Thiên Hạ Kiêu Hùng

Đôi mắt nhỏ của Trình Giảo Kim nheo lại. Y nhận thấy Vương Quân Khuếch đã có chút động tâm, liền quấn lấy nói:

- Ta không ngại tiết lộ một bí mật với ngươi. Thực ra là hai nhánh quân của chúng ta xuống phía nam, La Sĩ Tín dẫn mười ngàn kỵ binh qua Bạch Hình đã vào đến quận Hà Nội, cắt đứt đường lui của các ngươi. Ta nghe Từ Thế Tích nói, Dương Nguyên Khánh đã nhìn trúng quân đội của Tống Kim Cương, muốn thu nạp toàn bộ để bổ sung binh lực. Vì thế các ngươi đến một người cũng chạy không thoát, toàn bộ đều bị bắt làm tù binh. Ây! Lão Vương, cần gì phải bị như vậy?

Lòng Vương Quân Khuếch chấn động, trên trán đã thấm mồ hôi, Không ngờ Dương Nguyên Khánh đã theo Bạch Hình cắt đứt đường lui của bọn họ. Y tin chuyện này là thật, Trình Giảo Kim không thể chế ra dạng chiến thuật này.

Vương Quân Khuếch cúi đầu im lặng, mâu thuẫn trong lòng y lên tới cực điểm. Trình Giảo Kim trông thấy bánh canh đã sắp chín rồi, còn thiếu một gáo nước nữa thôi. Y lại khuyên nhủ:

- Lão Hoàng đế đã chết ở Giang Đô, Dương Nguyên Khánh lập Đại Vương Dương Hựu. Thật ra tất cả chúng ta đều biết, tương lai Dương Nguyên Khánh muốn đăng cơ làm Hoàng đế, muốn thắng được nhiều tiền thì phải đặt cược sớm. Loại khỉ lông ngắn như ta không xứng để ngươi đầu hàng, thành thật mà nói, Từ Thế Tích cũng không xứng. Ngươi vốn là người Hà Đông, nếu ngươi nguyện ý đầu hàng Dương Nguyên Khánh, Trình Giảo Kim ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hắn. Nếu không được làm tướng quân, thì Á Tướng khẳng định cũng không thành vấn đề. Có điều ta phải nói với ngươi, ngươi đừng nghĩ tới Quận vương Hà Nội gì hết. Đây chính là triều đình thật sự, không phải loại gánh hát rong như Đậu Kiến Đức kia, cũng chỉ có Dương Nguyên Khánh mới có thể phong vương, tương lai chúng ta vẫn có hy vọng làm đến chức quốc công. Thế nào, có nguyện ý theo tiểu đệ đi một chuyến đến Thái Nguyên, về nhà làm rạng rỡ tổ tông hay không?

Vương Quân Khuếch cuối cùng đã bị thuyết phục. Y lướt nhìn qua mấy thân binh, đám thân binh cũng gật đầu với y, tỏ vẻ tán thành y đầu hàng Dương Nguyên Khánh. Vương Quân Khuếch dứt khoát hạ quyết tâm:

- Được thôi! Ta theo ngươi đi gặp Dương Nguyên Khánh.

Trình Giảo Kim mừng rỡ, gấp gáp nói:

- Muốn được phong lớn, ngươi phải tỏ rõ thành ý, để tay không đi gặp thì không hay lắm.

- Ta biết, ta sẽ giao huyện Tế Nguyên cho các ngươi.

Dưới sự thuyết phục tựa như lưỡi nở hoa sen của Trình Giảo Kim, cuối cùng Vương Quân Khuếch đáp ứng đầu hàng Dương Nguyên Khánh. Trình Giảo Kim lập tức lệnh cho người tìm đến tướng Tùy Tôn Đắc Chí, giao lại huyện Vương Ốc cho Tôn Đắc Chí, còn Trình Giảo Kim thì dẫn Vương Quân Khuếch đến huyện Tế Nguyên. Chiều hôm sau, Trình Giảo Kim tiến vào đại doanh của Từ Thế Tích.

- Lão Từ, ta lập đại công trở về rồi!

Trình Giảo Kim chưa đến lều lớn đã lớn tiếng kêu la.

Từ Thế Tích vừa nhận được tình báo mà Tôn Đắc Chí viết cho, nói Trình Giảo Kim sơ suất bị bắt. Y đang lo lắng, lại nghe Trình Giảo Kim đã trở về. Nhất thời y vừa mừng vừa sợ, vội vàng ra đón.

- Chẳng phải ngươi bị bắt rồi ư? Tại sao lại quay về, ngươi không sao chứ?

Từ Thế Tích hỏi luôn miệng.

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:

- Sao ta có việc gì được? Tên Tôn Đắc Chí ngu xuẩn kia không hiểu mưu kế của ta. Ta sớm biết đối phương dùng kế bắt ta, liền tương kế tựu kế để bọn chúng bắt vào thành. Ngươi xem, ta thuyết phục được Vương Quân Khuếch rồi. Y nguyện ý đầu hàng chúng ta, ngươi không cần tấn công huyện Tế Nguyên nữa.

Từ Thế Tích mừng rỡ. Y cũng không muốn lật tẩy việc Trình Giảo Kim tự thổi phồng. Bị bắt vào thành như thế nào không hề quan trọng, quan trọng là có thể chiêu hàng Vương Quân Khuếch, đây mới chính là đại công.

Y giơ ngón tay cái lên:

- Tốt lắm, đại công này tính là của ngươi, ta nhất định sẽ biểu dương công lao của ngươi.

Trình Giảo Kim kéo Từ Thế Tích qua một bên, nhỏ giọng nói:

- Điều kiện của Vương Quân Khuếch là đầu hàng với tổng quản. Ta muốn dẫn y đi Thái Nguyên, ngươi viết một phong thư đi! Nói rõ tính quan trọng của lần đoạt lấy huyện Tế Nguyên này, giữ một chút thể diện cho Vương Quân Khuếch.

Từ Thế Tích gật đầu:

- Chuyện này không thành vấn đề, y nói khi nào đầu hàng?

Trình Giảo Kim quay đầu nhìn lướt qua huyện Tế Nguyên. Từ xa chỉ thấy cửa thành rộng mở, một đội sĩ binh giơ cờ trắng bước ra, liền cười nói:

- Thấy chưa, chẳng phải đã đến rồi sao?

Lời tác giả: Vương Quân Khuếch chính là nhân vật Vương Quân Khả trong Tùy Đường diễn nghĩa, cũng là một nhân vật yêu thích của tác giả.

Vương Quân Khuếch được Từ Thế Tích nghênh tiếp vào lều lớn. Vương Quân Khuếch cũng biết Từ Thế Tích, Từ Thế Tích là tam đương gia của quân Ngõa Cương, mà Vương Quân Khuếch y chẳng qua chỉ là một viên tướng mới gia nhập quân Ngõa Cương. Tuy có chút danh tiếng, nhưng y không có cơ hội ngẩng đầu khi ở trong quân Ngõa Cương dày đặc phe phái.

Mà Từ Thế Tích cũng biết Vương Quân Khuếch. Người này đao pháp tuyệt luân, vừa vào Ngõa Cương liền tiếp đánh bại mười ba viên tướng. Đáng tiếc y đã đắc tội với nhân vật đứng thứ hai Đơn Hùng Tín, Lý Mật thủy chung không dám dùng y, đây cũng là một chuyện đáng tiếc.

Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Từ Thế Tích cười nói:

- Vương tướng quân có thể cải tà quy chính, không hổ là anh hùng Hà Đông. Với tài năng của tướng quân, chắc chắc sẽ được tổng quản của ta trọng dụng.

- Quân Khuếch mê muội đã lâu. Từ lâu nghe nói Dương tổng quản không nhìn xuất thân, chỉ có tài mới được trọng dụng. Nay về lại bắc Tùy, ta đã được nếm trải chí hướng bình sinh của mình.

Nói đến chỉ trọng dụng tài năng, Vương Quân Khuếch không kìm được nhìn lướt qua Trình Giảo Kim, Trình Giảo Kim lại cười hì hì:

- Ta cũng là đại tài, nếu không thì sao có thể thuyết phục ngươi quy hàng?

Vương Quân Khuếch cười khổ. Vậy cũng đúng, y lại nói:

- Ta nguyện trợ giúp Từ tướng quân một tay, sớm ngày bình định quận Hà Nội.

Từ Thế Tích mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:

- Nguyện nghe việc công!

Vương Quân Khuếch nghĩ ngợi rồi nói:

- Điểm yếu lớn nhất của Tống Kim Cương chính là quân tâm của y bất ổn. Phần lớn sĩ binh của y là người của ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền, người nhà đều ở phương Bắc. Các sĩ binh cũng chỉ muốn theo Tống Kim Cương cướp đoạt chút đồ vật, sau đó về nhà, không ai nguyện ý theo y lâu dài. Từ tướng quân nếu không ngại bắt tay vào điểm này, liền có thể khiến Tống Kim Cương đại bại. Mặc khác, phó tướng Lý Sùng Mậu kia của Tống Kim Cương là người quận Hà Đông, Lý Sùng Mậu cũng không nguyện ý đầu hàng Đậu Kiến Đức, ta có thể viết thư khuyên y.

- Đợi đã!

Từ Thế Tích giật mình hỏi:

- Chuyện này có can hệ gì đến Đậu Kiến Đức?

Vương Quân Khuếch sửng sốt:

- Các ngươi không biết Tống Kim Cương đã đầu hàng Đậu Kiến Đức, hơn nữa còn được Đậu Kiến Đức phong làm Quận vương Hà Nội. Các ngươi không biết những chuyện này sao?

Sắc mặt Từ Thế Tích trở nên ngưng trọng dị thường, y bất chợt ý thức được mình đã có sai sót trên phương diện tình báo. Vậy mà y không biết Tống Kim Cương đã đầu hàng Đậu Kiến Đức, vấn đề này có phần nghiêm trọng rồi.

Y trầm giọng hỏi:

- Vậy Đậu Kiến Đức sẽ phát binh đến quận Hà Nội chứ?

- Khẳng định sẽ phát binh!

Vương Quân Khuếch nói không chút do dự:

- Đậu Kiến Đức và Lý Mật nhiều lần lôi kéo Tống Kim Cương, trong đó Lý Mật bởi vì ta phản đối mãnh liệt, Tống Kim Cương vứt bỏ quy hàng Ngõa Cương. Mà Đậu Kiến Đức bởi vì lôi kéo Tống Kim Cương, thậm chí không tiếc giao cho y mười ngàn bộ vũ khí, còn chuẩn bị gả cháu gái cho y, đủ thấy Đậu Kiến Đức rất xem trọng quận Hà Nội. Có được quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức liền có thể đối mặt trực tiếp với Lạc Dương.

Từ Thế Tích trầm mặc không nói. Y đã ý thức được, quận Hà Nội đã không phải đối phó Tống Kim Cương đơn giản như thế, rất có khả năng là lần đầu giao chiến giữa bọn họ và Đậu Kiến Đức. Sự tình trọng đại, y nhất định phải lập tức bẩm báo với Dương Nguyên Khánh.

Nghĩ đến đây, Từ Thế Tích lắc đầu nói:

- Ta cho rằng các ngươi không cần đến Thái Nguyên nữa.

- Tại sao?

Vương Quân Khuếch cùng Trình Giảo Kim đồng thanh hỏi.

- Nguyên nhân rất đơn giản, ta đoán chừng tổng quản sẽ đích thân đến quận Hà Nội.

Khi đại quân của Tống Kim Cương ở cách huyện Tế Nguyên chừng tám mươi dặm thì nhận được tin tức, Vương Quân Khuếch đã dẫn quân đầu hàng quân Tùy. Điều này khiến Tống Kim Cương cực kỳ phẫn nộ, đồng thời cũng rất kinh hoảng. Không chỉ đơn giản là tổn thất mười ngàn quân đội, mà huyện Tế Nguyên là trọng địa lương thảo của y, bên trong tồn trữ mấy triệu cân quân lương, lương thực mà quân đội của y mang theo chỉ có thể dùng trong bốn ngày.

Lúc này Tống Kim Cương không còn rảnh để phẫn nộ, y quay đầu về hướng đông. Y muốn lấy huyện Hà Nội, nhưng quân tiếp viện của huyện Hà Nội đã đến. Trú quân có sáu ngàn người, thành trì cao to kiên cố, khó mà tấn công. Tống Kim Cương bất đắc dĩ tiếp tục men theo Tẩm Thủy xuống phía nam, mục tiêu hướng thẳng đến huyện An Xương. Nhưng khi còn cách huyện An Xương ba mươi dặm, Tống Kim Cương nhận được tình báo, một nhánh quân Tùy khác ước chừng mười ngàn người, phân binh thành hai tuyến chiếm lĩnh huyện An Xương và huyện Ôn, cắt đứt đường lui ở phía đông của y. Mà lúc này, Từ Thế Tích đã dẫn tám ngàn quân đội qua Tế Thủy, theo sau đại quân của Tống Kim Cương cách chừng hai mươi dặm.

Nơi đóng quân khẩn cấp của Tống Kim Cương là đồi Cổ Sam, là một gò đất cao hơn mười trượng. Bởi vì có vài gốc cổ sam che trời mà có tên đó, nơi này cách huyện An Xương chừng hai mươi dặm.

Sở dĩ đóng quân khẩn cấp, là vì lương thực chỉ có thể dùng trong một ngày rưỡi. Lại đi về hướng đông thì là một vùng núi nhân khẩu thưa thớt, quân đội của y không thể chống đỡ nổi. Tống Kim Cương hạ lệnh đóng doanh, lập tức phái ra hai mươi đội thu hoạch lương, đánh cướp lương thực tại các thôn trang ở tứ phía.

Khi trời chập tối, Tống Kim Cương nhận được tình báo, ước chừng hai mươi ngàn quân Tùy đến bao vây từ ba hướng Tây, hướng đông bắc và hướng đông, cự ly cách doanh địa của y không đến mười dặm.

Tống Kim Cương suốt đường đi nhanh. Đến trước cửa doanh, quân đội của y dựng một tòa tháp điểu vọng (điểu vọng có nghĩa là nhìn xa). Tống Kim Cương đi lên tháp, có phần khẩn trương hỏi:

- Ở đâu?

Y vừa nhận được báo cáo, phát hiện một nhánh quân Tùy ở phía Tây, cự ly cách họ chỉ có năm dặm. Tin tức này khiến Tống Kim Cương cực kỳ khẩn trương, y tự mình lên tháp điểu vọng kiểm tra tình hình.

Sắc trời rất tối tăm, nắng chiều đã tản đi, những đám mây trên trời chuyển thành màu tím sậm, nhưng có thể mơ hồ thấy được tình hình cách đó mấy dặm. Chỉ thấy một nhánh đại đội kỵ binh quân Tùy chừng tám ngàn người đứng hùng hậu ở một vùng đất trống đằng xa, nhưng bọn họ không tiếp tục di chuyển mà hạ doanh trại tại chỗ.

- Quận vương, thừa dịp quân Tùy chưa hội hợp, chúng ta cứ tiến đánh nhánh quân Tùy này trước!

Một tướng lĩnh ở bên cạnh nhỏ giọng kiến nghị.

Tống Kim Cương lắc đầu. Hai mươi ngàn quân đội không trang bị chỉnh tề của y muốn tấn công tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ, không thể không nghi là si tâm vọng tưởng.

Lý Sùng Mậu cũng vội nói:

- Quận vương, hiện tại chúng ta nên làm gì? Lưu lại đây, sau cùng khẳng định chỉ có con đường chết.

- Cứ đợi đi!

Tống Kim Cương thở dài:

- Đợi đội thu hoạch lương trở về, xem lấy được bao nhiêu lương thực rồi hãy tính đường ra.

Y tâm tình nặng nề xoay người trở về đại doanh. Lý Sùng Mậu nhìn theo bóng dáng của Tống Kim Cương, trong lòng có một cảm giác bất an.

Màn đêm dần buông, đội thu hoạch lương cũng lục đục trở về. Hai mươi đội thu lương trở về mười lăm đội, năm đội khác không có tin tức. Bởi vì vùng này nhân khẩu đông đúc, thôn xá rất nhiều, mà lúc này lại ngay mùa thu hoạch, đội thu hoạch kiếm được kha khá, có đến gần hai ngàn bốn trăm cân lương thực và một số lượng lớn heo, dê, gà, vịt. Cứ như thế, quân lương có thể duy trì thêm vài ngày nữa. Tống Kim Cương hạ lệnh giết heo mổ dê, khiến chúng sĩ binh được một bữa no nê.

Doanh trướng của Lý Sùng Mậu ở phía tây đại doanh, mà Tống Kim Cương lại ở phía đông đại doanh, mỗi người phụ trách một nửa doanh địa. Trong lều lớn, Lý Sùng Mậu chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại. Giống như tất cả tướng lĩnh, tình thế nghiêm trọng khiến y không thể không suy nghĩ về vận mệnh của bản thân.

Hơn nữa việc đầu hàng của Vương Quân Khuếch càng khiến y khó bình ổn cảm xúc, y cũng muốn đầu hàng. Điều duy nhất khiến y không thể hạ quyết tâm chính là vì Tống Kim Cương hậu đãi với y, y không thể chịu được việc bỏ đi khi Tống Kim Cương đang ở trong cơn khốn đốn.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng bẩm báo của thân binh:

- Tướng quân, có người đến đưa thư.

- Vào đi!

Một sĩ binh nhanh chóng tiến vào, quỳ một gối thi lễ:

- Tham kiến Lã tướng quân.

Lý Sùng Mậu nghi hoặc nhìn y:

- Ngươi là ai?

- Hồi bẩm Lã tướng quân, ty chức là quân sĩ thuộc đội thu hoạch lương thứ ba, có người nhờ ty chức giao một phong thư cho Lã tướng quân.

Sĩ binh trình lên một phong thư cho Lý Sùng Mậu. Lý Sùng Mậu tiếp lấy thư rồi nhìn qua, lập tức giật mình kinh ngạc, không ngờ là thư của Vương Quân Khuếch viết cho y.

Lý Sùng Mậu lấy thư ra xem một lượt. Trong thư khuyên y giữ lại quân đội, đầu hàng quân Tùy, có thể đảm bảo được chức vị cao trong quân. Trong thư còn viết, không lâu sau Dương Nguyên Khánh sẽ tự mình đến quận Hà Nội, để y nắm bắt cơ hội lần này.

Không thể nghi ngờ rằng phong thư này khiến tâm tư của Lý Sùng Mậu càng thêm nặng nề. Y đọc lại hết lần này đến lần khác, cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của mỗi một chữ trong thư. Sau cùng y thở dài, nhét thư vào trong ngực.

- Thưởng y mười xâu tiền!

- Tạ Lã tướng quân!

Sĩ binh hành lễ rồi lui đi.

Sĩ binh này có phần quỷ dị, không ngờ lại thay Vương Quân Khuếch đưa thư, có thể bản thân y chính là quân Tùy. Nhưng lúc này, Lý Sùng Mậu không còn lòng dạ truy cứu lai lịch của sĩ binh này. Y chắp tay sau lưng ra khỏi doanh trướng, gió đêm mát rượi thổi ập vào mặt, mang theo cảm giác mát mẻ cuối thu, thấm vào tận xương tủy.

Lý Sùng Mậu kéo lại cổ áo, từ tốn đi về phía đông doanh. Y muốn tìm Tống Kim Cương nói chuyện một phen, vì sao không thể đầu hàng quân Tùy. Trên thực tế, Tống Kim Cương không hề phản bội gì hết, y vốn dĩ là một nhánh quân đội độc lập.

Lý Sùng Mậu là người quận Hà Đông. Trong lòng y hy vọng Tống Kim Cương đầu hàng Dương Nguyên Khánh, mà không phải đầu hàng Đậu Kiến Đức.

Lý Sùng Mậu bước qua từng doanh trướng một. Phần lớn các sĩ binh trong doanh trướng đều đã ngủ say, nhưng cũng có một số doanh trướng vẫn còn tiếng nói khẽ. Y dừng bước, nghe thấy tiếng đàm luận của một đám sĩ binh trong một đỉnh lều lớn, thấp thoáng nhắc tới tên của Dương Nguyên Khánh. Lý Sùng Mậu đến gần doanh trướng, nghiêng tai lắng nghe.

- Các ngươi có nghe gì chưa, quận Mã Ấp đang phân chia đất lại. Đinh nam nhận được năm mươi mẫu ruộng, đinh nữ nhận được mười mẫu cây đay và dâu, quân hộ khác tăng thêm hai mươi quân điền, cũng miễn thuế.

- Tống Nhị Lang, có thể tin cách nói của ngươi không?

Một âm thanh khàn khàn cất tiếng hỏi.

- Sĩ binh thu hoạch lương trở về có nói, hiện tại đã truyền đi rồi, ta cảm thấy đáng tin. Mấy năm nay có nhiều người chết đến thế, khẳng định là đất đai dư thừa. Đây chính là lúc nhận ruộng, có thể khôi phục gieo trồng, quan phủ cũng có thuế phú quân lương.

- Vậy chúng ta tính sao?

Một vài sĩ binh gấp gáp lớn tiếng hét lên.

- Chúng ta đừng nghĩ nữa, muốn có ruộng thì tìm đến Tống Kim Cương. Dương Nguyên Khánh sẽ không cho ngươi đâu, xem chừng cha, mẹ và vợ ở nhà của ngươi cũng không có được, ai kêu chúng ta là kẻ địch làm gì!

- Ta muốn về nhà! Ta mặc kệ!

Có người lớn tiếng hét.

- Ngồi xuống, nhỏ tiếng chút, đừng để người khác nghe thấy.

Âm thanh trong doanh trướng càng thấp hơn, mọi người đang thương lượng nên đào thoát như thế nào. Lý Sùng Mậu cười khổ lắc đầu, có thể nói quân Tùy đã nắm bắt được nhược điểm lớn nhất của quân đội bọn họ. Quân tâm bất ổn, phần lớn tuyên truyền kích động. Cứ thế này thì không cần tiến đánh, chẳng bao lâu nữa, quân tâm rồi sẽ sụp đổ.

Vừa đi được vài bước liền có một sĩ binh giữ cửa doanh tiến đến bẩm báo:

- Lã tướng quân, có không ít sĩ binh đào thoát khỏi quân doanh, chúng tôi không thể ngăn cản!

- Cản không được thì đừng cản.

Lý Sùng Mậu tâm phiền ý loạn, bước nhanh về phía đông doanh. Vừa đến đông doanh, chỉ thấy xa xa hỗn loạn một mảnh, bụi đất mù tung. Y giật mình kinh ngạc, chạy nhanh về phía trước.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một viên quan quân trông thấy Lý Sùng Mậu, lập tức sốt ruột nói:

- Lã tướng quân, Quận vương dẫn theo ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của y rời khỏi quân doanh đi về phía nam, phần lớn lương thực đều bị họ mang đi.

- Hả!

Lý Sùng Mậu kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, không ngờ Tống Kim Cương lại vứt bỏ bọn họ.

Mấy chục viên tướng lĩnh xông đến, lo lắng lớn tiếng hét to:

- Lã tướng quân, chúng ta nên làm sao đây?

- Lã tướng quân, hiện tại nên làm sao?

- Câm miệng!

Lý Sùng Mậu rống to:

- Tất cả câm miệng!

Tất cả tướng lĩnh đều im lặng. Lý Sùng Mậu liếc nhìn mọi người, cắn răng nghiến lợi nói:

- Tống Kim Cương y bất nhân trước, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa. Mở cửa doanh, đầu hàng quân Tùy!

Tống Kim Cương phải đối mặt với quân Tùy ngăn chặn phía trước, truy đuổi phía sau cùng với áp lực mạnh mẽ của việc lương thực sắp bị cắt đứt. Cuối cùng gã quyết định bất đắc dĩ, bỏ hai chục ngàn quân, dẫn ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ tránh khỏi vòng vây của quân Tùy, hướng về phía Nam xuyên qua vòng vây của quân Tùy, men theo Hoàng Hà chạy về phía Đông.

Tống Kim Cương trong lòng rất rõ, đấu với quân Tùy, gã không có nửa phần thắng. Không chỉ toàn quân tan tác, mà ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của gã cũng mất hết, làm gã không còn tiền vốn nào. Để lại ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ, ít nhất gã ở trước mặt Đậu Kiến Đức còn có đường sống.

Tống Kim Cương vừa chạy trốn về hướng Đông. Hai ngày sau, gã dẫn quân chạy trốn tới huyện Cộng và đóng quân ở đó. Huyện Cộng là một huyện xa nhất về phía Đông của quận Hà Nội, đi thêm về hướng Đông ba mươi dặm thì vào quận Cấp Hà Bắc.

Tống Kim Cương trong lòng cũng hiểu, gã bất kể thế nào cũng không rời khỏi quận Hà Nội, gã muốn cho Đậu Kiến Đức cái cớ để vào quận Hà Nội. Nếu gã bỏ quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức cũng bỏ gã như Tệ Lý.

Quận Cấp và quận Ngụy phía Bắc giáp quận Hà Nội, nhưng hai quận này đều có chỗ đặc thù. Kho Lê Dương của quận Cấp bị quân Ngõa Cương chiếm lĩnh, còn thành An Dương của quận Ngụy lại là một vùng đất lệ thuộc Lạc Dương triều Tùy ở Hà Bắc. Phần đất còn lại của quận Cấp và quận Ngụy đều là phạm vi thế lực của Đậu Kiến Đức.

Đậu Kiến Đức lúc này chưa xưng đế, tự lập làm Trường Nhạc Vương, đô thành ở huyện Nhạc Thọ phía Nam quận Hà Gian. Trải qua mấy năm chinh chiến, cả vùng Hà Bắc ngoại trừ U Châu ở phía Bắc ra, các quận Hà Bắc gần như đều là phạm vi thế lực của gã có binh hùng bốn trăm ngàn, trở thành thế lực lớn nhất phía Bắc Hoàng Hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui