng trầm ngâm một chút lại hỏi:

- U Châu ngươi cũng không quen thuộc, ngươi chuẩn bị bắt tay từ chỗ nào?

Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút nói:

- Thần tính toán bắt tay vào từ kiểm kê tài sản cùng các khoản chi tiêu quân đội, trước tiên muốn hiểu chút tình hình.

Dương Quảng lắc lắc đầu,

- Trẫm cảm thấy như vậy quá chậm, bất lợi cho việc hậu cần chuẩn bị đánh Triều Tiên, trẫm đề nghị ngươi bắt đầu từ việc thay đổi nhân sự.

Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên, hắn không hiểu được ý tứ của Dương Quảng.

Dương Quảng lại cười đầy thâm ý:

- Dương ái khanh, vốn hoàng trưởng tôn đề cử ngươi làm tổng quản Đại Châu nhưng trẫm không đồng ý nó, mà là trực tiếp bổ nhiệm ngươi làm tổng quản U Châu, ngươi có biết vì sao không?

- Thần không biết!

- Sức khỏe của Đoàn Văn Chấn đã không được tốt, không hoàn thành được trọng trách trẫm giao. Trẫm chỉ có thể đem trọng trách phó thác cho ngươi.

Dương Quảng nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh, chậm rãi nói:

- Nguyên Hoằng Tự ở U Châu đã được hơn mười năm. Từ Trưởng sử làm đến tổng quản, các mối quan hệ của ông ta ở U Châu khá phức tạp, mà chiến dịch đánh Triều Tiên sắp tới, trẫm lo lắng nhất chính là Nguyên gia, ngươi hiểu ý trẫm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui