Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dương Quảng bị ông ta nói đến mức á khẩu không nói được gì, sau một lúc lâu nói:

- Ý đồ của trẫm, làm sao một Huyện lệnh nho nhỏ như ngươi có thể biết được, ngươi lui ra đi!

Dữu Chất trong lòng cười lạnh một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa, thi lễ và lui ra.

Dương Quảng trong lòng có chút rối rắm, chắp tay sau lưng đi lại mấy bước, quay đầu ra lệnh:

- Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Hà Trù trong hai ngày phải dựng xong cầu phao, đại quân lập tức tiến công Triều Tiên!

Ngô Cảnh Hiền lo lắng rời khỏi thành Lục Hợp, ông ta lo lắng thảm bại của năm Khai Hoàng thứ mười tám sẽ xuất hiện lại. Năm Khai Hoàng thứ mười tám, hơn ba trăm ngàn đại quân tiến công Triều Tiên, chính là bởi vì dịch bệnh bùng phát, khiến hơn ba trăm ngàn đại quân chết gần như không còn. Mà lần này hơn một triệu đại quân, nếu dịch bệnh tiếp tục bùng phát, thì còn bao nhiêu người có thể thể sống đây?

Ngô Cảnh Hiền đặc biệt lo lắng phía dân phu, bên đó điều kiện ác liệt, dân phu phần lớn cơ thể yếu, lương thực thực phẩm lại cực kém. Bệnh dịch đã bùng phát bên đó, nếu dân phu một khi trốn chết với số lượng lớn, sẽ đem dịch bệnh về Trung Nguyên, dịch bệnh tất sẽ lây lan ở Trung Nguyên. Thân là ngự y giàu kinh nghiệm, ông ta biết rõ sẽ có loại hậu quả này, mà đành bất lực.

Ngô Cảnh Hiền đi ra khỏi thành Lục Hợp chưa bao lâu, thì nghe phía sau có người gọi ông ta. Ông ta vừa quay đầu, thấy đó là Hữu võ Vệ tướng quân Nguyên Thượng Võ, vẻ mặt ông ta có chút khẩn trương, bèn hỏi:

- Nguyên tướng quân, xảy ra chuyện gì rồi?

- Ngô ngự y, có thể đi xem phụ thân ta chút được không, ông ấy cũng bị bệnh rồi.

Ngô Cảnh Hiền giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:

- Toàn thân nóng lên sao?

- Có một chút!

- Nhanh đưa ta đi xem xem.

Ngô Cảnh Hiền trong lòng treo ngược lên, Dương Đạt đã ốm chết. Nếu trong đại thần lại xuất hiện có người ngã xuống, vậy đã chứng minh trong đại thần đã bắt đầu lây lan dịch bệnh, hậu quả này thật không thể tưởng tượng được.

Nguyên Thọ tuy đã bị miễn chức, nhưng tước vị của gã vẫn còn. Lần này xuất chinh Liêu Đông, gã cũng được Dương Quảng hạ chỉ mệnh gã đi cùng. Nguyên Thọ tuổi già sức yếu, chịu không nổi sức ép lặn lội đường xa như vậy, gã cũng đã bị nhiễm bệnh.

Lều lớn của Nguyên Thọ nằm ở phía tây thành Lục Hợp, là nơi các đại thần tập trung ở lại. Lều lớn của gã ở phía ngoài nhất, Ngô Cảnh Hiền vội vội vàng vàng đi tới cửa lều. Một người con trai khác của Nguyên Thọ là Nguyên Mẫn đã đứng ở cửa nghển cổ trông ngóng.

- Ngô ngự y, nhanh xem bệnh cho cha ta.

Ngô Cảnh Hiền sắc mặt nghiêm túc mà gật gật đầu, đi vào trong lều. Nguyên Thọ nằm trong trướng, bên cạnh có hai thị nữ hầu hạ. Hai mắt gã khép hờ, sắc mặt hơi đỏ lên.

Qua cái nhìn đầu tiên, Ngô Cảnh Hiền đã cảm thấy không giống với dịch bệnh lắm. Ông ta đã thấy rất nhiều, bệnh trạng của Nguyên Thọ dường như có chút không giống.

Ngô Cảnh Hiền sờ sờ vào đầu Nguyên Thọ, lại bắt mạch cho gã, rồi hỏi:

- Thùng phân của ông ấy ở đâu?

Một thị nữ mang một cái thùng phân làm bằng gỗ lên, Ngô Cảnh Hiền nhìn qua một cái, đứng dậy và đi ra khỏi lều. Nguyên Thượng Võ vội vàng theo đi ra, thấp giọng hỏi:

- Cha ta sao rồi?

Ngô Cảnh Hiền miễn cưỡng cười:

- Thực ra chỉ là cảm nhẹ bình thường, không có vấn đề gì. Ngủ một giấc uống ít thuốc là khỏi thôi.

Ông ta nói khá hàm hồ, kỳ thực Nguyên Thọ căn bản không bị bệnh. Lúc này, Nguyên Thượng Võ lấy ra một hộp ngọc dài hai tấc, thưởng cho Ngô Cảnh Hiền:

- Đây là chút tâm ý của Nguyên gia chúng ta, xin ngự y nhận cho.

Ngô Cảnh Hiền giật mình kinh hãi, cái hộp ngọc này là ngọc cực phẩm:

- Hiền chất cái này để làm gì vậy?

Nguyên Thượng Võ thở dài một hơi:

- Cha ta tuổi già, muốn trở về kinh thành.

Ngô Cảnh Hiền đã hiểu, đây là Nguyên Gia muốn mình cho họ một ân tình, ông ta trầm ngâm một chút nói:

- Nhưng bệnh dịch là trị không khỏi, sau này biết giải thích thế nào?

- Cái này chúng ta hiểu, chúng ta tự sắp xếp. Phụ thân ta không muốn tiếp tục để Thánh Thượng lo lắng.

Ngô Cảnh Hiền gật gật đầu, ông ta nhận lấy hộp ngọc, cười nói:

- Bên trong là gì vậy?

- Bên trong là ảnh cốt của Phật tổ, đây là vật quý giá được cất giấu của Nguyên gia.

Tay Ngô Cảnh Hiền run lên, đây là vật báu vô giá! Mẫu thân của ông ta rất tín Phật, nếu ảnh cốt này của ông ta làm lễ vật mừng thọ cho mẫu thân…

Ngô Cảnh Hiền nuốt một ngụm nước miếng.

Ông ta cuối cùng lại khống chế không nổi sự hấp dẫn, nhận lấy hộp ngọc.

- Ta biết rồi, ta sẽ nói với Thánh Thượng, Nguyên các lão nghi ngờ bị cảm dịch, ta sẽ nói với Thánh Thượng đồng ý để Nguyên các lão quay về kinh thành.

Nói xong, Ngô Cảnh Hiền vội vàng rời đi. Nguyên Thượng Võ quay lại lều, mắt Nguyên Thọ bỗng nhiên mở ra, hỏi:

- Ông ta nhận chưa?

Nguyên Thượng Võ gât gật đầu:

- Ông ấy nhận rồi ạ!

Nguyên Thọ mỉm cười, nói như vậy, ông ta đã có thể lìa đời rồi, Nguyên gia đã có thể ung dung bố trí.

Cuộc chiến Liêu Thủy, quân Tùy trước bại sau thắng. Quân tiên phong cánh hữu Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng hy sinh. Đại quân tiến quân thần tốc, đánh bại quân Triều Tiên, giết chết gần một vạn quân địch, chiếm lĩnh bờ phía đông Liêu Đông.

Dương Quảng lập tức chia quân làm chín đường, gồm ba mươi lăm nghìn quân, từ các hướng tiến công về phía thành trì Liêu Đông. Lại ra lệnh cho Vũ Văn Thuật dẫn một trăm nghìn đại quân theo đường Tương Bình tiến tới phá thành Liêu Đông.

Thành Liêu Đông tức thành Tương Bình thời Hán triều. Thành trì nằm ở bãi đất cao, hiểm trở vững chắc, — hơn mười nghìn quân Triều Tiên trấn thủ trong thành. Từ cuối tháng tư, quân Tùy đã bắt đầu bao vây tấn công thành này.

- Sắp đến cuối tháng năm, trời bắt đầu nóng lên. Quân Tùy vượt qua Liêu Thủy, đóng quân ở bờ phía tây Liêu Thủy...

Bên trong Hợp Thành, Thiếu phủ tự giam Hà Trù đang báo cáo với Dương Quảng về tình hình tiến hành xây dựng cầu nổi Lục Thủy. Lúc này, có hoạn quan bẩm báo, Ngô Ngự Y và Cảnh Giam Sự đã trở lại.

- Nhanh tuyên bọn họ vào yết kiến!

Ngự y Ngô Cảnh Hiền và Hữu Thượng Thư thay quyền giám thị Cảnh Tuân phụng chỉ tiến đến xem xét tình hình dịch bệnh của dân phu phía tây sông Liêu. Dương Quảng cũng biết tình hình bên đó rất nghiêm trọng. Nhưng tình hình cụ thể nghiêm trọng tới mức độ nào, ông ta lại không rõ.

Một lát, hai người vội vàng đi đến, khom người thi lễ.

- Tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng hỏi Ngô Cảnh Hiền trước.

- Có tin tức của Nguyên Thọ không?

Nguyên Thọ, người này nhiều tháng trước bị mắc dịch bệnh, thỉnh cầu được trở về quê hương. Dương Quảng đã phê chuẩn. Có tin tức nói, ông ta chết bệnh trên đường đi. Dương Quảng không muốn tin vào điều này. Ông ra lệnh cho Ngô Cảnh Hiền phái người đi tìm hiểu.

- Hồi bẩm bệ hạ, thần đã phái người đi dò xét. Lúc ấy quả thật ông ta có nhiễm dịch bệnh, thân thể già yếu, hầu như không có thuốc thì không trụ được. Nhưng ông ta ra đi như thế, thần có chút không hiểu.

Dương Quảng gật đầu, lại hỏi ông ta.

- Tình hình dân phu ở bờ phía Tây thế nào?

Ngô Cảnh Hiền thở dài, trên mặt lộ vẻ vô cùng đau xót

- Bệ hạ, tình hình dịch bệnh của dân phu vô cùng nghiêm trọng. Số thành nhiễm bệnh mà thần nói nhiều tháng trước đây, hiện tại đã lên đến năm thành. Số dân phu đã chết rất lớn, thi thể chồng chất đầy đất, không người xử lý, sợ rằng dịch bệnh sẽ tiếp tục lan rộng. Bệ hạ, không phải thần lớn tiếng đe dọa. Thật sự nếu không cách ly đúng lúc, dịch bệnh sẽ lan tràn đến Đại Tùy. Đến khi đó, sẽ trở thành tai họa cho cả nước.

Trong lòng Ngô Cảnh Hiền cũng cảm thấy có lỗi. Mùa xuân, ông ta từng khuyên Dương Quảng, nhưng Dương Quảng không nghe. Hiện tại đã là tháng năm, thời tiết cũng trở nên nắng nóng. Đúng vào thời kỳ dịch bệnh dễ dàng lây lan. Trên thực tế, hiện tại cũng đã muộn, đã có rất nhiều dân phu bỏ trốn, rất có thể đã đưa dịch bệnh về Trung Nguyên.

Dù thế nào ông ta cũng không hiểu. Quân Tùy vượt qua Liêu Thủy đã nửa tháng. Sáu trăm, bảy trăm nghìn quân Tùy tập kết ở bờ phía đông Liêu Thủy. Dương Quảng không hạ lệnh tổng tiến công. Hoàng thượng đang đợi cái gì? Nếu tiếp tục như vậy, dịch bệnh cũng sẽ bùng nổ trong quân Tùy. Nhưng ông ta không thể đoán được thánh ý, ông ta chỉ biết ngầm thở dài.

Dương Quảng không tỏ thái độ gì, lại hỏi Cảnh Tuân:

- Tình hình dân phu đã bỏ trốn thế nào?

Cảnh Tuân là phụng chỉ là điều tra tình hình dân phu bỏ trốn. Ông ta khom người nói:

- Bệ hạ, bờ phía tây Liêu Thủy có một trăm doanh trại cho dân phu. Trong đó sáu mươi doanh trại là doanh trại chết. Bốn mươi doanh trại khác, số lượng dân phu đã giảm hết một nửa. Theo thần tính, ba triệu hai trăm ngàn dân phu, hiện tại còn chưa tới sáu trăm ngàn. Tóm lại, chết bao nhiêu, chạy thoát đến nơi khác bao nhiêu người, thần cũng không thể thống kê được.

Cảnh Tuân dừng lại, nói tiếp:

- Bệ hạ, thần đồng ý với ý kiến của Ngô Ngự Y. Phải phái người đi thiêu hủy thi thể, không thể để dịch bệnh lan tràn. Nếu không, một khi dịch bệnh lan sang phía bờ sông, đối với ngàn vạn tướng sĩ và bá quan văn võ đều là… đại họa. Thần càng lo lắng tới long thể của bệ hạ.

Dương Quảng biến sắc, lập tức ra lệnh:

- Tuyên Sử Tường tới gặp trẫm!

Một lát sau, Hữu Vệ tướng quân Sử Tường vội vàng tiến vào. Sử Tường nguyên là Hữu Vệ Đại tướng quân, vì con của ông ta và Tề Vương Dương Giản có quan hệ thân thiết, trở thành kẻ khả nghi tham dự vào cuộc mưu phản của Tề Vương, Sử Tường bị giáng cấp.

- Thần tham kiến bệ hạ!

- Sử tướng quân, ngươi dẫn hai mươi ngàn Cấm Vệ quân qua bờ phía tây, dùng nhiều dầu hỏa, đốt cháy tất cả thi hài vật phẩm ở các doanh trại của dân phu. Sau đó chôn sâu. Mặt khác, cũng không cho phép các dân phu còn lại rời khỏi đó. Người nào dám trốn, bất luận thế nào đều giết chết!

Ngô Cảnh Hiền và Cảnh Tuân nhìn nhau. Làm vậy không phải toàn bộ sáu mươi vạn dân phu còn lại đều phải chịu chết sao? Hai người liền quỳ xuống, cầu xin:

- Bệ hạ, trong dân phu có người bệnh, nhưng cũng có người khỏe. Chúng ta có thể chọn người khỏe ra, cách lý người bệnh.

Dương Quảng cũng không thèm đếm xỉa tới hai người, lại nhìn Sử Tường ra lệnh:

- Lập tức mang quân tới, làm tốt việc này, trẫm sẽ lại phục hồi chức Đại tướng quân cho ngươi!

- Thần tuân chỉ!

Sử Tường khom người hành lễ, sau đó vội vàng rời đi.

Dương Quảng lạnh lùng nhìn Ngô Cảnh Hiền và Cảnh Tuân.

- Các ngươi có thể viết sơ tấu, trẫm sẽ nói sau!

Hai người bất đắc dĩ, đành phải khom người lui ra. Dương Quảng lại nhìn Hà trù nói:

- Tiếp tục nói về tình hình cầu nổi!

Cuối tháng tư, cuộc chiến công thành Liêu Đông bắt đầu khai hỏa. Mười vạn quân Tùy bắt đầu mạnh mẽ tấn công tòa thành cao lớn hiểm trở này. Hơn mười ngàn quân trấn giữ và hai mươi ngàn dân chúng đều liều chết chống cự. Quân Tùy thương vong nặng nề. Nhưng điều khiến người ta phẫn nộ chính là, mắt thấy thành trì sắp bị đánh hạ, quân Triều Tiên lập tức tuyên bố đầu hàng. Quân Tùy chỉ có thể dừng tiến công. Toàn quân lui ra, chờ Thụ Hàng Sứ tiến đến nhận đầu hàng. Khi Thụ Hàng Sứ tới rồi, quân Triều Tiên thấy thành trì được sửa lại tốt hơn, lại nhất quyết không chịu đầu hàng nữa. Sau đó, cuộc chiến lại tiếp tục. Đã liên tục ba lần như vậy, quân Tùy tổn thất hơn ba mươi ngàn người.

Không chỉ có tòa thành trì gần Liêu Đông, tất cả các thành trì đều như thế. Người Triều Tiên đã nắm được sơ hở của Thụ Hàng Sứ quân Tùy, càng khiến tướng sĩ quân Tùy không thể chấp nhận được. Báo cáo từ bốn phương tám hướng đều được tập trung tới chỗ Thánh Thượng, cương quyết yêu cầu hủy bỏ Thụ Hàng Sứ. Nhưng Dương Quảng không để ý tới, chỉ đáp lại một câu: 'Người kháng chỉ không tuân, Chém!”

Tướng sĩ Quân Tùy chỉ có thể dùng bốn chữ “khăng khăng một ực” đến hình dung về hoàng đế của bọn họ. Tất cả mọi người nghi hoặc không thể hiểu được.

Khí phách và quyết đoán của Thánh Thượng năm đó khi dẫn đầu một triệu đại quân qua sông quét sạch Nam Trần đã ở đâu rồi? Năm đó, vũ dũng và mưu lược của Thánh Thượng khi dẫn đầu hơn một trăm ngàn tướng sĩ bắc chinh Đột Quyết, tung hoành ngang dọc, đánh Tây Đột Quyết phải tè ra quần ở đâu rồi? Năm đó sự vô tình của Thánh Thượng khi ngự giá thân chinh chém tận giết tuyệt người Thổ Cốc, dân tộc Thổ Dục Hồn, ở đâu rồi?

Từng cái từng cái cũng không thấy, chỉ còn lại - ngu xuẩn - tự phụ, không thông việc quân, không hiểu chiến tranh, chỉ để ý nhân nghĩa với kẻ địch mà mặc kệ sự chết sống của quân mình. Đúng là hoàng đế ngu ngốc.

Đầu tháng mười, cuộc chiến công thành lần thứ tư bắt đầu khai hỏa đầy mãnh liệt. Thế tấn công của quân Tùy như nước. Thang bắc lên đầu tường san sát. Tiếng kêu rung trời. Mấy vạn binh lính quân Tùy bám lấy leo lên, bất chấp mưa tên dày đặc và đá gỗ lăn xuống. Liên tục có những binh lính quân Tùy kêu lên thảm thiết ngã xuống. Cuộc chiến trên đầu tường thành vô cùng ác liệt. Hoành đao chém tới tận xương thủy, máu thịt văng đầy. Binh lính Triều Tiên còn lại trên thành không tới bốn ngàn, nhưng vẫn liều chết chống cự. Ngay cả đàn bà và trẻ nhỏ cũng lên thành tham chiến.

Ở phía đông thành, quân Tùy đã xông lên đầu tường. Mắt thấy thành sắp bị phá. Đúng lúc này, vô số cờ hàng lắc lư trên đầu tường. Người Triều Tiên hô to:

- Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!

Vệ tướng quân cánh tả Tân Thế Hùng chạy vội tới trước mặt chủ tướng Vũ Văn Thuật, hô to:

- Đại tướng quân, đây là lần thứ tư, không cần để ý tới. Đánh hạ thành xong nói sau!

Vũ Văn Thuật lại lạnh lùng nói:

- Ý chỉ của Thánh Thượng, ai dám cãi lời.

Ông ta lập tức hạ lệnh.

- Truyền lệnh toàn quân lui ra. Đi mời Thụ Hàng Sứ!

Tùng! Tùng! Tùng!

Quân Tùy đánh trống thu binh. Quân Tùy như nước thủy triều lui ra. Hơn trăm binh lính công thành còn sót lại trên đầu tường không kịp lui ra đã bị quân Triều Tiên giết chết. Binh sĩ Triều Tiên ném đầu bọn họ ra ngoài cười ha ha. Ánh mắt binh lính quân Tùy hằn máu đầy oán hận. Vũ Văn Thuật lại hạ lệnh.

- Ai dám vọng động, chém!

Ngày tiếp theo, Thụ Hàng Sứ - Thượng thư hữu thừa Lưu Sĩ Nguyên vội vàng đuổi tới thành Liêu Đông. Đây là lần thứ tư ông ta đến tiếp nhận đầu hàng. Ông ta cũng biết quân Triều Tiên sẽ không đầu hàng, không dám tới gần tường thành chỉ sai người hô mở cửa. Nhưng đáp lại ông ta, cũng chỉ là những mũi tên của người Triều Tiên.

Không có cách nào khác Lưu Sĩ Nguyên trở về nhìn Vũ Văn nói:

- Bọn họ không chịu đầu hàng, lại công thành đi!

Tân Thế Hùng không thể nhịn được nữa, xông lên phía trước, đấm Lưu Sĩ Nguyên ngã nhào, rít gào như sấm:

- Tướng sĩ đã chết mấy chục ngàn người, chỉ vì chờ tên cẩu tạp chủng như ngươi tới thả rắm à!

Lưu Sĩ Nguyên gẫy hai cái răng. Ông ta cũng giận tím mặt, lồm cồm từ trên mặt đất bò lên chỉ vào Tân Thế Hùng mắng:

- Đây là ý chỉ của Thánh Thượng, có bản lĩnh ngươi đi tìm Thánh Thượng mà nói!

Vừa dứt lời, chỉ nghe từ phía xa có người hô to:

- Thánh Thượng đến!

Mọi người kinh ngạc, nhìn về phía xa. Họ chỉ thấy một đoàn quân chậm rãi từ phía đông tiến lới. Ở giữa có một thành bằng gỗ lớn. Đúng là Lục Hợp thành.

Ánh mắt Dương Quảng lạnh lùng nhìn thành Liêu Đông đứng sừng sững trên đồi cao. Cho tới bây giờ, quân Tùy cũng chưa hạ được thành trì này. Số quân Tùy chết đã vượt quá một trăm ngàn người. Cho tới bây giờ, coi như sách lược của mình đã thành công. Nhưng Dương Quảng cũng biết, làm việc phải có chừng mực. Không thể làm được quá đáng quá. Tòa thành Liêu Đông này có thể nắm được rồi.

- Truyền tất cả tướng quân từ cấp tướng trở lên tới gặp trẫm!

Dương Quảng vừa hạ ý chỉ, mười mấy viên tướng lãnh đi vào trong Lục Hợp thành, chờ đợi hoàng đế bệ hạ giáo huấn. Sắc mặt Dương Quảng cực kỳ khó coi. Ông ta lạnh lùng nhìn mọi người, nổi giận nói:

- Các ngươi tự cho là quan lại có địa vị cao, dựa vào gia thế hiển hách, đã nghĩ có thể âm thầm lừa gạt trẫm sao? Các ngươi không cho trẫm có thể ngự giá thân chinh, chỉ vì sợ trẫm thấy tham ô gian lận và hủ bại của các ngươi. Cả tháng bao vây tấn công thành Liêu Đông, đại quân một trăm ngàn người lại chiếm không nổi một thành trì nhỏ nhỏ. Trẫm đã chính mắt nhìn thấy, các ngươi rất sợ chết, không chịu ra sức. Các ngươi nghĩ trẫm không dám giết các ngươi sao?

Giọng điệu Dương Quảng cực kỳ nghiêm khắc. Các tướng đều cúi đầu, trong lòng nơm nớp lo sợ. Ai biết vấn đề nằm ở nơi nào? Ai có thể dám nói, Thánh Thượng không thừa nhận vấn đề Thụ Hàng Sứ, chính là muốn đẩy trách nhiệm cho bọn họ.

Dương Quảng hừ một tiếng, lại lạnh lùng nói:

- Trẫm cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Trong vòng ngày hôm nay đánh hạ thành Liêu Đông. Nếu không chiếm lĩnh được, chém hết!

Sau một canh giờ, cuộc tiến công thành Liêu Đông lần thứ sáu được triển khai một cách mãnh liệt. Dương Quảng đứng ở đầu tường bên ngoài Lục Hợp thành, mặt không tỏ chút thái độ nào, nhìn chăm chú về phía quân Tùy đang công thành. Ông ta hạ ý chỉ: “người đầu lên lên được đầu thành Liêu Đông, tăng ba cấp quan, thưởng bảy mươi ngàn xấp lụa!

Sĩ khí quân Tùy lên cao, thế tấn công như nước, thang mây lại san sát đẩy về hướng đầu tường thành Liêu Đông. Thành Liêu Đông được xây dựng ở phía trên đồi cao, nhưng quân Tùy đã mở thành đường dài bằng phẳng tới đó, dễ dàng có thể thuận lợi đẩy các loại vũ khí công thành đi lên.

Quân đội ngàn người đến từ Phong Châu, cũng tham gia vào cuộc chiến công thành, do tướng trấn thủ Trầm Quang suất lĩnh. Trong cuộc chiến công thành, ngàn quân Phong Châu đã bị chết và bị thương hơn bốn trăm người. Trong lần tấn công lần thứ hai, Trầm Quang bị trúng tên, nghỉ ngơi hơn nửa tháng. Tuy rằng thương thế chưa khỏi hẳn, nhưng ông ta dứt khoát tham gia chiến đấu.

Trầm Quang tay cầm khiên lớn và hoành đao, xung phong đi đầu. Ông ta dẫn đầu bộ hạ tiến công vào phía tây tường thành. Dùng thang móc sắt thật lớn bám lấy mái trên tường thành. Trầm Quang từ phía dưới thang trèo lên, mặc mưa tên dày đặc, dần dần tiếp cận đầu tường. Binh sĩ Triều Tiên dùng giáo đâm về phía ông ta. Ông ta nghiêng người, nhanh nhẹn tránh thoát, lập tức dùng đao chém tới. Thế đao đánh tới quá mãnh liệt, binh sĩ Triều Tiên bị đao chặt đứt cánh tay, kêu thảm từ trên đầu tường rơi xuống.

Trầm Quang xoay người, nhảy lên đầu tường, dưới sự hoan hô như sấm của binh lính. Ngay cả Dương Quảng cũng chú ý tới ông ta. Ánh mắt Dương Quảng chăm chú nhìn rất lâu vào ông ta. Lúc này, mười mấy tên binh sĩ Triều Tiên cùng giơ ngọn giáo đâm về phía ông ta. Trầm Quang chém trái chặt phải, thân thể nhanh nhẹn, ngay lập tức giết hơn mười người. Bỗng nhiên, tên lính Triều Tiên bị thương chưa chết túm mạnh lấy chân ông ta, Trầm Quang bị đẩy ra khỏi đầu tường.

Trầm Quang từ trên đầu tường thành cao cao rơi xuống. Dưới thành, những tiếng kêu kinh hãi vang lên. Ngay cả Dương Quảng cũng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn. Nhưng đúng lúc này, dưới thành lại truyền đến tiếng hoan hô. Dương Quảng mở to mắt, ông ta cũng ngây ngẩn cả người. Ông ta chỉ thấy khi Trầm Quang rơi xuống, đã ném ra dây chão có móc câu, chuẩn xác chụp vào cái thang. Thân thể ông ta dừng lại ở giữa không trung.

Miệng ông ta cắn đao, tay cầm tấm khiên, dùng một cánh tay kéo dây thừng, nhanh chóng trèo về phía đầu thành. Khi chỉ còn cách một trượng, ông thả người, lại nhảy lên đầu tường. Ông ta vô cùng dũng mãnh, chém giết khiến quân Triều Tiên phải liên tục lui về phía sau. Nắm lấy cơ hội này, thủ hạ của ông ta chính là hơn trăm binh lĩnh Phong Châu, sĩ khí dâng cao xông lên đầu tường.

- Tốt!

Dương Quảng cũng không nhịn được vỗ tay, quay đầu lại hỏi:

- Người này là ai, dưới trướng người nào?

Thị vệ đi hỏi, một lát trở về bẩm báo:

- Bệ hạ, người này tên là Trầm Quang, tên hiệu 'Nhục Phi Tiên. là tướng trấn giữ Phong Châu đương nhiệm, đã dẫn quân của Phong Châu đến Liêu Đông tham chiến.

- Hóa ra là quân Phong Châu!

Dương Quảng gật gật đầu.

Lúc này, người Triều Tiên lại giở trò cũ, giơ cờ hàng xin hàng. Ánh mắt của tất cả quân Tùy phía dưới thành đều hướng về phía Lục Hợp thành. Ngay cả Vũ Văn Thuật cũng không dám tự ý quyết định.

Dương Quảng cười cười, thản nhiên nói:

- Nếu đã lên được đầu tường, sao phải tiếp nhận đầu hàng? Trẫm chưa từng nói như vậy.

Nghe nói hoàng đế cự tuyệt tiếp nhận đầu hàng, mấy vạn quân Tùy hoan hô như sấm. Mỗi người đều anh dũng trèo thành, sự phẫn nộ tích lại trong cả tháng đều được phát ra. Trong nháy mắt, mấy ngàn quân Tùy xông lên đầu tường. Cuối cùng, thành Liêu Đông thất thủ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui