Thiên Hạ Kiêu Hùng

Năm mươi vạn quân Triều Tiên đã đóng doanh được vài ngày tại trấn Hoài Viễn, song vẫn chưa chịu xuất phát về hướng tây. Trong lều lớn, tể tướng Triều Tiên Uyên Thái Tộ chắp tay sau lưng đứng trước một tấm bản đồ trầm tư hồi lâu.

Uyên Thái Tộ và con trai Cái Tô Văn của lão rất giống nhau, từ khuôn mặt, sống mũi cao thẳng đến đôi mắt nhỏ thâm thúy đều hiển hiện vẻ anh tuấn của lão thời niên thiếu. Nhưng lão đã cao tuổi, vết hằn giữa hai bên cánh mũi cùng làn da chảy xệ khiến lão không còn tinh lực và nhiệt huyết như thời trẻ, song gừng càng già càng cay, nụ cười không chút hoang mang của lão lại ẩn giấu sát khí.

Uyên Thái Tộ cũng không vội đi tiếp viện Cao Khai Đạo, lão giống như một ngư ông già kiên nhẫn đợi thời cơ tốt nhất để hạ cần. Lão muốn đợi đến khi quân Yến của Cao Khai Đạo đánh quân Tùy tiêu hao không còn lại bao nhiêu, sau đó mới xuất binh tiêu diệt quân Tùy. Nhưng lão không thể để quân Tùy diệt tận quân đội của Cao Khai Đạo, như thế thì lão sẽ phải độc lập đối chọi với quân Tùy, mà lão thì không nắm chắc có thể độc lập chiến thắng.

Lão muốn nắm chắc lần này, chờ đợi cơ hội tốt nhất.

Uyên Thái Tộ là tướng quyền uy của Triều Tiên, một Liêu Đông cỏn con đương nhiên không thể thỏa mãn khẩu vị của tể tướng lão. Trong lần xuất binh này, lão không những muốn nhét hai quận Liêu Đông vào túi mà còn muốn tiến xuống phía nam, chiếm cả quận Bắc Bình và quận Trác, nếu có thể, lão muốn chiếm luôn hơn nửa quận Hà Bắc.

Uyên Thái Tộ cũng không si tâm vọng tưởng, Triều Tiên cung cấp rất nhiều tình báo giúp lão hiểu rõ tình hình Trung Nguyên. Lão biết kẻ địch thật sự của quân Tùy chính là quân Đường, chỉ cần lão có thể đánh bại quân Tùy ở Liêu Đông, tiến vào Hà Bắc, quân Tùy chưa hẳn có thể quyết chiến với lão, bọn chúng không thể mạo hiểm tác chiến ở cả hai tuyến.

Cao Khai Đạo đầu hàng xin giúp đỡ đã đem lại cho lão một cơ hội ngàn năm khó gặp.

Ngay khi Uyên Thái Tộ đang nhìn tấm bản đồ trầm tư thật lâu thì ngoài lều có tiếng sĩ binh bẩm báo:

- Báo cáo đại vương, Cao Khai Đạo phái người đưa thư đến, nói là có tình huống khẩn cấp.

- Cho y vào!

Một sĩ binh do Cao Khai Đạo phái tới được dẫn vào lều, y cúi người hành lễ rồi trình phong thư cho Uyên Thái Tộ:

- Đây là thư đích thân Yến Vương viết cho đại vương!

Hai đường bên khóe miệng của Uyên Thái Tộ hơi hằn sâu, lộ ý cười khinh thường, không biết xấu hổ lại xưng là Yến Vương trước mặt lão. Uyên Thái Tộ lão nắm trong tay đại quyền quân chính của Vương Quốc Triều Tiên, chẳng qua cũng chỉ là “Mạc Ly Chi” (chức quan đặc thù, có tính tạm thời, chỉ thần tử có đủ quyền để soán ngôi vua), ai dám xưng vương?

Nhưng vẻ khinh thường bên khóe miệng lão liền biến mất trong nháy mắt, trên mặt vẫn mang ý cười nhàn nhạt. Trong thư nói quân Tùy đã đoạt quận Liễu Thành, ba mươi ngàn quân Yến trong quận bị diệt sạch, phần còn lại của thư hầu như đều là giọng điệu cầu xin của Cao Khai Đạo, khẩn cầu quân Triều Tiên tiếp viện.

Trong trí nhớ của Uyên Thái Tộ, đây hẳn là lần thứ ba Cao Khai Đạo cầu xin lão, quả là cực kỳ khiếp nhược vô năng, có bảy mươi ngàn đại quân mà không địch lại ba mươi ngàn quân Tùy.

Đã vậy còn phân binh đóng giữ tại hai quận Liễu Thành và quận Yến, sao không tập trung lại một nơi, phải chăng muốn để quân Tùy đánh tan từng bộ phận hay sao? Uyên Thái Tộ cười lạnh một tiếng, chỉ có thể nói rõ là Cao Khai Đạo ngu xuẩn và vô dụng.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, một Cao Khai Đạo ngu xuẩn vô năng không phải là điều lão muốn hay sao? Nếu Cao Khai Đạo thật sự hùng mạnh thì có thể tự lực đánh tan quân Tùy, vậy lão còn cơ hội nào nữa? Hiện tại thời cơ đã chín muồi, Cao Khai Đạo có bốn mươi ngàn quân, cộng thêm năm mươi ngàn quân của lão, vừa hay có thể đối phó quân Tùy.

Nghĩ đến đây, Uyên Thái Tộ liền cười ôn hòa với sĩ binh báo tin:

- Hãy nói với Vương gia của ngươi, vì chờ đợi lương thảo nên mới chậm trễ không hành động, đúng lúc lương thảo đã đến, ta sẽ lập tức xuất binh, trợ giúp y tấn công quân Tùy.

Sau khi chiến dịch tại quận Liễu Thành kết thúc, La Sĩ Tín lệnh cho phó tướng Lý Hải Ngạn dẫn năm ngàn quân áp giải hơn hai mươi ngàn tù binh về đại doanh hậu cần của cung Lâm Du, còn La Sĩ Tín và Ngưu Tiến Đạt thì dẫn hai mươi lăm ngàn tinh binh tiếp tục thẳng tiến về quận Yến, hai ngày sau quân Tùy đã đến được huyện Yến Thành.

Huyện Yến Thành là quận trị của quận Yến, có hơn hai ngàn hộ nhân khẩu, chỉ có thể xem như là một huyện cỡ trung, huyện thành cũng không lớn, chu vi không quá mười dặm. Tường thành chỉ cao hơn hai trượng, thua xa so với thành trì kiên cố rộng lớn của huyện Liễu Thành.

Thành trì nhỏ hẹp, không thể chứa nổi bốn mươi ngàn đại quân của Cao Khai Đạo. Quân đội của y liền đóng ở ngoài thành, đóng trại bằng hình thức thành lũy, những mảng tường cao hai trượng dựng nên một tòa quân doanh to lớn. Ngoài bốn mươi ngàn đại quân ra, Cao Khai Đạo còn cất giữ quân giới cùng lương thực ở trong đại doanh.

Lúc này Cao Khai Đạo đã biết tin huyện Liễu Thành bị thất thủ, tộc đệ Cao Sùng Đạo bị giết, ba mươi ngàn quân đội bị diệt sạch. Điều này khiến Cao Khai Đạo nổi trận lôi đình song lại đành chịu, trong lòng y vừa hận Cao Sùng Đạo không thể thay y giữ huyện Liễu Thành, đồng thời cũng rất hận quân Triều Tiên chậm trễ tiếp cứu.

Hai ngày liên tiếp, Cao Khai Đạo luôn ở trong tình trạng sốt ruột bất an. Y đã nhận được tin quân Tùy rời quận Liễu Thành tiến đến huyện Yến Thành, mà vẫn chưa thấy tăm hơi của quân Triều Tiên, khiến lòng y nóng như lửa đốt.

Cao Khai Đạo chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lều, y đang nghĩ đến kết cục của mình. Lâm Du Quan kiên cố là thế lại bị quân Tùy công phá, ngay cả Liễu Thành vững chắc có ba mươi ngàn quân hộ vệ cũng bị chúng phá tan, vậy thì đại doanh này của mình có thể kiên trì được mấy ngày, nghe nói quân Tùy chỉ cần một canh giờ đã công phá được đại doanh của Đậu Kiến Đức.

Lúc này, Cao Khai Đạo không chỉ đơn giản là sốt ruột, lòng y nơm nớp lo sợ, thậm chí còn có phần tuyệt vọng.

Mưu chủ Tôn Gia Duyên ở bên cạnh khuyên y:

- Nếu Vương gia đã e ngại quân Tùy đến thế, chi bằng đầu hàng triều Tùy, tuy không được chức quan trọng dụng nhưng chí ít có thể bảo đảm phú quý nửa đời sau.

Cao Khai Đạo thở dài:

- Hai huynh đệ của ta đều bị hắn giết, oán thù sâu nặng như vậy, hắn có thể dung ta sao?

- Vương gia nói không đúng, Dương Nguyên Khánh là người hiểu lý lẽ, thường thì hắn sẽ không giết thủ lĩnh tướng địch đầu hàng, nếu không tương lai ai dám đầu hàng hắn nữa? Cho nên ty chức nói, hắn chẳng những không giết Vương gia mà còn phong cho ngài một hư chức cao to, cho Vương gia phú quí để những kẻ khác trong thiên hạ xem, kỳ thực đây là một cơ hội của ngài.

Cao Khai Đạo cúi đầu im lặng, y có chút động tâm. Quả thực là vậy, y từng nghe qua câu chuyện “ngàn vàng mua xương” (dùng số tiền lớn để mua ngựa tốt, ví dụ như khát cầu người tài), Cao Khai Đạo y chẳng phải là đống xương ngựa đó sao?

Tôn Gia Duyên thấy y động tâm, lại tiếp tục khuyên:

- Kỳ thực ty chức đã muốn nói sớm, Vương gia cầu viện Triều Tiên chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, nếu Triều Tiên chỉ định tiếp viện Vương gia thì có cần Uyên Thái Tộ đích thân xuất binh hay không? Uyên Thái Tộ ăn thịt người đến xương cũng không nhả đâu!

Cao Khai Đạo vẫn còn mâu thuẫn, y biết sau khi đầu hàng Dương Nguyên Khánh sẽ không dùng mình, nhiều nhất sẽ cho y phú quý, phong y một hư chức tướng quân nào đó, song nếu chỉ muốn phú quý, không cần tạo phản thì y cũng là một đại phú hào. Thứ y muốn chính là quyền lực cắt đất xưng vương, mà Dương Nguyên Khánh không thể cho y thứ này, trong khi đó Triều Tiên lại làm được, Triều Tiên cần một cắt cứ vương như y để hòa hoãn triều Tùy.

Quan trọng là Triều Tiên có năm mươi đại quân, y có bốn mươi ngàn quân đội, tổng cộng có chín mươi ngàn đại quân, lẽ nào không đánh lại ba mươi ngàn quân Tùy? Nếu có thể công kích quân Tùy, thuận thế xuống phía nam, vậy thì y có thể đoạt được quận Trác, trở thành U Châu Vương.

Suy nghĩ hồi lâu, y thở dài nói:

- Để ta suy nghĩ, tiên sinh đừng thúc ép nữa, lui xuống trước đi!

Tôn Gia Duyên theo Cao Khai Đạo đã nhiều năm, nắm rõ tâm tư của y như lòng bàn tay. Tôn Gia Duyên thấy y đã động tâm, ngay sau đó lại nói muốn suy nghĩ thêm, rõ ràng muốn lấy lệ cho qua. Nếu y thực sự động tâm, ít ra sẽ tiếp tục hỏi, nhưng y lại không làm thế.

Trong lòng Tôn Gia Duyên vô cùng thất vọng, đành khom lưng nói:

- Ty chức cáo lui!

Tôn Gia Duyên xoay người rời lều, nhanh chóng trở về lều của mình, ngồi ngây ra trên rương gỗ, y đang suy tính đường lui của mình.

Tôn Gia Duyên biết Cao Khai Đạo là người gian trá giảo hoạt, nói không chừng y còn định bụng ám toán Triều Tiên, song gian trá không phải là thông minh. Trong lòng Cao Khai Đạo không có trái phải rõ ràng, không có nguyên tắc, y đơn giản không ý thức được tính nghiêm trọng của việc dẫn người Triều Tiên nhập quan, dâng giang sơn của người Hán cho dị tộc, như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, lẽ nào Tôn Gia Duyên y cũng phải để lại tiếng xấu muôn đời theo Cao Khai Đạo hay sao?

- Không!

Một âm thanh mãnh liệt trong lòng nói với y, y không thể cùng Cao Khai Đạo trở thành tội nhân của dân tộc.

Tôn Gia Duyên đứng lên mở rương sách, lấy ra một nhánh lệnh tiễn. Đây chính là lệnh tiễn vẫn chưa hoàn trả khi y phụng mệnh đàm phán với La Nghệ mấy tháng trước, y nghĩ rồi sẽ có lúc dùng đến, chẳng ngờ lại dùng vào lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui