Thiên Hạ Kiêu Hùng

Vũ Văn Sách cưỡi ngựa chạy lao đi, một lát sau xông lên tường thành, trên tường thành đã bố phòng mấy ngàn binh lính. Vũ Văn Thuật nhìn về hướng bắc xa xa, chỉ thấy dưới màn đêm đông nghìn nghịt binh lính xếp hàng hướng về phía thị trấn Cửu Nguyên.

Quân đội xếp thành một phương trận ở phía bắc ngoài thành, một biển đuốc sáng bừng lên, cờ lớn phấp phới dưới ánh lửa, con ưng săn đen trên cờ lớn màu đỏ giương cánh như sắp bay lên, đây là Xích Ưng chiến kỳ của quân Phong Châu, hoàn toàn giống với đại kỳ đang tung bay trên đầu thành.

Dưới ánh lửa, một đại tướng đầu đội kim khôi giục ngựa chậm rãi tiến lên, lập tức trên đầu thành vang lên tiếng kinh hô, bọn lính đếu nhận ra người này, chính là lão Tổng quản của họ Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh trầm giọng hô lớn:

- Các huynh đệ, ta là Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh, phụng mệnh Thánh thượng đến thảo phạt nghịch tặc Vũ Văn, mở đại môn ra, buông binh khí, các ngươi vẫn là huynh đệ của ta như trước!

- Nói bậy!

Vũ Văn Sách chỉ vào Dương Nguyên Khánh mà quát:

-Ngươi mới là nghịch tặc!

Lão lớn tiếng ra lệnh:

-Bắn tên! Bắn chết hắn!

Ngoài dự kiến của lão, trên đầu thành im lặng, không một binh lính nào nghe theo lệnh lão, không ít binh lính còn lạnh lùng nhìn lại lão, vài tên Ưng Dương lang tướng do Vũ Văn thuật bổ nhiệm đều có vẻ luống cuống, rút roi da quất binh lính mắng to:

- Thằng khốn, mau bắn tên!

Dương Nguyên Khánh cũng đã giương cung cài tên, dây cung bật lên, một mũi tên bắn tới như tia chớp, chỉ nghe tiếng thét thảm một tiếng, một gã Ưng Dương lang tướng đang cầm roi đánh binh lính bị bắn trúng đầu, từ trên tường chắn rơi xuống thành.

Đầu thành lập tức hỗn loạn, một gã Giáo Úy hô lên:

- Các huynh đệ, bắt tên phản tặc này!

Mấy chục binh nhất xông lên vây Vũ Văn Sách trói lão lại, cổng thành cũng chậm rãi mở ra, Giáo Úy đầu thành hô to:

- Tổng quản, phản tặc đã bị bắt, mời nhanh vào thành!

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh tươi cười, mình ở Phong Châu mười mấy năm lập uy tín cũng không uổng phí, trên phiến thổ địa Phong Châu này, Vũ Văn Sách sao có thể làm đối thủ của mình.

Hắn vung tay lên:

- Vào thành!

Ba mươi ngàn kỵ binh xếp hàng chậm rãi vào thành, trong cổng thành, mấy trăm tướng sĩ đã trói chặt Vũ Văn Sách và mấy tên tâm phúc của lão đi lên, quỳ xuống trước mặt Nguyên Khánh, lão la to:

- Ta nguyện thoái vị, xin Dương Tướng quân tha cho ta một mạng!

Dương Nguyên Khánh cúi lưng cười lạnh:

- Ta tha cho ngươi, Vũ Văn Thuật muốn giết ta, ta không buông tha ngươi, Vũ Văn Thuật cũng muốn giết ta. Ngươi nói ta có nên tha cho ngươi không?

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng khoát tay:

- Kéo xuống chém!

Bọn như sói như hổ lôi đám người Vũ Văn Sách đi, Vũ Văn Sách vẫn lớn tiếng kêu la cầu xin tha mạng, sắc mặt Nguyên Khánh vẫn âm u lạnh như thép, giây lát sau, bọn lính đem mấy cái đầu người vẫn còn nhỏ máu trình lên:

- Bẩm Tổng quản, đã chặt đầu!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Bỏ đầu người vào trong một cái hộp, để cho thủ hạ khác của Vũ Văn Sách mang về.

Hắn muốn cho Vũ Văn Thuật biết, thậm chí muốn cho Dương Quảng biết, muốn lập mưu với Dương Nguyên Khánh hắn, chắc chắn phải trả một cái giá thê thảm.

Thái thú quận Ngũ Nguyên Dương Sư Đạo cuối cùng đã tới chậm một bước, không cách nào bảo vệ tính mạng Vũ Văn Sách, phụ thân y Dương Hùng có quan hệ không tồi với Vũ Văn Thuật, hai nhà là thế giao. Dựa theo bối phận, Dương Sư Đạo còn phải gọi Vũ Văn Sách một tiếng Nhị thúc. Nhưng vận mệnh tàn khốc, năm ngày trước, y còn thết tiệc đón gió Vũ Văn Sách, năm ngày sau, y đã phái người tới nhặt xác Vũ Văn Sách.

Trong bóng đêm, Dương Sư Đạo có thể nhìn thấy khuôn mặt ác nghiệt của Dương Nguyên Khánh, y không khỏi cúi đầu thở dài. Chuyện xảy ra ở triều đình y đã biết rõ, lần này Dương Nguyên Khánh quay về, không thể nghi ngờ là muốn đoạt lấy vị trí Tổng quản, tuy rằng không có công khai tạo phản, nhưng cũng là cầm binh tự lập, điều này khiến cho y không biết nên đối mặt thế nào, nên đi đâu.

Lúc này, một gã binh lính chạy tới thi lễ:

- Dương Thái Thú mời đi tới Tổng quản quân nha trước và chờ một chút, Tổng quản lập tức sẽ tới.

Dương Sư Đạo gật gật đầu, quay ngựa lại, lặng lẽ đi về phía Tổng quản quân nha.

Xa xa, Dương Nguyên Khánh cũng chăm chú nhìn theo bóng dáng Dương Sư Đạo, ánh mắt cũng chứa đầy phức tạp, hắn cũng cần phải nói chuyện rõ ràng với Dương Sư Đạo.



Trong nghị sự đường của quân nha, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đứng bản đồ Hà Sáo, thẳng tắp như một cây tùng, trên chỗ ngồi sau lưng hắn, Dương Sư Đạo hay tay ôm trán không biết đang trầm tư cái gì, hoặc đang ra quyết định gì đó.

Một lúc lâu sau, Dương Sư Đạo thở dài:

- Dương tướng quân, ta thật có lỗi, ta không có khả năng nguyện trung thành với ngươi. Bắt ta phản bội Thánh thượng ta làm không được.

- Nói không chừng Thánh Thượng là hy vọng ngươi ở lại quận Ngũ Nguyên.

Nguyên Khánh quay đầu lại, như cười như không nhìn y chăm chú.

Dương Sư Đạo cười chua xót:

- Có lẽ vậy! Ngài hy vọng ta ở lại giám thị ngươi, nhưng Dương Tướng quân, ta không muốn làm vậy, như vậy ta quá mệt mỏi, hơn nữa sớm muốn gì cũng sẽ chết trong tay ngươi, giống như Vũ Văn Sách vậy, nên ta chỉ có thể chọn rời đi.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật gật đầu, hắn có thể hiểu được chỗ khó xử của Dương Sư Đạo. Nếu Dương Sư Đạo ở lại, Dương Quảng sẽ tăng thêm áp lực cho y, y khó có thể chịu được, hơn nữa y cũng không muốn phản bội Dương Quảng.

Thẳng thắn mà nói, Dương Nguyên Khánh quả thật hy vọng Dương sư Đạo có thể ở lại, đây là một đại tài, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, y đã sắp xếp lại quận Ngũ Nguyên đâu vào đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là Dương Sư Đạo phải nguyện trung thành với mình, nếu quả thực y là người giám thị cho Dương Quảng, sớm hay muộn cũng sẽ bị Nguyên Khánh giết chết, đây cũng chính là điều hắn không muốn nhìn thấy. Nếu không thể lưỡng toàn, thì Dương Sư Đạo rời đi quả thực là lựa chọn sáng suốt.

- Được rồi, bao giờ ngươi đi!

- Ta nghĩ ngày mai sẽ đi!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Ta phái binh lính đưa ngươi đi!

- Đa tạ!

Dương Nguyên Khánh chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn Dương Sư Đạo, nói rõ từng tiếng:

- Nếu có một ngày ngươi muốn đi một con đường khác, thì tới quận Ngũ Nguyên, vị trí Thái Thú ta vẫn giữ cho ngươi, ngươi có thể đến nhậm chức bất cứ lúc nào.

Dương Sư Đạo có thể cảm nhận được thành ý của Dương Nguyên Khánh muốn giữ mình lại. Nếu y không phải hoàng tộc, nhất định y sẽ lưu lại, vì y tràn đầy tình cảm với vùng đất này, vì lòng thành của Dương Nguyên Khánh đợi y, y cũng muốn lưu lại, chỉ có điều…. Đôi khi y không thể tự chủ.

Dương Sư Đạo thở dài:

- Lời của ngươi ta nhỡ kỹ.

Dương Sư Đạo đội mũ Thái Thú lên đầu ngay ngắn, xoay người rời khỏi Nghị sự đường, trong phòng chỉ còn lại một mình Dương Nguyên Khánh, có vẻ tịch liêu khác thường, hắn vẫn đứng khoanh tay trước bản đồ như cũ, thật lâu sau, hắn cũng thở dài một tiếng.

Bên ngoài thị trấn Cửu Nguyên bụi đất bay lên che khuất cả mặt trời, gió thu mạnh mẽ từ sa mạc phía tây thổi tới mang theo bão cát đầy trời, toàn bộ không gian đều mờ đi, mờ mịt một màu.

Đây là khoảng thời gian từ hạ tuần tháng bảy đến đầu tuần tháng tám, phong cảnh trên bình nguyên Hà Sáo vẫn như vũ, cuộc sống của người dân ở đây đã sớm hình thành thói quen, lúc này, nón không còn là độc quyền của nữ nhân nữa, nam nhân cũng đội nó, vành mũ rộng, bốn phía lụa mỏng buông xuống, có thể chống đỡ bão cát ập vào mặt.

Trên đường lớn huyện Cửu Nguyên, một đội kỵ binh đang hối hả hành quân trong bão cát, trùng trùng điệp điệp, chừng hơn mấy nghìn người, đây là quân đội từ huyện Vĩnh Phong tới, không ngừng có tiếng quan quân quát lớn:

- Tốc độ nhanh hơn đi, hôm nay nhất định phải tới huyện Cửu Nguyên!

Trên cánh đồng bát ngát phía bắc huyện Cửu Nguyên, mấy ngàn lều lớn đều đã được dựng chỉnh tề san sát, ba mươi ngàn quân đội đến từ các nơi Phong Châu và Dương Nguyên Khánh mang theo ba mươi ngàn quân đội đến từ U Châu, tổng cộng sáu mươi ngàn đại quân, toàn bộ đóng ở đây. Đây là lần đầu tiên quân đội Phong Châu tập trung với số lượng lớn từ năm Nhân Thọ thứ ba, cũng là một lần Nguyên Khánh tập duyệt khống chế quân quyền của mình.

Hiện tại còn thiếu năm ngàn trú binh của huyện Vĩnh Phong ở phía tây còn chưa đến, còn lại toàn bộ quân đội đều đến đầy đủ, năm nghìn trú binh ở huyện Vĩnh Phong do đốc quân Hạ Lục Giáp làm Thống soái, cũng chính là Dương Thất lang của thiết vệ trước đó.

Trong lều lớn của trung quân, gần trăm người thần sắc khẩn trương đều đang chờ đợi, hơn nữa Dương Nguyên Khánh còn nghiêm trọng hơn, quân đội Hạ Lục Giáp còn chưa đến, sắc mặt mọi người đều có vẻ lo sầu. Hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng bảy, cũng là kỳ hạn cuối cùng, trước khi trời tối, nếu quân đội Hạ Lục Giáp còn không đến được huyện Cửu Nguyên, thì Hạ Lục Giáp sẽ bị trảm không thể nghi ngờ, không gì có thể thương lượng.

Bát lang Dương Tông Chính lòng nóng như lửa đốt, quắc mắt đứng lên:

- Ta tới cửa doanh trại chờ y.

- Ngồi xuống!

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hạ lệnh.

Dương Tông Chính không dám trái lệnh, đành phải ngồi lại. Lúc này, ngoài lều vải một gã lính chạy tới báo cáo:

- Bẩm Tổng quản, quân đội huyện Vĩnh Phong đã tới.

Trong lều lập tức vang lên tiếng han hô, một lát sau, Hạ Lục Giáp đầu ướt sũng mồ hôi chạy tới, sau lưng có bốn gã Ưng Dương lang tướng chạy theo, năm người tiến vào quỳ một gối, Hạ Lục Giáp thỉnh tội:

- Mạt tướng đến chậm, xin Tổng quản nghiêm trị!

- Ngươi không tới chậm, nhưng các ngươi nên đến từ hai ngày trước rồi, đây là vì sao?

- Bẩm Tổng quản, quân loạn phỉ Lưu Già Luận quận Diên An và quân nô tặc Bạch Du Sa ở quận Linh Võ sống mái với nhau, không hề ít dân chúng trốn chết mà đến, ty chức lo lắng loạn phỉ bắc thượng Phong Ch, không dám rời đi, nhận được tin tức loạn phỉ nam hạ tới quận Diên An mới dám tới.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Ngươi tới muộn ta có thể không trách, nhưng hẳn ngươi nên phái người tới bẩm báo nguyên nhân trước, mà không phải tới tận bây giờ mới đến giải thích.

Hạ Lục Giáp quệt quệt mồ hôi trên trán:

- Ty chức biết sai.

- Lần sau không có chuyện này nữa, ngồi xuống đi!

Hạ Lục Giáp dẫn thủ hạ tìm vị trí ngồi xuống, Nguyên Khánh chậm chậm nhìn từng người một, người hắn gọi đã đến đông đủ.

- Các vị, ta quay về Phong Châu đã mười ngày, ta đã nói với rất nhiều người để cho mọi người thời gian suy xét, hôm nay mượn cơ hội này ta cần lập lại một lần, ta quyết định cầm quân tự lập, nhưng ta cũng không tạo phản, cũng sẽ không phản bội Đại Tùy, ngoại trừ điều động quân đội và nhân sự ra, mệnh lệnh và ý chỉ của Thánh Thượng ta vẫn nhận bình thường, chúng ta vẫn là quân Tùy như trước, chỉ có điều các vị đồng thời nguyện trung thành với Đại Tùy cũng sẽ nguyện trung thành với ta. Nói cách khác, trước mệnh lệnh của ta và ý chỉ Thánh Thượng, các ngươi chỉ có thể lựa chọn điều thứ nhất.

Ngừng một chút, Nguyên Khánh phát hiện ra Trưởng sử quận Ngũ Nguyên Thôi Quân Túc đã cúi đầu. Thôi Quân Túc là đệ đệ của Thôi Bá Túc, đảm nhiệm quận thừ quận Ngũ Nguyên, đồng thời cũng là Phó sứ Đại Tùy tại Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh thầm thở dài trong lòng, hắn biết Thôi Quân Tố hơi phiền toái, lúc ấy gã vốn không đáp ứng mình, nói cần thời gian suy xét, chẳng lẽ gã không muốn ở lại sao?

Dương Nguyên Khánh tiếp tục nói:

- Ta sẽ không miễn cưỡng bất cứ ai, Dương Sư Đạo ta đã đưa y xuất cảnh, về quan hệ cá nhân y vẫn là bạn tốt của Dương Nguyên Khánh ta. Cũng như vậy, chư vị đang ngồi cũng vậy, nếu không muốn nhận điều kiện của ta, lựa chọn rời đi, ta sẽ vui vẻ đưa tiễn, đồng thời cũng sẽ dâng một món hậu lễ lớn, để mọi người không phải lo cho cuộc sống của mình, coi như là tình nghĩa tương giao bấy lâu. Nhưng nếu qua đêm nay, vẫn có người ba phải theo cả hai, mặt ngoài một bộ mặt sau một bộ, thì thật có lỗi, Dương Nguyên Khánh ta chỉ có thể trở mặt, Vũ Văn Sách chính là kết cục của kẻ đó. Tuy rằng nói nghe không hay, nhưng lời xấu ta muốn nói trước. Được rồi, ai muốn đi hiện giờ có thể đi.

Cả lều lặng đi, im lặng đến mức ai nấy đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình. Lúc này, Thôi Quân Tố đứng lên chắp tay thi lễ:

- Tổng quản, ty chức có một vấn đề, muốn hỏi riêng, nơi này khó mà nói.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đứng lên đi ra sau lều, Thôi Quân Tố đi theo, cả lều vẫn yên tĩnh, rất nhiều quan văn nhìn theo Thôi Quân Tố, vấn đề của Thôi Quân Tố cũng là lo lắng của bọn họ.

Đằng sau lều vải, Dương Nguyên Khánh và Thôi Quân Tố ngồi xuống, gã cười khổ:

- Ty chức nhận được tin huynh trưởng dặn ty chức toàn tâm phụ tá tổng quản, đây cũng là vì lợi ích của Thanh Hà Thôi thị, ty chức vốn nên nghe theo huynh trưởng, vô điều kiện ủng hộ Tổng quản, nhưng dù sao ty chức cũng là thần tử Đại Tùy, ty chức chỉ có một vấn đề muốn Tổng quản xác nhận.

- Ngươi cứ nói!

Thôi Quân Tố hít sâu một hơi:

- Nếu có một ngày thiên hạ đại loạn, quần hùng cắt cứ, Thánh Thượng rơi vào tay tổng quản, liệu tổng quản có thể….

Mấy lời sau đó Thôi Quân Tố thật sự không nói lên lời, Dương Nguyên Khánh lại cười cười tiếp:

- Ngươi muốn nói ta có thể hành thích Hoàng thượng không, đúng chứ?

Thôi Quân Tố gật gật đầu, chính là ý này, Dương Nguyên Khánh chậm rãi lắc đầu:

- Nếu ta hành thích Hoàng thượng, sĩ nhân thiên hạ còn ai nguyện trung thành với ta?

Thôi Quân Tố đứng lên, thi lễ một cách sâu sắc, kiên định khác thường:

- Thôi Quân Tố nguyện dốc lực vì sứ quân!

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, Thôi Quân Tố đồng ý ở lại ra sức vì mình, vậy xem như đã giải quyết chuyện rắc rối sau này rồi.



Thôi Quân Tố quay lại vị trí cũ, khiến cho Đỗ Như Hối cũng nhẹ nhàng thở ra, gã cũng có khúc mắc giống như Thôi Quân Tố. Thôi Quân Tố không đi, thì hẳn là Dương Nguyên Khánh tương lai sẽ không hành thích Hoàng thượng, không chỉ có Đỗ Như Hối, rất nhiều quan văn coi Thôi Quân Tố là Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, nếu Thôi Quân Tố có thể an tâm ở lại, thì bọn họ cũng không có dị nghị gì!

Lòng người quả phức tạp, không chỉ đơn giản là đen và trắng, cũng không có đen vĩnh viễn, hoặc trắng vĩnh viễn, đen có thể tẩy trắng, trắng có thể bôi đen, hiện tại không phản bội không có nghĩa tương lai sẽ không phản bội.

Dương Nguyên Khánh cũng biết, cho dù là chính hắn, cũng sao tránh khỏi sự mâu thuẫn khi chọn lựa, tâm tình phức tạp của mỗi người hắn đều có thể hiểu, nhưng hắn lại cần một lần công khai ngả bài với tất cả mọi người như vậy. Muốn cho mọi người biết, hắn đã cầm quân tự lập, cũng chính là từ hôm nay trở đi, sáu mươi ngàn đại quân không tiếp tục dốc sức vì triều đình, mà là đội quân của Dương Nguyên Khánh hắn.

Trong lều lớn vẫn vô cùng im lặng, Dương Nguyên Khánh cười với mọi người:

- Nếu không ai rời đi, vậy thì ta cần làm rõ chức vụ và trách nhiệm của mỗi người.

- Dương Huyền Cảm ở đâu?

Dương Quảng tức sùi bọt mép, rít gào với Vũ Văn Thuật đang quỳ trên mặt đất:

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngươi nói một câu không tìm thấy, lão sẽ giống như cái rắm biến mất trên trần gian sao?

Vũ Văn Thuật nơm nớp lo sợ:

- Bệ hạ, thần đã đánh tan hai trăm ngàn đại quân của lão, lão chỉ mang theo mấy trăm người trốn đến khu núi Phục Ngưu, tại đó vực sâu chằng chịt, núi cao rừng rậm liên miên mấy chục dặm, muốn tìm một đội quân hơn trăm người ở đó quả thật rất khó. Nhưng thần nghĩ, Dương Huyền Cảm nhất định sẽ không chịu nổi cô đơn, một lần nữa xuống núi đánh chiếm quận huyện, khi đó lão sẽ bại lộ, thần sẽ lập tức dẫn quân vây đánh, sẽ không để lão trốn thoát lần nữa!

Cơn giận của Dương Quảng vẫn chưa tiêu, nhưng ông ta không thể không nhịn xuống, dù sao Vũ Văn Thuật cũng đã đánh tan hai trăm ngàn loạn quân của Dương Huyền Cảm, không thể vì nhất thời lão không bắt được Dương Huyền Cảm mà gạt bỏ công lao của lão, làm như vậy sẽ làm các đại tướng khác thất vọng lạnh lòng.

- Ngươi xác nhận là lão trốn vào khu núi Phục Ngưu?

- Đúng, ty chức có thể xác nhận!

Dương Quảng chắp tay sau lưng đi lại vài bước, núi Phục Ngưu ở giao giới năm quận, chỉ dựa vào mình quan địa phương thì không thể bắt được, ông ta lập tức hạ lệnh:

- Truyền ý chỉ của Trẫm, phong Dương Trí Tích làm đại sứ thảo bộ năm quận Hà Nam, Hoằng Nong, Nam Dương, Tích Dương, Tiêu Dương, dẫn quân binh năm quận đi tìm bắt Dương Huyền Cảm, lập tức lục soát, nhanh chóng chấm dứt!

Vũ Văn Thuật quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo một tia cười lạnh khó hiểu, Dương Trí Tích đang dưỡng lão ở ngay núi Phục Ngưu.

Dương Quảng lại nói với lão:

- Lần này ái khanh tiêu diệt loạn quân Dương Huyền Cảm, lập công lớn, nhất định trẫm sẽ ban thưởng, ngươi bình thân trước đi!

- Tạ ơn bệ hạ!

Vũ Văn Thuật chậm rãi đứng lên, lúc này Dương Quảng mới oán hận nói với lão:

- Không bắt được Dương Huyền Cảm thì một ngày trẫm ăn không ngon, ngủ không yên. Còn có Nguyên Hoằng Tự, y đã chạy trốn tới quận Tây Hải, đã giao trách nhiệm cho Tiết Thế Hùng, bất kể trên trời dưới đất đều phải bắt được lão, nếu người này tác ở Tây Vực, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Vũ Văn Thuật cẩn thận thưa:

- Bệ hạ, thực ra thần lo lắng ở Phong Châu Dương Nguyên Khánh tay nắm một đội quân tinh nhuệ, thần rất lo lắng Vũ Văn Sách không phải đối thủ của Dương Nguyên Khánh.

Dương Quảng trầm mặc một lúc lâu mới thản nhiên nói:

- Dù sao Dương Nguyên Khánh cũng không tạo phản, còn có thể hoãn lại. Mà trẫm vừa mới nhận được tin, quận Thanh Hà diệt phỉ thất bại, Thái Thú Phùng Hiếu Từ bị giết chết. Phùng Hiếu Từ từng là Tổng quản Đại Châu, cũng có thể gọi là danh tướng thiện chiến, không ngờ lại chết trong tay loạn phỉ, xem ra loạn phỉ Sơn Đông hung hăng ngang ngược vượt ngoài sức tưởng tượng của trẫm, không trấn áp là không được.

Ngụ ý của Dương Quảng chính là nói cho Vũ Văn Thuật biết, tình thế của Trung Nguyên nghiêm trọng, bây giờ ông ta còn không có rảnh để bận tâm tới Dương Nguyên Khánh. Vũ Văn Thuật nghe vậy lòng lạnh lại, huynh đệ của mình ở Phong Châu sinh tử còn chưa biết, không ngờ Thánh Thượng lại thờ ơ, hận đến mức Vũ Văn Thuật lòng như muốn lấy máu.

Dương Quảng liếc nhìn Vũ Văn Thuật một cái, nói rất thấm thía:

- Rất nhiều chuyện cũng không thể thỏa hiệp, tựa như nỗi hận quý tộc Quan Lũng cũng không thể trong một đêm chém tận giết tuyệt bọn chúng, thật có thể làm như vậy sao? Nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ toàn bộ Quan Lũng sẽ phát sinh bạo động. Giống như cấm quân của trẫm, hơn phân nửa cũng là con cháu Quan Lũng, chẳng lẽ phải giải tán bọn họ hoàn toàn, một lần nữa chiêu mộ cấm quân sao? Cho dù là giải tán, thì có thể chiêu mộ cấm quân từ nơi nào, Sơn Đông hay là phía nam?

Nói tới đây, ông ta thở dài:

- Ngay như lần này có thể đả kích được đám quý tộc Quan Lũng, mấu chốt là bắt được nhược điểm yếu của chúng, có được cái cớ mới dễ động thủ, nhưng ngoại trừ Nguyên gia, các gia tộc khác lại không thể chém tận giết tuyệt, chỉ có thể đánh gãy chân bọn chúng, Vũ Văn ái khanh, trẫm hiện tại như đi trên miếng băng mỏng, nhất định phải cẩn thận.

- Thần hiểu được sự thận trọng của bệ hạ, nhưng Dương Nguyên Khánh có trái tim hổ sói, bệ hạ không giết hắn, sẽ để lại họa lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui