Thiên Hạ Kiêu Hùng

Rời khỏi phủ Thái thú, Dương Nguyên Khánh chậm rãi cưỡi ngựa đi trên đường. Tám tên thân vệ tay cầm cự thuẫn, cảnh giác xem xét tình hình xung quanh. Lúc này trời đã tối, cái lạnh bao phủ toàn bộ U Châu, người đi đường cũng rất ít, thỉnh thoảng từ một ngõ nào đó trên đường truyền tới tiếng chó sủa.

Dương Nguyên Khánh vẫn còn đang suy nghĩ lời nói của Thôi Hoằng Thăng, hắn từ lâu đã không còn ở trong độ tuổi người ta bảo sao hay vậy. Tuy lời Thôi Hoằng Thăng nói cũng có lý, nhưng ông ta cũng chỉ là suy đoán. Mà Dương Nguyên Khánh cũng biết giới quý tộc Quan Lũng mỗi người có một thế lực riêng, nếu Đậu gia thiết lập thế lực ở U Châu, cũng hoàn toàn là điều bình thường.

Càng quan trọng hơn là lòng người phức tạp, Triệu Nguyên có thể là tai mắt của Dương Quảng, nhưng đồng thời y cũng có thể là người của Đậu gia. Hoặc cũng có thể y là người của Nguyên Hoằng Tự, làm một người ba mặt, để có thể tối đa hóa lợi ích cho mình.

Dương Nguyên Khánh hắn không phải cũng như vậy sao? Giúp Dương Quảng chèn ép giới quý tộc Quan Lũng, lại giúp sức cho sĩ tộc Sơn Đông, nhưng cơ bản là vì chính bản thân mình. Dương Nguyên Khánh hắn có thể làm như vậy, tại sao Triệu Nguyên lại không thể làm được?

Dương Nguyên Khánh đang tổng hợp lại suy nghĩ của Thôi Hoằng Thăng và La Nghệ, cộng thêm quan điểm của bản thân hắn, suy nghĩ của hắn dần dần rõ ràng hơn. Triệu Nguyên rất có khả năng chính là một người ba mặt.

Dòng suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên được thông suốt, hắn ngẩng đầu. Nhưng đúng lúc này, tầm mắt của hắn cảm nhận được một luồng sáng lóe lên, cùng với một tiếng 'cộp!'. Đây là âm thanh của cung tên, trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh này trở nên rất rõ ràng.

Giác quan thứ sáu được tôi luyện từ hàng trăm cuộc chiến trên chiến trường, khiến Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên ý thức được nguy hiểm đang đến gần. Hắn dường như có một loại bản năng, nhanh chóng cúi đầu, cả người nằm sấp trên ngựa, đầu cúi xuống thấp nửa thước, chỉ thấy một mũi tên mang theo luồng sáng xanh nhạt lao qua người hắn.

- Có thích khách!

Tám thủ hạ của hắn cùng lúc rút đao, từ hai bên tường bao quanh có ba mươi mấy bóng đen lao ra, có người hét lớn một tiếng,

- Dương Nguyên Khánh, bỏ cái mạng của ngươi lại!

Ba mươi mấy cái bóng đen cùng lao ra, Dương Nguyên Khánh giận tím mặt. Hắn rút chiến đao ra, thúc ngựa xông lên, đánh xuống trước mặt đám đông kia, đao thế rất mạnh mẽ. 'Rắc rắc!', đầu một tên thích khách bị chặt đứt.

Hắn trở tay, lại chém thêm một đao, mũi đao nhanh như chớp giật, một thích khách khác cũng không kịp phòng bị, bị một đao của hắn lao đến bổ vào đầu. Máu tươi bay tứ tung, tiếng thét thảm thiết vang trong bầu trời đêm.

- Nhanh lên! Cùng giết chết hắn.

Lại là một giọng nói của phụ nữ, giọng nói được truyền đến từ phía đầu tường. Dương Nguyên Khánh quét mắt qua, nhanh chóng tìm được người đó, ngồi xổm trên nóc nhà, thân hình nhỏ nhắn, trong tay cầm một cây cung.

Mười mấy tên thích khách bao vây tám thị vệ, hai mươi mấy tên còn lại từ xung quanh bao vây Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh thúc ngựa, trái phải đánh chết hai tên thích khách chặn đường, mở ra một con đường máu. Chiến mã lao đi, chạy được hai mươi mấy bước, phía sau hắn bỗng có âm thanh xé gió, Dương Nguyên Khánh trở tay chém một đao, đánh bay một mũi tên độc đang lao đến.

Hắn đã chạy ra xa một khoảng hơn ba mươi bước, bỏ đao vào vỏ, lấy cung tên xuống, rút ra hai mũi tên, quay đầu giương cung lên, hai mũi tên vô cùng mạnh mẽ, xuyên qua đầu hai tên thích khách đã đuổi đến cách đó bảy tám bước. Mũi tên của hắn như sao băng, lại liên tục bắn thêm bốn lần, trong cùng lúc có tám mũi tên lao ra, không lệch mũi tên nào. Tám tên thích khách kêu la thảm thiết gục xuống, tám thân vệ của hắn cũng ra sức giết địch, giết được sáu người, cùng chạy về phía Dương Nguyên Khánh.

Tất cả các hành động đều rất mau lẹ, ba mươi mấy tên thích khách bị giết mất hai mươi tên, người phụ nữ cầm đầu thích khách trên nóc nhà thấy tình thế bất lợi, hét lớn một tiếng:

- Rút lui!

Mười mấy tên thích khách còn lại nhảy lên tường định chạy trốn, Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, rút ra một mũi tên sắt, cung tên được kéo căng như trăng tròn, mũi tên lao đi như chớp giật, bắn vào phía sau nữ thích khách. Chỉ trong một chớp mắt, nữ thích khách cũng có võ công cao cường, ả nghe thấy tiếng xé gió phía sau lưng, kinh ngạc đến mức vẻ mặt tái nhợt đi, nhanh chóng lao về phía bên trái, tránh được một mũi tên này.

Nhưng tốc độ mũi tên quá nhanh,ả vẫn chậm đi một chút. Mũi tên sắt 'phập' một tiếng, cắm vào sau lưng phía bên phải, đầu mũi tên xuyên qua trước ngực. Ả kêu thảm một tiếng, xoay người lăn từ trên nóc nhà xuống, những thích khách còn lại cũng bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, lần lượt tháo chạy trong màn đêm.

Dương Nguyên Khánh cũng không truy đuổi thêm, hắn thu cung tên lại, quay đầu hỏi tám thân vệ,

- Tình hình các huynh đệ thế nào?

Tám tên thân vệ vẫn còn hơi sợ hãi, nói:

- Đại tướng quân, chúng tôi không sao.

- Xem thử xem bọn thích khách còn tên nào sống không!

Tám tên thân vệ bước lên trước kiểm tra tình trạng của bọn thích khách, Dương Nguyên Khánh thúc ngựa tiến lên trước đứng dưới mái hiên. Hắn xoay người xuống ngựa, nâng nữ thích khách nằm dưới đất lên. Mũi tên thép xuyên qua cơ thể ả, máu tươi nhuộm đỏ cả sau lưng và trước ngực ả.

Dương Nguyên Khánh vén tấm khăn che mặt của ả, là một người phụ nữ trẻ khuôn mặt rất gầy, có một nếp nhăn hung ác giữa hai hàng lông mày. Hắn chưa từng gặp người phụ nữ này, sắc mặt người phụ nữ khá đen, khóe miệng còn lưu lại một tia máu, trước ngực ngoài mũi tên thép của Dương Nguyên Khánh ra, còn có một mũi tên độc của ả. Một cánh tay của ả nắm chặt mũi tên, nhìn qua cũng có thể thấy khi ngã xuống ả chưa chết, nhưng ả tự biết mình không thể thoát nổi, nên dùng mũi tên độc để tự sát. Dương Nguyên Khánh đưa tay lên trước mũi ả, đã không còn thở nữa rồi.

Cuộc ám sát xảy ra bên cạnh nha môn trước phủ Tổng quản, cách quan quân không đầy một trăm bước. Lúc này các binh lính đóng quân phía sau phủ Tổng quản lần lượt chạy đến. Không ngờ là Tổng quản bị ám sát, các binh lính nhanh chóng phong tỏa toàn bộ con đường, thân binh của Dương Nguyên Khánh cũng nghe tin mà chạy đến.

- Đại tướng quân, đều chết hết rồi, không còn ai sống sót!

Dương Nguyên Khánh có chút căm tức mà ném thi thể người phụ nữ đó qua một bên. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến U Châu, liền gặp phải thích khách. Thủ lĩnh thân binh Trương Thắng liền không ngừng tự trách, Đại tướng quân lại chỉ ma theo tám thị vệ ra ngoài, đây là thất trách của y, chỉ là bọn họ đã mấy năm không gặp thích khách rồi, người cũng trở nên hơi hồ đồ rồi.

Ưng Dương Lang tướng Hàn Trì vội vã chạy đến, y nghe nói Tổng quản gặp phải thích khách ngay bên cạnh quân doanh. Mà trong phạm vi một trăm bước quanh nha môn, bao gồm mấy tòa nhà, đều là khu vực y phải phụ trách an toàn. Bây giờ Tổng quản lại gặp thích khách trong khu vực y phụ trách an toàn, y khó có thể chối từ trách nhiệm.

Sắc mặt Hàn Trì nhất thời trở nên trắng bệch, vội vàng tiến lên nhận tội,

- Ty chức bảo vệ không chu toàn, mong Tổng quản giáng tội!

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh hơi nhợt nhạt, không nói lời nào. Lúc này, Trưởng sử Triệu Nguyên cũng nghe được tin tức, ông ta nhìn những thi thể đầy dưới mặt đất, ánh mắt có chút phức tạp, bước lên trước hỏi:

- Tổng quản, không bị thương chứ?

Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng,

- Đường đường là ở trong thành U Châu, ngay trước phủ Tổng quản, dưới tầm mắt của quân đội hai ngàn người, ta lại bị ám sát. Nếu không phải ta có học qua võ nghệ, bây giờ nằm dưới đất chính là ta. Triệu Trưởng sử, ông làm thế nào mà ăn nói với Thánh thượng đây?

Triệu Nguyên đứng một lúc mới nói,

- Việc này... Quả thật chỉ là một lần bất ngờ!

- Nhưng tính mạng con người lại không có lần thứ hai.

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc nhìn Hàn Trì, rồi nói với Triệu Nguyên:

- Triệu Trưởng sử, chuyện này do ông giải quyết, hay là để ta giải quyết?

Trong lòng Triệu Nguyên lo lắng, không phải Dương Nguyên Khánh sẽ lấy việc này để làm khó Hàn Trì đó chứ? Ông ta vội vàng nói:

- Tổng quản vừa mới đến U Châu, không hiểu rõ lắm tình hình, việc này ty chức sẽ xử lý, ty chức nhất định sẽ truy xét hung thủ đến cùng!

- Vậy trách nhiệm thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này? Triệu Trưởng sử không phải đem trách nhiệm đẩy cho bên huyện nha chứ?

Dương Nguyên Khánh như cười như không mà hỏi.

Triệu Nguyên nhìn Hàn Trì, bỗng nhiên quát lớn:

- Hàn tướng quân, hôm nay là phiên trực của ai?

Hàn Trì hiểu ý của Triệu Nguyên, y quay đầu nghiêm mặt với một tên giáo úy,

- Trương giáo úy, hôm nay là phiên trực của ngươi phải không?

Giáo úy sợ đến nỗi hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy:

- Ty chức... Có tội.

- Người đâu!

Hàn Trì quát một tiếng chói tai, vài binh lính bước lên,

- Có!

Lúc này Dương Nguyên Khánh khoát tay,

- Được rồi, trách nhiệm trong việc này tạm thời ta không truy cứu.

Tuy rằng đây là một cái cớ rất tốt để bãi miễn Hàn Trì, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không muốn lấy cái cớ này để lập uy. Ánh mắt hắn lại hướng về Triệu Nguyên, nhàn nhạt nói:

- Tuy ta không truy cứu, nhưng ta vẫn muốn biết chuyện này rốt cuộc là do ai làm. Nếu Triệu Trưởng sử đã chủ động muốn điều tra việc này, vậy ta hy vọng ba ngày sau, Triệu Trưởng sử sẽ cho ta một câu trả lời chắc chắn.

Dương Nguyên Khánh lại thở dài, nói với Triệu Nguyên:

- Thích khách có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai. Ta có thể tránh được lần này, nhưng chưa chắc có thể tránh được lần thứ hai. Vì vậy ta quyết định, ta vẫn nên chuyển tới quân doanh ở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui