Thiên Hạ Kiêu Hùng

Nguồn: Mê truyện

- Hoàn toàn có thể sửa chữa. Chúng tôi rất hay lên đó, thuyền rất chắc chắn, chỉ cần có đủ vật liệu và thợ đóng thuyền, mấy tháng là có thể sữa chữa và đóng xong. Bản thân chúng tôi đã sửa lại một chiếc, thường xuyên lái ra biển đánh bắt cá.

Dương Nguyên Khánh sở dĩ hỏi bọn họ, là bởi vì vùng U Châu thợ đóng thuyền không nhiều, mà thợ thủ công của hắn phần lớn không có kinh nghiệm đóng thuyền. Hắn cần lượng lớn thợ thủ công có thể đóng thuyền biển. Năm đó Nguyên Hoằng Tự đã chiêu mộ ba nghìn thợ đóng thuyền từ quận Đông Lai. Những người thợ đóng thuyền của quận Đông Lai này khiến hắn đã có ý tưởng. Dương Nguyên Khánh gật gật đầu hỏi:

- Các ngươi gần đây có về quê không?

- Hồi bẩm tướng quân, mùa thu năm ngoái chúng tôi có về quê tảo mộ cho phụ mẫu.

- Vậy quê các ngươi còn có thợ đóng thuyền không? Ý ta nói là thợ đóng thuyền biển.

Hai huynh đệ bọn họ nhìn nhau, cùng gật đầu:

- Thật ra còn nhiều, nhưng bây giờ không còn ai làm nghề đóng thuyền, mọi người đều đổi nghề rồi. Trồng trọt, làm chút buôn bán nhỏ. Bên đó Từ Nguyên Lãng thuế má trầm trọng, ngày tháng của mọi người đều trải qua rất khó khăn.

Dương Nguyên Khánh trầm tư chốc lát, chỉ vào mình hỏi:

- Các người có biết ta là ai không?

Hai huynh đệ khiếp đảm lắc đầu, Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Nghe nói qua Dương Nguyên Khánh chưa? Ta chính là người đó!

Cái tên Dương Nguyên Khánh, thiên hạ ai không biết. Hai người nghe nói tướng quân trước mặt chính là Sở vương Dương Nguyên Khánh danh tiếng lừng lẫy, sợ tới mức cúi lạy dập đầu:

- Tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin Sở vương điện hạ thứ tội.

Dương Nguyên Khánh khoát tay ngăn bọn họ lại:

- Ta cũng không phải muốn hù dọa các ngươi, chỉ là muốn lấy thân phận Sở vương nói cho các ngươi biết, ta dự định chiêu mộ lượng lớn thợ đóng thuyền ở quận Đông Lai tới đây đóng thuyền, cấp cho tiền lương hậu đãi nhất. Mỗi tháng ta có thể cấp cho mỗi thợ đóng thuyền năm mươi xâu tiền, một thạch gạo. Hai huynh đệ các ngươi thay ta đi chiêu mộ thợ đóng thuyền, cứ tìm được một người, ta sẽ thưởng cho các ngươi một lượng bạc. Tương lai ta còn có thể để các ngươi làm quan, thế nào, làm không?

Trước những hứa hẹn lợi ích của kẻ bề trên, hai huynh đệ bọn họ mắt đều sáng lên. Điều này với bọn họ rất dễ dàng, bọn họ đã sửa chữa một chiếc thuyền lớn, có thể trực tiếp lái thuyền vượt biển đi chiêu mộ nhân công. Càng quan trọng hơn là, đối phương đường đường là Sở vương, sẽ không thất tín với đám tiểu dân bọn họ. Bọn họ cùng nhau gật đầu:

- Ngày mai bọn tiểu dân sẽ về quê, chiêu mộ thợ đóng thuyền cho điện hạ. Chí ít bọn tiểu dân nắm chắc một ngàn người.

- Tốt, vậy chúng ta quyết định như vậy nhé.

Từ quận Bắc Bình quay về, Dương Nguyên Khánh lại thị sát quận An Lạc và quận Ngư Dương, an ủi các quan viên bên đó, giải quyết những khó khăn trrước mặt cho họ, khi trở về tới quận Trác thì đã là đầu xuân tháng hai. Tuy vẫn còn cái lạnh của đầu xuân, nhưng không khí cũng đã có chút ấm áp hơn. Trên những cành liễu đã xuất hiện màu sắc xanh tươi, từng rặng hoa xuân vàng óng ánh ở ngoài ruộng bay phất phơ trong gió, mai cũng đã nở hoa, thành những mảng đỏ tươi giữa tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi trở về, Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ tống của hàng trăm thân binh đã về tới Lô phủ, hắn xoay người nhảy xuống ngựa. Trước của phủ, mười mấy vị cao niên của Lô Gia đã đợi từ sớm, cùng bước lên, người đứng đầu chính là gia chủ Lô Dự.

Lô Dự trong lòng có vẻ đắc ý. Ngày thứ hai sau khi trở về, Dương Nguyên Khánh đã đến thăm Lô Gia, đủ thấy hắn rất coi trọng Lô Gia. Lô Dự bước lên hành lễ.

- Điện hạ viếng thăm, đây là vinh hạnh cho Lô Gia. Cũng mong điện hạ lượng thứ vì sự nghênh đón không chu đáo của Lô Dự.

Lời nói của Lô dự có hai ý nghĩa, cũng cáo lỗi vì bản thân không đến thăm Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh lần dầu gặp Lô Dự, thấy ông ta và Lô Chiêu tuy là huynh đệ nhưng vẻ bề ngoài hoàn toàn không giống nhau. Lô Chiêu có vẻ ngoài quắc thước, cao gầy, khí chất sang trọng, còn Lô Dự lại có vẻ ngoài thấp bé, dung mạo xấu xí. Tướng mạo Lô dự khiến hắn có chút thất vọng, nhưng vẻ mặt hắn không thể hiện ra, cũng chắp tay đáp lễ:

- Nguyên Khánh nên sớm đến thăm Lô Gia, nhưng vì công việc bận rộn nên lùi mãi tới hôm nay. Mong gia chủ thứ lỗi.

- Đâu có, đâu có. Lô Gia không dám. Mời điện hạ vào trong phủ nói chuyện.

- Xin mời Gia chủ.

Hai người nói vài câu. Dương Nguyên Khánh dưới sự chỉ dẫn của Lô Dự đã bước vào chính đường của Lô phủ - Phạm Dương đường. Đây là nơi Lô Gia tổ chức những hoạt động trọng đại. Một năm cũng khó tổ chức một lần, như việc tiếp khách như thế này thì càng hiếm hoi. Ngay cả La Nghệ tới thì cũng không đủ tư cách, chỉ có thể tiếp ở phòng tiếp khách quý. Lần trước khi Phạm Dương đường mở chính là năm Đại Nghiệp thứ ba, tiếp đón Tùy đế Dương Quảng đến thăm Lô Gia.

Trong Phạm Dương đường chẳng có trang sức gì hoa lệ cả, chỉ đặt vài chiếc ghế tựa để ngồi, sạch sẽ nhưng đơn giản, bốn bức tường đều treo kín những bức chân dung của toàn gia chủ Lô Thị. Chính giữa có một chiếc bàn thờ, thờ phụng linh bài của vị học giả cuối thời Hán là Lộ Thực. Ông được công nhận là khởi nguồn cho danh vọng của Lô Thị.

Dương Nguyên Khánh bước đến trước bàn thờ thắp một nén hương, khom người hành lễ. Đây là một nghi lễ thông thường. Đến làm khách những gia đình lớn, nhìn thấy trong từ đường có linh bài thì đều phải thắp hương hành lễ, thể hiện sự tôn trọng đối với gia chủ. Tuy chỉ là nghi lễ cơ bản, nhưng Dương Nguyên Khánh rất chu đáo nên giành được tình cảm tốt đẹp của Lô Gia.

- Điện hạ, xin mời ngồi.

Dương Nguyên Khánh khiêm nhường ngồi xuống. Cùng tham dự buổi hội kiến còn có Lô Chiêu và hai vị cao niên của gia tộc Lô Thị. Mấy người đầy tớ gái đem trà nóng vào, mọi người chào hỏi nhau mấy câu. Lô Dự trong lòng biết ơn, nói:

- Huynh đệ Lô Sách nhà ta bất tài, nhưng được điện hạ ưu ái giao phó nhiệm vụ. Lô Gia cảm kích vô cùng trước ân điển của điện hạ.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:

- Người bất tài mà có thể vào triều làm quan sao? Lô gia đã quá khiêm tốn rồi.

Lô Dự cũng ý thức được những điều mình vừa nói cũng chưa được suy nghĩ chu toàn, có ý nhạo báng nên trong lòng thấy áy náy, muốn giải thích. Nhưng Dương Nguyên Khánh đã khoát tay chặn lại:

- Ý của gia chủ ta hiểu rồi, ta chỉ đùa thôi. Lệnh đệ quả thực rất có năng lực, được mệnh danh là quan viên làm chức Thái Phủ Tự thiếu khanh hao tâm tốn sức nhất triều đình. Ông ấy dĩ nhiên giải quyết mọi việc rất rõ ràng. Tử Vi Các có lời khen ngợi ông ấy, ông ấy là một người có tài, không hổ danh là con cháu của Lô Gia.

Lời nói của Dương Nguyên Khánh thẳng thắn nhưng chân thành, khiến tất thảy những người nhà Lô Gia có mặt đều cảm thấy phấn khích. Sự phấn kích này có được là do sự chân thành của Dương Nguyên Khánh, mà điều này không phải do hắn muốn nịnh hót để cho Lô Gia cảm thấy sự tín nhiệm của triều đình đối với họ.

Lô Dự sù sao cũng là chủ nhà, mặc dù trong lòng ông ta rất cảm kích, nhưng nét mặt ông lại thể hiện sự thờ ơ. Hơn nữa ông ta phát hiện Dương Nguyên Khánh chú ý đến mình, dường như muốn tìm điều gì đó trong lời nói và thần thái của ông ta. Ông ta cũng theo bản năng mà che giấu cảm xúc trong lòng, mỉm cười đáp:

- Đa tạ những lời ngợi khen của điện hạ. Lô gia nhất định trung thành với triều đình. Lô gia cũng nguyện cống hiến một phần nhỏ bé của mình vì sự ổn định, bình yên của đất nước. Chỉ cần điện hạ muốn Lô Gia làm gì, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực hết mình.

Cuộc viếng thăm hôm nay của Dương Nguyên Khánh đến Lô Gia cũng chỉ là sự thăm hỏi lịch sự. Điều này đã định trước những câu chuyện của hai bên không được quá đi sâu, mà chỉ là nói sơ qua. Đồng thời cũng chỉ là cơ hội một lần thể hiện thái độ, cũng giống như việc Lô Gia mời Dương Nguyên Khánh ngồi nói chuyện tại Phạm Dương đường cũng chỉ là một hình thức thể hiện thái độ. Nhưng cuộc thăm hỏi mang tính lịch sự này lại không phải là không cần thiết. Cuộc viếng thăm kiểu này của hắn đồng thời cũng là tạo dựng bầu không khí thuận hòa, vui vẻ, đặt nền móng cho những lần sau.

Nếu không có được bầu không khí này, thì việc Dương Nguyên Khánh mời Lô Dự đi Thái Nguyên làm quan sẽ rất đột ngột, Lô Dự cũng sẽ không nhất thiết phải đáp ứng. Cả hai bên trong lòng đều biết rõ, từ việc Dương Nguyên Khánh thị sát kho thương ám chỉ Lô Chiêu, đến việc hôm nay chính thức viếng thăm, tất cả đều được tiến hành có bài bản.

- Sự ra đi của Lô tướng quốc ta rất xin lỗi. Khi đó, quân Đường xâm lược quận Hoằng Nông, đe dọa nghiêm trọng tới Hà Đông, để đẩy lùi quân Đường, ta đã cùng Vương Thế Sung lập nên một đội quân đồng mình, một trong những điều kiện là bảo đảm sự an toàn cho Lô tướng quốc, đưa ông đến Thái Nguyên an toàn, nhưng không ngờ Vương Thế Sung phản bội làm hại chết Lô tướng quốc, lại còn đẩy trách nhiệm cho đại tướng bên dưới. Sự việc này ta sẽ không bỏ qua, nhất định có một ngày ta sẽ khiến cho Vương Thế Sung phải trả giá cho sự thất tín của y, ta cũng sẽ dùng đầu y để thờ tế Lô tướng quốc, đây cũng chính là lời hứa của ta với Lô Gia.

Về cái chết của Lô Sở, Dương Nguyên Khánh cũng chính thức tỏ thái độ. Huynh đệ Lô Thị và người trong tộc vội vã đứng dậy cảm ơn Dương Nguyên Khánh:

- Đa tạ sự ưu ái của điện hạ với Lô Gia, Lô Gia vô cùng cảm kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui