Thiên Hạ Kiêu Hùng

- Ông chủ, vậy tôi xin về trước!

- Đi đường cẩn thận một chút, chăm sóc mẹ ngươi thật tốt, ngày mốt tới cũng được.

- Tôi sẽ cố gắng tới vào ngày mai!

Tên tiểu nhị kéo kéo chiếc áo da dê trên người, liền cáo từ rồi đi, chưởng quầy vừa định trở lại, trong bóng đêm, một bóng đen cao gầy lách mình đi ra.

- Là ai?

Chưởng quầy thất kinh.

- Là ta!

Chưởng quầy nhìn sang hai bên một chút, nhanhchóng kéo người đàn ông đen gầy vào trong tửu quán. Dưới ánh sáng, đây là một nam tử trẻ tuổi, làn da ngăm đen, ánh mắt sáng ngời có thần, hai cánh tay rất dài, rõ ràng rất có lực.

Người này tên La Thiện Văn, là một thám tử của quân Nội vệ bắc Tùy phái tới U Châu, mà chưởng quầy cũng là thám tử của bắc Tùy, họ Trương, mở tửu quán này để che đậy, bọn họ đã lưu lại ở U Châu hai năm, thu thập rất nhiều tin tình báo.

Có gặt hái được gì không?

Chưởng quầy Trương hỏi, ông ta phụ trách truyền tin, ông ta biết La Thiện Văn muộn như vậy mà đến, tất nhiên là có tin quan trọng.

- Có một tin quan trọng!

La Thiện Văn gật đầu một cái:

- Bọn ta hôm nay nằm vùng trước cửa phủ Tổng quản, đã phát hiện quân sư của Đẩu Kiến Đức là Tống Chính Bản đến, y sau khi vào phủ của La Nghệ, mãi không thấy ra.

- Thấy rõ ràng không, đích thực là Tống Chính Bản chứ?

La Thiện Văn gật đầu khẳng định nói:

- Ta có thể xác định, chính là Tống Chính Bản, tin này rất quan trọng, ta hi vọng có thể mau chóng gửi đi.

- Được! Ngày mai cửa thành vừa mở, ta lập tức ra khỏi thành thả chim ưng.

Tử Vi các Thái Nguyên, nội vệ tướng quân Ngụy Bí đưa tấm kim bài ra cho đám thị vệ xem, đám thị vệ tránh qua hai bên, Ngụy Bí nhanh chóng tiến vào Tử Vi các.

Dương Nguyên Khánh ban cho ba người mà hắn cho là quan trọng nhất ba tấm kim bài, người nào có tấm kim bài trong tay thì không cần thông báo, có thể trực tiếp đến Tử Vi các tìm hắn. Người thứ nhất là Dương Tư Ân - vị đại tướng đi theo hắn lâu nhất, cũng là người mà hắn tin tưởng nhất. Ban cho y tấm kim bài được gặp trực tiếp hắn cũng chính là một sự vinh hiển lớn.

Người thứ hai là thê tử Bùi Mẫn Thu. Hắn biết thê tử của hắn sẽ không dễ dàng tới tìm hắn, nhưng một khi nàng tới tìm mình thì nhất định đó là việc hết sức quan trọng. Hơn nữa nàng cũng không cần thiết phải đợi để được thông báo.

Một người nữa là nội vệ tướng quân Ngụy Bí. Tầm quan trọng của con người này nằm ở chức vụ của hắn, y kiểm soát mọi thông tin tình báo ở mọi nơi trong thiên hạ, trực tiếp chịu trách nhiệm trước bản thân mình.

Ngụy Bí đi thẳng lên lầu ba, đến trước phòng của Dương Nguyên Khánh. Đến đây thì bắt buộc phải đợi tên thị vệ vào trong bẩm báo trước, lát sau tên thị vệ này đi ra nói:

- Tổng quan lệnh cho ngài vào!

Ngụy Bí đi thẳng vào trong phòng của Dương Nguyên Khánh. Lúc này Dương Nguyên Khánh đang đứng trước bàn cát, suy nghĩ về cuộc chiến ở Hà Bắc của hắn. Mặc dù hắn rất muốn mượn gió đông để đánh chiếm quận Thượng Cốc, sau đó lập tức tấn công U Châu, rồi trước năm mới phải lấy được quận Trác. Đó là sự kì vọng của hắn. Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh cũng biết, nếu làm như vậy hắn sẽ không thể lấy được thành U Châu, vũ khí cơ bản nhất để tấn công thành hắn vẫn chưa chuẩn bị được đầy đủ. Huống chi hắn còn phải đối mặt với liên quân một trăm năm mươi nghìn người của La Nghệ và Cao Khai Đạo. La Nghệ không phải là Ngụy Đao Nhi, y rất có năng lực làm thống soái, cộng thêm y có hẳn một đội kỵ binh hạng nặng rất sắc bén, nếu như tùy tiện tấn công lúc này thì rất có thể người thất bại là quân nhà Tùy.

Hắn cần phải triệu tập đại quân, lương thảo, vật tư, đồng thời phải sắp xếp ổn thỏa việc phòng ngự ở phía nam, ngăn ngừa Đậu Kiến Đức tấn công Hà Bắc từ cửa Phẫu Kim. Những công việc này đều cần có thời gian, hắn nhất định phải dựa theo kế hoạch mà làm. Cho dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết kế hoạch của hắn là mùa xuân năm sau tấn công Hà Bắc, nhưng đây là chiến tranh, về việc điều binh khiển tướng và khâu chuẩn bị cho chiến tranh của hắn thì sẽ không thể giấu nổi bất kì ai.

Nhưng về mặt chiến thuật hắn có thể vận dụng linh hoạt. Ví dụ như trận tập kích bất ngờ vào quận Thượng Cốc lần này đều nằm ngoài dự liệu của mọi người, giành được một khởi đầu tốt đẹp. Còn để đối phó với La Nghệ, hắn còn có thể áp dụng nhiều sách lược hơn, sách lược ngoài chiến tranh. Ví dụ như có rất nhiều thủ hạ cấp dưới của La Nghệ đều là cấp dưới trước đây của Dương Nguyên Khánh, ví dụ như chiến tranh tâm lí, ví dụ như lợi dụng gia thế...

Đúng lúc Dương Nguyên Khánh đang trầm tư thì Ngụy Bí nhanh chóng đi vào, quỳ gối bẩm báo:

- Khởi bẩm tổng quản, có tin tình báo khẩn tại U châu.

- Nói!

- Thám tử phát hiện chủ mưu Tống Chính Bản của Đậu Kiến Đức ở phủ của La Nghệ.

- Cái gì!

Dương Nguyên Khánh lấy làm kinh hãi, hắn nhanh chóng ý thức được, việc mà hắn lo lắng nhất rất có thể sẽ sắp xảy ra. Đậu Kiến Đức và La Nghệ rất có khả năng sẽ hợp tác với nhau, lại còn cả Cao Khai Đạo. Nếu như ba quân bọn họ liên kết lại với nhau thì Hà Bắc sẽ trở thành một vùng thống nhất, sau đó chúng sẽ dùng vùng đất thống nhất toàn vẹn này để đối phó với quân nhà Tùy. Cục diện lúc ấy sẽ giống như thời Chiến quốc hợp tung liên hoành, các nước phía đông liên hợp lại để đối phó với quân Tần đang đông tiến.

Kì thực Dương Nguyên Khánh cũng đã nghĩ đến khả năng này, chỉ là hắn nghĩ khả năng này không lớn. Mối thù giữa Đậu Kiến Đức và quân U châu quá sâu đậm, cứ coi như La Nghệ muốn liên kết thì thuộc hạ của y cũng không dám làm. Tiết Thế Hùng chết trên tay của Đậu Kiến Đức. Hai người con trai của Tiết Thế Hùng là Tiết Vạn Quân và Tiết Vạn Triệt hiện đang là đại tướng thống lĩnh chính trong quân đội U châu. Vậy nếu La Nghệ và Đậu Kiến Đức liên kết với nhau, thì sẽ phải ăn nói thế nào với hai người bọn họ.

Ban đầu, do La Nghệ thề rằng sẽ trả thù thay cho Tiết Thế Hùng nên mới nhận được sự ủng hộ của quân U Châu. Vậy mà chỉ trong thời gian hơn một năm, La Nghệ lại dám phản bội lại quân tướng sĩ U châu ủng hộ sao?

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi:

- Tống Chính Bản đi rồi sao?

- Điều này không có nói đến mà chỉ nói là Tống Chính Bản đi vào bên trong phủ sau đó tới đêm cũng chưa thấy đi.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lần này chắc chắn không phải lần đầu tiên Tống Chính Bản đến, có thể ở trong phủ La Nghệ lâu như vậy không đi, điều này có nghĩa là khả năng Đậu Kiến Đức và La Nghệ đạt được sự hợp tác là rất lớn. Nếu như vậy thì Tống Chính Bản hẳn còn điều gì đó rất chi tiết muốn bàn bạc với La Nghệ, nên chỉ trong một thời gian ngắn thì chưa thể rời đi được.

Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại phía Ngụy Bí quả quyết nói:

- Ra lệnh cho La Thiện Văn tiếp cận Tống Chính Bản, nếu Tống Chính Bản vẫn chưa đi thì lệnh cho bọn họ lập tức liên hệ với Tần tướng quân, nhất định phải bắt Tống Chính Bản lại cho ta, bất luận sống hay chết thì đều là công lớn.

Nếu có thể mượn cơ hội này để thủ tiêu mưu kế của Đậu Kiến Đức thì đây lại là một thu hoạch lớn.

.......

Quận Hằng Sơn. Một cuộc lưu vong quy mô lớn đang diễn ra ở quận Hằng Sơn, vài tên lính nhà Tùy có chút tài ăn nói được phái đến quận Hằng Sơn. Bọn họ vẽ ra một bức tranh đời sống tốt đẹp giống như thiên đường, làm cho những người dân đói kém nhưng giản dị chất phác luôn hi vọng vào cuộc sống tốt đẹp hơn cảm thấy thèm khát.

Trong cánh đồng hoang bên ngoài thanh của huyện Phòng Sơn, hàng nghìn phụ nữ, trẻ nhỏ và người già xanh xao đứng vây quanh một gốc cây cổ thụ, ngơ ngác ngửa đầu lên nghe ngóng. Một tên binh sĩ trẻ tuổi nhà Tùy đang đứng trên cây, tiếng của y vừa cao lại rõ ràng, thuận theo chiều gió truyền đi rất xa.

- Các vị phụ lão hương thân, tôi không hề gạt mọi người. Hà Bắc năm nay bội thu, lương thực tích trữ trong từng nhà đều vàng óng những thóc, góc tường thì chất đầy những vải vóc. Bởi vì bọn họ có ruộng đất riêng của họ, mỗi đinh nam có năm mươi mẫu ruộng phì nhiêu, mỗi đinh nữ có mười mẫu ruộng dâu tằm, họ lại không cần phải nộp thuế, mỗi mảnh ruộng chỉ cần nộp năm thăng thuế phú, một xấp vải, một bó tơ, số còn lại đều là của họ hết, không có tiền mạ non, cũng không hề có thuế thân. Mỗi người đều có thể ăn no, mỗi người đều có vài bộ quần áo mới, trẻ nhỏ có thể được đến trường đi học, phần lớn số thanh niên cường tráng đều ở nhà cùng với vợ và bố mẹ, không cần tòng quân đi lính.Những điều này đều là sự thực chỉ cách chỗ của mọi người không xa, băng qua núi Thái Hành là tới. Mọi người cũng có thể hưởng thụ một cuộc sống như thế.

Lời tuyên truyển của tên binh sĩ nhà Tùy có một sức hấp dẫn rất lớn, nhiều phụ nữ nhìn lại bộ quần áo rách rưới của mình, ôm lấy đứa con gầy yếu không kìm nổi mà khóc. Có một cụ già giơ tay hô lớn:

- Chúng tôi có thể đi không?

- Các người có thể đi, năm mới sắp đến rồi, các người có thể ăn no, tết có thể ăn thịt, con cái các người có thể mặc những bộ quần áo mới. Các người có thể đi từ Tỉnh Hình, chỉ cần qua Thổ Môn quan là có thể được ăn những cái bánh bột mì nóng hổi, có thể mặc trên người những bộ quần áo dày ấm áp....

- Nhưng chồng của chúng tôi còn đang đi tòng quân, chúng tôi đi rồi thì họ phải làm sao đây?

Một người phụ nữ đang ôm đứa con lấy hết dũng khí hỏi lớn.

- Các người có biết tại sao chồng các người, con các người không đi được hay không? Bọn họ cũng không muốn bán mạng cho Ngụy Đao Nhi, bọn họ cũng muốn đi, nhưng chỉ vì các người ở đây nên bọn họ không dám đi. Chỉ cần các người đi, thì bọn họ sẽ không còn gì lo lắng nên sẽ rất nhanh thôi, họ cũng sẽ trốn đi đoàn viên cùng các người.

Nghe vậy, dân chúng nhốn nháo cả lên, cái ước muốn mưu sinh, hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn làm cho họ quên hết đi cả sự sợ hãi, bọn họ kích động một cách lạ thường. Một vị già cả, vung tay lên hô lớn:

- Chúng ta đi Tỉnh Hình, đi Hà Đông

- Đi Hà Đông! Đi Hà Đông!

Mấy ngàn người phụ nữ trẻ nhỏ, người già đều quay đầu lại đi về hướng Thổ Môn quan.

......

Tình hình này cũng xảy ra ở các nơi tại quận Hằng Sơn, dân chúng đói rét từ khắp nơi đổ về Thổ Môn quan, thế mà phía bắc huyện Hành Đường và người dân của huyện Tư Dương lại quay về hướng bắc, vượt qua quận Bác Lăng đi về hướng quận Hương Cốc.

Đám dân chúng bị áp bức bóc lột này là những người dân lương thiện mà hèn yếu, thậm chí ngay cả khi kề cận cái chết bọn họ cũng không dám phản kháng, họ luôn sống trong cảnh tuyệt vọng, nhưng một khi có người cho họ thấy hi vọng, có người khuyến khích họ đứng lên đấu tranh, thì vì sinh tồn, vì con cái mà dũng khí của họ sẽ bộc phát, họ sẽ bỏ không màng tất cả mà chạy tới nơi có cuộc sống mới, lúc đó thì bất cứ một lực lượng nào cũng không thể ngăn họ lại được.

Sự phẫn nộ và kì vọng của những người dân này giống như một hồ đập nước được treo lơ lửng trên cao. Vậy nên việc khống chế những người dân này bằng vũ lực của Ngụy Đao Nhi cũng giống như dung một hòn đá lớn để bịt lỗ thoát nước trong hồ vậy, nước trong hồ càng để lâu càng nhiều, sau khi hòn đá đó là quận Thượng Cốc lúc bấy giờ bị chuyển rời đi, đập nước cuối cùng cũng có thể chảy được bình thường. Cuộc đại lưu vong ở quận Hằng Sơn giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn, cuối cùng không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến quân đội.

Chịu ảnh hưởng sớm nhất là số quân tịch tại quận Thượng Cốc, ban đầu chỉ là một trận lưu vong nhỏ, nhưng sau đó cùng với tin tức quận Thượng Cốc phân chia ruộng đất được truyền tới thì binh lính trốn chạy ngày một nhiều. Hiện nay cùng với cuộc lưu vong lớn của dân chúng thì binh lính trong quận Thượng Cốc cũng bắt đầu phát triển thành cuộc lưu vong quy mô lớn.

Trong vương cung huyện Chân Định, tin của Thổ Môn quan truyền đến khiến Ngụy Đao Nhi giận tím mặt, ngay cả ba nghìn quân coi giữ Thổ Môn quan cũng theo đó mà bỏ trốn khiến Thổ Môn quan giờ đây đã trở thành một cửa ải không người canh phòng.

Ngụy Đạo Nhi hung hăng quất vào người đại tướng Tôn Thì Đức. Tướng canh giữ Thổ Môn quan Tôn Kiện Chính là cháu của y, ba nghìn binh sĩ đó cũng là thuộc hạ của y.

- Thằng khốn! Ngươi ăn nói với ta như thế nào đây?

Ngụy Đao Nhi giận muốn phát điên lên. Tuy rằng những lúc bình thường y rất căm ghét đám phụ nữ trẻ nhỏ già yếu kia làm tiêu hao quân lương của y, hận không thể khiến cho tất cả bọn họ đều chết đi, nhưng trước việc dân chúng quận Hằng Sơn bỏ đi nhiều như vậy, y lại ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Không có đám người già trẻ nhỏ phụ nữ yếu ớt kia làm con tin thì quân đội của y lại đi vào vết xe đổ của quân đội quận Thượng Cốc, toàn bộ trốn chạy hết.

Ngụy Đao Nhi liền nắm lấy cổ của Tôn Thì Đức hét lớn:

- Ta tin tưởng ngươi mới đem Thổ Môn quan giao cho ngươi canh giữ, nay Thổ Môn quan mất đi rồi, ngươi nói ta phải làm thế nào?

Tôn Thì Đức dù nói thế nào cũng là nhạc phụ của Ngụy Đao Nhi, con gái y là quý phi của Ngụy Đao Nhi vậy mà Ngụy Đao Nhi cũng không nể mặt quất y mấy roi, trong lòng y rất hận, nên cũng hung tợn hét lớn:

- Ta sẽ đích thân đem quân đi Thổ Môn quan, ai bỏ trốn thì ta giết người đó.

Ngụy Đao Nhi liền đẩy y ra, ra lệnh:

- Đi mau, nếu không ngăn được cuộc lưu vong này thì ngươi hãy mang cái đầu ngươi tới gặp ta!

Cuộc lưu vong lớn này đã khiến Ngụy Đao Nhi bị kích động tới mất hết cả lí trí. Trong đầu y bây giờ chỉ còn một suy nghĩ, không biết bằng bất cứ giá nào cũng phải chặn lại cuộc lưu vong thanh thế to lớn này. Nhưng còn về việc làm thế nào để ngăn nó lại thì y cũng chưa biết.

- Truyền lệnh của ta, tên lính nào dám bỏ trốn thì chém ngay tại chỗ, nghiêm trị không tha!

...............

Thổ Môn quan là cửa vào ranh giới Hà Bắc của Tỉnh Hình, cách huyện Chân Định khoảng hơn một trăm dặm, nằm sát núi Thái Hành cao ngút, giữ lối vào Tỉnh Hình, ở giữa Hải La sơn và Bao Độc sơn, địa thế hiểm yếu, là một tòa thành vững chắc dễ thủ khó công.

Thổ Môn quan lúc này đã bị năm nghìn quân nhà Tùy khống chế, La Sĩ Tín đứng trên thành trông ra xem tình hình bên ngoài ra sao. Bên ngoài cửa thành tập trung hàng chục nghìn người dân chạy nạn từ quận Hằng Sơn đến, dìu già dắt trẻ, trong đội ngũ lưu vong còn xen lẫn nhiều binh lính bỏ trốn. Bọn họ xếp hàng thành đội ngũ, dưới sự chỉ huy của binh lính nhà Tùy lần lượt đi vào cửa ải.

Trên thực tế, phần lớn số dân tị nạn này đều tập trung trong Tỉnh Hình, tiếp nhận sự cứu tế của nhà Tùy. Quân đội nhà Tùy cũng không hề muốn thu xếp cho họ đi đến các quận ở Hà Đông, một mặt là do có rất nhiều người già và phụ nữ thể lực không tốt, khó có thể tiếp tục đi qua. Mặt khác, chính quyền của Ngụy Đao Nhi khó mà duy trì được thêm nữa, sẽ nhanh chóng bị sụp đổ, vì vậy một khi nhà Tùy chiếm lĩnh quận Hằng Sơn thì đám dân chạy nạn này vẫn phải trở về căn nhà cũ của mình.

Lúc này, một tên kỵ binh từ đằng xa chạy tới:

- La tướng quân!

Tên kỵ binh vội vã chạy tới, ở dưới thành bẩm báo:

- Một đoàn ước chừng khoảng hơn chục nghìn binh lính đang gấp rút chạy đến phía chúng ta!

Tôn Thì Đức đem quân hùng hổ tới Thổ Môn quan, trong lòng tràn đầy oán hận, muốn đem hết những bực tức, nhục nhã đổ hết lên người đám dân đen phụ nữ trẻ nhỏ già yếu kia. Chỉ có một trận giết chóc đẫm máu lúc này mới có thể làm nguôi cơn giận trong lòng y.

Trên đường đi, Tôn Thì Đức đã giết tới hàng nghìn người dân đi chạy nạn. Vẫn còn cách Thổ Môn quan tới bảy tám dặm nữa nhưng y đã mờ mờ trông thấy đám người tập trung trước cửa thành, dục vọng giết chóc trong lòng y lại nổi lên, y rút đao ra hét lớn:

- Đoạt lại Thổ Môn quan, tất cả điêu dân giết hết không tha!

Vừa dứt lời, tiếng vó ngựa như sấm rền từ xa truyền tới. Một tên lính hốt hoảng hô lớn:

- Tướng quân là quân nhà Tùy!

Tôn Thì Đức cũng trông thấy, một đội quân kỵ binh nhà Tùy khoảng hai nghìn người từ hai bên xông ra, khí thế hừng hực, giống như muốn dùng một đao giết hết quân đội của y, đi đầu đội kỵ binh là lá cờ phần phật, trên đó ghi một chữ rất lớn “La”.

Tinh thần Tôn Thì Đức như rơi xuống vực thẳm, y nhất nhất chỉ muốn giết người cướp bóc mà không hề nghĩ đến sự tồn tại của nhà Tùy hoặc là y không hề ý thức được nhà Tùy sẽ đem quân tới giết. Lúc này y mới đột nhiên nghĩ lại, việc Thổ Môn quan bị mất chắc chắn có quan hệ trực tiếp tới nhà Tùy.

Đội kỵ binh nhà Tùy đột nhiên xuất hiện khiến quân của Ngụy Đao Nhi bị rối loạn. Tất cả bọn họ đều là binh tốt, trang bị quân trang thấp kém, ý chí chiến đấu kém, nên khi đối diện với đội kỵ binh sát khí đằng đằng của nhà Tùy thì sĩ khí của binh lính bỗng nhiên biến đâu hết, hoảng sợ bỏ ra phía sau chạy.

- Ổn định! ổn định!

Tôn Thì Đức lớn tiếng quát nhưng không có hiệu quả, tâm lý sợ hãi đối với quân đội nhà Tùy khiến những người lính này mất hết ý chí chống cự. Khi mà La Sĩ Tín mới đem đội kỵ binh như mãnh hổ xuống núi xông vào quân địch thì quân đội của Ngụy Đao Nhi đã tan mất rồi. Một người bỏ chạy kéo theo mười người, mười người kéo theo trăm người, trăm người kéo theo nghìn người, chục nghìn người, hoảng sợ gào thét, tiếng hét bỏ chạy vang tới cả vùng quê hoang dã, sĩ tốt đánh tơi bời, bỏ chạy khắp nơi.

Tôn Thì Đức thấy tình thế không ổn liền quay ngựa lại dẫn hàng trăm kỵ binh chạy mất mạng về phía đông. Một tên lính nhà Tùy trông thấy y liền chỉ vào đám quân hàng trăm người của Tôn Thì Đức vội bẩm báo với La Sĩ Tín:

- Tướng quân, đó chính là thủ lĩnh quân của địch!

La Sĩ Tín khoát tay chặn lại đám tướng lĩnh đang định đuổi theo, ra lệnh:

- Không cần đuổi theo y!

Một tên tướng lĩnh vội nói:

- Tướng quân, thủ lĩnh của địch chạy không nhanh, chúng ta có thể đuổi kịp bọn chúng, nếu không đuổi kịp bọn họ thần xin nguyện đem đầu thần ra tạ tội!

La Sĩ Tín nhìn chăm chăm vào cái bóng đằng sau của Tôn Thì Đức, lắc đầu nói:

- Không cần đuổi theo y, giữ lại y ắt sẽ có ích lớn.

Y xoay người ra lệnh:

- Đầu hàng thì miễn tội chết, kẻ nào dám phản kháng giết chết không tha!

Vương cung huyện Chân Định, báo cáo của Tôn Thì Đức khiến Ngụy Đao Nhi há hốc mồm, không ngờ quân nhà Tùy đã xuất kích. Mặc dù y biết là quân nhà Tùy xúi giục dân trong thành bỏ trốn nhưng y vẫn cho qua, chỉ cần quân nhà Tùy không xuất hiện với quy mô lớn, thì y cũng không để ý tới. Dù thế nào thì y với Dương Nguyên Khánh cũng đã thỏa thuận xong, y nhượng lại quận Thượng Cốc còn quân đội nhà Tùy không tranh giành quận Hằng Sơn với y nữa. Vậy mà mực còn chưa khô nhà Tùy liền xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui