Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dáng cười trên khuôn mặt Dương Nguyên Khánh tiêu tan, yên lặng gật đầu, bất cứ triều đại nào đều có người có cốt khí như vậy. Một lòng trung thành, sư phụ hắn Trương Tu Đà chính là người trung thành như vậy, thà chết tuyệt đối không phản bội. Đối với lựa chọn của Nghiêu Quân Tố, hắn chỉ có thể cảm thấy kính nể.

- Nguyên Khánh, còn một việc, ta muốn nói với cháu.

- Chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh thấy tam thúc thay đổi cách xưng hô, từ thuộc hạ thoáng chốc trở thành người thân, hắn mơ hồ đoán được, tam thúc muốn nói với chính mình về chuyện gia đình. Hắn gặp Dương Thiện Hội, tất nhiên đã có suy nghĩ gì đó.

Dương Huyền Tương không biết nói thế nào, hắn trầm ngâm một chút nói:

- Chính là Dương Thiện Hội, người này làm quan thanh niêm, tại Hà Bắc rất có danh tiếng. Thực lực của hắn tại cácHà Bắc không hề thua kém thế gia danh tiếng. Cháu cần phải cân nhắc một chút...Cân nhắc điều gì đó?

Dương Nguyên Khánh mơ hồ đoán được ý tứ của tam thúc, nhưng hắn muốn Dương Huyền Tưởng nói thẳng.

- Hẳn là cháu đã minh bạch ý tứ của ta.

Dương Huyền Tưởng thở dài nói.

- Ý của tam thúc chính là, mong cháu có thể cân nhắc thu nhận Dương Thiện Hội về phía chính mình, phải vậy không?

Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn nói.

Dương Huyền Tưởng yên lặng gật đầu, thừa nhận Dương Nguyên Khánh đoán được ý nghĩ của chính mình.

- Hoằng Nông Dương thị dù sao cũng là thế gia nổi tiếng khắp thiên hạ, lại là người trong gia tộc, nhất định là thế lực tuyệt đối ủng hộ của cháu. Cháu cần phải trọng dụng, bằng không người trong thiên hạ sẽ nói những điều bất lợi cho cháu.

- Có người nói cháu quá lạnh bạc, phải vậy không?

Dương Nguyên Khánh cười cười, dùng loại khẩu khí tự giễu nói.

Dương Huyền Tưởng không dám mở miệng, hắn thực sự nghe được ngoài trong gia tộc oán trách. Tháng mười một năm trước, Hoằng Nông Dương thị phái người qua quận Linh Võ tìm hắn về chuyện khoa cử. Hoàng Nông Dương thị phái ba đệ tử vào dự thi, kết quả thi rớt, khiến trong gia tộc vô cùng bất mãn.

Dương Huyền Tưởng cũng biết, khoa cử cần công bằng, không thể dựa vào chuyện này trách Dương Nguyên Khánh bất công đối với người trong tộc. Nhưng hắn cũng nhận thấy, Dương Nguyên Khánh hẳn là dưới tình huống nào đó quan tâm tới Dương gia, ví như đối với việc trọng dụng Dương Thiện Hội, không những xoa dịu bất mãn trong gia tộc, cũng có thể khiến người trong thiên hạ minh bạch, Dương Nguyên Khánh xuất thân từ dòng họ Hoằng Nông Dương thị.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Hắn dừng chân, hỏi Dương Huyền Tưởng:

- Tại sao tam thúc không lo lắng về chính mình chứ? Để tam thúc làm Tể tướng không phải rất tốt sao?

Dương Huyền Tưởng lại càng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu:

- Ta không thích hợp, trong lòng ta hiểu rất rõ. Trước kia tổ phụ cháu từng nói với ta, tài học tối ta chỉ có thể làm Thái Thú. Cháu phong ta làm Tể Tướng, thứ nhất ta không thể đủ sức gánh vác. Thứ hai làm hại nước. Lần này điều nhiệm làm Thái Thú quận Hà Gian, ta đã chịu áp lực rất lớn. Đây là quận lớn, lại là sào huyệt của Đậu Kiến Đức, có lẽ ta không thể ứng phó được?

- Tam thúc quá khiêm nhường, tại quận Linh Võ, thúc làm rất tốt. Thuộc hạ và dân chúng đều ca ngợi, gánh vác quận Hà Nội cũng dư sức.

Dương Nguyên Khánh cũng minh bạch ý tứ của tam thúc, hắn không phải lo lắng lợi ích của chính mình, mà lo lắng lợi ích gia tộc. Dương Thiện Hội là một chi tương đối quan trọng trong dòng họ Hoằng Nông Dương thị. Để Dương Thiện Hội làm Tể tướng sẽ rất có lợi đối với Hoằng Nông Dương thị.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Chuyện này, để ta suy nghĩ thêm. Còn bốn tháng nữa mới xác lập tân Tướng Quốc, bây giờ vẫn còn thời gian, bất quá ta nhờ tam thúc tới Lạc Dương, thay ta tế lăng mộ tổ phụ.

- Tiết thanh minh, nhất định ta sẽ đi...

Dương Huyền Tưởng đi, Dương Nguyên Khánh đứng trước cửa sổ trầm tư hồi lâu, điều hắn lo lắng chính là dòng họ Dương Hoằng Nông. Mặc dù hắn một mực lảng tránh vấn đề này, nhưng sớm muộn hắn cũng phải đối mặt.

Trên thực tế thân phận hắn nửa nọ nửa kia, hiện tại kế thừa di sản triều Tùy, cùng lúc tất cả mọi người biết hắn xuất thân dòng họ Dương Hoằng Nông, mà về phương diện khác, các thế gia vọng tộc nghĩ hắn chính là do tiên đế chỉ định, đối với việc hắn kế triều Tùy cũng không hề bàn cãi.

Cái này giống như xuất thân của Dương Tùy cùng Lý Đường, tuy rằng Dương Kiên cùng Lý Uyên đều tự xưng là quan nội sĩ tộc, chính là dòng họ Dương Hoằng Nông cùng dòng họ Lý Lũng Tây. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người minh bạch, tổ tiên bọ họ vốn thuộc người Hồ đổi thành người Hán.

Đây là loại ba phải thế nào cũng được. Tất cả mọi người biết chân tướng, nhưng không dám làm rõ chân tướng, cũng như đối với Dương Nguyên Khánh. Nếu như hắn thực sự chạy tới quận Hoằng Nông bái tế, có lẽ công khai thừa nhận hắn thuộc dòng họ Dương Hoằng Nông, không hề có nửa điểm quan hệ với Dương Tùy. Vậy sẽ làm rất nhiều người thất vọng, giảm bớt đi số lượng giúp đỡ hắn.

Có một số việc nói rõ không phải tốt, giữ nguyên vẻ mịt mù mông lung, khiến các đại thế gia có điểm hi vọng.

Giờ khắc này Dương Nguyên Khánh quyết định, hắn tuyệt đối không thể công khai thừa nhận chính mình thuộc dòng họ Dương Hoằng Nông. Chí ít hiện tại hắn không thừa nhận... Lúc này, giọng nói La Sĩ Tin vang lên ngoài cửa:

- Tổng quản, người tìm ta sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Vào đi!

La Sĩ Tin đi vào, hắn không biết tổng quản tìm hắn có chuyện gì? Hắn không hy vọng tổng quản nhắc lại chuyện Tuyến Nương, hắn đã quyết định, gạt bỏ nữ nhân này khỏi đáy lòng chính mình.

Dương Nguyên Khánh đi tới trước vách tưởng, kéo tấm rèm trên tường, trên tường lộ ra một bức địa đồ các quận Hà Bắc, tất cả các quận huyện đều được biểu thị bằng cờ nhỏ màu hồng, chỉ có quận Liêu Đông bỏ trống.

La Sĩ Tín bỗng nhiên hiểu được:

- Tổng quản sai ta tới đánh Cao Khai Đạo?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Ngươi rất thông minh, có điều, nhiệm vụ ta giao ngươi chính là công mà diệt.

La Sĩ Tín do dự một chút:

- Ty chức có điều không hiểu?

Dương Nguyên Khánh nheo mắt cười nói:

- Chính là ép Cao Khai Đạo vào chân tường, nhưng không diệt hắn, ngươi hiểu ý của ta chứ?

La Sĩ Tín nhìn bản đồ Liêu Đông, hắn bỗng nhiên thốt lớn:

- Ty chức đã hiểu...

Chiến sự Hà Bắc dần dần kết thúc, chiến dịch phía nam cũng tới phần kết. Hai cánh quân Đường dưới sự thống lĩnh của Tần vương Lý Thế Dân, tả hữu giáp công, một trận tại quận Nam đánh tan hai mươi vạn đại quân đích thân Tiêu Tiển thống lĩnh. Tiêu Tiển hoảng sợ bỏ trốn về phía đông, được xưng là Tây Lương quốc với bốn mươi vạn quân chỉ một đêm tan rã.

Quân Đường thế như chẻ tre, lên tục chiếm lĩnh Di Lăng, quận Nam, Hán Đông, An Lục, Cánh Lăng, Ba Lăng, Trường Sa cùng hơn mười quận Kinh Tương. Tiêu Tiển lui về quận Dự Chương, lúc này trong tay hắn còn ba nghìn bại quân, nhưng thủy quân gồm ba trăm chiến thuyền do Lai Hộ Nhi thống lĩnh, gần năm vạn thủy quân không hề tán loạn, trở thành hi vọng cuối cùng của Tiêu Tiển.

Tuy rằng hẳn là nên thêm tiếng trống giúp hăng hái tinh thần tiêu diệt Tiêu Tiển, nhưng lúc này Lý Thế Dan nhận được tin chiến sự Hà Bắc kết thúc, hắn quyết định hạ lệnh ngừng tiếng công phía đông, chỉ để lại Lý Hiếu Cung thống lĩnh ba vạn quân Ba Thục cùng tám vạn hàng binh tinh nhuệ trấn thủ Kinh Tương. Còn lại hai mươi vạn đại quân tập kết tại Tương Dương, chuẩn bị trở về Quan Trung.

Quận An Lục, đại quân mấy vạn người dọc theo đường chính xuất phát về hướng tây. Trong hàng ngũ, Lý Hiếu Cung có chút lo lắng hỏi Lý Thế Dân:

- Chúng ta không tiêu diệt Tiêu Tiển tận gốc, có phải có phần không khôn ngoan?

Lý Thế Dân mỉm cười:

- Nhị ca nghĩ nguyên nhân gì khiến Tiêu Tiển thảm bại?

Lý Hiếu Cung suy nghĩ một chút:

- Hai ngày trước ta cùng tổng quản Giang Châu Cái Ngạn Cử đến xin hàng đã nói qua về việc này. Cái Ngạn Cử nói trong Tây Lương quốc chia làm hai phe. Một phe chính là Nam Hoa Hội, một phe chính là quân tướng, hai phe công kích lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi, tranh đấu kịch liệt. Tiểu Tiển thiên hướng phe Nam Hoa Hội, không ngừng suy yếu binh quyền phe quân tướng, khiến các tướng lĩnh bất mãn. Năm ngoái Đại Tư Mã Đổng Cảnh Trân tạo phản bị giết, bị tru di hơn trăm người, khiến quân tâm tán loạn. Ta cho rằng đây mới là căn nguyên Tiểu Tiển thất bại.

Lý Thế Dân cười cười, tán thành phán đoán của Lý Hiếu Cung:

- Tiêu Tiển này trong nghiêm ngoài mềm, tâm tính nghi kỵ, cộng thêm lòng dạ hẹp hòi, không thể dung nạp người. Vương Mặc từng theo hắn sáng lập Nam Hoa Hội, sau cùng bị hắn bức tử. Chỉ có thể đồng hoạn nạn, mà không thể đồng phú quý, có thể thành đại sự sao? Cho nên ta không chú ý tới hắn, chỉ cần thi chút kế nhỏ đã có thể khiến nội bộ hắn phân tán, sớm muộn sẽ bị Lâm Sĩ Hoằng tiêu diệt.

Nói đến đây, Lý Thế Dân cười khổ một tiếng:

- Nói đi phải nói lại, tuy Tiêu Tiển rất nghi kỵ, nhưng hắn cũng có điểm hơn người. Bằng không trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể khôi phục Lương quốc đổ nát. Theo ta nghĩ, nên tiêu diệt hắn tới cùng, trừ hậu họa sau này. Nhưng chiến sự Hà Bắc kết thúc, tất nhiên Dương Nguyên Khánh sẽ thống lĩnh quân đội quay về Hà Đông. Binh lực Quan Trung thưa thớt, ta phải mau chóng dẫn quân trở về, việc Kinh Tương sẽ giao cả cho ngươi.

Lý Hiếu Cung yên lặng gật đầu, việc cấp bách hiện tại không phải hắn kế thừa nhiệm vụ tiêu diệt Tiêu Tiển. Quan trọng chính là cũng cố quân Đường đóng chiếm Kinh Tương.

Lúc này, một tên binh sĩ chỉ về phía xa xa nói:

- Điện hạ, tới huyện Kinh Sơn rồi!

Lý Thế đứng cách huyện thành một khoảng không nhìn rõ, sai thân binh:

- Dẫn Lý Kinh tới đây!

Chỉ chốc lát, vài tên binh sỹ dẫn theo quan viên Tây Lương bị bắt tới, chính là cậu Dương Nguyên Khánh, Tây Lương triều Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Lý Kinh. Sau khi quận Nam bị đánh tan, hắn chạy thành, chuẩn bị chạy tới quận Giang Hạ tìm con trai trưởng của chính mình, nhưng trên đường bị thám báo quân Đường bắt.

Lý Thế Dân cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Lý Kinh. Đây không ngờ chính là cậu của Dương Nguyên Khánh, hắn muốn dẫn theo người này về Trường An. Tuy rằng Lý Kinh bị bắt, nhưng chế độ đãi ngộ, y quan chỉnh tề, ăn uống đầy đủ, hắn tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Tần Vương điện hạ!

Lý Thế Dân dùng roi ngựa chỉ về phía huyện Kinh Sơn khẽ cười nói:

- Nơi này chính là quê Lý Thiếu khanh nhỉ!

Lý Kinh cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, nếu như quay về Tương Dương, đi qua huyện Kinh Sơn nhất định rất xa. Nhưng không ngờ Tần Vương cố tình đi qua nơi này, hiển nhiên có mục đích của hắn. Lý Kinh mơ hồ đoán được mục đích của Tần Vương, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy bất an.

Lý Thế Dân thấy Lý Kinh không chịu trả lời, cũng không ép buộc hắn, dặn thân binh nói:

- Mau tìm huyện lệnh Kinh Sơn tới đây.

Trong chốc lát, huyện lệnh Kinh Sơn dẫn vài quan huyện khác vội vàng chạy chạy, tới trước chiến mã của Lý Thế Dân khom người hành lễ:

- Ty chức huyện lệnh huyện Kinh Sơn Phạm Chung Ly tham kiến Tần Vương điện hạ!

- Phạm huyện lệnh miễn lễ!

Lý Thế Dân ôn hòa hỏi:

- Binh sĩ quân Đường có kẻ nào không tuân quân kỷ, xâm phạm dân chúng không?

Quân Đường đóng tại huyện Kinh Sơn có một đội ba trăm binh sĩ, tuy rằng những binh sĩ này khá thô lỗ, rêu rao khắp nơi, khi thì hát hò uống rượu không trả tiền, nhưng không gây nên kiện án phạm pháp nghiêm trọng. Trong lòng Phạm Chung Ly có chút lo lắng, trải qua thời gian dài, nhất định sẽ phát sinh kiện án.

Hắn cung kính nói:

- Tạm thời chưa phát sinh kiện án nghiêm trọng.

Lý Thế Dân biến sắc, cầm roi ngựa chỉ về phía Đô Úy quận An Lục Diêu Thuận mắng chửi:

- Ta giao phó ngươi thế nào, huyện Kinh Sơn không giống như huyện thông thường, quân kỷ phải nghiêm túc. Giáo Úy quản quân không nghiêm, ta phạt trăm côn, lập tức đổi người cho ta.

Đô Úy Diêu Thuận sợ tới mức vã mồ hôi, vội vã chạy tới điều binh thay người. Trong lòng huyện lệnh Phạm Chung Ly vô cùng cảm kích, vội vàng nói:

- Đa tạ điện hạ thương cảm huyện Kinh Sơn!

Lý Thế Dân thản nhiên lại hỏi hắn:

- Mẫu lăng Sở Vương ở nơi nào? Ta muốn tới xem.

Sắc mặt Lý Kinh đứng bên cạnh thoáng chốc trở nên trắng bệch, Tần Vương đi qua huyện Kinh Sơn quả nhiên là vì lăng mộ mẫu thân Dương Nguyên Khánh. Huyện lệnh Phạm Chung Ly cũng có phần bất an, hắn sợ Tần Vương hủy lăng, sau này hắn không còn cách nào ăn nói với triều Tùy.

Nhưng hắn không dám trái lệnh, đành phải dẫn đoàn người Lý Thế Dân tới lăng mẫu Sở Vương cách đó vài dặm. Từ xa thấy tòa lăng mộ rộng lớn, chiếm khoảng trăm mẫu, tường cao bao bọc xung quanh. Trong lăng rừng cây rậm rạp, hai bên đường lớn bạch ngọc có mười hai bức tượng văn võ, cùng với tượng đá chiến mã và lạc đà. Chính phía trên là một tòa khung lăng bạch ngọc hình bán cầu.

Toàn bộ lăng mộ đều theo đúng quy cách yêu cầu của hoàng thái hậu xây dựng nên, lúc này lăng mộ đã đóng. Tiêu Tiên nguyên bản phái quân trấn thủ nơi này đã bỏ trốn, toàn bộ lăng mộ trở nên lạnh tanh, chỉ còn một cụ lão trông lăng.

Lý Thế Dân ngưng mắt nhìn lăng mộ một lát, lúc này hạ lệnh nói:

- Mở cửa chính!

Lúc này, Lý Kinh không kiềm chế nổi, tiến lên phía trước khom người cầu khẩn:

- Điện hạ, thần nghe nói người đức hạnh không quấy nhiễu tổ tiên người. Tùy Đường tuy là địch quốc, nhưng không liên quan tới tổ tiên, xin điện hạ buông thả lăng tẩm!

Lý Thế Dân kỳ quái nhìn hắn, lắc đầu nói:

- Hóa ra Lý Thiếu khanh cho rằng ta tới hủy lăng phá mộ, ngươi nghĩ Lý Thế Dân ta là người thế nào?

Hắn hừ lạnh, không để ý tới Lý Kinh, bước nhanh tiến vào tẩm lăng. Lý Kinh thoáng ngẩn người, lẽ nào chính mình hiểu lầm sao?

Lý Thế Dân bước lên đài lăng, tới khung mộ trước mặt, chính diện là khối bia mộ cao năm thước, trên viết mấy chữ lớn: Vong Mẫu Lý Thị Chi Mộ.

Phía dưới có một nhóm chữ nhỏ: Nhi Dương Nguyên Khánh lập, năm Nhân Thọ thứ tư, tháng mười, ngày mùng chín.

Lý Thế Dân nhìn chăm chú một hồi, quay đầu về phía thân binh mệnh lệnh:

- Mang tế phẩm lên!

Hơn mười thân binh mang tế phẩm chuẩn bị từ trước lên, Lý Thế Dân tiếp nhân ba nén hướng, cung kính khom người lạy ba lạy, Lý Hiếu Cung cũng lạy ba lạy. Lúc này Lý Thế Dân mới nói với Lý Kinh:

- Tuy rằng Dương Nguyên Khánh là địch nhân của ta, nhưng trước kia không phải, ta vì tình bạn cũ tới bái lạy vong mẫu của hắn. Nhưng không nói rõ điều gì, ngày khác tại chiến trường vẫn một mất một còn.

Lý Thế Dân lại dặn bảo Phạm huyện lênh:

- Về sau hàng năm huyện Kinh Sơn phân nửa thuế phú, dùng bảo vệ giữ gìn lăng tẩm. Huyện Kinh Sơn cần phải trom nom lăng tẩm thật tốt.

- Ty chức xin ghi nhớ lời điện hạ!

Lý Thế Dân lướt nhìn tùy tùng:

- Diêu tướng quân tới đây?

Đô Úy Diêu Thuận từ phía sau vội vàng chạy tới:

- Có mạt tướng!

Lý Thế Dân nói với hắn:

- Phái binh sĩ trấn thủ lăng mộ, không được huyện lệnh cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến nhập.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Lý Thế Dân sắp xếp từng việc, hắn nhìn sắc trời không còn sớm, liền cười cười nói với Lý Hiếu Cung:

- Cứ như vậy đi! Nhị ca lưu lại trấn thủ Kinh Tương, phòng thủ Tiêu Tiển cùng Lâm Sĩ Hoằng, ta trở về Trường An.

Lý Hiếu Cung vỗ vỗ vai Lý Thế Dân:

- Đi đường cẩn thận.

Lý Thế Dân xoay người lên ngựa, thúc dục chiến mã, thống lĩnh mấy nghìn binh sĩ nhanh chóng chạy về phía tây bắc.

Quận Dự Chương. Ở đây nguyên bản chính là địa bàn của Lâm Sĩ Hoằng. Hơn một tháng trước chiến đấu kịch liệt, quân Tiêu Tiển đại thắng, giết mấy vạn quân địch. Lâm Sĩ Hoằng thống lĩnh tàn quân rút lui về quận Bà Dương.

Nhưng sự vui mừng trong lòng Tiểu Tiển còn chưa tan thì hai mươi vạn quân Đường đã chia làm hai đường, nhanh như điện tập kích Kinh Tương, ngày đi trăm dặm, sau vài ngày liền vây quanh thành Giang Lăng. Tiêu Tiển suất quân vội vàng ứng chiến, lại bị quân Đường dùng khỏe đánh mệt, tại thành Giang Lăng, đánh một trận đánh tan hai mươi vạn đại quân của hắn.

Tiểu Tiển thống lĩnh ba nghìn tàn quân một mạch trốn về thành Dự Chương, lúc này mới hết kinh hồn.

Thất bại tại Giang Lăng đã gần nửa tháng, Tiêu Tiển uể oải cực độ cũng dần dần khôi phục lại, hắn bắt đầu lo lắng tiền đồ của chính mình.

Tuy rằng lúc này thảm bại giống như nhổ nền tảng của hắn, nhưng hắn còn một chút thực lực sót lại, Lai Hộ Nhi thống lĩnh năm vạn thủy quân không tham chiến, do đó may mắn sống sót. Hơn nghìn chiến thuyền lớn vẫn đóng bên bờ Cán Giang, ngoài ra hắn còn thu nạp gần hai vạn binh sĩ Nam Hoa Hội, như vậy, hắn còn bảy vạn quân. Vùng đất hai bờ sông Cán Giang cùng huyện Bà Dương màu mỡ đủ để nuôi sống đội quân này.

Càng khiến Tiêu Tiển cảm thấy may mắn chính là, quân Đường không truy sát đến quận Dự Chương, giúp hắn có cơ hội nghỉ ngơi.

- Bệ hạ, vi thần nghe nói vì chiến sự Hà Bắc kết thúc, quân Đường lo mất Quan Trung nên Lý Thế Dân mới rút quân.

Người vừa nói chính là Trung Thư Thị Lang của Tiêu Tiển Sầm Văn. Hắn năm nay mới hai mươi tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nắm giữ chuyện cơ mật của triều Tây Lương, rất được Tiêu Tiển tín nhiệm. Chính là hắn luôn động viên, Tiêu Tiển mới có thể từ từ thoát khỏi bóng ma thất bại.

Năm nay Tiểu Tiển ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn kiên nghị thành thục, nhưng tóc đã hoa râm, pha một chút cảm giác già nhưng vẫn tráng kiện. Tiêu Tiễn đứng trước của sổ, ngóng nhìn Cán Giang phía xa xa, cùng với cột buồm san sát trên Cán Giang, trong lòng ngàn vạn tâm tư.

Hắn thở dài:

- Ta vốn oán hận triều Tùy không thể giúp ta, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ do quân Đường nắm được cơ hội quân Tùy tấn công Hà Bắc. Trách thực lực ta quá yếu, không ngờ bị Lý Thế Dân đánh một trận tan tành. Nếu như có thể trụ vững nửa tháng, có lẽ thời cuộc sẽ khác.

- Bệ hạ

Sầm Văn mở miệng, Tiêu Tiển liền xua tay ngắt lời hắn:

- Bắt đầu từ bây giờ, ta đã quyết định thần phục triều Tùy, bỏ niên hiệu, lấy biệt hiệu là Lương quốc công, ngươi không nên xưng ta là bệ hạ.

- Vâng! Ý của ty chức chính là, chủ công có thể phát triển theo hướng đông, tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng, thu nạp quân đội hắn. Lập kế hoạch tái khởi Đông Sơn, để đảm bảo cung ứng quân lương. Cho nên trước tiên lấy quận Nghi Xuân và quận Lư Lăng. Tiếp đến đại quân từ Cán Giang đi về phía nam, thế như chẻ tre.

Tiêu Tiển chắp tay sau lưng đi vài bước, nói với Sầm Văn:

- Hiện tại, việc cấp bách chính là nhận được sự giúp đỡ tài chính từ triều Tùy. Thỉnh cầu tiên sinh tới Thái Nguyên, nói chuyện cùng Dương Nguyên Khánh một chuyến.

Chiến sự ở Hà Bắc kết thúc, bên trong thành Thái Nguyên vui mừng phấn khởi, mọi nhà đều giăng đèn kết hoa để chúc mừng thắng lợi. Song song với việc chúc mừng thắng lợi, triều đình còn cử hành pháp hội để siêu độ vong hồn các tướng sĩ đã tử trận.

Sáng sớm hôm nay, trước Sở Vương phủ có hơn mười xe ngựa, hàng trăm kỵ binh hộ vệ xung quanh. Không bao lâu, Sở Vương phi Bùi Mẫn Thu cùng Trắc phi Trương Xuất Trần dẫn theo mấy đứa trẻ từ trong phủ đi ra. Bọn họ lên một chiếc xe ngựa lớn mà đơn giản, các nha hoàn và vú nuôi cũng lên ngồi trên mấy chiếc xe ngựa khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui