Thiên Hạ Kiêu Hùng

Trương Thuật nhìn tờ giấy trong tay, đứng dậy thi lễ nói:

- Hồi bẩm tổng quản, bỏ sót bốn vấn đề. Một cấp hạng ất, chính là khoảng cách thời gian của đối phương. Còn lại đều là cấp hạng đinh. Vấn đề không lớn, lát nữa ty chức sẽ hỏi bổ sung thêm.

Từ Thế Tích nhận lấy giấy tờ thẩm vấn từ trong tay Trương tham quân, trên đó có chi chít gần hai trăm vấn đề, theo trình độ trọng yếu chia làm bốn đại hạng giáp, ất, bính đinh. Khiến y khen ngợi hết lời, mãi tới hôm nay, rốt cuộc y nhìn trộm được chế độ nghiêm mật của quân Phong Châu. so với quân Phong Châu, Quân Ngõa Cương thật là đám ô hợp.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai của y, thấm thía nói:

- Sở dĩ quân Phong Châu có thể lấy lực của bản thân đánh bại ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết, không phải là ngẫu nhiên, bí quyết ngay ở chế độ nghiêm mật. Dẫn binh đi đánh giặc không phải là dựa vào may mắn, lại càng không phải dựa những quyết sách mù quáng. Quyết định của tất cả mưu lược, phần lớn đều là xây dựng trên phân tích tình báo. Chính là đợi thám tử của Lý Thúc Lương đưa tới cửa. Ta lại từ miệng thám tử phản vấn tình báo của bọn chúng. Hy vọng thông qua chuyến dịch lần này, ngươi nhanh chóng có thể thích ứng chế độ của quân Phong Châu, ta sẽ có thể để ngươi độc chắn một phía.

Từ Thế Tích im lặng gật đầu, tận đáy lòng y khâm phục Dương Nguyên Khánh.

Lúc này, mấy thân binh cầm vũ khí, đặt xuống đất. Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Chúng ta đi xem trang bị của quân địch.

Khôi giáp, hoành đao, trường mâu, tấm chắn, cung tên, giày. Dương Nguyên Khánh nhìn kỹ từng thứ một, nói với Từ Thế Tích:

- Đều là vật tốt nhất của Quân khí giám tạo ra, ngay cả giày cũng là ba lớp da bò, trang bị của bọn chúng còn hơn cả quân Phong Châu. Nghĩ lại tối qua bọn chúng từ tháp canh gác quan sát được quân cung nỏ áp doanh ứng chiến, trước sau chỉ mất thời gian ngắn. Ta có thể kết luận, hai chục ngàn người này là đội quan tinh nhuệ nhất của Lý Uyên. Có đội quân tinh nhuệ như vậy, còn không dám đối diện ứng chiến với ta, đủ thấy Lý Thúc Lương thẩn trọng quá đáng rồi!

Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua Từ Thế Tích, thấy y có suy nghĩ, liên hỏi:

- Ngươi cho rằng trận này nên đánh thế nào?

Từ Thế Tích trầm ngâm thật lâu nói:

- Nếu muốn giành thắng lợi với sát thương ít nhất, ty chức cho rằng nên phát huy sở trường đánh đêm của quân Phong Châu. Chỉ là ty chức chưa nghĩ ra cách phá giải phòng ngự của doanh trại Lý Thúc Lương.

Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào mấy miếng chông sắt đặt trên bàn, đó là hàng mẫu bọn họ từ chỗ quân địch thu thập được. Hắn thản nhiên cười nói:

- Muốn phá phòng ngự của y, đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay.

…..

Trời dần dần tối, đại quân của Lý Thúc Lương vẫn không nhổ trại. Lúc giữa trưa quân Phong Châu đã xuất hiện ngoài năm dặm. Tuy chỉ có hơn một ngàn kỵ binh, nhưng đây là một tín hiệu rất rõ, đối phương muốn quyết chiến với y. Lý Thúc Lương luôn cẩn thận càng không dám hành động liều lĩnh.

Theo màn đêm buông xuống, quân mã của đại quân quân Tùy Phong Châu bắt đầu xuất hiệnở phía bắc đại doanh ngoài hai dặm. Lý Thúc Lương đang đứng trên gác cao, y có thể nhìn thấy rõ ràng quân đội đối phương, đội ngũ chỉnh tề. Lý Thúc Lương trong lòng cực kỳ bất an, y không biết lúc này đối phương nhóm trận là có ý gì, chẳng lẽ bọn chúng muốn đánh đêm sao?

Hai quân tác chiến trừ phi là nửa đêm đánh lén doanh địch. Giành lấy phần thắng trong lúc hoảng loạn, trong tình huống bình thường, thông thường sẽ không tiến hành đánh đêm. Cái này chủ yếu là ban đêm nhìn không thấy quân cờ chỉ huy. Hơn *nữa binh lính hai quân dễ dàng lẫn lộn, xảy ra tình huống tự giết lẫn nhau.

Nhưng bất luận chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối. Nhưng một phía có huấn luyện chuyên môn đánh đêm, thông qua chỉ huy có lực cũng có thể tiến công đánh đêm. Quân Phong Châu thì có huấn luyện đánh đêm chuyên môn, hơn nữa cũng có kinh nghiệm đánh đêm. Dương Nguyên Khánh suất lĩnh đội quân này là tinh nhuệ nhất quân Phong Châu, đánh đêm là chỗ ưu thế của bọn họ.

Lý Thúc Lương mơ hồ đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh. Y khẩn trương nói với Lưu Hoằng Cơ:

- Xem thế trận của bọn chúng, là muốn tấn công quân doanh.

Lưu Hoằng Cơ cắn chặt môi, sự căng thẳng trong lòng y vượt hơn cả Lý Thúc Lương. Đối phương tất *nhiên là tìm được kế sách phá phòng ngự của bọn họ. Y quay đầu nhìn đại doanh, y rất lo lắng đối phương dùng hỏa công. Dù sao Dương Nguyên Khánh có tiếng giỏi dùng lửa.

- Đại soái, chúng ta có cần thu các lều lớn không, phòng ngừa Dương Nguyên Khánh đốt trại.

Lý Thúc Lương lại suy nghĩ nếu thu dọn lều trại, sẽ càng lợi cho kỵ binh đối phương phát huy ưu thế. Chỉ cần phòng ngự nghiêm mật, hỏa tiễn của đối phương bắn không tới, cũng không thể vào. Y cân nhắc một chút lợi và hại, liền lắc đầu:

- Nếu có thể sử dựng hỏa công, kỵ binh của bọn họ cũng có thể tiến sát vào, để lại lều trại không có lợi cho kỵ binh chạy trốn. Mấu chốt là phải dùng sức mạnh cung nỏ ngăn chặn đối phương, làm bọn chúng không thể tiến gần lều trại.

Lúc này, bỗng nhiên có binh lính hô to:

- Đại soái, ngài xem đó là cái gì?

Lý Thúc Lương và Lưu Hoằng Cơ cùng nhìn về hướng ngón tay của binh lính chỉ. Bọn họ đều đã nhìn thấy rồi. Trong đêm xuất hiện một vật thể cao lớn mơ hồ, cao khoảng hai ba trượng, giống như một tháp canh gác, đang chậm rãi tới gần đại doanh, dừng lại cách đại doanh ngoài mấy chục dặm.

Lý Thúc Lương và Lưu Hoằng Cơ nhìn nhau, hai người đồng thời nảy ra một ý niệm trong đầu:

- Chẳng lẽ là tháp bắn?

Lưu Hoằng Cơ nhìn nhìn khoảnh cách, y vẫn kiên trì nói:

- Đại soái, để phòng ngừa chẳng may, hay là thu doanh trại đi! Dương Nguyên Khánh giỏi dùng hỏa công, chúng ta phải có phòng ngừa.

Lần này Lý Thúc Lương không có kiên quyết, tiếp nhận ý kiến của y:

- Truyền lệnh, tất cả lều trại trong nội doanh đều thu dọn hết.

Lúc này, bốn phía đại doanh đều xuất hiện giá gỗ cao hai ba trượng, các binh lính đều bàn tán, ai cũng không biết đây là vật gì? Trong lòng mỗi binh lính sinh ra một áp lực dị hình, bắt đầu có chút bất an. Quân Phong Châu uy danh truyền xa, mỗi vật dị thường của bọn họ xuất hiện, đều gây áp lực lớn cho đối phương. Trong tình huống này kỳ thực cũng là một loại tâm lý chiến đấu.

Dương Nguyên khánh ngay lập tức ngoài mấy trăm bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đại doanh quân địch, một tên binh lính chạy vội vào bẩm báo:

- Khởi bẩm tổng quản, đối phương đã thu dọn lều trại.

Dương Nguyên Khánh ánh mắt sắc nhọn. Hắn xa xa nhìn thấy lều lớn màu trắng của đối phương từng nóc từng nóc đang biến mất, không khỏi thấp giọng mắng một tiếng:

- Đồ chết tiệt!

Đối phương rõ ràng đã ý thức được bọn họ muốn hỏa công rồi, trước tiên là dự phòng, cái này ngược lại nằm ngoài dự kiến của Dương Nguyên Khánh. Từ Thế Tích bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Nếu đối phương đã biết được ý đồ dùng hỏa công của chúng ta, chúng ta còn muốn dùng hỏa công không?

- Không! Tiếp tục sử dung hỏa công!

Dương Nguyên Khánh truyền đạt mệnh lệnh hỏa công. Cho dù đốt không được đại doanh, cũng có thể kinh sợ quân địch.

Một quả cầu lớn bắt đầu được nâng lên, đây là quả cầu vải lớn dùng vải chịu lửa cuộn thành, cao gần bằng đầu người, phía trên tưới đầy dầu hỏa, vốn định dùng lửa thiêu doanh trại quân địch. Nhưng Lưu Hoằng Cơ phát hiện ra manh mối, kịp thời khuyên Lý Thúc Lương dỡ lều xuống, làm kế hoạch hỏa công của Dương Nguyên Khánh thất bại. Nhưng loại quả cầu lửa này vẫn có sức uy hiếp mạnh.

Công cụ ném quả cầu lửa chính là mấy tòa tháp cao kia. Trên thực tế là máy bắn đá chế tác đơn sơ, không có bàn kéo, hoàn toàn dựa vào sức người kéo. Phải hai ba trăm người mới có thể ném quả cầu lửa ra xa hai trăm bước, nhưng như vậy đã đủ rồi.

- Chuẩn bị công kích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui