Thiên Hạ Kiêu Hùng

“Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu.”

(Sông rộng trôi vầng thỏ,

đồng bằng rợp ánh sao.)

Vào đêm, trên bầu trời treo một vầng trăng tròn trong sáng, ánh sáng bạc trải đầy dòng Hoàng Hà, trên mặt sông ánh sáng lung linh, quang cảnh vô cùng rộng lớn.

Tuy là tháng sáu oi bức nhưng gió êm sóng lặng, những bọt sóng sắc đen sáng chốc chốc vỗ vào con đê đá bên bờ sông phát ra tiếng ào ào nhỏ nhẹ. Trong màn đêm thanh tịnh, năm chiến thuyền chậm rãi từ bờ bắc tiến đến, từng chút một áp sát bến tàu Minh Tân ở bờ nam.

Bến Minh Tân hầu như đã bị bỏ phế, cuối năm ngoái, quân Tuỳ tấn công Hà Dương quan trên đảo Hà Tâm, một ngọn lửa lớn đã thiêu rụi mấy trăm chiến thuyền neo tại bờ nam, phá huỷ lực lượng thuỷ binh của Lý Mật tại Hoàng Hà.

Mà Vương Thế Sung vẫn chưa kịp kiến lập lại thuỷ quân, bến Minh Tân từ từ bị triều đình Lạc Dương phế bỏ, chỉ có mười mấy thuyền dân đỗ tại đây, đưa đón người đi đường và thương nhân qua lại.

Trên chiến thuyền lớn đầu tiên, Dương Nguyên Khánh chắp tay đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú vào bờ đối diện, hắn chỉ đến thị sát tình hình qua sông chứ không cập bờ, nhưng quân đội thủ hạ của hắn thì sắp lên bờ.

Quân Đường và quân Trịnh đã khai chiến gần Lạc Dương, quân Tuỳ là bên thứ ba, đứng ở bắc ngạn xem chiến không phải là sách lược hay nhất, sách lược hay nhất là hắn cũng tiến vào trong ván cờ tại Lạc Dương, khuấy cho nước đục lên, sau đó bắt cá từ chỗ nước đục đó.

Thuyền lớn gần cập bờ, đã có thể nhìn thấy rõ tình hình trên bờ, còn có thể nhìn thấy cây đại thụ bị thiêu rụi cuối năm ngoái, mười mấy chiếc thuyền dân yên ắng neo tại bến sông, bốn bề vắng tanh không chút tiếng động, không có một bóng người.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy hài lòng với lần qua sông này, vượt Hoàng Hà rất thuận lợi, tình hình thế nước lúc này vô cùng phù hợp cho việc dong thuyền thẳng tiến phía nam, lại không gặp phải dòng xoáy.

Lúc này La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim đi lên phía trước, khom người thi lễ:

- Tổng quản, chúng ta xuống thuyền.

La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim là người gây rối do Dương Nguyên Khánh an bài, nhiệm vụ của bọn họ là đoạt lấy Hổ Lao quan, nắm chắc quan ải quan trọng nhất Trung Nguyên trong tay, cắt đứt liên hệ giữa quân Đường và Trung Nguyên.

Bởi vì Dương Nguyên Khánh nhận được một tin tình báo khẩn cấp, Lý Uyên phái Vĩnh An vương – Lý Hiếu Cơ bí mật đi sứ đến Trung Nguyên, đã thuyết phục được Thái thú Bộc Dương - Đỗ Tài Cán và Thái thú Huỳnh Dương - Nguỵ Lục đầu hàng triều Đường, nghe nói Thái thú Huỳnh Dương - Nguỵ Lục còn tổ chức ba mươi ngàn dân phu chuẩn bị đến Lạc Dương hiệp trợ quân Đường công thành.

Dương Nguyên Khánh không biết có bao nhiêu Thái thú quận huyện ở Trung Nguyên đã đầu hàng triều Đường, cho nên đoạt lấy Hổ Lao quan là bước đầu tiên để hắn đặt chân đến Trung Nguyên, Dương Nguyên Khánh trầm giọng nói với hai người:

- Các ngươi đều là đại tướng của triều Tuỳ, theo lí đều là đại tướng thống lĩnh thiên binh vạn mã tác chiến….

Lời chưa nói xong. Trình Giảo Kim liền thấp giọng lầm bầm nói:

- Ta lúc nào thống lĩnh qua thiên binh vạn mã?

La Sĩ Tín liền vội kéo nhẹ Trình Giảo Kim, Trình Giảo Kim mới không lầm bầm, y cảm thấy mình là một miếng cao da chó, ở đâu có bệnh gấp thì ngay lúc đó dán lên để giảm đau, còn về việc chữa bệnh thật sự lại không đến phiên y, điển hình là hành động làm cao thuốc phái một ngàn người đoạt Hổ Lao quan này lại nghĩ đến y.

Dương Nguyên Khánh hung hăng trừng y một cái, mới tiếp tục nói:

- Dùng các ngươi để đoạt Hổ Lao quan, quả thật có chút dùng tài năng lớn để xử lí việc nhỏ, nhưng cũng cho thấy tính quan trọng của nhiệm vụ lần này. Sở dĩ ta để Trình Giảo Kim đi cùng, là bời vì y đã từng có kinh nghiệm tương tự, nhưng ta chỉ có thể cho các ngươi một ngàn người, ngoài ra ta cho phép các ngươi dùng mọi thủ đoạn, giết người phóng hoả cũng được, dùng người giả mạo cũng được, ta đều cho phép. Tóm lại, các ngươi cứ việc thẳng tay hành động!

La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim cùng nhau thi lễ:

- Mạt tướng tuân mệnh!

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai hai người, khích lệ vài câu, để lại bốn chiếc thuyền lớn, còn thuyền của hắn quay đầu về bờ bắc.

La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim lên một chiếc thuyền lớn khác, nhìn chiếc thuyền chính đi xa, La Sĩ Tín lúc này mới hỏi:

- Lão Trình, ngươi có kinh nghiệm đánh Hổ Lao quan, ngươi nói xem trận này nên đánh làm sao?

- Khụ!!

Trình Giảo Kim giả vờ ho một tiếng, lại nhịn không được, mặt mày hớn hở nói:

- Tổng quản không phải nói rồi sao? Để chúng ta ra tay hành động, đơn giản vẫn là dùng lại cách cũ, bắt mấy trăm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lột sạch quần áo….

La Sĩ Tín không để ý đến y, lập tức hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, thuyền tiến gần bờ, binh sĩ xuống thuyền!

Trình Giảo Kim thấy y không muốn nghe, không khỏi bĩu môi:

- Không nghe lời lão Trình thì chịu thiệt ngay trước mắt, xuống thuyền ở đây thì đợi người băm ra thành nhân thịt làm bánh bao đi!

La Sĩ Tín ngẩn ra, lại xoay đầu qua hỏi:

- Ngươi có ý gì?

Trình Giảo Kim lồng hai tay vào tay áo, mắt nhíu lại, hời hợt nói:

- Dù sao ta cũng thấp cổ bé họng, ngươi cứ xem như ta đang đánh rắm vậy.

La Sĩ Tín thấy y lại giở cái tính này, trong lòng thở dài, chỉ có thể giải thích:

- Không phải ta không dùng kế của ngươi, thật ra đã dùng qua một lần, có lẽ người khắp thiên hạ đều biết, nếu dùng lần thứ hai người khác sẽ không mắc lừa đâu.

Trình Giảo Kim “xì” một tiếng cười lạnh:

- Cái kế mĩ nhân khỏa thân này của ta chỉ cần thủ quân là đàn ông thì dùng một trăm lần cũng có tác dụng, thôi đi, không dùng cũng được! Loại kế sách này dùng nhiều sẽ tổn hại uy danh của lão Trình ta.

Trình Giảo Kim lười biếng lại nói:

- Hổ Lao quan tuy rằng phía tây dễ tiến công hơn, có thông đạo trên thành, nhưng nếu chúng ta đi phía tây thì rất dễ gặp phải quân đội của Vương Thế Sung, đến lúc đó bị bao vây, một ngàn người chúng ta không đủ nhét kẽ răng cho kẻ khác, ngươi là chủ tướng, ngươi quyết định đi!

La Sĩ Tín trầm tư chốc lát, Trình Giảo Kim nói quả thực có đạo lý, bọn họ binh lực quá ít, nếu đi vào từ phía tây, rất dễ gặp phải đại quân của Vương Thế Sung.

Có lẽ bọn họ có thể mở một đường máu, nhưng nhiệm vụ của bọn họ sẽ không hoàn thành, nghĩ đến đây, La Sĩ Tín lập tức đổi quân lệnh:

- Lệnh đội thuyền tiếp tục tiến về phía đông!

Bốn chiếc thuyền lớn lại rời bến Minh Tân xuôi dòng xuống dưới, đi về phía ngoài quận Huỳnh Dương trăm dặm.

…..

Trong các huyện của quận Huỳnh Dương, huyện gần với Hổ Lao quan nhất là huyện Huỳnh Dương, huyện thành cách Hổ Lao quan chỉ hơn ba mươi dặm, nhưng huyện Huỳnh Dương lại không phải là quận trị, quận trị của quận Huỳnh Dương là huyện Quản Thành ở phía nam.

Huyện Quản Thành vốn là một huyện lớn, thành trì cao to, nhưng bởi vì chiến loạn mà nhân khẩu giảm mạnh, bây giờ chỉ còn hơn hai ngàn hộ, hơn mười ngàn người, dù vậy huyện Quản Thành bây giờ vẫn là toà thành lớn nhất của quận Huỳnh Dương.

Tối hôm nay, hơn một ngàn kị binh từ đường lớn phía bắc huyện Quản Thành không nhanh không chậm tiến đến, Trình Giảo Kim buồn chán vô vị, nói chuyện không đâu với La Sĩ Tín, La Sĩ Tín không để ý đến y.

Nói nửa ngày nhưng không được đáp lại, Trình Giảo Kim liếc mắt một cái, cười hì hì hỏi:

- Ta nói, lão La, ngươi còn đang nghĩ đến cô gái đó phải không?

La Sĩ Tín run lên một chút, lạnh lùng nói:

- Ta không biết ngươi đang nói gì?

Ánh mắt Trình Giảo Kim tinh vô cùng, nhìn thấy y run lên một cái thì trong lòng đã có tính toán rồi. Y bĩu môi, xem thường nói:

- Đừng giả vờ nữa, ta đang nói Đậu Tuyến Nương, ngươi thật không nhớ cô ấy?

- Ta nhớ cô ta làm cái gì? Đàn ông nên lấy đại nghiệp thiên hạ làm trọng, sao có thể vì đàn bà mà khom lưng, lại nói, đại trượng phu sợ gì không có vợ?

- Quá tốt rồi, ngươi đã nghĩ như vậy thì ông mai ta đây làm chắc rồi, làm mai cho Tổng quản, khặc khặc! Tiền đồ có hi vọng rồi!

Trình Giảo Kim cười híp mắt, ánh mắt len lén liếc qua La Sĩ Tín.

La Sĩ Tín sửng sốt một chút, không hé răng, quân đội lại đi thêm một dặm, y rốt cục nhịn không được hỏi:

- Ngươi vừa nói câu đó là ý gì? Có quan hệ gì với Tổng quản?

Trình Giảo Kim trong lòng đắc ý vô cùng, cười tủm tỉm chế nhạo y:

- Tiểu tử ngươi không phải không quân tâm cô ấy sao? Sao lại hỏi?

La Sĩ Tín nhịn không được, tức giận nói:

- Ngươi không nói thì thôi!

- Được rồi, nể tình tình huynh đệ, ta nói với ngươi. Nương tử của ta sau khi sinh con, Sở vương phi đến phủ thăm, bọn họ nói đến Đậu Tuyến Nương.

- Các nàng nói gì?

La Sĩ Tín thần sắc khẩn trương một chút.

- Nói cái gì ta? Có chút quên rồi, để ta nhớ đã!

Trình Giảo Kim làm cho La Sĩ Tín nôn nóng đủ rồi, mới thở dài nói:

- Vương phi nói người rất thích Tuyến Nương, nếu La tướng quân không chịu cưới Tuyến Nương, người chuẩn bị để Tổng quản nạp Tuyến Nương làm thiếp.

La Sĩ Tín sắc mặt đại biến, tức giận trừng mắt với Trình Giảo Kim:

- Ngươi nói bậy!

- Hừ! Ngươi không tin thì thôi, đây là nương tử ta tự nói với ta, ngươi không hiểu sao! Cái này gọi là hôn nhân lợi ích, Tổng quản cưới Tuyến Nương thì có thể lôi kéo Đậu Kiến Đức, không tốn một binh một tốt lấy được Thanh Châu, loại việc này còn ít thấy sao?

La Sĩ Tín có chút tin, bởi vì y cũng nghe nói Tuyến Nương đêm đó có qua đêm tại vương phủ, nhưng đêm đó xảy ra chuyện gì y lại không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui