Thiên Hạ Kiêu Hùng

Nhưng do được Dương Nguyên Khánh đề bạt nên hai người đều đảm nhiệm chức phó tướng, mỗi người thống lĩnh ba ngàn quân.

Mùa đông năm trước quân U Châu đã lấy cớ diệt phỉ chỉnh đốn đội ngũ một lần nữa, tẩy trừ toàn bộ thân tín Nguyên Hoằng Tự. Ba tháng trước Dương Nguyên Khánh lại lấy cớ chinh phục Liêu Đông chỉnh đốn lại ba vạn tinh binh U Châu một lần nữa. Lần này là nhằm vào những quan viên từ cấp thấp tới cấp trung như Lữ soái và Giáo Úy, tẩy trừ được hơn một trăm con cháu của quý tộc Quan Lũng. Hơn nữa hắn còn cài được thân binh của mình vào trong đó nhằm đảm bảo có thể tuyệt đối khống chế được ba vạn quân U Châu này.

Đồng thời, Dương Nguyên Khánh còn chia quân U Châu ra làm mười đội, mỗi đội ba ngàn người, một ngàn kỵ binh và hai ngàn bộ binh. Mười đội quân này lần lượt do bảy tên thiết vệ và Tô Liệt đảm nhiệm chức phó tướng, hai viên phó tướng còn lại sẽ do Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa đảm nhiệm.

-Ta mời hai ngươi tới đây là do ta muốn nói cho hai ngươi một chuyện. Thiên hạ sắp đại loạn, ta muốn tự mình độc lập, không biết ý hai người thế nào?

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhanh nhạy nhìn hai người. Nếu như hai người không phục thì hôm nay hắn nhất định sẽ giết cả hai người, tuyệt đối không tha.

Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa nhìn nhau, bọn họ cùng nhau quỳ gối chắp tay nói:

-Chúng bỉ chức nguyện vì Tổng quản mà dốc sức.

-Những lời mà các ngươi nói có phải là lời đáy lòng không?

Sử Thiết Sinh rưng rưng nói:

-Tổ phụ của chúng bỉ chức đều bị Dương Kiên giết chết, chúng bỉ chức vốn là tội nhân của Đại Tùy bị bắt đến U Châu sung quân. Cũng nhờ có Tổng quản không vứt bỏ, đặc biệt đề bạt chúng bỉ chức làm đại tướng. Ân tình như vậy, chúng bỉ chức nào dám có ý khác.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Tốt lắm, hai người hãy ra lời thề đi!

Hai người không chút do dự rút chiếc dao găm từ trong giày ra cắt vào tay rồi bôi máu tươi lên trán. Sử Thiết Sinh quỳ gối xuống đấy, nhìn lên bầu trời nói:

-Trời xanh trên cao, ta Sử Thiết Sinh lấy anh linh phụ mẫu ra thề, nguyện trung thành với Tổng quản Dương Nguyên Khánh. Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt!

Vương Nhân Nghĩa cũng quỳ xuống thề với trời:

-Trời xanh chứng giám, ta Vương Nhân Nghĩa lấy anh linh tổ phụ ra xin thề, nguyện trung thành với Dương Nguyên Khánh. Nếu làm trái lời thề, thiên địa bất dung!

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy hai người ra lời thề như vậy trong lòng vô cùng vui mừng. Hắn vội vàng đỡ bọn họ dậy cười nói:

-Hai vị tướng quân, Dương Nguyên Khánh ta cũng quyết không phụ hai ngươi, đảm bảo gia tộc nhà hai ngươi đời đời hưởng vinh hoa phú quý.

Dương Nguyên Khánh mời bọn họ ngồi xuống rồi lại quay sang nói với viên thân binh:

-Đi mời tám vị thiên tướng còn lại qua đây!

Lúc này hắn mới cười nói với hai người:

-Tô Liệt là chí giao, còn tất cả những vị thiên tướng khác đều là thiết vệ của tổ phụ ta. Thập bát thiết ảnh vệ, chắc hai người biết chứ?

Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa chợt hiểu ra, chẳng nhẽ Dương Nguyên Khánh lại tín nhiệm đám người Dương Gia Thần như vậy, thì ra chính là Thiết ảnh vệ của Dương Tố. Sử Thiết Sinh ngẫm nghĩ một lát nói:

-Tổng quản quyết định khởi sự xưng đế sao?

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai y cười nói:

-Không nghiêm trọng vậy đâu, ta chỉ là muốn làm một trưởng quan Đại Tùy không nghe lời chút thôi.

Sử Thiết Vương và Vương Nhân Nghĩa đều thở phào một tiếng, hai người đều tưởng rằng Dương Nguyên Khánh muốn tạo phản xưng đế. Thái độ của Dương Nguyên Khánh làm bọn họ càng thêm yên tâm hơn.

Lúc này, Tô Liệt và những thiên tướng khác lần lượt đi vào trong. Tám người bọn họ cộng thêm Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa thống lĩnh ba vạn quân của Dương Nguyên Khánh. Hầu Mạc Trần Nghệ đảm nhiệm chức Đốc quân quận Trác nhưng lại không ra trận đi chinh phạt Liêu Đông, còn hai Thiết vệ khác nữa vẫn ở lại U Châu làm tai mắt ở U Châu cho Dương Nguyên Khánh.

Hơn hai trăm viên cận binh đều đứng canh giữ bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được phép vào. Dương Nguyên Khánh đi thẳng vào vấn đề:

-Lần này Thánh thượng chinh phạt Liêu Đông chỉ là ngụy trang mà thôi. Hiện giờ người dẫn năm mươi vạn đại quân đóng giữ ở Lâm Du Quan. Ta đã quyết định, quân đội của mình sẽ không qua Liêu Thủy mà cứ ở đây án binh bất động.

Dương Nguyên Khánh trước đó đã từng nói qua chuyện này với tám người còn lại. Tất cả mọi người đều đã biết sách lược của hắn, không ai nói lời nào, ai nấy đều lặng yên lắng nghe.

Dương Nguyên Khánh liếc nhìn mọi người một cái. Hắn nói tiếp:

-Bây giờ đang là tháng năm, ta ước đoán chậm nhất một tháng nữa Trung Nguyên nhất định sẽ nổi dậy từng đợt sóng tạo phản. Đầu tiên có lẽ là Nguyên thị tạo phản, tiếp đó có thể là Hoằng Nông Dương thị. Năm Nhân Thọ thứ tư ta đã bị Hoằng Nông Dương thị trục xuất ra khỏi gia tộc, tất cả những gì họ làm đều không liên quan gì tới Dương Nguyên Khánh ta. Tuy nhiên ta cũng phải có sự chuẩn bị tự bảo vệ mình trước, không để bất cứ kẻ nào xâm lược. Các vị đều là các vị tướng tâm phúc của ta, hôm nay ta nói toàn bộ tâm tình của mình cho mọi người biết, hy vọng chư vị có thể cùng ta vào sinh ra tử, tạo dựng sự nghiệp.

Mọi người thi nhau quỳ xuống thi lễ:

-Chúng ty chức nguyện dốc lòng vì Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh lệnh cho mọi người trở về doanh trại của mình chỉnh đốn quân mã. Tô Liệt được giữ lại, Dương Nguyên Khánh cười nói:

-Cùng ta tạo phản, ngươi có hối hận không?

Tô Liệt lắc đầu nói:

-Độc phu vô đạo, đồ thán sinh linh. Tô Định Phương ta hận không thể tự tay giết chết tên quốc tặc này. Hơn nữa tướng quân lại không có tạo phản, sao ta có thể hận người chứ?

(Độc phu vô đạo, đồ thán sinh linh: ý nói người cầm quyền không có đạo đức giết hại khiến sinh linh lầm than)

-Ngươi nói không sai, nhưng ta cũng không nóng lòng.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói:

-Ta dù có ý muốn tạo phản nhưng thời cơ vẫn chưa tới. Người khởi sự trước chẳng qua là lát đường cho người đi sau mà thôi. Chỉ có người mưu định rõ ràng rồi hành động mới có thể đi tới cuối đường.

Tô Liệt yên lặng gật đầu, Dương Nguyên Khánh lại nói với y:

-Ta giữ ngươi lại là có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.

Tô Liệt vội vàng chắp tay nói:

-Xin tướng quân hạ lệnh!

Dương Nguyên Khánh lấy một tấm bản đồ Liêu Đông trải lên bàn. Hắn chỉ chỉ trấn Liêu Viễn nói:

-Hiện giờ chúng ta đang ở đây, đi về hướng tây bắc mười tám dặm, ở phía đông núi Y Vô Xương có một khu chăn nuôi rộng mấy nghìn khoảnh. Đây là khu chăn nuôi hậu cần để chinh phạt Triều Tiên, nuôi dưỡng gần hai trăm ngàn con chiến mã. Ngươi hãy thống lĩnh nhân mã tới đó, cứ nói rằng chinh phạt Liêu Đông cần thiết, hãy mang bảy mươi ngàn con chiến mã về đây.

-Ty chức tuân mệnh!

Tô Liệt khom người thi lễ tiếp nhận lệnh tiễn rồi vội bước ra ngoài. Dương Nguyên Khánh lại nhìn lên tấm bản đồ Lâm Du Quan, không biết Dương Quảng đã bố trí bao nhiêu quân đội ở đây.

Trung tuần tháng năm, Nguyên Hoằng Tự đích thân dẫn mười ngàn quân binh từ cửa Đại Chân tiến vào quận Phù Phong tiêu diệt thổ phỉ. Hai bên chiến đấu oanh liệt, tướng lĩnh quân giặc Hướng Hải Minh bị giết trong lúc quân loạn. Thủ hạ có khoảng mười ngàn người bị giết, người đầu hàng vô số kể. Nguyên Hoằng Tự lập tức yêu cầu tiến vào Trường An cống nạp tù binh cho Đại vương, bị Vệ Văn Thăng đang đóng giữ ở Trường An cự tuyệt, đồng thời yêu cầu y lập tức quay về quận Hoằng Hóa.

Nhưng Nguyên Hoằng Tự lại lấy lý do chưa tiêu diệt hết thổ phỉ, không rời khỏi quận Khai Phong, ngược lại lại tăng thêm mười ngàn quân ở quận Khai Phong. Vệ Văn Thăng ý thức được tình hình không ổn, phái Đại tướng Trần Chí dẫn ba mươi ngàn quân truy đuổi Nguyên Hoằng Tự. Nhưng lại bị Nguyên Hoằng Tự phục kích ở phía Đông, Trần Chí bỏ mình, quân Tùy đại bại.

Ngày hai mươi tháng năm, Nguyên Hoằng Tự dẫn quân đánh vào huyện Ung, Thái thú Nguyên Lãng của quận Phù Phong tự sát mà chết. Nguyên Hoằng Tự lập tức đòi phế hôn quân, lập khẩu hiệu minh quân, tuyên bố với thiên hạ hai mươi tội trạng lớn của Dương Quảng. Kêu gọi mọi người trong thiên hạ khởi nghĩa lật đổ hôn quân.

Ngày hai mươi bốn tháng năm, Nguyên Thọ ở cung Nhân Thọ lập Thục vương Dương Tú làm đế, sửa quốc hiệu là Đại Minh. Dương Tú lập tức phong Nguyên Thọ là Ung vương, Thượng thư lệnh, lại phong Nguyên Hoằng Tự làm Thiên hạ binh Mã đại nguyên soái, chinh phạt hn quân.

Nguyên Hoằng Tự có được bốn vạn quân tốt của Hướng Hải Minh, lại bắt được hơn hai mươi ngàn quân Tùy, lại thêm quân coi giữ quận Phù Phong, binh lực của y đã đạt đến một trăm ngàn người. Nhưng y không vội vàng tiến công Trường An, mà là dẫn năm mươi ngàn đại quân càn quét Long Hữu, quận Thiên Thủy, quận An Định, quận Bình Lương lần lượt đầu hàng. Nhưng Thái thú quận Bắc Địa, Trần Kỷ người Kinh Triệu lại dẫm mấy chục ngàn quân tử thủ ở thành An Định. Nguyên Hoằng Tự công thành không được, chỉ đành phải dẫn quân trở về quận Phù Phong. Lúc này cường hào Quan Lũng ở các nơi đều khởi sự, gia nhập quân đội Nguyên thị, khiến quân đội Nguyên Hoằng Tự nhanh chóng gia tăng lên đến một trăm năm mươi ngàn quân, thanh thế to lớn, chấn động Quan Trung.

Đầu tháng sáu, Nguyên Hoằng Tự chỉ huy đông tiến, dẫn một trăm ngàn đại quân bao vây thành Trường An. Trong thành Trường An có bảy mươi ngàn quân coi giữ, Vệ Văn Thăng vừa giữ thành trì, vừa phái người đến Liêu Đông và Kinh thành cầu viện.

Tin tức Nguyên gia tạo phản nhanh chóng truyền đến Kinh thành, khiến Kinh thành chấn động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui