Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chưa đến canh tư, trong đại doanh quân Tùy liền vang lên tiếng trống nặng nề. Uất Trì Oản lập tức bừng tỉnh, nàng ngủ tận bên trong cùng, Dương Nguyên Khánh đã đem vị trí của mình cho nàng, ưng của nàng thì đậu trên hòm gỗ, trong hòm gỗ là vật phẩm cá nhân của các sĩ binh.

Uất Trì Oản bừng tỉnh giấc, vội vàng đẩy Dương Nguyên Khánh ngủ bên cạnh nàng:

- Hỏa Trưởng!

Nàng đẩy vào khoảng không, lại phát hiện Dương Nguyên Khánh đang ngồi xếp bằng, nàng sợ tới mức vội vàng rụt tay lại. Dương Nguyên Khánh chậm rãi mở mắt ra cười cười với nàng, duỗi dài thắt lưng, tinh thần no đủ.

Tiếng trống càng lúc càng dày đặc. Dương Nguyên Khánh nhảy dựng lên, hô to với mọi người:

- Trống trận đã vang, thức dậy hết đi!

Dù chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ nhưng người nào cũng nhanh chóng đứng dậy. Dương Nguyên Khánh thấy Lưu Giản bị thương cũng định bò lên vội vàng ngăn y lại:

- Lão Lưu không cần phải dậy, trên người ngươi có thương tích.

- Trên người có thương tích cũng phải ra trận!

Lưu Giản vừa đứng dậy vừa than thở:

- Không đánh giặc thì sao lập công được. Không lập công thì sao thăng quan. Mà không thăng quan thì sao phát tài. Mà không phát tài thì sao lấy được vợ…

Dương Tư Ân vỗ y một cái:

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc đi được không, đừng cố chống đỡ!

Lưu Giản hướng về y nháy nháy mắt mấy cái, có chút tâm thuật bất chính ra hiệu, đấu tranh anh dũng y cũng mặc kệ, cắt đầu mời công y cũng không vấn đề.

Dương Tư Ân hiểu ý không hé răng nữa. Dương Nguyên Khánh biết ý là lão binh dày dạn sẽ không để mình bị thiệt thòi nên cũng không miễn cưỡng nữa. Ngược lại hắn lại quan tâm tình hình của Khang Ba Tư. Khang Ba Tư cũng đã thu dọn xong, đem hoành đao dắt tại bên hông. Thân hình y vừa cao vừa gầy giống như cây trúc, đeo hoành đao trông hơi buồn cười.

- Lão Khang, đánh giặc phải đi theo sát ta.

- Hỏa Trưởng, ta biết rồi, không vấn đề gì.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn lướt qua mọi người bọn họ tổng cộng có bảy người. Dương Nguyên Khánh hắn, Dương Tư Ân, Lưu Giản, Uất Trì Oản, Bàn Ngư, Mã Chước, Khang Ba Tư. Hôm nay bảy người đều phải ra trận.

- Ta nói lại với mọi người, trận chiến ngày hôm nay đoán chừng rất thảm liệt, có thể sống sót hay không không biết, mọi người có lời gì trăn trối thì nói trước cho ta biết, kể cả bí mật cá nhân, ta sẽ giữ bí mật cho mọi người. Hiện giờ mọi người xuất phát đi!

Hắn dẫn mọi người ra khỏi doanh trướng. Vừa ra doanh trướng thì gặp nhóm Hạ Bách Trưởng trước mặt chạy tới:

- Dương Hỏa Trưởng, vận khí của ta rất đen, lại rút trúng thăm chết rồi.

Mọi người cùng nhau mỉm cười. Vận may của bọn họ cũng không khá hơn Bách Nhân Trưởng:

- Bách Nhân Trưởng, là thăm chết gì?

- Ôi, đội chúng ta đánh bên ngoài quân, mụ nội nó, một đội có vận may tốt nhất là đánh bọc sau bên ngoài doanh.

Gã kéo Dương Nguyên Khánh sang một bên, hạ thấp giọng:

- Vốn ta xin miễn các ngươi hôm nay đi chiến đấu, nhưng Triệu thiên tướng nói, cấp trên có lệnh, ngoại trừ binh trọng thương ra, còn lại toàn bộ xuất chiến. Thiếu tướng quân, ta xin lỗi ngươi.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bả vai gã:

- Hạ đại ca, đừng gọi ta là thiếu tướng quân.

Hạ Bách Trưởng trong lòng cảm thán. Gã hiểu được tuy rằng Dương Nguyên Khánh là cháu nội của đại soái nhưng cũng không được chiếu cố. Gã liền ôm Dương Nguyên Khánh thật mạnh:

- Huynh đệ, còn sống trở về!

- Ta sẽ, Hạ đại ca, ngươi cũng vậy, còn sống trở về.

Hạ Bách Trưởng lại nói với thủ hạ của Dương Nguyên Khánh:

- Các vị huynh đệ, trên chiến trường mọi người đều tự bảo trọng. Ca ca bình thường có lầm lỗi gì với mọi người, mong mọi người tha thứ. Còn sống trở về, chúng ta cùng nhau uống rượu mừng thành công!

Gã lại giơ tay vẫy mọi người, xoay người chạy xa.

***

Bởi vì thám báo tối qua tại bên ngoài trăm dặm phát hiện chủ lực người Đột Quyết, quân Tùy suốt đêm bắt đầu chuẩn bị. Tất cả mọi người đều biết hôm nay có đại chiến, hết thảy đều tỏ ra nghiêm túc có trật tự.

Ăn xong một bữa tiệc lớn phong phú trước trận chiến, tiếng trống tập hợp dồn vang, tiếng trống long trời lở đất, kéo dài ngân vang, nức nở trầm thấp vang vọng tận thảo nguyên. Một trăm ngàn quân Tùy, lấy quân làm đơn vị, các quân, các đoàn, các đội, các hỏa nhất nhất xếp thành hàng. Nhưng cũng không phải tất cả quân đội đều phải xuất chinh, để lại hai vạn binh đồ quân nhu đóng giữ đại doanh, còn lại tám vạn đại quân xếp thành hàng xuất chinh, trong đó hai vạn bốn ngàn kỵ binh, năm mươi sáu ngàn bộ binh. Kỵ binh chia làm Hãm Trận Binh, Cung Kỵ Binh, Khinh Kỵ Binh, Trọng Giáp binh. Bộ Binh chia làm Cung nỏ binh, Trường thương binh, Khiêu đãng binh, ngoài ra còn thám báo kỵ binh.

Dựa theo bố trí của Dương Tố, lần xuất binh này không mang theo một chiếc xe đồ quân nhu nào, gần như chỉ lấy bộ binh và kỵ binh để đối phó với người Đột Quyết. Đây là lần tác chiến đầu tiên đối với dân tộc du mục thảo nguyên kể từ Lưỡng Tấn tới nay.

Đây là quyết định của Dương Tố, tối hôm qua khi ông ta tại hội nghị tác chiến đã đề ra phương án này, toàn bộ đều xôn xao. Quân đội Trung Nguyên và Đột Quyết giao chiến thì dựa vào việc kỵ binh dũng cảm của Đột Quyết xông tới thì cũng chọn dùng chiến xa, trận pháp của kỵ binh và bộ binh phối hợp tương hỗ giao nhau. Bên ngoài trận bốn phía thiết lập các vật như chông sừng hươu, củ ấu,... Tận cùng bên trong kỵ binh vẫn là chiến pháp truyền thống của quân đội Trung Nguyên, mà Dương Tố rõ ràng lại muốn bỏ qua trận hình chiến xa, lấy phương thức dùng kỵ binh đánh Đột Quyết, điều này quả thực chính là lấy ngắn đánh dài.

Nhưng Dương Tố không cho là như vậy, ông ta cho rằng từ trước nay chiến thuật đã có vấn đề. Quân đội Trung Nguyên luôn cho coi trọng phòng thủ mà khinh tiến công, đem quyền chủ động tiến công giao cho Hồ kỵ, hơn nữa Hồ kỵ cưỡi ngựa linh hoạt, “lai khứ vô tung”, quân đội Trung Nguyên rất khó mà đánh bại đối phương.

“Lai khứ vô tung”: Đến đi không có hình bóng.

Mà Đại Tùy chuẩn bị chiến đấu hai mươi năm, binh tinh lương đủ, được huấn luyện, trang bị hoàn mỹ, vì sao lại không thể tác chiến một chọi một cùng Hồ kỵ thảo nguyên. Nếu như không thể đối mặt chém giết cùng Hồ kỵ thảo nguyên, vậy quân đội Trung Nguyên vĩnh viễn ở thế bất lợi về tâm lý. Ông ta nguyện bắt đầu từ trận chiến này, kỵ binh Đại Tùy không hề e ngại Hồ kỵ, phá tan gông cùm xiềng xích mà quân Tùy bị vây bị động.

- Ta là chủ soái toàn quân, tác chiến như nào do ta quyết định. Nếu như thất bại, trách nhiệm cũng do ta gánh vác!

Dương Tố dùng giọng điệu kiên quyết không cho phản đối để kết thúc sự tranh luận của các đại tướng.

Trên người Dương Tố là mũ vàng giáp vàng, xung quanh ông ta là bốn ngàn giáp kỵ trang bị đủ, cũng chính là trọng kỵ binh. Đây là đội quân tinh nhuệ nhất trong một trăm ngàn trọng kỵ binh. Mà sau ông ta là mười tám tên thân vệ, được xưng Thiết Ảnh thập bát kỵ. Ánh mắt Dương Tố lạnh lùng chờ đợi đến giờ xuất binh thì một tên Thi Kỳ Quan chạy như bay đến báo:

- Đại soái, giờ lành đã đến!

Dương Tố vung chiến đao lên:

- Xuất phát!

“Thùng thùng thùng…”

Tiếng trống xuất trận vang lên, hơn trăm tiếng tù và đồng loạt hưởng ứng: “Hú…”

Một đội kỵ binh và bộ binh xếp thành hàng xuất phát. Chiến mã như hồng thủy, đao thương như rừng sát, ánh mặt trời sáng sớm rọi lên áo giáp quân Tùy tỏa ra ánh sáng lạnh dày đặc.

Dương Tố ở đội thứ năm, trong lúc xuất phát, ông ta khẽ căn dặn mười tám kỵ Thiết Ảnh bên cạnh mình:

- Các ngươi nhớ từ xa bảo vệ Thiếu tướng quân!

Mười tám thiết kỵ tuân lệnh giục ngựa tăng tốc hướng về đội quân thứ nhất mà đi.

Tại bên cạnh đội xe đồ quân nhu, Vũ Văn Thành Đô khẽ xin đi chiến đấu với Vũ Văn Hóa Cập:

- Thiếu soái, người ở lại đại doanh trấn thủ, chắc là rất an toàn không có việc gì, người để ty chức theo quân đi chiến đấu đi!

Vũ Văn Hóa Cập hung hăng trừng mắt nhìn y, thái độ vô cùng nghiêm khắc:

- Ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi chỉ là gia tướng của Vũ Văn Phiệt ta mà thôi, đừng tưởng rằng mình nói chuyện được với Dương Tố vài câu thì không biết trời cao đất rộng. Chức trách của các ngươi là bảo vệ sự an toàn của ta, ngoại trừ bên cạnh ta, ngươi không được đi đâu hết!

Trong lòng Vũ Văn Thành Đô vô cùng thất vọng. Y nằm mơ cũng muốn có cơ hội ra trận giết địch. Mắt thấy cơ hội đến gần trong gang tấc nhưng không có cách nào bắt lấy được. Y cúi thấp đầu không nói thêm câu nào nữa, trong lòng tràn đầy sự phẫn uất và tiếc nuối.

Vũ Văn Hóa Cập lạnh lùng hừ một tiếng, gã đã sớm không coi trọng Đại Thái Bảo này. Không biết thân phận của mình, tự cho là có một chút võ nghệ thì người nào cũng sáp đến được. Muốn trèo cao ư, gã chẳng coi vào mắt. Gã không thích con người này, Vũ Văn Hóa Cập hận không thể một cước đá y đi, nhưng không phải hiện tại, hiện tại mà đá y đi là thỏa mãn ước mơ của y rồi. Đừng mơ!

Tám vạn quân Tùy chậm rãi đi về thảo nguyên phương Bắc. Tinh kỳ che ánh mặt trời, tại trong quân giữa trời, một chiến kỳ quân Tùy màu đỏ tươi cao một trượng tám thước vô cùng chói mắt, trên đại kỳ, mang theo hơn mười hai dải cờ đón gió phấp phới.

Nhưng quân Tùy cũng không đi được bao xa.Tối hôm qua một đội thám báo khác đã phát hiện quân chủ lực của Đột Quyết ở bên ngoài tám trăm dặm.

Dương Nguyên Khánh là đội quân thứ nhất, thuộc đội ngũ đi đầu tiên. Bọn họ là thám báo, khi tác chiến bọn họ di chuyển bắn quân Đột Quyết lẻ tẻ, đồng thời thông báo các loại tin tức, không tham gia vào đội quân xung kích.

Uất Trì Oản lén lút vượt qua Dương Nguyên Khánh đi song hành cùng ngựa của hắn. Bình thường binh lính hỏa táng thường phải lột y giáp, trần truồng mà đốt. Đây là điều mà nàng sợ nhất. Nàng nói nhỏ với Dương Nguyên Khánh:

- Hỏa Trưởng, nếu ta bỏ mình ngươi đừng để người khác nhìn thấy thân phận thật của ta. Ngay sau khi hỏa táng ta xong thì đem tro cốt về cho cha ta.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Ngươi yên tâm đi! Ta biết mà!

- Vậy còn ngươi? Có lời gì trăn trối không?

Uất Trì Oản lại khẽ hỏi.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ cánh tay của nàng:

- Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không muốn chết, ông trời cũng không bắt ta đi được đâu.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh lính hô to:

- Thám tử Đột Quyết!

Chỉ thấy một đội binh lính Đột Quyết xuất hiện ở bên ngoài vài dặm xa xa đang thăm dò theo dõi bọn họ. Chủ tướng đội quân thứ nhất Chu La Hầu giận giữ quát lên:

- Quân thám báo đâu?

Dương Nguyên Khánh giơ tay lên:

- Huynh đệ Hỏa đệ ngũ, đi theo ta!

Hắn vung mã giáo giục ngựa chạy nhanh tới phía thám tử Đột Quyết. Sáu gã huynh đệ lao đi theo hắn. Không chỉ có bọn họ, mấy trăm tên thám báo của đội quân thứ nhất cũng đồng loạt xuất động hướng về mười hai tên thám báo Đột Quyết mà đuổi giết.

***

Lúc này tại bên ngoài năm mươi dặm, hơn mười vạn đại quân Đột Quyết cũng cùng hành quân rất nhanh chuẩn bị nghênh chiến quân Tùy.

Người Đột Quyết vốn bắt nguồn ở phía Đông vùng Tây Hải (nay là Hàm Hải), thuộc loại người lai giữa da trắng và da vàng, thân hình cao lớn, giỏi về cưỡi ngựa bắn cung. Dần dần bọn họ di chuyển về hướng đông, cuối cùng đánh bại Nhu Nhiên, trở thành chủ nhân của thảo nguyên Mạc Bắc.

Mà ở trong năm triều Tùy khai quốc, bởi vì Vương triều Tùy thực thi kế ly gián khiến Đột Quyết phân chia thành hai bộ phận Đông Tây. Mà mười hai năm trước sau khi Khả Hãn Sa Bát Lược chết, Đông Tây Độ Quyết chính thức chia tách. Đạt Đầu Khả Hãn trở thành người đứng đầu Tây Đột Quyết.

Tên đầy đủ của Đạt Đầu Khả Hãn là A Sử Na Điếm Quyết, là con trai của Thất Điểm Mật người sáng lập Tây Đột Quyết. Năm nay ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mắt xanh mặt rộng, dáng người ngôi khô.

Y lòng dạ hẹp hỏi, thù lâu, tính tình thủ đoạn nham hiểm, hơn nữa y cũng giảo hoạt chẳng khác gì lang sói.

Lần này y và Đô Lam Khả Hãn liên kết tiêu diệt quân Nhiễm Can, mục tiêu của y cũng không phải triều Tùy, mà là muốn nhân cơ hội đánh bại Đô Lam để nhất thống thảo nguyên. Không ngờ triều Tùy xuất binh quy mô làm xáo trộn kế hoạch của y. Hiện giờ y chỉ có thể trước tiên đánh tan năm đội quân Tùy lên phía Bắc, rồi mới đi vây quét Đô Lam.

Mấy ngày nay, tâm trạng Đạt Đầu Khả Hãn vô cùng dữ dằn. Đứa con trai nhỏ Bá Lực mà y thương yêu nhất không ngờ bị thám báo quân Tùy giết chết. Thù này nếu y không báo, y thề không làm người.

Tốc độ hành quân của quân đội Đạt Đầu Khả Hãn cũng không nhanh, y giống như đang chờ đợi tin tức của thám báo. Y cưỡi trên một con chiến mã màu đỏ vô cùng khỏe mạnh. Đây là tuấn mã Đại Uyển mà Thạch Quốc tiến cống cho y, tốc độ chạy nhanh như gió, có thể phi nhanh ngàn dặm, được coi là vua của các loài ngựa.

Ánh mắt Đạt Đầu Khả Hãn lạnh lùng nhìn phía nam thảo nguyên, trong lòng lo lắng nên ứng phó với binh xa kỵ trận của quân Tùy như nào. Y lúc trẻ đã từng tác chiến với quân Tùy, biết rõ loại trận hình này bất lợi đối với phát huy ưu thế sắc bén của chiến mã Đột Quyết. Y suy xét có nên tấn công đại doanh hậu cần của quân Tùy trước hay không.

Hai gã kỵ binh cả người đầy máu chạy gấp về, đó là thám báo do y phái đi. Bọn họ gặp phải thám báo quân Tùy chặn lại, chết trận hơn nửa, chỉ còn lại hai người chạy thoát về được.

Lập tức kỵ binh lớn tiếng bẩm báo:

- Khả Hãn, phía trước cách hơn ba mươi dặm phát hiện chủ lực quân Tùy, ước chừng tám vạn người.

Đạt Đầu Khả Hãn trầm giọng hỏi:

- Trận hình bọn chúng là gì? Có bao nhiêu xe binh?

- Hồi bẩm Khả Hãn, bọn họ không mang xe binh, chỉ có kỵ binh và bộ binh.

- Ngươi nói cái gì?

Đạt Đầu Khả Hãn ngây ngẩn cả người, y không thể tin được vào tai mình:

- Quân Tùy không có binh xe?

- Vâng! Chúng ta nhìn rất rõ ràng, không có chiếc xe binh nào, chỉ có kỵ binh và bộ binh.

Đạt Đầu Khả Hãn mừng như điên, y nhảy xuống ngựa quỳ xuống, hay tay dang ra hướng lên trời, kích động hô to:

- Đây là Đằng Cách Ly trên trời giúp ta rồi!

Y nhảy lên ngựa hô to đối với hơn mười vạn kỵ binh Đột Quyết:

- Đằng Cách Lý phù hộ chúng ta, hãy đánh tan chủ lực quân Tùy, lấy đầu người để lập công!

Hơn mười vạn quân Đột Quyết bạo phát gào rống điên cuồng ngút trời. Bạch Kỳ Đột Quyết khua vẫy, chiến đao lóe sáng dưới ánh mặt trời. Bọn họ như bầy sói vô hạn trên thảo nguyên mãnh liệt nhào về hướng về quân Tùy cách đó hơn ba mươi dặm.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui