Thiên Hạ Kiêu Hùng

Từ Thế Tích biết người này, vốn là một trong bốn mãnh tướng dưới tay Địch Nhượng, được xưng là Thiết Xà Bách Biến. Y sử dụng một cây thiết thương lớn, thương pháp tinh diệu, là một võ tướng võ nghệ cao cường.

Từ Thế Tích lại hỏi:

- Lão nương (mẹ) của gã hẳn là ở huyện Vi Thành?

- Việc này thì ta không rõ lắm. Có điều, y là con lớn duy nhất trong nhà, theo lý, người nhà của y hẳn là ỠNgõa Cương chứ không phải Lạc Khẩu.

- Ta biết rồi.

Từ Thế Tích thở dài, sau đó nói:

- A Phúc, ta nghĩ đến việc ngươi vì ta mà liên lụy, ta vẫn rất lo lắng cho ngươi!

Nước mắt nước mũi Từ A Phúc trào ra, cúi đầu nói:

- Lý Mật ra lệnh cho Phòng Huyền Tảo thanh lý thủ hạ của công tử, vốn ta cũng bị dính tội, nhờ có Đơn đại ca (Đơn Hùng Tín) biện hộ cho ta, nên mới bị giáng chức đến huyện Linh Xương. Ta cũng không có nơi để về, chỉ có thể ở nơi này sống cuộc sống không lý tưởng, qua ngày nào biết ngày đó.

Từ A Phúc quỳ xuống cầu xin:

- Công tử dẫn ta theo đi! Ta không muốn ở chỗ này, không muốn bán mạng cho quân Ngõa Cương.

Từ Thế Tích vội vã nâng gã dậy:

- Mau đứng lên, đừng như vậy!

Từ Thế Tích suy nghĩ một chút, lấy từ trong lòng ra một danh thiếp đưa cho y:

- Trên danh thiếp có địa chỉ, ngươi mang nương tử quay về Thái Nguyên, cha ta và thê nhi đều ở nơi đó, bọn họ sẽ an bài cho ngươi, sau đó tới tìm ta, sống cuộc sống an bình.

Từ A Phúc nhận lấy danh thiếp, trong lòng vạn phần cảm kích:

- Đa tạ công tử!

Lúc này, nương tử của Từ A Phúc bưng một khay trà tiến lớn:

- Công tử, mời dùng trà.

- Đa tạ đại tẩu, ta phải đi!

Từ Thế Tích đứng lên, tiếp nhận chén trà rồi uống một hơi hết sạch, cười nói:

- Chúng ta gặp lại ở Thái Nguyên!

Từ Thế Tích dẫn theo thủ hạ rời khách sạn bình dân, xoay người lên ngựa, chạy về phía cửa thành. Từ A Phúc đứng ở cửa nhìn bọn họ đi thật xa, y thở dài, quay đầu lại nói với thê tử:

- Chúng ta nhanh chóng thu dọn, sáng mai quay về Thái Nguyên,



Từ Thế Tích ra khỏi cửa thành, rất nhanh đã trở lại chỗ quân đội cắm trại. Mặc dù đã chạy suốt một ngày một đêm, nhưng y không có chút sắc mặt mệt mỏi nào, vừa về đến doanh trại liền thét lên ra lệnh:

- Lập tức xuất phát, về huyện Vi Thành nghỉ ngơi.

Y hiểu được ý tử của Tổng quản yêu cầu y trong ba ngày phải đánh hạ thành Lê Dương, căn bản là không bảo y tìm cách công thành. Y vốn là Tứ đương gia của quân Ngõa Cương, là nguyên lão của quân Ngõa Cương. Nếu bảo y đánh hạ một tòa thành Lê Dương mà còn phải huyết chiến, thực sự sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.

Ngày mai là hai mươi chín tháng chạp, dù thế nào thì y cũng muốn cho bọn lính ở bên trong thành Lê Dương được ăn bữa cơm tất niên. Nhưng từ đây đến thành Lê Dương chỉ có hai trăm dặm, áp lực vô cùng lớn.

Năm ngàn kỵ binh đều lên ngựa, tiếp tục chạy về hướng đông.

Sắc trời không rõ, năm ngàn kỵ binh quân Tùy đến phía tây huyện Vi Thành, đây chính là phúc địa của quân Ngõa Cương. Trại Ngõa Cương ở cách đó mười dặm về hướng tây nam. Nếu là năm ngoái, bọn họ căn bản không thể tiến đến đây, nhưng từ khi Địch Nhượng chết, vì để chia cắt tướng sĩ của quân Ngõa Cương tối ngày nhớ đến tình cảm cũ, Lý Mật hạ lệnh bỏ trại Ngõa Cương. Trại Ngõa Cương từng có một thời cực thịnh liền trở nên vắng lặng, chỉ còn mấy ngàn lão binh già yếu trú đóng ở nơi này. Thời kỳ toàn thịnh, huyện Vi Thành chính là đô thành của quân Ngõa Cương nay cũng bị bỏ mặc, nay cũng chỉ còn hơn ngàn lão binh già yếu trú đóng. Tướng trấn thủ tên là Tống Giản Phác cũng là bộ hạ cũ của Địch Nhượng, không được Lý Mật trọng dụng, bị giáng chức đến nơi thủ mộ của Địch Nhượng.

Từ Thế Tích giao chiến mã cho thân binh, chậm rãi tiến đến một toà mộ lớn, yên lặng đứng trước bia mộ, trên bia mộ có khắc sáu chữ ‘Ngõa Cương Địch Nhượng chi mộ’.

Trước mộ đốt hương nến, một cái máng nhỏ hẹp chứa đầy tro hương, có thể thấy có vô số người từng đến nơi này bái tế chủ cũ. Một tay Địch Nhượng sáng lập quân Ngõa Cương, y là hồn của quân Ngõa Cương. Từ khi Lý Mật giết Địch Nhượng, tuy rằng quân Ngõa Cương có phát triển hơn, đánh Lạc Dương, hiệu lệnh anh hùng trong thiên hạ nhưng đã mất đi linh hồn. Quân Ngõa Cương không còn là của bốn trăm ngàn tướng sĩ quân Ngõa Cương, mà là quân Ngõa Cương của một người, Lý Mật. Tất cả mọi người đều lạc mất phương hướng, không biết quân Ngõa Cương sẽ phát triển theo hướng nào?

Từ Thế Tích chậm rãi quỳ xuống trước mộ, thấp giọng nói:

- Địch đại ca, tứ đệ đến thăm huynh. Mặc dù chúng ta ở chung một chỗ, nhưng đệ vẫn luôn oán giận huynh trưởng không ôm chí lớn, oán hận huynh không có ánh mắt lâu dài. Nhưng đến hôm nay đệ mới biết là mình sai rồi, là đệ quá nông cạn, không hiểu hết đại thế thiên hạ. Quân Ngõa Cương chúng ta cơ bản là không có cơ hội đứng trên đỉnh thiên hạ. Các huynh đệ đi theo huynh còn có thể trước sau nguyên vẹn, còn có thể về nhà làm ruộng. Mà đi theo Lý Mật, chỉ biết phá hủy Trung Nguyên. Thi thể của mấy trăm ngàn tướng sĩ lấp đầy mương máng. Địch đại ca, tứ đệ xin nhận lỗi với huynh.

Nước mắt chảy ra, Từ Thế Tích dập đầu ba cái trước mộ, y giơ một tay lên, trịnh trọng nói:

- Ta Từ Thế Tích ở đây phát thề, nhất định dốc toàn bộ sức lực, cứu lại nghìn nghìn vạn vạn sinh mệnh của tướng sĩ Ngõa Cương, tận hết khả năng để cho bọn họ có thể vẹn toàn. Địch đại ca, người ở trên trời có linh thiêng xin hãy phù hộ cho đệ!

Từ Thế Tích lau nước mắt, đứng dậy bước nhanh đi.



Nửa canh giờ sau, năm ngàn kỵ binh đã đến bên dưới huyện thành Vi Thành. Huyện Vi Thành chỉ có một ngàn lão binh yếu nhược trú đóng, bọn họ nhìn thấy năm ngàn kỵ binh đằng đằng sát khí từ xa chạy lại, khi còn cách thành một dặm thì bày ra trận thế của kỵ binh. Chiến mã khỏe mạnh, khôi giáp sáng loáng, trường mâu như rừng, cờ đỏ như mây, khí thế hùng tráng uy vũ, đám binh sĩ thủ thành mặt vàng như nghệ.

Tướng lĩnh thủ thành là Tống Giản Phác nghe tin chạy lên trên thành, thấy trận thế trước mặt cũng cả kinh. Đôi mắt y trở nên ngây dại, đã rất lâu rồi bọn họ chưa nhìn thấy kỵ binh cường đại như thế.

- Tống tướng quân, chiến kỳ của bọn họ là Xích Kỳ, là quân Tùy ở Lạc Dương sao?

Một gã Giáo úy khẩn trương hỏi.

- Không có khả năng, quân Tùy ở Lạc Dương lấy đâu ra nhiều chiến mã như vậy?

Tống Giản Phác lắc đầu phủ định. Lúc này y nhìn thấy một lá cờ lớn, trên mặt cờ có hình hùng ưng màu đen, y thốt lên:

- Thì ra là kỵ binh Bắc Tùy!

Binh sĩ trên đầu thành ồ lên, hóa ra quân đội của Dương Nguyên Khánh tới, lẽ nào quân Ngõa Cương đã bị tiêu diệt?

Trong lòng Tống Giản Phác kinh nghi vạn phần, y chưa hề nghe nói thành Lạc Khẩu đã xảy ra chuyện gì, quân Bắc Tùy làm thế nào mà có thể đến tận đây?

Lúc này, ở phía dưới thành có một gã kỵ binh chạy tới la lớn:

- Đầu thành có Tống Giản Phác Tướng quân không?

Tống Giản Phác sửng sốt, vội cao giọng hỏi lại:

- Ta chính là Tống Giản Phác, các ngươi có chuyện gì?

Kỵ binh đáp:

- Chúng ta đi ngang qua nơi này, tướng quân nhà ta là cố nhân của quân Ngõa Cương, muốn cùng Tống Tướng quân nói chuyện.

Kỵ binh nói xong, giơ cung lên, một phong thư buộc vào mũi tên được bắn lên đầu thành. Một gã binh sĩ nhặt lấy phong thư, chạy tới giao cho Tống Giản Phác. Tống Giản Phác cầm lấy phong thư rồi hỏi:

- Tướng quân nhà ngươi là người phương nào?

- Tướng quân của chúng ta họ Từ, trong quân Ngõa Cương xếp vị trí thứ tư, chắc các ngươi đều nhận biết.

- Tứ đương gia!

Một lão binh ở đầu tường kinh hô.

Ánh mắt phức tạp của Từ Thế Tích từ giữa đội ngũ chăm chú nhìn vào huyện Vi Thành. Tòa thành này đã từng là nơi được y gửi gắm toàn bộ hy vọng và hoài bão. Trí nhớ của y dần mơ hồ, từ từ đi xa, giống như một con ve đang dần thoát khỏi cái vỏ cũ.

Tuy rằng y mới chỉ hai mươi ba tuổi, trong quân Tùy y là một tướng quân còn rất trẻ, nhưng bản thân đã từng trải qua tang thương, thế nên tâm tư của y dần trở nên lão luyện. Từ Thế Tích nhẹ nhàng thở dài, y cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa từng cảm thấy một loại tình cảm mãnh liệt như vậy.

Lúc này cửa thành mở ra, một gã binh sĩ chạy vội ra ngoài, tiến tới trước mặt quân Tùy cất tiếng hỏi:

- Ta tìm Từ Tướng quân!

- Ta ở đây!

Từ Thế Tịch thúc ngựa đi ra, y vừa nhìn đã nhận ra tên lính này:

- Ngươi là Tiểu Vương mặt rỗ.

Tên lính vô cùng xúc động, tiến lên quỳ gối trước mặt Từ Thế Tích:

- Tứ Đương gia, chính là thuộc hạ!

Từ Thế Tích thầm hít sâu một hơi, ‘Tứ đương gia’, cách xưng hô này đã lâu y chưa nghe thấy, y nở nụ cười hiền lành hỏi:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Tống Tướng quân mời Tứ đương gia vào thành một chuyến!

Phó tướng La Tử Ngọc ở bên cạnh vội tiến lên:

- Tướng quân, ngài không thể vào thành, quá nguy hiểm.

Từ Thế Tích lắc đầu:

- Nếu muốn hạ thành Lê Dương, ta bắt buộc phải phải chiếm huyện Vi Thành. Có năm ngàn kỵ binh, chắc bọn họ không dám làm gì, ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.

Từ Thế Tích quay đầu lại, vung tay nói với đội thân binh:

- Đi theo ta!

Y mang mang hơn trăm thân binh đi theo tên lính hướng về phía cổng thành. Từ Thế Tích vừa mới tiến vào huyện Vi Thành, lập tức có mấy trăm lão binh đồng loạt quỳ xuống:

- Tứ đương gia!

Rất nhiều người rơi lệ, thậm chí còn có người khóc rống lên. Bọn họ chịu sự uất ức đã hơn nửa năm nay, giờ phút này đều theo sự xuất hiện của Từ Thế Tích mà phát tiết ra ngoài.

Từ Thế Tích vội vàng xoay người xuống ngựa, đi về phía một lão binh, nói với mọi người:

- Cảm tạ các vị lão huynh còn nhớ đến ta, nhưng hiện tại ta không còn là Tứ đương gia. Hiện tại ta và quân Ngõa Cương đã không còn chút quan hệ nào. Ta chỉ hi vọng các huynh đệ có thể chết già, có thể làm ruộng dưỡng già, con cháu đầy nhà là ta đây đã không còn hối tiếc.

Các lão binh ở cửa đều rất cảm động, đồng thanh reo lên:

- Tứ đương gia, hãy dẫn theo chúng ta!

Lúc này, Chủ tướng Tống Giản Phác đã đi tới, chắp tay nói:

- Từ Tướng quân, đã lâu không gặp?

Từ Thế Tích cũng chắp tay hoàn lễ, cười nói:

- Lần này ta đến đây, chủ yếu là muốn nhờ vả Tống Tướng quân.

- Không cần khách khí, mời đi theo ta.

Tống Giản Phác dẫn Từ Thế Tích đến một gian phòng cách đó không xa, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ. Từ Thế Tích lập tức hỏi:

- Có phải lão nương (mẹ) của Tôn Trường Nhạc đang sống tại huyện Vi Thành?

Trong lòng Từ Thế Tích rất hồi hộp, nếu như lão nương của Tôn Trường Nhạc không có ở huyện Vi Thành, vậy thì kế hoạch của y sẽ thất bại. Theo lý mà nói, rất có thể bà ta sẽ ở huyện Vi Thành hoặc ở trại Ngõa Cương. Nhưng cũng rất có thể Tôn Trường Nhạc đã đưa mẫu thân y đến thành Lê Dương. Nhưng suy đoán này vẫn luôn như tảng đá đè nặng trong lòng Từ Thế Tích, khiến cho y thấp thỏm bất an suốt hai ngày nay. Lúc này, Từ Thế Tích chăm chú nhìn Tống Giản Phác, trong lòng tràn ngập chờ mong và hồi hộp.

Năm Đại Nghiệp thứ tám, Tống Giản Phác đầu nhập vào trại Ngõa Cương, cũng xem như một viên lão tướng. Y hiểu rõ Từ Thế Tích đang rất khẩn trương, nhưng y lại có suy nghĩ của riêng mình.

- Lão nương của Tôn Trường Nhạc đúng là đang ở huyện Vi Thành, ta đã phái người chăm sóc chu đáo, có điều…

Nói đến đây, Tống Giản Phác dừng lại, đầy ẩn ý nói với Từ Thế Tích:

- Có điều ta hi vọng Tứ đương gia có thể thống lĩnh các huynh đệ xây dựng lại Ngõa Cương, lập lại oai phong của quân Ngõa Cương khi xưa.

Từ Thế Tích ngạc nhiên, y không ngờ Tống Giản Phác lại đưa ra đề nghị như vậy ngay khi mới bắt đầu câu chuyện. Một lát sau, y cười khổ nói:

- Tống Tướng quân cho rằng ta có khả năng này sao?

- Không điều gì là không có khả năng. Hiện tại, trại Ngõa Cương và các châu huyện phụ cận đều ở trong tay ta, đều có hơn ngàn quân lính. Còn có rất nhiều người vẫn nhớ về thủ lĩnh cũ, không dưới chục ngàn người. Chỉ cần Tứ đương gia vung tay kêu gọi, đứng xây dựng lại ngọn cờ Ngõa Cương, ta tin rằng sẽ có vô số lão huynh đệ sẽ tìm về nương tựa. Tứ đương gia, hiện tại Lý Mật bị Vũ Văn Hóa Cập cầm chân tại quận Bành Thành, chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, sao lại không chứ?

Ánh mắt Tống Giản Phác lấp lánh chăm chú nhìn Từ Thế Tích, trong ánh mắt nóng bỏng chứa đựng chờ mong. Từ Thế Tích lắc đầu nói:

- Thê nhi và phụ thân đều ở Thái Nguyên, làm sao ta có thể bỏ bọn họ, quay vào rừng làm cướp chứ?

- Tứ đương gia!

Tống Gian Phác kích động đứng lên la lớn:

- Đại trượng phu lúc này lấy thiên hạ làm trọng, có điều gì không thể buông bỏ? Chỉ cần Tứ đương gia trở thành bá chủ một phương, lẽ nào Dương Nguyên Khánh thực sự dám giết thê tử và phụ mẫu ngài? Tứ đương gia, hôm này nhất định ngài phải nghe ta nói, Tống Giản Phác ta nguyện ý lập ngài làm tân chủ Ngõa Cương!

Tống Giản Phác rút trường đao ra, đặt lên cổ Từ Thế Tích, sau đó quỳ trước xuống, nhìn thẳng vào Từ Thế Tích, dùng một loại giọng điệu không cho phép cự tuyệt, mỗi chữ nói ra đều mang theo sự tàn bạo:

- Tứ đương gia, nhất định ngài phải đồng ý!

Từ Thế Tích cúi đầu, trầm mặc một lát:

- Ngươi có nghĩ tới năm ngàn kỵ binh ngoài thành? Bọn họ chỉ thần phục Dương Nguyên Khánh, ta chỉ là người cầm quân, bọn họ nhất định không theo ta tạo phản.

- Người có thể để bọn họ rời đi, ta sẽ giao lão nương của Tôn Trường Nhạc cho bọn họ, ta biết bọn họ muốn lấy thành Lê Dương, đó chính là điều kiện để bọn họ đoạt thành, Tứ đương gia ở lại.

- Được rồi! Ta để cho thân binh mang lão nương của Tôn Trường Nhạc ra khỏi thành, ta ở lại. Có lẽ ta có thể hoàn thành nguyện vọng của Địch đại ca, một lần nữa triệu tập lại các huynh đệ.

Tống Giản Phác vui mừng, y lập tức hướng Từ Thế Tích dập đầu lạy ba cái:

- Đây là ta hướng Tứ đương gia xin lỗi, sau khi khởi sự, ta sẽ dựa theo quy củ của Ngõa Cương, hiến rượu máu bồi tội.

Y đứng lên hô to:

- Ngươi! Đưa lão nương của Tôn Trường Nhạc ra khỏi thành!

Thân binh của Từ Thế Tích bảo vệ một chiếc xe ngựa ra khỏi thành. Từ Thế Tích đứng trên đầu tường thành, nhìn năm ngàn kỵ binh quay đầu đi về hướng bắc, dần dần đã không còn nhìn thấy bóng dáng, y xoay người đi tới đầu tường bên kia. Ở phía dưới, một ngàn lão binh già yếu xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, còn Tống Giản Phác và hơn mười thủ hạ vòng ra phía sau lưng Từ Thế Tích. Tay bọn họ nắm chặt chuôi đao, ánh mắt chăm chú nghi ngờ. Tống Giản Phác yêu cầu Từ Thế Tích phải phát lời thề độc, y mới có thể tin tưởng thành ý của Từ Thế Tích.

- Các vị huynh đệ!

Giọng nói của Từ Thế Tích cũng không cao, nhưng mỗi người ở dưới đều có thể nghe rõ:

- Từ Thế Tích ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi có đồng ý theo ta xây dựng lại Ngọa Cương không?

- Nguyện vì Tứ đương gia quên mình phục vụ!

Một gã binh sĩ vung tay hô lớn, tất cả binh sĩ đều đứng lên hô to:

- Nguyện vì Tứ đương gia quên mình phục vụ!

Trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy kỳ vọng nóng bỏng. Bọn họ đều có khát vọng là Từ Thế Tích có thể dẫn bọn họ một lần nữa trở lại thời kỳ toàn thịnh của quân Ngõa Cương. Trong lòng Từ Thế Tích thầm thở dài, vì sao không ai nguyện ý rời quân ngũ về nhà làm ruộng, vì sao nhất định phải đánh cướp giết chóc?

Vũ khí trên người của Từ Thế Tích đã bị Tống Giản Phác lấy đi, hiện giờ y chỉ có hai bàn tay không. Mười mấy tên thân binh của y đứng cách đó hơn trăm bước, cũng đều không có binh khí. Đây chính là điều kiện để có thể đưa lão nương của Tôn Trường Nhạc ra khỏi thành.

- Tứ đương gia, ngài có thể phát lời thề rồi, các huynh đệ đều đang chời đợi đấy!

Tống Giản Phác ở bên cạnh thúc giục.

Từ Thế Tích liếc mắt xuống phía dưới, vị trí y đang đứng chính là tường thành phía trên hành lang của thành, khoảng cách chỉ có một trượng. Y chậm rãi giơ hai tay lên, sau đó quỳ xuống, tất cả mọi người cũng quỳ theo y, bao gồm cả Tống Giản Phác.

Đúng lúc này, Từ Thế Tích thả người nhảy xuống, từ trong vòng vây của ba tên thân binh Tống Gián Phác nhảy xuống hành lang. Không để cho mọi người kịp phản ứng, y lại tiếp tục nhảy xuống, từ hành lang nhảy xuống dưới thành, xông thẳng vào trong một ngàn binh sĩ.

Sắp tới đích lại xảy ra biến cố khiến cho tất cả đều ngây người, Tống Giản Phác là người đầu tiên có phản ứng, y chỉ vào Từ Thế Tích hô to:

- Bắt hắn!

Hơn ba trăm thân binh của Tống Giản Phác từ trên thành lao xuống, đuổi theo Từ Thế Tích. Từ Thế Tích đã đoạt được một cây trường mâu, y huy động trường mâu, liên tiếp đánh ngã hai gã binh lính, sau đó quát lên:

- Các huynh đệ, Tống Giản Phác là thám tử của Lý Mật, mau bắt y lại!

Hơn ngàn binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nghe ai, bọn họ vẫn không nhúc nhích, giống như những người đang xem náo nhiệt. Lúc này, tám mươi thân vệ của Từ Thế Tích cũng lao tới, bọn họ đã đoạt được vũ khí, cùng kề vai tác chiến với Từ Thế Tích. Hai chi quân đội hỗn chiến ở dưới tường thành.

Không biết là người nào hô lên:

- Nghe lời Tứ đương gia!

Hơn ngàn binh sĩ như tỉnh lại từ trong mộng, cùng nhau hò hét giết về phía Tống Giản Phác. Ngoài thành, năm ngàn kỵ binh quân Tùy một lần nữa quay trở lại. Tống Giản Phác thấy tình thế không ổn, y vội xoay người lên ngựa, lao ra ngoài thành. Từ Thế Tích bước lên hai bước, vung tay ném trường mâu ra. Trường mâu lực mạnh, bay ra xa hơn mười bước, ‘phốc٬ đâm thẳng vào gáy Tống Giản Phác, đầu mâu xuyên ra phía trước. Tống Giản Phác hét thảm, lập tức ngã nhào xuống đất, lập tức tử trận.

Tống Giản Phác tử trận, cuộc hỗn chiến bên trong thành cũng dừng lại, thân binh của Tống Giản Phác đều buông vũ khí, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Lúc này, La Tử Ngọc dẫn theo năm ngàn kỵ binh vào thành trợ chiến nhưng có một gã thân binh của Từ Thế Tích chạy đến trước mặt La Tử Ngọc nói:

- Khởi bẩm La Tướng quân, Từ Tướng quân nói quân Tùy không nên vào thành. Ngài có thể giải quyết được cục diện trong thành.

Bên trong thành, Từ Thế Tích tràn ngập lệ nóng, lần thứ hai kêu gọi nhóm lão binh đầu hàng:

- Tất cả mọi người đều là lão binh của quân Ngõa Cương, mọi người hãy suy nghĩ một chút, năm đó ba ngàn lão binh theo Địch đại ca khởi sự nay còn được bao nhiêu người? Hầu hết đều chết trận, bọn họ chiếm được cái gì ngoại trừ tan cửa nát nhà, thê tử ly tán, hai bàn tay trắng? Các huynh đệ, buông vũ khí đi! Trở về nhà mình đi! Có thể là thê nhi và lão phụ lão mẫu đang ở nhà chờ các người, về nhà đi thôi! Không nên chết ở chiến trường. Thời đại của quân Ngõa Cương đã kết thúc rồi!

Hơn ngàn lão binh đều yên lặng nhìn Từ Thế Tích. ‘Leng keng!’ không biết ai là người đầu tiên vứt bỏ trường mâu, ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba. Càng ngày càng có nhiều binh sĩ buông bỏ vũ khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui