Thiên Hạ Kiêu Hùng

Bờ nam Hoàng Hà đó là quận Hoằng Nông. Lúc này là lúc căng thẳng quân Ngõa Cương đang vây đánh Lạc Dương, quận Hoằng Nông cũng đang trong tình hình căng thẳng. Thái thú Dương Cung Nhân của Hoằng Nông tập hợp hàng chục nghìn binh lính bố trí dày đặc nhằm phòng ngừa quân Ngõa Cương chia quân hướng về phía tây đánh quận Hoằng Nông.

Tuy Dương Cung Nhân cũng muốn dẫn quân tiếp viện cho Lạc Dương, nhưng ông ta biết rằng binh lực của mình không đủ mạnh, chỉ sợ chẳng những không cứu được Lạc Dương, mà ngược lại còn dẫn lửa tự thiêu mình. Hơn nữa trấn giữ Lạc Dương là Vương Thế Sung, người này rất biết cách điều binh. Chống chọi với quân Ngõa Cương gần hai tháng mà Lạc Dương vẫn được bảo vệ nguyên vẹn, ngược lại thế tấn công của quân Ngõa Cương lại yếu dần đi. Thời gian rút lui của quân Ngõa Cương đã rất gần. Điều này khiến tâm trạng lo lắng căng thẳng của Dương Cung Nhân cuối cùng cũng có thể được thoải mái.

Dương Cung Nhân là con trai trưởng của Quan Vương Dương Hùng, tuổi chừng bốn mươi. Mặc dù xuất thân hoàng tộc nhưng cách đối nhân xử thế chính trực khoan dung, năng lực xuất sắc, hơn nữa lại yêu dân như con, ở quận Hoằng Nông rất được dân chúng tin yêu.

Trời chạng vạng tối, Dương Cung Nhân đang ngồi đọc sách trong thư phòng thì có quản gia đến báo bên ngoài có khách tới thăm. Khách đến từ Trường An.

Dương Cung Nhân ngẩn ra một lúc. Ông ta nhìn lên tấm bái thiếp (danh thiếp được dùng khi thăm hỏi người khác), trên đó chữ viết hàm hồ, "Sứ giả Thừa tướng bái kiến".Thừa tướng ở đây chỉ Lý Uyên. Điều này là chắc chắn rồi. Nhưng Lý Uyên tìm mình có việc gì?

Dương Cung Nhân và Lý Uyên có quan hệ cá nhân rất tốt, thường xuyên thư từ qua lại, nhưng từ khi Lý Uyên bắt đầu khởi sự ở Thái Nguyên, Dương Cung Nhân và Lý Uyên không còn liên hệ với nhau nữa. Ông ta là hoàng tộc, còn Lý Uyên là nghịch thần, bọn họ rất khó có thể có mối quan hệ bằng hữu như trước.

Dương Cung Nhân trầm ngâm một lát:

-Mời ông ta vào khách phòng chờ một chút!

Việc Lý Uyên và Dương Nguyên Khánh tranh giành Hà Đông ông ta cũng nghe nói, nhưng tình hình cụ thể thì ông ta không biết. Dù sao đó là Hà Đông, cách ông ta một con sông Hoàng Hà. Hơn nữa toàn bộ sự quan tâm của ông ta đã tập trung vào Lạc Dương, chẳng có thời gian mà bận tâm đến Hà Đông nữa.

Dương Cung Nhân lòng tràn đầy nghi hoặc bước đến phòng khách. Vừa bước vào cửa, ông ta đã ngây người ra. Ngồi ở trong phòng không ngờ lại là thế tử Lý Kiến Thành - con cả của Lý Uyên.

Lý Kiến Thành và Dương Cung Nhân cùng bậc với nhau, hai người rất thân, Lý Kiến Thành chắp tay chào:

-Đến bất ngờ, mong Cung Nhân huynh không lấy làm phiền.

Dương Cung Nhân trong lòng đầy nghi hoặc, với thân phận thế tử của Lý Kiến Thành mà đích thân đến chơi, chắc vì đại sự mà tới. Chẳng nhẽ Lý Uyên có mưu đồ gì với quận Hoằng Nông sao?

Dương Cung Nhân nhẹ nhàng đáp lễ, nói:

-Hóa ra là Kiến Thành tới chơi, làm ta thật bất ngờ! Mời ngồi!

Hai người ngồi xuống. Dương Cung Nhân lệnh cho người mang trà tới. Lý Kiến Thành trong lòng nôn nóng, nhưng vào lúc này, nôn nóng cũng vô dụng. Ông ta phải kiềm lòng, miễn cưỡng cười nói:

-Nghe nói Lạc Dương tình hình rất căng thẳng, không biết quân Ngõa Cương có xâm phạm quậnHoằng Nông không?

Sự quan tâm thái quá của Lý Kiến Thành khiến Dương Cung Nhân cảm giác rất kỳ lạ. Ở một mức độ nào đó, Lý Kiến Thành cũng được coi là kẻ thù của ông ta. Dương Cung Nhân cười nói:

-Vẫn tốt! Quân Ngõa Cương đã dốc toàn lực tấn công Lạc Dương. Chắc là tạm thời không có dấu hiệu tiến công Hoằng Nông. Quận Hoằng Nông trước mắt thì không có vấn đề gì lớn.

Lý Kiến Thành trầm ngâm một lúc rồi nói:

-Vậy Cung Nhân huynh sau này có ý định gì không?

-Ý định?

Dương Cung Nhân cảnh giác nhìn sang Lý Kiến Thành hỏi:

-Kiến Thành, ngươi đến để thuyết phục ta đầu hàng Trường An sao?

Lý Kiến Thành lắc đầu:

-Ta không có ý đó. Phụ thân ta cũng không ép Cung Nhân huynh. Nếu Cung Nhân huynh chịu quy thuận Trường An, chúng ta đương nhiên rất hoan nghênh. Nhưng ta lần này đến quả thật là không phải có ý muốn khuyên huynh đầu hàng.

Dương Cung Nhân càng thấy kỳ lạ, lại cười nói:

-Nếu không phải đến khuyên ta đầu hàng, vậy thì đến làm gì? Lại còn lấy thân phận thế tử của ngươi đích thân ra mặt, không sợ ta bắt ngươi rồi đưa đi Giang Đô sao?

Lý Kiến Thành cũng mỉm cười nói:

-Ta đích thân đến là muốn thể hiện thành ý của phụ thân ta. Nếu Cung Nhân muốn đưa ta đi Giang Đô thì chỉ chứng tỏ phụ thân ta đã nhìn lầm người.

Dương Cung Nhân đương nhiên không đến mức đem Lý Kiến Thành đưa đi Giang Đô. Tuy nhiên sự xuất hiện của Lý Kiến Thành vẫn khiến ông ta vô cùng cảnh giác. Lý Kiến Thành đến chắc chắn có dụng ý sâu xa. Ông ta vẫn cảnh giác hỏi:

-Vậy ngươi nói thẳng đi! Ngươi tìm đến ta có việc gì?

Lý Kiến Thành lấy ra một phong thư, đưa cho Dương Cung Nhân:

-Đây là thư phụ thân ta đích thân viết. Huynh xem đi rồi sẽ hiểu.

Dương Cung Nhân vội vàng xem lá thư, lúc này mới hiểu được ý đồ đến của Lý Kiến Thành:

-Hóa ra các ngươi muốn mượn đường!

Lý Kiến Thành gật đầu, thở dài một tiếng nói:

- Thế Dân ở Hà Đông không đánh lại được Dương Nguyên Khánh, ngay cả đường lui cũng bị cắt đứt. Tình hình hiện tại rất nguy cấp. Nó chỉ có thể vượt sông qua quận Hoằng Nông, sau đó từ quận Hoằng Nông trở về Quan Trung. Phụ thân ta khẩn cầu huynh nể mối giao tình xưa mà giúp chúng ta lần này. Chúng ta vô cùng cảm kích.

-Nhưng…

Trên mặt Dương Cung Nhân lộ vẻ khó xử:

-Nếu Thế Dân chỉ dẫn trăm người quá cảnh thì có thể ta sẽ giấu được, nhưng đây lại là hàng chục nghìn quân quá cảnh, lại còn thuyền bè nữa. Các ngươi bảo ta phải bẩm báo với Thánh Thượng thế nào đây?

Lý Kiến Thành lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng không kìm được lòng nói:

-Phụ thân nói, nếu huynh thật sự cảm thấy khó xử, chúng ta sẽ không để huynh ra mặt, chỉ cần huynh đóng chặt cửa thành và tập hợp thuyền bè, các việc khác đều do chúng ta lo. Sau khi đón Thế Dân và quân đội đưa về quận Hoằng Nông xong chúng ta sẽ ngay lập tức trở về Quan Trung, hoàn toàn không xâm phạm gì đến quận Hoằng Nông. Không biết Cung Nhân huynh thấy phương án này thế nào?

Dương Cung Nhân suy nghĩ hồi lâu không nói gì. Ýcủa Lý Kiến Thành rất rõ ràng rồi, bảo ta giúp tập hợp thuyền bè, nếu ta không chịu, thì bọn họ sẽ động thủ, quân đội Quan Trung sẽ tiếp quản bờ nam Hoàng Hà. Như thế sao được?

-Cái này…để ta suy nghĩ suy nghĩ.

Dương Cung Nhân rất khó xử. Lý Uyên đã nhất định muốn thì ông ta cũng chẳng có đường cự tuyệt.

Dương Cung Nhân trầm tư một hồi lâu. Ông ta chỉ sợ quân đội của Lý Uyên vào rồi không chịu đi. Mời thần vào thì dễ đưa thần đi thì khó. Điều này ông ta hiểu rất rõ. Nếu không để quân của bọn họ vào thì cũng không xong, thà rằng tự nguyện còn hơn.

Cuối cùng ông ta cũng gật đầu:

-Nể tình nghĩa cũ, ta giúp các ngươi lần này. Ta sẽ tập hợp thuyền bè đưa Thế Dân qua sông. Nếu Thánh Thượng có trách móc thì ta sẽ một mình gánh chịu.

Lý Kiến Thành vô cùng mừng rỡ, đứng dậy cảm tạ:

-Tình hình khẩn cấp, xin Cung Nhân huynh mau chóng xử lý.

-Sáng sớm mai ta sẽ tập hợp thuyền bè. Không biết Thế Dân sẽ chuẩn bị qua sông ở đâu?

-Vượt sông ở giữa huyện Hà Bắc và huyện Thiểm.

….

Lần này việc đại quân rút về phía nam, Lý Thế Dân đều nghe theo phương án của Khuất Đột Thông. Bọn họ một mặt rút về phía nam, một mặt phái kỵ bịnh chạy về bến Phong Lăng tập hợp thuyền, bày ra cảnh tượng chuẩn bị từ bến Phong Lăng vượt sông. Đại quân của họ thực sự là rút lui về hướng bến Phong Lăng.

Do đại quân của Lý Thế Dân rút quân không gấp nên đại quân rất có hàng lối trật tự. Dương Nguyên Khánh cũng không nóng lòng đuổi giết mà bám theo bọn họ xuống phía nam, từ đầu đến cuối bám theo đại quân của Lý Thế Dân hơn bốn mươi dặm. Chiến thuật của Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng. Hắn sẽ không cùng quân của Lý Thế Dân quyết đấu mà đợi thời cơ xuất hiện, đó là khi đại quân của Lý Thế Dân qua sông. Bất kỳ một đội quân nào lúc qua sông cũng đều xuất hiện những lúc mất cảnh giác, đó là lúc thích hợp để hắn tấn công.

Ở phía nam quận Hà Đông là núi Trung Điều. Trên dải đất dài và hẹp hơn hai trăm dặm ở mặt nam của núi Trung Điều có hai huyện là huyện Nhuế Thành và huyện Hà Bắc. Bến sông Phong Lăng chính là nằm ở mặt tây nam của huyện Nhuế Thành, còn huyện Hà Bắc nằm ở mặt đông của huyện Nhuế Thành.

Tối hôm đó, đại quân của Lý Thế Dân đã đến được huyện Nhuế Thành. Đại quân của Dương Nguyên Khánh cũng đã đến nơi cách phía bắc huyện Nhuế Thành bốn mươi dặm và tạm thời đóng quân chứ không dựng lều trại. Đại quân ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Ở giữa đội quân có dựng một lều vải, bên trong lều Dương Nguyên Khánh cùng mấy đại tướng đang bàn luận việc quân trước một tấm bản đồ.

-Không biết mọi người có cảm giác thế này không? Ta cho rằng Lý Thế Dân không nhất định đi theo đường bến Phong Lăng.

Dương Nguyên Khánh nhìn mọi người một cái.

Trần Quyền chăm chăm nhìn vào bản đồ. Anh ta cau mày lại có vẻ không tán thành cảm giác của Dương Nguyên Khánh, nói:

-Nhưng theo tình báo của chúng ta thì quân tiên phong của Lý Thế Dân đã tập hợp hàng trăm con thuyền ở bến Phong Lăng rồi. Nếu y không đi đường đó, vậy y sẽ đi đường nào? Thuyền vượt sông sẽ giải quyết thế nào đây? Lương thực của bọn họ chắc cũng không còn nhiều.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn sang Lý Tĩnh:

-Lý Tư Mã, ông nghĩ thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui