Thiên Hạ Kiêu Hùng

Vương Bạt Tu mời Lư Minh Nguyệt đến nghị sự đường, hai người bọn họ từ mười mấy năm đã quen biết nhau, sau này mỗi người đều có con đường riêng. Hiện tại bọn họ lại đi chung cùng một con đường.

- Minh Nguyệt huynh, làn gió nào thổi huynh hôm nay đến đây vậy?

- Gió Tây bắc đó! Huynh đệ của ta muốn hít khí trời Tây Bắc, cho nên tới tìm ngươi.

Lư Minh Nguyệt thấy sắc mặt Vương Bạt Tu trắng bệch ra, liền vỗ vỗ bả vai của y, cười nói:

- Yên tâm đi! Không phải tới hỏi mượn ngươi lương thực, đến thảo luận chuyện đại sự với ngươi.

Mọi người đi lên đại sảnh ngồi xuống, Vương Bạt Tu nháy mắt với Tống Kim Cương. Tống Kim Cương cười nói:

- Không biết đại sự của Lư huynh là chuyện gì?

Lư Minh Nguyệt lấy từ trong áo ra một tập giấy thật dày, mở nó ra ở trên bàn, trên giấy dường như vẽ gì đó.

- Mọi người đến xem đi!

Mấy người cùng nhau xúm lại xem, Vương Bạt Tu lập tức hô lên kinh ngạc:

- Bản đồ nhà kho quận Trác!

Trên bản đồ không chỉ có bố trí của các nhà kho lớn ở quận Trác, phía bắc còn có thành U Châu, phía nam là cung Lâm Sóc, hướng đông là kênh Vĩnh Tế. Dọc theo kênh Vĩnh Tế phân bố hàng trăm nhà kho lớn, bao gồm kho lương và kho vũ khí, ở bờ sông Bảo Hà cũng có một khu nhà kho.

Mọi người kinh ngạc chính là, bản đồ của Lư Minh Nguyệt vô cùng chi tiết, trú binh ở các nơi trong kho lương đều có đánh dấu, còn có các đường thông giữa các kho lương.

Tống Kim Cương thấy trong đó bên cạnh một nhà kho có đánh dấu màu đỏ, còn vẽ một đường nhỏ. Trong lòng gã thầm nghĩ, hay là Lư Minh Nguyệt muốn nhắm vào nhà kho này?

Lư Minh Nguyệt đắc ý cười nói:

- Đây là tấm bản đồ mà ta đã tiêu hao mất nửa năm, tiêu phí không ít nhân lực.

Vương Bạt Tu đã hiểu ra đại sự mà Lư Minh Nguyệt nói là chuyện gì, không mưu mà hợp với suy nghĩ của y. Nhưng Vương Bạt Tu không phải nông dân bình thường, y cũng từng đọc sách, có kiến thức, y cũng biết làm đại sự, tất có nguy hiểm sóng gió. Trầm ngâm một lát, Vương Bạt Tu liền hỏi:

- Có một trăm ngàn đại quân quan binh đóng ở đó, chúng ta có cơ hội sao?

Lư Minh Nguyệt nheo mắt nói:

- Một trăm ngàn quân là có, nhưng trong một trăm ngàn quân có năm mươi ngàn là đóng ở cung Lâm Sóc. Kỳ thật chỉ có năm mươi ngàn quân đóng ở các nhà kho, nhưng có đến mấy trăm nhà kho, bên kia sông Bảo Hà cũng có nhà kho, năm mươi ngàn quan binh có thể giữ được hết sao? Thế nào, có làm chuyện đại sự được hay không?

Vương Bạt Tu quay đầu lại nhìn Tống Kim Cương, với chuyện đại sự như thế này, y sẽ nghe ý kiến của Tống Kim Cương. Tống Kim Cương chậm rãi gật đầu, Vương Bạt Tu đánh tay vào nhau, mở miệng, phun ra một chữ:

- Làm!

- Được — có ý chí!

Lư Minh Nguyệt giơ ngón tay cái lên khen,

- Dám làm đại sự, không hổ là bản sắc kiêu hùng.

Tinh thần gã chấn động lớn, chỉ vào một nhà kho mà gã dùng vòng tròn đỏ đánh dấu,

- Nhà kho này khá đặc biệt, một nửa là áo giáp, một nửa là lương thực. Hơn nữa quy mô không lớn, chỉ có một ngàn trú binh, vả lại cách thành U Châu khá xa.

- Bên trong có bao nhiêu thứ?

Vương Bạt Tu nhìn chăm chú vào bản đồ nói.

- Có ba mươi ngàn bộ áo giáp và năm mươi ngàn khối lương thực, ta chỉ cần áo giáp, lương thực cho các ngươi.

- Chúng ta cũng muốn áo giáp!

Tống Kim Cương ở bên cạnh tiếp lời, giọng điệu rất nghiêm túc.

Lư Minh Nguyệt nhìn gã một lc lâu, rốt cục gật đầu,

- Được rồi! Mỗi người một nửa.

Từ khi đại quân triệu người đi đến Liêu Đông, áp lực ở thành U Châu đột nhiên giảm bớt, từ trên xuống dưới ở U Châu đều trở nên nhẹ nhõm. Trên đường cái cũng bắt đầu nghe được tiếng cười của trẻ con, quần áo của các cô nương trở nên sáng sủa đẹp đẽ, các cửa hàng cũng đều mở cửa, bọn tiểu nhị ở cửa lớn tiếng thét to.

Rõ ràng nhất là trên đường người đi đường tăng nhiều, người ra vào thành nối đuối nhau không dứt, rất nhiều gia đình đều đưa cả nhà ra khỏi thành đi chơi tiết Thanh minh.

Ở cửa thành phía nam, trước một cửa hàng đồ sứ, một gã binh sĩ đang mua một đôi bình hoa sứ trắng. Binh sĩ này tên là Lưu Chính Nghĩa, là một gã thân binh của Dương Nguyên Khánh. Đãi ngộ dành cho thân binh của Dương Nguyên Khánh vô cùng ưu ái, quân bổng của bọn họ gấp ba lần binh lính bình thường. Ngoài ra, Dương Nguyên Khánh còn cấp đất đai cho các thân binh, để bọn họ không phải buồn phiền việc nhà, mà tận tâm trung thành với hắn.

Hôm nay thân binh Lưu Chính Nghĩa nghỉ, y liền đặc biệt đi ra ngoài mua cho người nhà một chút quà. Y thanh toán tiền, thật cẩn thận tiếp nhận hộp gỗ từ trong tay trưởng quầy của cửa hàng, xoay người chuẩn bị về phủ. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng chạy vội vào thành, có mấy người đàn ông cưỡi ngựa bảo vệ cho xe ngựa.

Lúc này, màn xe được vén ra, một người phụ nữ đội mũ có vải che mặt nhìn ra phía ngoài xem xét tình hình bên trong thành. Lưu Chính Nghĩa cũng không để ý, ở thành U Châu, có rất nhiều hộ giàu có xe ngựa loại này, đây chắc là người phụ nữ nhà giàu nào đó đi xa trở về.

Y bỏ hộp gỗ có đôi bình sứ vào trong túi ngựa, xoay người lên ngựa, thúc ngựa chuẩn bị về quân doanh. Nhưng mới vừa đi được vài bước, y lại phát hiện cỗ xe ngựa đi vào một con ngõ nhỏ hẹp, bình thường nơi này làm gì có nhà giàu ở, đều là giới bình dân. Bình dân bình thường mà có được xe ngựa như vậy hiển nhiên là có chút bất hợp lý. Cũng vì chuyện này mà Lưu Chính Nghĩa giống như rất nhiều người qua đường, đều tò mò nhìn vài lần về phía cỗ xe ngựa này.

Xe ngựa đã tiến vào ngõ nhỏ, phía sau vài tên tùy tùng cưỡi ngựa đi theo. Bỗng nhiên, Lưu Chính Nghĩa thấy trong đó túi ngựa của một người lộ ra một mẩu của một ồ vật. Bởi vì đồ vật này quá lớn, nhét không lọt vào trong túi ngựa, đành để lộ một mẩu ở bên ngoài. Nhìn từ bên ngoài là một phần của cánh cung tên, ít nhất người bình thường đều cho là như vậy.

Nhưng Lưu Chính Nghĩa lại giật mình kinh hãi, y đã trải qua trăm trận chiến, rất tinh tường với các loại binh khí trong quân đội. Y nhận ra kia không phải cung tên, mà là một chiếc quân nỏ bẻ cong.

Quân nỏ là vật cấm đầu tiên trong dân chúng, mà nó lại xuất hiện bên người một gã kỵ sĩ bình thường. Hơn nữa đao của những người tùy tùng cưỡi ngựa này đang đeo cũng không phải là đao bình thường, mà là hoành đao của quân Tùy. Lưu Chính Nghĩa sửng sốt một lát, nhìn bọn họ biến mất vào bên trong ngõ nhỏ.

Y thúc ngựa tiến lên, ở bên ngoài ngõ nhỏ liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy cỗ xe ngựa kia đi vào tận nhà trong cùng. Trong lòng Lưu Chính Nghĩa nghi hoặc, y lắc đầu, quay đầu ngựa lại trở về phủ tổng quản.

Trở lại phủ tổng quản, Lưu Chính Nghĩa đến phòng ngựa trước, giao ngựa cho người chăn ngựa, lúc này mới cầm hộp gỗ vội vàng đi về phía cửa chính. Vừa đi đến cửa chính, thì gặp thủ lĩnh thân vệ Trương Thắng từ bên trong đi ra, Lưu Chính Nghĩa lập tức đứng thẳng người thi lễ.

- Đi mua cái gì à?

Trương Thắng cười hỏi.

- Hồi bẩm thủ lĩnh, đi mua một đôi bình hoa sứ trắng, chuẩn bị làm quà chúc thọ cho ông nội. Tôi định ngày mai nhờ người mang nó về cho ông.

- Được lắm, có hiếu!

Trương Thắng vỗ vỗ vào vai y, ôn hòa cười nói:

- Nhanh đi ngủ, đêm nay ngươi trực, phải trực suốt đêm. Hơn nữa mấy ngày này không thể sơ suất, quyết không thể để thích khách lại trà trộn vào phủ được!

- Ty chức hiểu!

Lưu Chính Nghĩa đi được vài bước, lại dường như nghĩ tới điều gì đó. Câu nói 'Quyết không thể để thích khách lại trà trộn vào phủ được!' của Trương Thắng, liền giống hệt như một tia chớp giật xẹt qua trong đầu y. Y lại nghĩ đến chiếc quân nỏ kia, liền xoay người nói:

- Trương Giáo úy, hôm nay có chuyện này rất kỳ lạ.

- Chuyện gì mà kỳ lạ?

Trương Thắng dừng bước hỏi.

- Hôm nay khi tôi mua bình hoa, thấy mấy người cưỡi ngựa, đều đeo hoành đao, hơn nữa một người không ngờ còn mang theo quân nỏ, làm cho người ta rất kinh ngạc.

Hoành đao tuy rằng là cấm phẩm, nhưng trên thực tế không cấm nổi, quan phủ địa phương đều mắt nhắm mắt mở, nhưng quân nỏ thì khác. Triều đình nghiêm cấm dân chúng chế tạo nỏ, người nào tự chế tạo quân nỏ sẽ bị xử tử. Quân nỏ của quân đội mỗi một chiếc đều đánh số, quản lý khống chế cực nghiêm. Hơn nữa thợ thủ công chế tạo quân nỏ của cả nước đều tập trung ở Kinh thành, số người sử dụng nỏ trong dân chúng cực nhỏ, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước hoài nghi Nguyên gia là thủ phạm thích khách. Chỉ có quý tộc Quan Lũng như Nguyên gia mới có thể sử dụng quân nỏ.

Sắc mặt Trương Thắng trở nên cực kỳ nghiêm túc,

- Là ai, là quân nhân sao?

- Không phải quân nhân, vốn tưởng là tiểu thư nhà giàu người ta đi du ngoạn trở về, không ngờ xe ngựa của bọn họ lại vào bên trong một ngõ nhỏ, vào cửa một hộ dân thường. Chiếc quân nỏ chính là do một gã tùy tùng trong đó mang theo.

Bởi vì không làm tròn bổn phận trong vụ ám sát, khiến Trương Thắng càng phải thật cẩn thận, một chút dấu vết để lại y đều không bỏ qua. Hôm nay thủ hạ của y phát hiện ra có điểm bất thường, hoành đao, quân nỏ, xe ngựa, ngõ nhỏ, đủ tình tiết không phù hợp với trạng thái bình thường. Chuyện này khiến trong lòng y lập tức nảy sinh cảnh giác.

Lúc này, y ra lệnh,

- Mau dẫn ta đi!

Trương Thắng dẫn theo vài tên thân vệ, đi theo Lưu Chính Nghĩa về phía nam thành.

Hai ngày này, Dương Nguyên Khánh đang lo lắng đối phó như thế nào với hai nhánh quân tạo phản ở quận Trác. Bất kể Lư Minh Nguyệt hay là Tống Kim Cương đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, nếu không thừa dịp bọn họ còn nhỏ yếu mà tiêu diệt đúng lúc, một khi để cho bọn họ phát triển an toàn, sẽ tạo thành uy hiếp nghiêm trọng cho U Châu.

Hắn đã phái ra mấy nhánh thám báo đi tra xét tình hình của hai nhánh phản tặc này. Điều khiến hắn hơi khó xử chính là, hang ổ của Lư Minh Nguyệt ở Yến Sơn phương bắc, còn hang ổ của Vương Bạt Tu ở núi Ngũ Hồi. Đều là nơi núi cao rừng rậm, nếu vào núi tiêu diệt, tuy rằng hắn cũng có thể tiêu diệt bọn họ, nhưng cái giá hắn phải trả quá lớn, liền khiến hắn hơi do dự. Tốt nhất là có kế sách nào ép bọn chúng xuống núi, ở khu thung lũng, hắn sẽ chỉ phải trả một giá nhỏ nhất để tiêu diệt hai thế lực đạo tặc này.

Dương Nguyên Khánh nghĩ tới Trương Tu Đà tiêu diệt Vương Bạc, là bởi vì phản tặc bị cắt đứt nguồn lương thực mà bị ép xuống núi. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng bước đi thong thả ở trong phòng. Hiện tại, hắn cần nhất là phải biết tin tức của bọn phản loạn, nhưng như thế nào mới có thể có được tin tức của bọn chúng đây?

Khi Dương Nguyên Khánh đang trầm tư suy nghĩ khá lâu, thủ lĩnh thân vệ Trương Thắng xuất hiện ở cửa,

- Có tình huống quan trọng phải bẩm báo lên Đại tướng quân.

- Chuyện gì?

Trương Thắng đi vào phòng thi lễ nói:

- Thân vệ Lưu Chính Nghĩa hôm nay vô tình đã phát hiện một tin tức.

Trương Thắng liền kể lại tỉ mỉ quá trình Lưu Chính Nghĩa phát hiện quân nỏ một lần, lại nói:

- Cho nên ty chức liền dẫn theo vài huynh đệ đi tới ngõ nhỏ xem xét. Chúng tôi không dám kinh động đối phương, chúng tôi đã bố trí vài huynh đệ ở lầu hai của cửa hàng đối diện ngôi nhà trong ngõ nhỏ. Do Lưu Chính Nghĩa dẫn đầu, giám sát tình hình bên trong ngõ nhỏ.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng dấy lên nghi ngờ, chẳng lẽ những người này chính là thích khách ám sát hắn sao? Nếu đúng vậy, bọn họ là ai?

- Đại tướng quân, ty chức có nên động thủ bắt người hay không?

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, nói:

- Trước tiên không được rút dây động rừng, tốt nhất là có thể bắt được một người trong đó, tìm hiểu tình hình của bọn họ, sau đó mới quyết định.

- Ty chức hiểu rồi, trước tiên phải giám sát bọn họ.

Trương Thắng thi lễ, lui xuống. Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp để lấy được tin tức của Vương Bạt Tu. Hắn lập tức ra lệnh nói:

- Lệnh cho Tô Liệt tới gặp ta!

Một lát sau Tô Liệt bước nhanh đi đến, quỳ một gối thi lễ nói:

- Ty chức tham kiến Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh liền chỉ bảo nói:

- Ngươi mang ba nghìn kỵ binh, lập tức đi tới Vương Tống trang, huyện Dịch, quận Thượng Cốc. Già trẻ nam nữ trong thôn trang tất cả đều bắt hết, áp tải đến thành U Châu.

- Ty chức tuân lệnh!

Tô Liệt đứng dậy đi, Dương Nguyên Khánh lại gọi y lại,

- Chờ một chút!

Dương Nguyên Khánh lập tức lại nói với y:

- Ngươi phái thêm một đội quân mai phục tại sườn núi phía bắc ở chân núi Ngũ Hồi. Ta nghĩ tất sẽ có người xuống núi về thôn tìm hiểu tin tức. Một khi phát hiện người xuống núi, lập tức bắt giữ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui