Thiên Hạ Kiêu Hùng

Lần này chiến tranh nổ ra ở Liêu Đông, cũng không có chi viện từ triều đình, chủ yếu là quân Thượng Cốc vì chuẩn bị chiến tranh với Hà Bắc mà trữ hàng các loại như quân lương, nhưng vẫn còn xa xa mới đủ. Thái Thú Dương Huyền Tưởng quận Hà Gian và Thái Thú Ôn Ngạn Bác của Trác huyện đã huy động mười vạn dân phu vận chuyển vật tư, mạnh mẽ chi viện cho chiến dịch ở Liêu Đông.

Lâm Du Quan có một vạn quân đóng giữ. Nhưng đây cũng không phải là một vạn quân trong năm vạn quân tiến công Liêu Đông, mà là một vạn quân đội từ Hà Gian điều tới. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ hậu cần trọng địa, phòng ngừa quân Triều Tiên tập kích từ đường biển khiến quân Tùy không có đường lui.

Chiến dịch ở Lâm Du Quan đã kết thúc gần năm ngày, La Sĩ Tín đã chỉ huy đại quân đi về phía bắc, nhưng Dương Nguyên Khánh lại không theo quân đội mà ở lại Lâm Du Quan, lấy tư cách người xem cuộc chiến, yên lặng nhìn sự phát triển chiến cuộc ở Liêu Đông.

Điện Huyền Anh ở Lâm Du Quan, đây từng là nội điện, nơi Dương Quảng triệu tập trọng thần bàn bạc việc quân. Lúc này nơi đây trở thành nơi Dương Nguyên Khánh xử lí công việc.

Trong đại điện, tất cả mọi thứ đều bị mang đi, không còn sót lại một chút gì. Nơi đây từng là cung điện tráng lệ, nhưng giờ chỉ còn lại khoảng không, ngay cả gạch rải trên mặt đất cũng bị mang đi. Trong đại điện từng mọc đầy cỏ dại, nhưng lúc này cỏ dại đã bị dọn sạch sẽ. Bọn lính dựng vài tòa lều lớn trong đại điện, phân thành bốn, năm gian nhà. Lều quân của Dương Nguyên Khánh ở giữa.

Lúc này trong quân trướng của Dương Nguyên Khánh đặt một sa bàn thật lớn, dài ba trượng, rộng hai trượng, do bốn sa bàn hợp lại, bao quát toàn bộ khu vực phía Bắc: Hà Bắc, Hà Đông, Trung Nguyên, Quan Nội Quan Trung.

Làm một kẻ bề trên, hắn đương nhiên không có khả năng chỉ nhìn duy nhất một khu vực Liêu Đông. Mặc dù hắn là mượn cớ kiểm tra sở tạo thuyền, nhưng thực tế là hắn quan tâm tới chiến cuộc ở Liêu Đông. Từ lúc bắt đầu trận chiến ở Liêu Đông, hắn đã lo lắng đến động tĩnh của các thế lực khác.

Rút dây động rừng, chiến dịch ở Liêu Đông khai chiến, hắn tin tưởng tất cả các thế lực lớn sẽ quan tâm tới quân Tùy. Nhưng cũng không phải chỉ có quan tâm, mà còn chờ cơ hội rục rịch.

Đậu Kiến Đức vừa thất bại ở Thanh Châu, với y mà nói, hiện tại điều trọng yếu nhất là củng cố địa bàn, ổn định dân tâm, lấy lòng quân. Hắn tin tưởng lúc này Đậu Kiến Đức thà rằng phát triển ở phía Nam cũng sẽ không bước qua Hoàng Hà.

Đầu tháng nay Lý Mật đã dời đô tới Trần Lưu, lấy quận Lương là trung tâm, thành lập Trung Nguyên đế quốc. Vừa mới dời đô nên còn vô số việc phải quan tâm.

Quan trọng hơn là gã đã đem quân Ngõa Cương đổi tên thành quân Ngụy. Đây quả là một thay đổi lớn, vượt xa chuyện dời đô. Lúc này, gã đã hoàn thành một bước then chốt nhất ra khỏi quân Ngõa Cương.

Mà như vậy cũng phi thường nguy hiểm, chỉ một chút vô ý sẽ tạo thành nội loạn trong quân của Lý Mật. Lý Mật tất nhiên cũng biết điểm yếu này, dưới tình huống như vậy, gã tuyệt đối sẽ không suy nghĩ đến việc tấn công Hà Bắc.

Tiếp theo là Vương Thế Sung. Có người nói ông ta thu nạp rất nhiều binh sĩ chạy trốn của Vũ Văn Hóa Cập. Tại trận huyết chiến ở Hổ Lao Quan, quân đội của ông ta đã tổn thất hơn hai vạn quân, nhưng ngay sau đó, lại một lần nữa mở rộng đến bảy vạn quân. Đây đều là quân tinh nhuệ ngày xưa của triều Tùy, lại chiếm được thành Lạc Khẩu, có lương thực làm cơ sở, thực lực cũng không thể coi thường.

Bất quá hiện tại Vương Thế Sunh đang chuẩn bị nhường ngôi đăng cơ, tâm tư của ông ta đều đặt ở đó, hẳn là không rảnh để ý đến tình hình phía Bắc. Trên thực tế Vương Thế Sung cũng có tâm tư đối với phía Bắc. Đối thủ và địch nhân thật sự của ông ta là Lý Mật. Mặc dù bọn họ đã đình chiến giải hòa, nhưng việc giải hòa này cũng không có lực ràng buộc.

Ở Trung Nguyên c ba thế lực lớn, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không phải quá lo lắng về điều này. Hắn lo lắng nhất chính là Lý Uyên ở Trường An, hơn nữa hắn cũng không phải lo lắng Lý Uyên tấn công sáu quận Quan Nội hoặc là Hà Đông. Trong triều Đường, Lý Kiến Thành cầm đầu thế lực quan văn lớn mạnh, tuân thủ nghiêm ngặt hiệp nghị giải hòa, ngăn cản quân đội mạo hiểm.

Điều hắn lo lắng chính là Lý Uyên thừa dịp chiến dịch ở Liêu Đông, tiếp tục mở rộng về hướng Đông. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của phương diện này là chiến dịch ở Liêu Đông không có khả năng mở rộng, phải khống chế phạm vi, tốc chiến tốc thắng. Nếu chiến tranh mở rộng, đem toàn bộ quân Triều Tiên kéo vào, như vậy tình thế sẽ trở nên cực kì phức tạp, rất có khả năng quân Tùy sẽ tiến vào vũng bùn.

Đây là một thế cờ hiểm, cũng là nguyên nhân Dương Nguyên Khánh tự mình quan sát chiến dịch ở Liêu Đông. Trong lĩnh vực quân sự, hắn hoàn toàn yên tâm giao cho La Sĩ Tín, nhưng trong lĩnh vực chính trị, La Sĩ Tín vẫn còn một khuyết điểm lớn, gã rất khó nắm bắt mức độ, chỉ một chút vô ý sẽ khiến cho chiếc cuộc mở rộng.

Trên thực tế, chiến cuộc ở Liêu Đông đã từng phát triển theo chiều hướng nguy hiểm. Cao Khai Đạo đã đầu hàng Triều Tiên, nên Triều Tiên đối với Liêu Đông như mèo nhìn thấy mỡ, sao lại đơn giản đồng ý buông tha?

Sự thực cũng đã chứng minh suy đoán của hắn. Buổi sáng ngày hôm nay, Yến Vương trường sử Lưu Chính Bội từ quận Liễn Thành chạy trốn tới Lâm Du Quan, hướng bọn họ tiết lộ một tin tức: tại trấn Liêu Viễn, Cao Khai Đạo tại đã cùng đặc sứ Cái Tô Văn của Triều Tiên đạt thành hiệp nghị phái binh. Triều Tiên đồng ý phái ba vạn quân vượt Liêu Thủy tham chiến.

Cuộc chiến ở Liêu Đông đã biến thành nguy hiểm, chỉ cần hơi chút không cẩn thận, lần thứ tư chiến tranh Triều Tiên sẽ bùng phát, bất quá năm đó là quân Tùy tấn công Triều Tiên, hiện nay thì ngược lại, Triều Tiên tấn công quân Tùy.

Dương Nguyên Khánh cũng vì chuyện này mà lo âu. Hắn cũng không e ngại cùng Triều Tiên đánh một trận, chỉ là hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp cùng Triều Tiên bạo phát chiến tranh toàn diện. Hiện giờ bốn phía đều là địch, một khi cùng Triều Tiên bạo phát chiến tranh thì sẽ để cho bên thứ ba bắt được cơ hội.

Dương Nguyên Khánh biết rõ điểm này, cho nên từ lúc đánh U Châu lần trước, hắn đã lo lắng tới khả năng cùng Triều Tiên bạo phát chiến tranh. Hắn đã chuẩn bị dự phòng tốt, lúc này chỉ cần xử lí thỏa đáng, hắn hoàn toàn có thể khiến cuộc chiến ở Liêu Đông tránh biến thành vũng bùn.

Ngay lúc Dương Nguyên Khánh cúi đầu trầm tư, một gã thân binh chạy vội vào, cao giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm Tổng quản, Lâm Du Quan đưa tới ưng tín khẩn cấp.

Thân binh nâng cao ưng tín, đúng là một lá thư màu đỏ, đại diện cho sự tình vô cùng khẩn cấp. Dương Nguyên Khánh tiếp nhận lá thư, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, đặt ở trên bàn bằng phẳng rộng rãi, cẩn thận xem xét.

Đây là tình báo của thám báo Giáo Úy Tiêu Diên Niên từ Liêu Thủy gửi đến. Tể tướng Triều Tiên Uyên Thái Tộ tự mình suất lĩnh năm vạn đại quân vượt qua Liêu Thủy, tiến quân về phía Tây.

Tin tức này khiến cho Dương Nguyên Khánh âm thầm cả kinh. Uyên Thái Tộ tự mình suất quân đến đây, chính là dấu hiệu tình thế đang ngày càng nguy hiểm.

Uyên Thái Tộ là tể tướng của Triều Tiên, trong tay nắm quyền lực quân chính to lớn. Với thân phận của y, tự mình suất quân đến đây, như vậy mục tiêu của gã đối với Liêu Đông thật không đơn giản. Tầm nhìn của Tể tướng không thể chỉ một Liêu Đông mà đã đủ.

Bọn họ tất nhiên muốn đánh tới Lâm Du Quan, phải giết qua quận Bắc Bình, giết tới U Châu. Lúc này, Dương Nguyên Khánh trong lòng tràn ngập lo lắng. La Sĩ Tín có thể là đối thủ của Uyên Thái Tộ hay không? Có khả năng hòan thành sự phó thác của hắn hay không?

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh dứt khoát hạ quyết tâm, chiến dịch lần này trọng đại như vậy, Dương Nguyên Khánh không có khả năng chỉ ngồi xem. Hắn muốn tự mình giao đấu với Uyên Thái Tộ.

- Nhanh lệnh cho Đặng Thái Thú và Đổng tướng quân tới gặp ta!

Chỉ chốc lát sau, Thái Thú quận Bắc Bình Đặng Hạo và tướng quân Đổng Hi vội vã chạy tới. Đặng Hạo là Thái Thú quận Bắc Bình, trước đây y không vừa lòng La Nghệ, bị La Nghệ bãi miễn chức tổng quản U Châu, vẫn nhàn cư ở Trác quận. Sau khi La Nghệ bại vong, Ôn Ngạn Bác đã đề cử gã làm Thái Thú quận Bắc Bình với Dương Nguyên Khánh.

Đây là một quan viên thanh liêm, có kinh nghiệm phong phú, ở quận Bắc Bình là một người có danh vọng. Chính nhờ sự nỗ lực của gã, khiến cho kinh tế ở quận Bắc Bình nhanh chóng khôi phục. Mà Lưu Tử Quý lúc đầu chuẩn bị điều nhiệm làm Thái Thú quận Bắc Bình thì sau này chuyển tới làm Thái Thú của quận Ngư Dương.

- Tham kiến Sở Vương điện hạ!

Đặng Hạo tiến vào trướng thi lễ. Lần này chiếc cuộc ở Liêu Đông, gã là Tổng đốc phụ trách hậu cần.

Lúc này, Đổng Hi cũng tiến vào. Y ở Lâm Du Quan phụ trách suất quân trấn thủ. Y tiến lên, quỳ một gối:

- Tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh khoát khoát tay nói:

- Không cần đa lễ. Ta tìm hai người các ngươi đến là có chuyện trọng yếu cần dặn dò.

Hai người đứng lên, nghiêm nghị chờ đợi Dương Nguyên Khánh phân phó. Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, nói:

- Ta vừa nhận được tình báo ở tiền phương, tể tướng Uyên Thái Tộ của Triều Tiên tự mình suất lĩnh năm vạn quân đội vượt qua Liêu Thủy, xuất phát hướng Liêu Tây. Tình thế lúc này có chút nghiêm trọng, ta không có khả năng không để ý, nên ta muốn lập tức tới tiền phương. Lâm Du Quan giao lại cho hai ngươi phụ trách. Đặng Thái Thú phụ trách quản lý, Đổng tướng quân phụ trách phòng vệ. Hai người các ngươi bắt đầu nhiệm vụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui