Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tống Chính Bản vuốt râu gật đầu:

- Là như vậy, tấn công quận Hà Nội lợi và hại đều có. Ty chức cho rằng lợi năm mốt phần trăm, hại bốn chín phần trăm, tuy rất nguy hiểm, nhưng có thể thử.

Đậu Kiến Đức do dự một lát, tên đã kéo căng, không thể không bắn, cuối cùng gã hạ quyết tâm.

- Vậy theo lời tiên sinh.

…..

Sáng ngày hôm sau, Đậu Kiến Đức khởi binh trùng trùng điệp điệp tiến vào quận Hà Nội. Vương Phục Bảo tiên phong của gã dẫn ba ngàn quân tới huyện Lâm Kỳ, đây là nơi tiếp giáp giữa quận Ngụy và quận Hà Nội.

Cùng lúc đó, Dương Nguyên Khánh dẫn ba ngàn đại quân cũng tiến vào Thái Hành Hình. Vẻ u ám của chiến tranh bao phủ trên vùng trời Hà Nội.

Lúc đại quân Dương Nguyên Khánh tiến vào huyện Hà Nội đã gần hoàng hôn, mặt trời chiều đỏ tươi treo ở chân trời. Bọn họ vượt qua một đồi núi thấp bé, Dương Nguyên Khánh dừng ngựa nhìn về phía xa, chỉ thấy mặt trời đang thấp dần. Phía chân trời là từng mảng từng mảng lớn mây hồng, cả bầu trời như bị nhuộm màu dày đặc. Rừng rậm bao trùm cả dãy núi, mênh mông vô bờ, bắt đầu mơ hồ trong tầm mắt.

Thành Hà Nội nằm ở phía cuối của đám rừng rộng lớn này. Dường như vừa trải qua một trận đại chiến, thành trì tô lên một lớp màu máu, một con sông lớn giống như ngọc chảy qua thành, gợn lăn tăn dưới ánh chiều tà, thật sự tà dương như máu, núi sông tráng lệ.

Dương Nguyên Khánh chính là lần đầu tiên tới quận Hà Nội. Trên sa bàn của hắn, quận Hà Nội có địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, là lô cốt đầu cầu để hắn tranh đoạt Trung Nguyên và Hà Bắc. Bất luận thế nào hắn cũng không thể chắp tay tặng cho Đậu Kiến Đức.

Trong ván cờ Hà Đông này, quân cờ Tống Kim Cương này có thể nói là một bước thất bại duy nhất mà hắn đi. Nuôi hổ thành họa, Tống Kim Cương không chỉ muốn cắn lại người, còn dẫn sói vào nhà, dẫn thế lực Đậu Kiến Đức vào Hà Đông. Điều này làm Dương Nguyên Khánh cũng vô cùng hối tiếc. Quay đầu lại nghĩ lại, hoàn toàn vì là hắn coi tính tình của người rất đơn giản, cho rằng Tống Kim Cương lòng mang cảm ân, sẽ trở về giúp mình, không biết sự phức tạp của nhân tính trong hai mặt tính cách của gã. Tống Kim Cương vì ngã lòng mà trở thành dê, nhưng cũng không thể thay đổi sói tính trong tâm cốt của gã.

Một nước cờ sai lầm, làm hắn không thể không đối mặt trước xung đột với Đậu Kiến Đức. Trong kế hoạch của hắn, Đậu Kiến Đức vốn là một khâu cuối cùng của chiến lược Hà Bắc của hắn. Dương Nguyên Khánh trong lòng cũng hiểu. Tranh chấp Hà Nội lần này với Đậu Kiến Đức, sẽ gây ra hậu quả liên hồi, thậm chí sẽ làm thay đổi toàn bộ thế lực vận mệnh của cả Trung Nguyên.

Tống Kim Cương đầu hàng Đậu Kiến Đức đã trở thành sự thật. Chuyện bây giờ hắn muốn làm, chính là đối mặt với sự thật, chặn thế lực của Đậu Kiến Đức bên ngoài quận Hà Nội.

- Tổng quản, bọn họ đến rồi!

Một gã thân binh chỉ về một đội quân nghênh đón xa xa hô.

Một đội quân hơn ngàn người chạy gấp tới, đại tướng dẫn đầu chính là Từ Thế Tích. Y chạy như bay lên trước, xoay người xuống ngựa, quì gối thi lễ:

- Mạt tướng Từ Thế Tích tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh cũng xuống ngựa, cười đỡ y dậy:

- Từ tướng quân lần này tiêu diệt Tống Kim Cương, không chiến mà thắng, lập được công lớn. Ta đã truyền lệnh ba quân, khen ngợi chiến công của ngươi.

- Đa tạ tổng quản khen ngợi!

Trình Giảo Kim sau lưng Từ Thế Tích khóe miệng hơi giật một chút, lập được công lớn nên là gã mới đúng. Dương Nguyên Khánh cũng nhìn thấy vẻ mặt của gã, hiểu ý mỉm cười. Nếu đem quân đội của hắn so với một cổ máy lớn, mỗi người đó đều là một linh kiện trong cỗ máy đó. Trải qua li hợp mấy năm, cho nên linh kiện đều đã dần dần mài mòn những chỗ ráp và góc cạnh. Có thể cùng hòa hợp với máy, có thể làm cho nhanh chóng và thuận lợi vận chuyển.

Mà Trình Giảo Kim chắc chắn là một linh kiện gờ ráp khá cứng trong cỗ máy này. Gã có vẻ hơi không hợp với cả bộ máy này. Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không định cưỡng ép mài duỗi góc cạnh gã. Ngẫu nhiên giữ lại một linh kiện trục trặc cũng không gây ảnh hưởng lớn, ngược lại sẽ làm tăng thêm một chút sức sống cho cỗ máy, dù sao người không phải là máy móc.

Dương Nguyên Khánh vỗ vào vai Trình Giảo Kim cười nói:

- Ngươi cũng rất giỏi, công đầu là ngươi, công lớn có thể xếp thứ hai, ta sẽ thưởng cho ngươi.

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười không ngừng. Gã rất muốn biết cuối cùng thưởng gã thứ gì. Mãi tới lúc Từ Thế Tích không kìm nổi đá nhẹ chân bên cạnh gã một cái, liền vội khom lưng thi lễ:

- Tạ tổng quản ban thưởng!

Lúc này, Từ Thế Tích dẫn Vương Quân Khuếch và Lã Sùng Mậu lên trước:

- Tổng quản, đây là Vương Quân Khuếch tướng quân, đây là Lã Sùng Mậu tướng quân.

Vương Quân Khuếch tiến lên quì xuống, ôm quyền nói:

- Vương Quân Khuếch nguyện làm thân trâu ngựa cho tổng quản.

Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ y lên, trấn an nói:

- Ta luôn lấy làm tiếc vì đã dung túng Tống Kim Cương, đến nỗi nuôi hổ thành họa. Nhưng có được Quân Khuếch tướng quân, ta cảm thấy đây là là may mắn lớn trong nuối tiếc. Mất cái này được cái khác, cổ nhân thật không lừa ta!

Vương Quân Khuếch mừng rỡ trong lòng, Dương Nguyên Khánh lại đánh giá cao y như vậy, đánh đồng với Tống Kim Cương, đủ thấy xem trọng y. Vương Quân Khuếch tâm cao chí ngạo, sợ nhất người khác xem thường. Lý Mật khinh thường y là sỉ nhục khắc sâu trong lòng y. Còn Dương Nguyên Khánh xem trọng y, hình thành đối lập rõ rệt với Lý Mật xem thường y, làm trong lòng y vô cùng cảm động, y thở dài một tiếng nói:

- Quân Khuếch chỉ hận không sớm dốc sức phục vụ cho tổng quản, làm lãng phí mấy năm nay.

Dương Nguyên Khánh cảm nhận được thành khẩn phát ra từ đáy lòng Vương Quân Khuếch. Hắn rất rõ lời nói của võ tướng. Vinh quang là quan trọng nhất, vinh quang không chỉ dựa vào tiền vàng và chức quan mà thể hiện. Lời nói tôn trọng cũng là một cách thể hiện vinh quang. Kính trọng khi thu nhận, sử dụng khi lâm chiến, thưởng khi lập công, trách khi thất bại, phạt khi phạm lệnh, che chở khi lập quốc, chôn cất khi qua đời, ân uy nhiều cách, đối phương mới có thể một lòng cống hiến cho mình.

Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:

- Quân Khuếch tướng quân đừng buồn, tất cả mới bắt đầu, còn có rất nhiều cơ hội lập công.

- Ty chức chờ đợi lập đại công cho tổng quản.

Dương Nguyên Khánh cười, ánh mắt lại đang nhìn chăm chú Lã Sùng Mậu. Lã Sùng Mậu tiến lên một bước, cũng quì nói:

- Mạt tướng Lã Sùng Mậu, xin tận lực vì tổng quản, hy vọng tổng quản có thể thu nhận sử dụng.

Công lao của Lã Sùng Mẫu ở chỗ bảo vệ quân đội. Sau khi Tống Kim Cương chạy trốn, quân đội chưa hề tán loạn, làm mình nhận được gần hai chục ngàn lính tinh tráng, công lao này cũng không nhỏ. Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Nghe tiếng đã lâu tên của Lã liệt lang huyện Hạ. Lần trước lúc đánh Lý Thúc Lương, ta đã từng phái tâm phúc đi huyện Hạ tìm tướng quân, nghe nói tướng quân đã theo Tống Kim Cương làm ta hối tiếc rất lâu, bây giờ cuối cùng được tướng quân, bù lại nối tiếc, bình sinh cũng an lòng!

Lã Sùng Mậu là cường hào huyện Hạ quận Hà Đông, tiểu danh Liệt Lang, có danh tiếng ở quận Hà Đông. Tuy Lã Sùng Mậu cũng biết mình không thể so với Vương Quân Khuếch, nhưng lại không ngờ Dương Nguyên Khánh lại không những biết tiểu danh của mình, còn phái người tìm mình, làm gã cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, cuống quít nói:

- Ty chức xuất thân là kẻ trộm, hôm nay lạc đường biết quay lại, nguyện dốc sức tận lòng vì tổng quản phục vụ quên mình!

Dương Nguyên Khánh trấn an hai tên tướng đầu hàng, lại gặp Dương Tắc Thái thú quận Hà Nội cùng với quan viên bình thường quận Hà Hội. Lúc này trời đã dần tối, Dương Nguyên Khánh liền hạ lệnh quân đội cắm trại ngoài thành. Hắn dẫn hơn một ngàn thân binh và đám người cùng vào trong thành Hà Nội.

Trong phòng nghị sự quận nha ánh đèn sáng choang. Dương Nguyên Khánh và mọi người cùng dùng cơm chiều, lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, hỏi một chút nhân tình phong tục quận Hà Nội. Lúc này, La Sĩ Tín cũng chạy tới.

La Sĩ Tín trú ở huyện Tu Vũ phía đông quận Hà Nội. Y nghe nói Dương Nguyên Khánh tới quận Hà Nội, đi vội một ngày một đêm tới bái kiến.

- Ty chức La Sĩ Tín tham kiến tổng quản!

La Sĩ Tín bước nhanh vào đại sảnh, quì xuống thi lễ.

- La tướng quân xin đứng lên.

Dương Nguyên Khánh và mọi người đang ngồi trong phòng nghị sự đã chuẩn bị bàn bạc quân tình rồi, La Sĩ Tín chạy tới vừa kịp lúc. Dương Nguyên Khánh lệnh y ngồi xuống bên cạnh mình. Lúc này mới chậm rãi nói với mọi người:

- Ta đi được nửa đường đã nhận được thám báo tin tức mới nhất. Đậu Kiến Đức tự mình dẫn quân tới quận Hà Nội rồi. Do vậy có thể thấy tầm quan trọng của quận Hà Nội đối với gã. Giữ quận Hà Nội, ta có thể giữ vững thế công Trung Nguyên và Hà Bắc, nắm thể chủ động, mà không phải bị động phòng ngự. Lần này đánh với Đậu Kiến Đức, từ số lượng quân đội mà nói bọn họ có chiếm ưu thế. Nhưng từ chiến lực quân đội, chúng ta lại chiếm ưu thế, cho nên đây là một cuộc chiến tranh giữa hai thế lực ngang nhau. Ai có thể chiếm được quận Hà Nội, thì phải xem ai phát huy được tốt hơn. Tin tức tình báo, lòng dân, lương thực, những thứ này đều là yếu tố then chốt có thể dành lấy thắng lợi cuối cùng. Ta muốn biết quận Hà Nội có bao nhiêu quan lương, tồn trữ ở đâu?

Thái thú Dương Tắc cũng là người trong gia tộc Hoằng Nông Dương thị, nhưng không cùng một nhánh với Dương Tố, cũng coi là họ hàng xa của Dương Nguyên Khánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui