Thiên Hạ Kiêu Hùng

Y cần phải nhanh chóng chiến đấu giành được nhiều thắng lợi để cứu vãn lại danh vọng của mình, bình ổn tiếng xì xào bên trong Đột Quyết. Đúng lúc này thì Thái Nguyên Lưu Thủ Lý Uyên phái người đến liên hệ với y, điều này làm cho Thủy Tất Khả Hãn thấy được sự hỗn loạn và phân liệt của triều Tùy, cũng thấy được cơ hội của y.

Thời gian đầu mùa xuân, Thủy Tất Khả Hãn lấy quân Đột Quyết làm chính, quân Thiết Lặc làm phụ, động viên ba trăm ngàn đại quân xuôi xuống phía nam.

Đại quân của Thủy Tất Khả Hãn đóng ở bên hồ Phục Khất. Sau khi đến, y không phạm phải sai lầm như lần trước, về mặt khác, y đang đợi Lý Uyên chính thức trả lời, y đã đưa ra ba điều kiện muốn Lý Uyên nhất định phải đồng ý hoàn toàn thì y mới có thể đúng hẹn tiến công Phong Châu. Nếu không, y sẽ không như vậy mà tiến công để Lý Uyên được lợi.

Trong vương trướng của đại doanh Đột Quyết, tiếng ca, tiếng nhạc du dương cùng với âm thanh nhịp trống dồn dập từ bên trong vọng ra, mấy chục thiếu nữ Đột Quyết múa theo tiếng nhạc, tướng lĩnh ngồi một vòng xung quanh, trước mặt mỗi người đều bày đầy những miếng thịt nướng to và túi rượu sữa ngựa say lòng người. Tiếng ồn ào, tiếng cười lớn sang sảng thỉnh thoảng vọng ra. Đây là một buổi yến tiệc vô cùng bình thường, không có lý do đặc biệt, chỉ có Khả Hãn Đột Quyết và các đại tướng cùng nhau ăn cơm, giao lưu tình cảm.

Đốt Cát vừa uống rượu vừa nhìn chăm chú vào thái độ của các đại tướng. Đây là một loại cách thức chế ngự của y, nếu y phát hiện bất kỳ đại tướng nào có cảm xúc bất thường trong yến tiệc thì y sẽ lưu ý người này. Nói không chừng sau lưng mỗi người đều có âm mưu lật đổ y. Mấy tháng nay, Đốt Cát vô cùng để ý tới các đại tướng lĩnh quân dưới trướng của mình.

Lúc này y phát hiện Vạn phu trưởng Mông Đạt uống rượu rầu rĩ không vui. Mông Đạt này là một trong ba dũng sĩ dưới tay y, trong đó có một dũng sĩ Sa Kê Lợi đã chết y dưới Tây Hình quan, một người khác là Bác Tốc Đạt, thủ lĩnh cận vệ quân của y, bình thường không bao giờ rời khỏi y. Và một dũng sĩ khác chính là Mông Đạt này.

Đốt Cát biết nguyên nhân Mông Đạt rầu rĩ không vui. Năm xưa y thiếu chút nữa đã trở thành em rể của mình, nhưng A Tư Đóa lại bỏ trốn khiến Mông Đạt thấy vô cùng nhục nhã.

Đốt Cát khẽ nói nhỏ với thân vệ bên cạnh mình vài câu, thân vệ bước nhanh đi, một lát dẫn Mông Đạt đến.

- Khả Hãn có việc sao?

Đốt Cát kéo người đàn ông Đột Quyết to lớn như con gấu chó này xuống, cười nói:

- Ngồi bên cạnh ta uống rượu đi!

Mông Đạt ngồi xuống bên cạnh Khả Hãn, nhưng y vẫn như trước chẳng vui vẻ gì, cứ cúi đầu uống rượu. Y từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng trước sau lại không thể quên được A Tư Đóa. Cũng chẳng phải là y thật sự thích A Tư Đóa, mà là A Tư Đóa đã để lại một sự sỉ nhục mà y không thể nào quên.

Đốt Cát vỗ vỗ bờ vai y, cười an ủi:

- Nó là nữ nhân của ngươi, ngươi đoạt lại nó rồi muốn xử lý nó thế nào là do ngươi quyết định, ta sẽ không can thiệp. Nếu ngươi muốn nữ nhân khác của Dương Nguyên Khánh, ta cũng cho ngươi.

Ánh mắt Mông Đạt vì uống rượu mà trở nên đỏ ngầu hung hãn giống như ánh mắt của dã thú. Y vỗ mạnh xuống bàn, nghiến răng nói:

- Khả Hãn, khi nào thì đi Phong Châu?

- Nhanh thôi, nhiều nhất là mười ngày, thứ ta muốn cũng sắp đến rồi, lúc đó chúng ta sẽ giết san bằng toàn bộ Phong Châu. Dương Nguyên Khánh dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn được ba trăm ngàn đại quân của ta.

Mùa xuân sắp tới, băng trên sông Hoàng Hà cũng đã tan hết, từng tảng băng trôi nổi trên mặt sông, theo dòng nước chảy về hướng Đông.

Thành Đại Lợi, bắc sông Hoàng Hà, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười tên quan văn võ thị sát Hoàng Hà, xa xa là một cây cầu nổi Hoàng Hà, giống như một con rồng đen nổi bồng bềnh trên mặt sông. Phía nam b,ắc Hoàng Hà những cây cầu như vậy tổng cộng có đến 30 cây.

Một gã có kinh nghiệm phong phú về đường sông giới thiệu cho mọi người nghe về sự biến đổi của con nước sông Hoàng Hà:

-Theo như kinh nghiệm trước đây, lớp băng trên sông Hoàng Hà từ khi bị vỡ đến khi tan hoàn toàn cần thời gian một tháng. Trong thời gian này do băng rất sắc nhọn, lực đánh rất mạnh, gây tổn hại rất lớn tới bè da dê của người Hồ trên thảo nguyên. Cũng trong thời gian này, người Đột Quyết bất luận có như thế nào cũng không dám dùng bè da dê vượt qua sông Hoàng Hà.

-Như vậy, nếu có thể dùng bè da dê vượt qua sông Hoàng Hà thì còn lại bao nhiên thời gian?

Dương Nguyên Khánh hỏi.

-Hồi bẩm tổng quan, dựa theo tốc độ băng tan lúc này, đại khái còn khoảng nửa tháng.

Chỉ còn lại nửa tháng, các quan viên ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt lo lắng, bọn họ đã nhận được tin khẩn mật báo, đội quân 3 triệu người Đột Quyết đã tiến đến hồ Phục Khất, mặc dù vẫn chưa rõ ràng chuyển hướng sang Phong Châu, nhưng mọi người ai cũng rõ, lần này Đột Quyết sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Phong Châu.

Cho dù cả mùa đông này, bọn họ đều bận rộn vận chuyển vật tư, nhưng số vật tư tích trữ ở Phong Châu quá lớn, số vật tư dùng cho quân đội đã vận chuyển hết, nhưng lương thực thì vẫn còn phân nửa chưa kịp chuyển đi.

Đau đầu nhất vẫn là việc di dân, một mặt là quận Linh Võ bên kia chưa kịp xây xong nhà, mặt khác, mùa đông quá khắc nghiệt, người già không chịu nổi đường xa giá rét, xốc nảy. Nhưng đến nước này rồi thì cũng không thể để tâm nhiều như thế. Trầm tư một lát, Dương Nguyên Khánh nói với Dương Ân Sư:

-Gửi ưng thư cho huyện Cửu Nguyên, ra lệnh cho nha môn thông báo tới tất cả các huyện, lập tức bắt đầu rời khỏi, ngoài dân đoàn và quân đội ở lại ra thì toàn bộ dân cư chuyển đến quận Linh Võ, lại gửi thư cho Trương Đình lệnh cho quận Linh Võ chuẩn bị một trăm nghìn lều trại.

…………

Cuộc rút lui của Phong Châu với thanh thế lớn đã bắt đầu rồi. Quận Ngũ Nguyên toàn bộ thôn trang, thị trấn trong vùng và tất cả cư dân đều bắt đầu lục tục rút về hướng Nam.

Hai bên bờ sông Hoàng Hà, hàng nghìn ngựa kéo bị người chăn ngựa điều khiển, kéo lấy một đoàn thuyền chậm rãi đi trước về phương Nam. Cả đoàn có hàng trăm chiếc, trên thuyền mang theo cơ man lương thực, ở giữa hỗn loạn hơn mười chiếc thuyền quan, trong thuyền có một vài quan viên Phong Châu và gia quyến của họ.

Trên con đường lớn cách Hoàng Hà trăm bước, đội quân đông nghịt người cuồn cuộn đi kéo dài tới hơn mười dặm. Một đội kỵ binh được trang bị vũ trang thì ở hai bên bảo vệ, thỉnh thoảng bất giác quay lại nhìn theo những thác ghềnh sa mạc phía Đông.

Người dân thường lấy dòng họ ràng buộc mà đi, tộc lớn hơn trăm hộ, tộc nhỏ bốn năm hộ, gần như mỗi nhà đều có súc vật kéo, xe bò, xe ngựa, xe lừa. Nam nhân chạy theo xe ngựa. Trên chiếc xe ngựa thô sơ, cứng nhắc chở đầy tiền tài, chăn, hòm rương, lương thực, gia cầm, dê và các loại bình gốm.

Ngồi giữa các loại vật phẩm là người già và trẻ nhỏ. Người già thì để tâm coi chừng tiền tài trên xe, dùng đôi tay già nua, đầy nếp nhăn che chở cho bình gốm, sợ rằng đi đường xóc nảy sẽ vỡ mất chúng, ngược lại trẻ nhỏ thì hăng hái lạ thường, việc chuyển nhà quy mô lớn đối với bọn nhỏ mà nói mang đầy sự mới mẻ và hứng thú.

Những bà chủ trong nhà thì cưỡi ngựa đi ngay bên cạnh chồng mình, thỉnh thoảng lại quay đầu lại xem tình hình đoàn xe thế nào, rồi hạ giọng nhắc nhở người đánh xe. Rất nhiều trẻ nhỏ hơn mười tuổi cũng cưỡi ngựa đi bên cạnh. Trong ánh mắt của những đứa trẻ này đầy ắp nghị lực và hi vọng vào tương lai, nhưng cũng có những ánh mắt chứa đầy lo lắng.

-Phụ thân, người Đột Quyết có đánh đến quận Linh Võ không?

Một đứa cưỡi trên lưng lừa, trên người lộ vẻ yếu ớt của đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi có chút lo lắng hỏi phụ thân đánh xe.

Đây là một gia đình rất bình thường ở Phong Châu, có hai con bò, một con ngựa và một con lừa, thê tử ôm đứa con mà chạy đi, người hỏi chính là đứa con cả. Cưỡi ngựa đi bên cạnh là bà mẹ già ngồi ôm con gái trên xe bò, trong lòng đứa nhỏ lại ôm lấy một con dê, hai bên chất đầy các loại vật phẩm, còn có mấy con vịt bị buộc chân, ba con dê chen chúc trong một góc xe ngựa.

Xe chở đầy các loại dụng cụ, dùng hai con bò kéo đi, người đánh xe ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng thật thà chất phác mà khỏe mạnh. Ông ta cười mà nói với đứa con của mình:

-Con không phải lo đâu, quan phủ mặc dù bảo chúng ta chuyển đến quận Linh Võ, đó chính là do quận Linh Võ an toàn hơn huyện Ngũ Nguyên. Ta còn nghe nói quận Linh Võ có hai vụ, giống Lũng Hữu quê mình ấy, như thế này thì phụ thân còn có thể trước tiên trồng một vụ kê, đợi năm tháng sau lại trồng tiếp lúa nước. Nhà chúng ta nhất định sẽ không phải chịu đói.

Lời của phụ thân mặc dù đã giải quyết được vấn đề lương thực, nhưng còn về vấn đề an toàn cho sinh mệnh của họ thì vẫn không đủ thuyết phục cậu bé đã biết suy nghĩ độc lâp. Cậu bé nhướn mày nói:

-Nhưng mà, thầy giáo trong trường nói, kỵ binh của người Đột Quyết có thể ngủ trên lưng ngựa, một ngày một đêm có thể chạy ba trăm dặm. Từ quận Ngũ Nguyên đến quận Linh Võ cũng chỉ có nghìn dặm, kỵ binh của người Đột Quyết chỉ chạy có 3 ngày là có thể giết tới, con vẫn thấy không an toàn.

Cậu con trai đã lên lớp vài năm rồi, còn phụ thân ì đến một chữ cái cũng không nhận biết được, đối với vấn đề sâu xa này, phụ thân chỉ biết thật thà cười khì, mà không biết trả lời ra sao!

Xe chở đầy các loại dụng cụ, dùng hai con bò kéo đi, người đánh xe ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng thật thà chất phác mà khỏe mạnh. Ông ta cười mà nói với đứa con của mình:

-Con không phải lo đâu, quan phủ mặc dù bảo chúng ta chuyển đến quận Linh Võ, đó chính là do quận Linh Võ an toàn hơn huyện Ngũ Nguyên. Ta còn nghe nói quận Linh Võ có hai vụ, giống Lũng Hữu quê mình ấy, như thế này thì phụ thân còn có thể trước tiên trồng một vụ kê, đợi năm tháng sau lại trồng tiếp lúa nước. Nhà chúng ta nhất định sẽ không phải chịu đói.

Lời của phụ thân mặc dù đã giải quyết được vấn đề lương thực, nhưng còn về vấn đề an toàn cho sinh mệnh của họ thì vẫn không đủ thuyết phục cậu bé đã biết suy nghĩ độc lâp. Cậu bé nhướn mày nói:

-Nhưng mà, thầy giáo trong trường nói, kỵ binh của người Đột Quyết có thể ngủ trên lưng ngựa, một ngày một đêm có thể chạy ba trăm dặm. Từ quận Ngũ Nguyên đến quận Linh Võ cũng chỉ có nghìn dặm, kỵ binh của người Đột Quyết chỉ chạy có 3 ngày là có thể giết tới, con vẫn thấy không an toàn.

Lúc này, gã Giáo Úy trẻ tuổi đi bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của hai cha con, hắn ngắt lời cười nói:

-Người Đột Quyết thông thường sẽ không tiến công vào quận Linh Võ, trừ khi quận Ngũ Nguyên thất thủ, nếu không thì hậu cần tiếp tế gặp vấn đề. Quận Linh Võ bên đó, bọn chúng mò không đến một mảnh lương thực.

-Nhưng nếu bọn họ chia quân tiến đánh thì sao?

Tên thiếu niên này mặc dù rất lo lắng nhưng lại hỏi đến điểm này, khiến giáo úy không thể không suy tư một chút, sau mới trả lời câu hỏi của cậu bé.

-Quận Linh Võ chúng ta cũng có quân phong thủ, có thể phòng ngự, hơn nữa, binh lực của chúng ta bên quận Ngũ Nguyên cũng không ít. Nếu như người Đột Quyết chia quân đến đánh, ít thì không có tác dụng gì hết, nhưng nếu chia quân nhiều, quận Ngũ Nguyên bọn họ cũng không nhất định đánh lại được chúng ta. Người Đột Quyết họ không ngốc, vấn đề này họ nhất định phải nghĩ tới.

Cậu thiếu niên vẫn muốn hỏi tiếp, phụ thân cậu lại giơ tay lên xoa đầu cậu. Ông tuy không hiểu gì về bộ binh đánh giặc nhưng hiểu nhân tình thế thái, viên quan này rõ ràng là phải đi ngay, liền cười nói với con trai:

-Vị tướng quân đây đang chấp hành công vụ, con đừng nên làm phiền người ta nữa.

Cậu thiếu niên không tiện hỏi thêm nữa, tuổi trẻ Giáo Úy nhìn cha con hai người học cười, giục ngựa chạy nhanh về phía trước. Cậu thiếu niên nhìn theo bóng hắn xa dần, nỗi lo lắng trong mắt cậu biến mất, dần dần chuyển sang ánh mắt kiên nghị, quay sang thỉnh cầu phụ thân:

-Phụ thân, sang năm con muốn học tiếp quận học.

Mẫu thân cậu ngồi bên cạnh cười nói:

-Đừng nói những lời ngốc nghếch nữa, nhà mình chỉ có mình phụ thân con là việc, năm tới chỉ mong con bắt đầu giúp đỡ phụ thân thôi.

Phụ thân trẩm tư rất lâu, ông dứt khoát gật đầu:

-Con nếu đã muốn tiếp tục đi học, phụ thân ủng hộ con, mọi việc trong nhà một mình phụ thân có thể xoay sở được.

-Đại lang

Mẫu thân có chút oán trách phụ thân cậu bé:

-Lão gia đừng chiều nó như thế. Trong nhà cần có người điều này không phải ông không biết, hơn nữa, nhị lang tòng quân, ông đã giúp bọn chúng làm đồng rồi, một mình ông bận rộn lắm rồi.

Phụ thân lại xoa đầu con một cách yêu thương, thái độ ngược lại rất kiên định, nói:

-Cho con đi học là luôn luôn là tâm nguyện của ta. Nhà họ Đào chúng ta mấy đời đều là nông dân, tôi chỉ hi vọng con trai chúng ta có thể xuất sắc, vượt trội, sắp tới có thể thi đỗ quận học, mặc vào quan phục. Phu nhân bà đừng lo, hai năm nay đều một mình tôi chống đỡ đấy thôi, tôi mới ba mươi ba tuổi, chống thêm vài năm nữa cũng không có vấn đề gì.

Phụ thân nói xong, ông liền đưa mắt nhìn về phía xa sông Hoàng Hà, ông hi vọng, sau này có một ngày họ cũng có thể ngồi thuyền chuyển nhà như nhà quan vậy.

……………

Đúng lúc Phong Châu bắt đầu tiến hành đợt rút lui lớn về phía Nam, trong căn mật thất của Lý phủ ở Thái Nguyên, Lý Uyên đang nghe báo cáo của Lưu Văn Tĩnh về chuyến đi tới Đột Quyết. Trong phòng chỉ có Lưu Văn Tĩnh và Ký Thất Tham Quân Ôn Đại Nhã tổng cộng 3 người.

-Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn ta đã gặp rồi, cũng có nói lại chi tiết với ông ta, ông ta đáp lại là sẽ hoàn toàn ủng hộ chúng ta, cũng đồng ý đưa quân sang Phong Châu, nhưng ông ta đưa ra ba điều kiện...

Nói đến ba điều kiện này, Lưu Văn Tĩnh cũng kìm nổi thở dài một tiếng. Từ biểu hiện của Lưu Văn Tĩnh, Lý Uyên liền biết này đó là ba điều kiện rất ngặt nghèo, y chắp tay phía sau đứng trước cửa sổ, bình tĩnh hỏi:

-Ba điều kiện đó là gì?

-Điều kiện thứ nhất là minh công nhất định phải cho người đến làm tin ở Đột Quyết. Chỉ sau khi công tử tới Đột Quyết rồi thì ước định giữa minh công với Đột Quyết mới có hiệu lực.

Lý Uyên nhướn mày hỏi:

-Ông ta có chỉ định ai làm tin không?

Lưu Văn Tĩnh lắc đầu:

-Cái này không hề có, chỉ nhất thiết phải là con trai của minh công.

Lưu Văn Tĩnh hiểu ý của Lý Uyên, lại nói thêm:

-Đột Quyết bên đó không giống như nhà Tùy coi trọng đích thứ, minh công tốt nhất là để Ngũ Lang tới làm tin.

Ngũ lang là con trai thứ năm của Lý Uyên - Lý Trí Vân, là con vợ thứ, năm nay mới có mười một tuổi. Lý Uyên cũng có ý như vậy. Kiến Thành, Thế Dân, Huyền Bá, Nguyên Cát đều là đại tài, cho bọn họ sang làm tin Đột Quyết, hắn không nỡ một chút nào.

Y gật đầu, hỏi tiếp:

-Vậy điều kiện thứ hai là gì?

Lưu Văn Tĩnh có chút khó xử, một hồi lâu sau mới nói:

-Điều kiện thứ hai là Minh Công nhất định phải quy phục người Đột Quyết, khởi binh không được dùng cờ đỏ của nhà Tùy mà nhất định phải dùng cờ trắng của người Đột Quyết. Không chỉ có đoạt Quan Trung mà sau này tranh bá thiên hạ, cũng phải dùng cờ trắng.

Điều kiện này quả là hà khắc, Lý Uyên trầm ngâm rất lâu, lại hỏi tiếp:

-Còn điều kiện thứ ba?

-Điều kiện thứ ba là đất đai nhà Tùy, đàn ông Đột Quyết không cần, nhưng châu báu và con gái nhà Tùy nhất quyết phải thuộc về Đột Quyết. Nếu như minh công chấp nhận thì Đột Quyết có thể phái quân đến giúp người khởi sự.

Lý Uyên chắp tay đi lại trong phòng, thực ra điều kiện đầu tiên y có thể chấp nhận, mấu chốt là điều kiện thứ hai và thứ ba quá ư hà khắc, khiến người ta khó lòng mà chấp nhận.

Nhưng nếu như không chấp nhận điều kiện của phía Đột Quyết thì việc y chiếm Quan Trung chắc chắn sẽ gặp phải sự chặn đánh mạnh mẽ của Dương Nguyên Khánh. Với quân đội tinh nhuệ ở Phong Châu, y nhất định không phải đối thủ của hắn. Nếu không chiếm lĩnh Quan Trung, y sẽ không có cách nào nhận được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng, như vậy thì mưu cướp lấy thiên hạ của y sẽ trở nên xa vời. Bất luận thế nào, y cũng phải khiến cho Đột Quyết xuất binh đến Phong Châu, buộc Nguyên Khánh khó lòng tham gia vào việc của Quan Lũng, thậm chí người Đột Quyết có thể giúp y loại trừ một đối thủ lớn mạnh nhất Dương Nguyên Khánh.

Lúc đó, Lưu Văn Tĩnh khuyên hắn nói:

-Ty chức có nghe nói Lưu Vũ Chu quận Mã Ấp đã làm phản, y chắc chắn cũng âm mưu giành lấy sự ủng hộ của Đột Quyết. Nếu như vậy, minh công dẫn quân xuống phía Nam chiếm Quan Trung thì lại thêm một mối họa ở nhà. Thái Nguyên trống không, Lưu Vũ Chu sao có thể không đoạt lấy. Minh công phía bắc l với Đột Quyết, có sự trợ giúp từ phía sau. Để giải quyết mối họa phía sau, kì thực thì điều kiện thứ hai, ty chức đã có cách.

-Cách gì?

Lý Uyên vội hỏi.

-Rất đơn giản, ta có thể dùng cờ trắng, và quần áo cũng dùng đồ trắng, như vậy người trong thiên hạ sẽ không biết cờ trắng của chúng ta là bởi vì người Đột Quyết. Đồng thời, chúng ta lại tuyên truyền sách sấm: pháp luật còn, đạo đức tại, thiên tử áo trắng ra Đông Hải, thể hiện việc minh công dùng cờ trắng, y phục trắng là thuận theo ý trời, không hề có chút can hệ tới người Đột Quyết, như thế cũng phù hợp với yêu cầu của Đột Quyết.

Kế sách của Lý Văn Tĩnh khiến Lý Uyên vuốt râu thầm khen. Kỳ thực châu báu, đàn bà y không hề quan tâm, thiên hạ rộng lớn, người Đột Quyết có thể cướp đi được bao nhiêu? Điểm mấu chốt là phải chịu quy phục người Đột Quyết. Việc này rất đánh mất nghĩa lớn, chỉ cần người trong thiên hạ không biết điều này, đến sau khi mình có thể đoạt được thiên hạ, sửa lại sử kí thì sẽ không có vần đề gì hết nữa.

Lý Uyên nghĩ đến việc Dương Quảng triệu mình đi Giang Đô, y không còn thời gian nữa rồi, mà cơ hội ở Quan Trung đã bắt đầu xuất hiện. Trong lòng y có chút sốt ruột không yên, lúc này y liền viết bức thư gửi Đột Quyết Khả Hãn.

“Hiện nay, nhà Tùy đương loạn lạc, muôn dân khốn khổ, nếu như không cứu tế, sẽ bị trời trách phạt. Ta dấy binh khời nghĩa, là muốn an định thiên hạ, đón tiếp chủ thượng từ xa.

Uyên dẹp yên thiên hạ, cùng với Đột Quyết kết giao cũng là giống như những năm Khai Hoàng, đấy chẳng phải việc tốt sao? Hôm nay, thánh thượng nhà Tùy cho dù không theo ý nguyện của Khả Hãn nhưng mong Khả Hãn không quên ân của Cao tổ. Nếu như theo ta, không xâm phạm tới dân chúng, thì sau khi đánh dẹp loạn, nữ tử, ngọc tơ lụa đều là của Khả Hãn...”

Viết xong, y bỏ vào phong thư, dán lại, đưa cho Lưu Văn Tĩnh:

-Ba điều kiện này ta đều đáp ứng hết, ngươi có thể lập tức đưa Ngũ Lang tới gặp Đột Quyết Khả Hãn, mời ngài lập tức xuất quân đến Phong Châu.

………….

Triều nhà Tùy tuy rằng đã mất đi thế lực to lớn nhưng vẫn chưa tới cái thời khắc tan rã cuối cùng, mà cũng không phải tất cả mọi người đều đồng ý vứt bỏ nhà Tùy. Lý Uyên nhìn thấu thế sự. Từ nay cho đến lúc nhà Tùy tan rã vẫn còn phải còn thiếu một phen hỏa hoạn nữa, còn đến khi con lạc đà nhà Tùy đầu to mà suy nhược cuối cùng đổ xuống vẫn còn thiếu sức của hai cọng rơm nữa.

Lý Uyên y đã là một cây rơm rạ rồi nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu một cây nữa. Và cọng rơm còn lại này sẽ là ai đây? Lý Uyên khoanh tay nhìn lên bầu trời đầy sao, y thở dài, y hi vọng bản thân mình sẽ là cọng rơm cuối cùng.

Nếu có thể kéo dài thêm mấy tháng hoặc nửa năm nữa mới khởi sự, thì tính chắc chắn sẽ cao hơn nhiều. Nhưng thời gian không chờ đợi, Dương Quảng triệu y đi Giang Tô nhậm chức. Y đã tìm đủ mọi cớ để kéo dài thời gian tới gần nửa tháng nay rồi, bây giờ không thể hoãn lại được nữa, quan trọng hơn là cuộc chiến ở Quan Trung làm nảy sinh cục diện hai bên cùng thiệt hại. Cơ hội này là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, một khi nhà Tùy tăng thêm viện binh, hoặc Dương Huyền Cảm khôi phục nguyên khí, lúc đó nếu y muốn chiếm Quan Trung, thì khó lại càng thêm khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui