Thiên Hạ Kiêu Hùng

Gã là huynh của Ôn Ngạn Bác. Sở dĩ Lý Thế Dân phái gã đến, chính là muốn nhờ thể diện của Ôn Ngạn Bác để thuyết phục La Nghệ hợp tác.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Chủ nhân La Nghệ tiến vào trong phòng, chắp tay cười nói:

-Khà khà! Để các tiên sinh đợi lâu rồi.

Ôn Đại Nhã vội vàng đứng dậy, khom người thi lễ với La Nghệ:

-Tại hạ dưới trướng Tần công Lục sự tham quân Ôn Ngạn Bác, tham kiến La tổng quản.

Trong lòng La Nghệ nao nao, hoá ra là Ôn Đại Nhã. Y sớm nghe nói, tuy nhiên gã không phải Lý Uyên cử đến mà là Lý Thế Dân cử đến. Đây là duyên cớ gì? Y thản nhiên như không, cười cười xua tay nói:

-Ôn tiên sinh mời ngồi!

Ba người phân chủ khách ngồi xuống. La Nghệ liền cười nói với Ôn Ngạn Bác:

-Tư Mã, nếu ta nhớ không lầm, Ôn tiên sinh này hẳn là huynh trưởng của tiên sinh!

Ôn Ngạn Bác cười gật đầu:

-Đúng vậy!

Lúc này trưởng tử La Thành cũng tiến vào. Đứng sau La Nghệ. La Nghệ kéo cậu ta giới thiệu với Ôn Đại Nhã:

-Đây là khuyển tử La Thành, hiện nay là đại tướng trong quân ta.

-Ồ! Hổ phụ vô khuyển tử, lệnh lang là nhân tài!

La Thành vội vàng thi lễ:

-Ôn tiên sinh quá khen rồi.

Một thị nữ bưng ba chén trà mới lên, ba người lại hàn huyên mấy câu. Lúc này La Nghệ mỉm cười nói:

-Nghe nói hiện nay Tần công ở Hà Đông tác chiến với Dương Nguyên Khánh. Hiện nay chiến sự như thế nào?

Ôn Đại Nhã vội vàng hạ thấp người nói:

-Hiện nay hai quân đang giằng co, lấy quận Lâm Phần làm ranh giới, hai bên không phát động thế tấn công.

-Thì ra là thế?

La Nghệ lại hỏi:

-Vậy hai bên có thể lấy đó làm ranh giới không. Dương Nguyên Khánh muốn phía bắc Hà Đông, quý quân chiếm nam bộ của Hà Đông đạo. Sẽ có khả năng này sao?

La Nghệ thăm dò từng bước ý đồ chiến lược của Lý Uyên. Là muốn giữ Hà Đông, tranh đoạt đến cùng với Dương Nguyên Khánh. Hay là định buông xuôi. Điều này đối với y vô cùng quan trọng, còn Ôn Đại Nhã là tâm phúc quan trọng của Lý Uyên, gã hẳn biết ý đồ chiến lược của Lý Uyên.

Thật ra La Nghệ đã đại khái đoán được ý đồ đến của Ôn Đại Nhã. Hoặc là muốn mình cùng liên hợp đối phó Dương Nguyên Khánh, hoặc là muốn mình đầu hàng Trường An. Nếu là Lý Uyên cử đến, vậy khả năng đó là ý thứ hai, nhưng người cử Ôn Đại Nhã là Lý Thế Dân, nhất định là khả năng đầu tiên. Liên binh cùng đối phó Dương Nguyên Khánh.

Cùng đối phó Dương Nguyên Khánh cũng không phải không được. Quan trọng là Lý Thế Dân lấy thành ý như thế nào mà đến.

La Nghệ không nói gì, cười tủm tỉm uống trà, đợi Ôn Đại Nhã tiếp tục.

Ôn Ngạn Bác ở bên cạnh vẫn không hé răng. Trên đường đến thăm La Nghệ, huynh trưởng đã nói với anh ta. Trường An là hy vọng La Nghệ đầu hàng, trở thành của Lý Uyên. Nhưng Ôn Ngạn Bác cũng hiểu không khả năng lắm. Quan trọng là Lý Uyên còn chưa đủ sức ảnh hưởng. Hoặc nói là lợi ích của Lý Uyên không làm cho La Nghệ động lòng. Nếu Lý Uyên chiếm được tất cả Hà Đông, đó chính là lợi ích khiến La Nghệ động lòng.

Lúc này, Ôn Ngạn Bác đã hiểu ý của La Nghệ. Tuy nhiên, La Nghệ chưa từng nói qua thế cục liên quan đến Hà Đông. Nhưng Ôn Ngạn Bác rất rõ thế khốn của La Nghệ. Có thể gọi là trong ưu ngoài sầu, không lối thoát vây. Nếu quân của Lý Uyên có thể không chế được cả Hà Đông, vậy thì có thể giúp La Nghệ thoát vây, thậm chí La Nghệ đầu hàng cũng không phải không có khả năng.

Ôn Ngạn Bác liền cười nhắc nhở huynh trưởng nói:

-Ý của La tổng quản là nói quận Thái Nguyên đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh. Đường vương điện hạ có phải muốn rút khỏi quận Hà Đông không?

-Không! Không thể nào!

Ôn Đại Nhã kiên quyết lắc đầu:

-Thái Nguyên là đất khởi binh của Đường vương. Cũng là căn cứ của Đường vương. Căn cứ sao có thể dễ dàng vứt bỏ. Nếu vứt bỏ, lúc Lý Thúc Lương bại lần đầu đã vứt bỏ rồi. Hiện nay Đường vương phái Tần công dẫn quân đến Hà Đông. Rất rõ ràng chính là bảo vệ Hà Đông. Tuyệt đối không có ý vứt bỏ.

La Nghệ biết với sự tu dưỡng và danh vọng của Ôn Đại Nhã không phải nói bừa. Nếu gã đã nói như thế, Lý Uyên nhất định không muốn vứt bỏ Hà Đông. Nếu như thế hai bên có khả năng suy xét hợp tác.

Nghĩ đến đây, La Nghệ lại cười hỏi:

-Vậy Ôn tiên sinh thay mặt Tần công đến gặp ta. Là vì việc gì?

Hai bên cuối cùng đã kéo đề tài đến chính sự. Trong lòng Ôn Đại Nhã cũng có chút lo lắng. Lần này gã đi sứ U Châu. Lý Thế Dân giao cho một nhiệm vụ cao nhất và một nhiệm vụ thấp nhất. Nhiệm vụ cao nhất là muốn La Nghệ đầu hàng quân Đường. Nhiệm vụ thấp nhất là La Nghệ và quân Đường kết minh. Cùng đối phó với Dương Nguyên Khánh. Hai nhiệm vụ chỉ được chọn một, xem thái độ của La Nghệ mà định.

Huynh đệ Ôn Ngạn Bác nói với gã, đầu hàng không thể, hiện nay bản thân Ôn Đại Nhã cũng đã nhìn ra, La Nghệ đối với Đường vương nửa điểm sùng kính cũng không có, đầu hàng quả thực không có khả năng. Vậy gã chỉ có thể giữ nhiệm vụ thấp nhất.

Ôn Đại Nhã hạ thấp người cười nói:

-Tần công cử tại hạ đến, là hi vọng La tổng quản kết đồng minh với chúng tôi. Cùng đối phó với Dương Nguyên Khánh.

La Nghệ mỉm cười. Quả nhiên không ngoài dự liệu của y. Lý Thế Dân muốn bảo mình xuất binh cùng tấn công Dương Nguyên Khánh, chỉ là….

Mày của La Nghệ nhíu lên, ra vẻ khó hiểu nói:

-Chỉ là ta và Dương Nguyên Khánh không cùng kề nhau. Sao có thể cùng đối phó hắn? Rất khó làm!

Sở dĩ Ôn Đại Nhã được phái đến, hoàn toàn không phải vì gã giỏi đàm phán. Trái lại Ôn Đại Nhã là một thư sinh rất thật thà. Sẽ không đoán ý qua sắc mặt, càng không có kỹ xảo đàm phán. Cho nên cử gã đến là vì em trai của gã Ôn Ngạn Bác là trọng thần dưới trướng của La Nghệ.

Ôn Đại Nhã không nghe hiểu ngụ ý của La Nghệ. Vội vàng nói:

-Ý của Tần công là hy vọng La tổng quản có thể xuất binh Đô Hình, tấn công quận Nhạn Môn. Từ mặt sau giữ chân Dương Nguyên Khánh.

Ôn Ngạn Bác hiểu hơn huynh trưởng một chút. Anh ta thấy huynh trưởng ngay cả kết minh đều không đàm phán. Liền trực tiếp nói chi tiết ra. Trong lòng không khỏi gấp gáp, muốn ngăn cũng không ngăn được. Trong lòng chỉ thở dài.

La Nghệ là người cực kỳ giảo hoạt. Y từng bước moi được điểm mấu chốt của Ôn Đại Nhã ra. Hứa hẹn gì cũng không cho gã. Xuất binh có thể, y cần đủ lợi ích.

La Nghệ thở dài:

-Tuy ta có lòng muốn giúp Tần công. Nhưng đất nhỏ binh ít, có lòng cũng bất lực. Chỉ sợ khiến Ôn tiên sinh thất vọng rồi. Hôm nay sức khoẻ ta không tốt, không thể tiếp khách quý lâu. Tư Mã, rất xin lỗi.

…….

La Nghệ đích thân tiễn Ôn Đại Nhã ra khỏi phủ. Y quay lại thư phòng. Con trai La Thành cũng vội vàng nói:

-Cha, Lý Thế Dân rõ ràng muốn lợi dụng chúng ta.

La Nghệ cười cười:

-Điều đó không sao, hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Thật ra, ta cũng hy vọng Lý Uyên có thể giữ Dương Nguyên Khánh ở lại Hà Đông, không thể tấn công Hà Bắc.

Lúc này La Thành mới hiểu thâm ý của phụ thân. Cậu ta nghĩ nghĩ lại nói:

-Phụ thân đuổi Ôn Đại Nhã đi, là muốn ngồi đánh giá lại. Nhưng con nghĩ thế nào cũng không thông. Cha có thể được gì? Tiền lương thảo cũng không đến được.

La Nghệ cười khà khà nói:

-Đầu óc của con phản ứng quá chậm. Ta cần tiền lương thảo làm gì? Ta cần là danh phận. Ta muốn hiến U Châu cho Lý Uyên, điều kiện là phong ta làm Bắc Bình Vương. Vẫn như trước đảm nhiệm Tổng quản U Châu, hiểu chưa?

La Thành ngạc nhiên:

-Phụ thân muốn đầu hàng Lý Uyên?

-Không thể sao?

La Nghệ cười híp mắt nói.

-Có thể là có thể, chỉ là con không hiểu vì sao?

La Nghệ cười giảo hoạt:

-Nếu một Hà Đông còn không câu được trái tim của Lý Uyên, vậy thêm một U Châu như thế nào? Hai miếng thịt béo đặt ở đây. Lão có thể không liều mạng với Dương Nguyên Khánh không?

Giằng co giữa quân Tuỳ Phong Châu và quân Đường đã kéo dài liên tục mười ngày. Hai bên đang tự điều binh khiển tướng. Quân Phong Châu đã vững bước đoạt lấy quận Long Tuyền và Thượng Đảng. Quân tốt dần dần chỉnh đốn xong. Còn Lý Thế Dân cũng tích cực chuẩn bị. Binh lính các quận nam bộ của anh ta tất cả tập trung ở huyện Lâm Phần. Làm cho binh lực của anh ta đạt gần chín mươi nghìn người. Lương thảo cũng từ quận Hà Đông chuyến đến thành Lâm Phần.

Lều lớn trung quân của Dương Nguyên Khánh đặt ở huyện Linh Thạch quận Tây Hà. Cách huyện Hoắc Âp khoảng tám mươi dặm. Từ đây hướng về đông có thể đi quận Thượng Đảng. Hướng tây đi quận Long Tuyền, giao thông vô cùng tiện lợi.

Trong mười ngày giằng co, Dương Nguyên Khánh cơ bản đều ở tại huyện Linh Thạch. Thành Thái Nguyên giao cho Dương Tư Ân và Đỗ Như Hối trấn thủ. Chiều hôm nay, Lý Tĩnh từ quận Thượng Đảng chạy đến huyện Linh Thạch.

Trong lều lớn trung quân, Từ Thế Tích và Đỗ Như Hối đã đến trước, đang trao đổi với Dương Nguyên Khánh việc gì đó. Thời gian Từ Thế Tích nương nhờ Dương Nguyên Khánh không dài lắm. Y bất ngờ được Dương Nguyên Khánh tín nhiệm làm chủ tướng quân Tây Lộ. Điều đó khiến rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc. Bao gồm bản thân Từ Thế Tích. Y cũng không ngờ mình có thể nhanh như vậy được trọng dụng. Trong lòng y vừa tràn đầy cảm kích đồng thời cũng cảm thấy áp lực. Có một loại cảm động của sĩ vi tri kỷ giả tử (kẻ sĩ có thể chết theo người tri kỉ).

Nhưng Từ Thế Tích không phải là người tính cách hướng ngoại. Cảm kích trong lòng y nén ở trong lòng, không biểu hiện ra mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui