Thiên Hạ Kiêu Hùng

Nụ cười trên mặt Bùi Củ biến mất.

Ông nghiêm nghị nói:

- Nguyên Khánh, ta mong cháu hiểu một chút, thế lực của cháu không phải dựa vào sự ủng hộ của vài đại thần, mà là hoàn toàn dựa vào sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông, ta tin cháu trong quá trình triệt hạ Hà Đông đã có sự lĩnh hội sâu sắc.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, hắn quả thực hiểu được điều này. Sau khi hạ được Hà Đông, vài nhân vật trọng yếu của Bùi gia đi khắp các quận huyện, thuyết phục quan phủ các địa phương ủng hộ mình. Chính là nhờ danh vọng hùng mạnh của Bùi gia, khiến cho các quận huyện ở Hà Đông đều dâng biểu ủng hộ, các nhà giàu quên tiền góp gạo, kẻ luyện võ thì báo danh tòng quân, người đọc sách thì dâng thư xin dùng, trước cửa nha môn mỗi ngày huyên náo không dứt, hăng hái tranh nhau.

Còn có sự ủng hộ của Vương gia, khiến cho cả phía bắc Thái Nguyên có thể nhanh chóng ổn định. Đây chính là những thứ mà loạn phỉ bình thường không thể đoạt được, sự ủng hộ của giai cấp địa chủ.

- Con hiểu rồi. Con cũng cảm nhận được rồi, nhưng con vẫn mong tổ phụ có thể lưu lại hai năm, con cháu Bùi gia có thể để họ đi các nơi làm quan, sau này từ từ thăng chức cho họ.

Trên mặt Bùi Củ lại hiện lên nét cười nhẹ nhõm:

- Nếu chỉ hạn hai năm thôi, có thể suy xét lại. Kỳ thực cháu vẫn còn chưa biết thực lực của Bùi gia ta, đợi ngày nào đó gia đình cháu không có cơm ăn, ta sẽ sai gia tộc cấp cho Mẫn Thu chút tiền, lương thảo.

Nguyên Khánh cười ha ha:

- Đa tạ tổ phụ!

Lúc này, Bùi Củ đứng dậy đi ra ngoài. Một lát ông ta trở lại, đóng cửa lại, mới ngồi xuống rồi nói với Nguyên Khánh:

- Cháu có biết tại sao trên đường đi ta phải để Đại Vương vào thành Thái Nguyên không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Cháu không biết, cháu chính vì điều này mà đến tìm tổ phụ.

Bùi Củ thở dài một cái:

- Vì Dương Hựu không muốn đăng cơ, đại vương muốn đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho cháu. Đại vương chỉ muốn làm một người bình thường, giống như những thiếu niên khác, có thể đến học đường đọc sách, cùng với mọi người đi du ngoạn, có thể giống như ta sống tới bảy mươi tuổi, con đàn cháu đống.

Nguyên Khánh một lúc lâu sau nói;

- Đây là ý muốn của riêng đại vương hay là tổ phụ khuyên đại vương?

- Đều có! Phía trước là cách nghĩ của đại vương, sống tới bảy mươi tuổi là ý kiến của ta. Đứa trẻ Dương Hựu này rất tốt, ta không mong Đại Vương có ngày nào đó bỗng dưng vì bạo bệnh mà chết.

Ánh mắt nghiêm nghị của ông ta nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh.

- Ta thấy cháu có thể suy xét bỏ qua Dương Hựu, trực tiếp xưng đế, có lẽ cháu có thể mất đi một phần những kẻ ủng hộ, nhưng đồng thời cháu cũng có thể đoạt được sự ủng hộ mới, ví dụ như sĩ tộc Sơn Đông, kỳ thực đối với cháu mà nói tổn hại không lớn lắm.

Hắn lắc lắc đầu. Lời khuyên của Bùi Củ hắn đã từng nghĩ qua, nhưng không được. Chiếm lĩnh một Hà Đông hắn liền xưng đế, hắn có thể mất đi rất nhiều người ủng hộ, bao gồm quân tướng sĩ Phong Châu, nhất định phải đợi thời cơ chín muồi.

- Cháu hiểu ý của tổ phụ, cũng cảm ơn ý tốt của người, nhưng cháu vẫn chuẩn bị theo kế hoạch giúp đỡ Đại Vương đăng cơ. Còn về việc tổ phụ lo lắng Đại Vương có thể chết bất đắc kỳ tử, điều này không cần phải lo, cháu có thể xử lý tốt, có thể để cho Đại Vương sống tới bảy mươi tuổi giống như tổ phụ, con cháu đầy đàn.

Lúc này, cửa đột nhiên mở, Dương Hựu từ ngoài chạy vào trong, quỳ trước mặt Dương Nguyên Khánh, cúi đầu khóc nói:

-Nhị thúc, con nguyện không làm hoàng đế, con chỉ muốn làm một người bình thường.

Dương Nguyên Khánh xoa xoa đầu nó, đây chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi, hắn nhẹ nhàng an ủi:

-Thần dù sao cũng không phải là hoàng tộc, thần đăng cơ chẳng phải là danh bất chính ngôn bất thuận sao, mà ngài dù sao cũng là hoàng tôn Đại Tùy, nên do ngài kế thừa hoàng vị. Hơn nữa thần từng hứa với tổ phụ của ngài, vĩnh viễn là lá chắn của Đại Tùy, thần cũng hứa với phụ thân của ngàii,có thể để ba anh em các ngài bình an sống quãng đời còn lại. Thần có thể thực hiện lời hứa của thần, đợi đến một ngày thần tìm được một người thích hợp hơn, thần sẽ để cho ngài thoái vị, để ngài làm một phú ông, bình yên mà qua nửa đời sau.

Vẻ sợ hãi trong mắt Dương Hựu dần dần mất đi, nhưng nó vẫn lắc đầu:

-Nhưng con không muốn xử lý việc triều chính, càng không muốn ở trong thâm cung, con chỉ muốn về quận học đọc sách.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười. Đứa nhỏ này quả thực rất thông minh, giỏi bảo vệ chính mình, hắn nghĩ một hồi bèn nói:

-Ngài sẽ không tiếp xúc với bất kì tấu chương nào, cũng sẽ không tiếp xúc với bất cứ việc triều chính gì. Ngài chỉ việc ở cung Tấn Dương nhàn nhã mà đọc sách, nếu ngài muốn có bạn học, thần sẽ cho sắp xếp để các trẻ khác tới Tấn Dương cung cùng ngài đọc sách, cùng chơi với ngài, nhưng ngôi vị Hoàng đế này ngài nhất định phải làm.

….

Dương Nguyên Khánh sau khi rời Đông viện, trong lòng có chút buồn phiền, kỳ thực có chút việc không thể nói rõ ràng được. Chính là việc lập Dương Hựu làm hoàng đế, Dương Nguyên Khánh hắn sớm muộn gì cũng thay thế Dương Hựu, đây là chuyện rành rành, mọi người đều biết, nhưng Bùi Củ cố tình dẫn hắn tới đây, nghiêm nghị nói muốn hắn hiện tại thay thế Dương Hựu.

Hắn cũng biết, Bùi Củ nhất định đã nói với Dương Hựu, cảnh báo về sau có thể chết bất đắc kỳ tử, Dương Hựu mới có thể sợ hãi như vậy, mới có thể nói những lời không muốn xử lý triều chính như vậy, mới buộc Dương Nguyên Khánh hắn không thể không trấn an Dương Hựu, đem những lời không nên nói mà nói ra, khiến cho mình rơi vào thế bị động.

Hiện tại thế cục rất rõ ràng, cứ coi như Dương Hựu chết rồi, Dương Nguyên Khánh hắn cũng không thể đăng cơ hoàng đế, thời cơ vẫn còn lâu mới chín muồi, hắn không tin là Bùi Củ gian xảo tinh quái lại không biết điều này. Ông ta kỳ thực là đang diễn kịch, mục đích thực thụ của ông ta vẫn là bốn chữ, lợi ích gia tộc.

Nếu hắn bây giờ đăng cơ làm hoàng đế, thì các quan văn như Thôi Quân Tố, Đỗ Như Hối đều có thể sẽ không còn ủng hộ hắn nữa, nếu không có sự ủng hộ của các quan văn này, thì hắn chỉ còn cách dựa vào Bùi gia. Bùi gia tất sẽ lớn mạnh, trở thành thế lực mạnh nhất dưới trướng của hắn.

Cho nên Bùi Củ mới lấy lùi để tiến, đề xuất việc trở về Văn Hỉ dưỡng lão. Sự thực ông ấy có muốn đi không? Lòng người khó đoán! Tự mình có chút khinh suất, đã biến thành trò chơi trong tay mấy lão già này, hắn buồn phiền vì điều này. Tuy hắn đã nhìn thấu được tâm địa của Bùi Củ, nhưng hắn không thể không trọng dụng ông ta.

Vừa đi đến cửa đông viện, bắt gặp Giang Bội Hoa đang dắt theo một nha hoàn điệu bộ lắc lư đi tới, Giang Bội Hoa đầu năm được gả cho hắn, đứng hàng thứ ba trong số thê thiếp, sau Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần.

Giang Bội Hoa là con gái của Dương Hùng, cũng là cháu gái của Dương Quảng, là cô của Dương Hựu, nàng tới để xem tình hình của Dương Hựu.

Nàng thấy Dương Nguyên Khánh vẻ mặt không vui đi ra từ đông viện, bất giác thất kinh:

-Nguyên Khánh xảy ra chuyện gì rồi?

Hắn thở dài:

-Không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng không được tốt, nàng đi cùng với ta một lát.

Giang Bội Hoa gật đầu, chỉ chỉ vào hướng Đông viện:

-Thiếp đi thăm Hựu nhi một lát, lập tức theo chàng.

Hắn nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo nàng lại gần:

-Cháu nàng hiện nay cùng Bùi Công sắp xếp giá sách, tâm trạng rất là vui, chỉ có phu quân của nàng là trong lòng phiền muộn, nàng theo ta đi.

Giang Bội Hoa nghe hắn xưng Bùi Củ là Bùi công, trong lòng có chút kinh ngạc, liền ngọt ngào cười nói:

-Được thôi! Thiếp đi cùng chàng, đi hậu hoa viên, thiếp nghe Mẫn Thu nói nơi đó rất đẹp, vẫn chưa đi xem qua thế nào nữa!

Hai người chậm rãi hướng tới hậu hoa viên. Hậu hoa viên của phủ đệ rất lớn, khoảng hai mươi mẫu, mặt hồ chiếm mười mẫu, trên bờ chen chúc thủy sam, cây liễu và cây nhãn hương. Lúc này đã qua trung thu, khí trời bắt đầu trở lạnh, lá rụng phủ kín đường mòn, hai người chậm rãi đi men theo con đường lát đá.

-Nguyên Khánh, chàng là vì đứng giữa ranh giới công và tư mà phiền muộn sao?

Giang Bội Hoa thông minh sắc sảo, nàng đoán được hắn vì Bùi Củ mà phiền não.

Hắn gật đầu, khẽ thở dài một tiếng. Bội Hoa tuy đã thành thê tử của hắn, nhưng rất nhiều lúc nàng lại là bạn của hắn. Nàng thông minh, giỏi hiểu ý người khác, hơn nữa lại là người có trí tuệ, những lúc hắn buồn khổ, nàng có thể lắng nghe hắn dốc lòng.

Giang Bội Hoa kéo chặt tay hắn, dịu dàng nói:

-Nguyên Khánh, kỳ thực chàng không nên quá vướng bận trong lòng, mỗi người đều sẽ nghĩ tới gia tộc của mình, đây cũng là lẽ thường tình. Nhưng đồng thời trong lúc nghĩ về gia tộc, ông ta lại sẽ giữ gìn lợi ích của chàng, vì lợi ích của mọi người là một, con đường mà bọn chàng muốn đi còn rất dài, hiện nay mới chỉ là bắt đầu. Nếu như mới vừa bắt đầu đã có tâm bệnh, về sau rất khó ở cùng với nhau. Cũng giống như các tỷ muội chúng ta, mọi người cũng sẽ có ghen ghét, sẽ có mâu thuẫn, nhưng mọi người vẫn vui vẻ ở cùng với nhau, vì tất cả chúng ta đều biết, ngày tháng về sau còn rất dài, cho nên chúng ta phải cố gắng nhìn vào ưu điểm của đối phương. Nguyên Khánh, thiếp cảm thấy chàng cũng như vậy, nghĩ cho đối phương nhiều một chút, nghĩ nhiều tới tác dụng ông ta có thể phát huy, như thế, phiền muộn của chàng giải quyết dễ dàng.

Hắn lặng lẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng cười:

-Trời cao đối với ta ân huệ thế nào, cuối cùng lại đem người con gái tốt nhất cho ta.

Giang Bội Hoa cười dịu dàng, nắm chặt lấy cánh tay của hắn:

-Thiếp cũng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui