Thiên Hạ Kiêu Hùng

La Sĩ Tín nghĩ tới nguyên nhân Tổng quản đặc biệt để Trình Giảo Kim làm phó tướng, chính là vì để y phát huy sở trường, bèn gật đầu:

- Được! Chúc ngươi một đường thuận lợi.

Trình Giảo Kim bĩu môi:

- Còn chúc ta một đường thuận lợi, xót đến rụng răng, một quyền hôm qua, lão tử ăn đòn cũng không để trong lòng nữa rồi, chẳng lẽ ngươi còn đau tay?

La Sĩ Tín cười ha ha:

- Mau cút! Tốt nhất ngươi bị Huyện lệnh bắt được, lột hết quần áo thị chúng.

Trình Giảo Kim cười khặc khặc:

- Lão tử đi lột sạch quần áo nương tử của Huyện lệnh, xem y có nghe lời hay không!

Y xoay người đắc ý rời đi, tâm tình La Sĩ Tín thoáng cái tốt lên, y sờ sờ bụng, xoay đầu hỏi thân binh:

- Còn cái gì ăn không? Cho ta một chút…

Huyện thành Huỳnh Dương là một huyện tầm trung, nhân khẩu không đến một ngàn hộ, thành trì cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục nên có vẻ tiêu điều, trên tường thành có thể thấy được nhiều chỗ khuyết cũ kỹ. Sáng sớm, cổng thành đã đầy nông dân bán rau vào thành, la hét ồn ào cả một vùng.

Tuy ngoài Lạc Dương hơn hai trăm dặm đang xảy ra đại chiến, nhưng huện Huỳnh Dương vẫn yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng, mười mấy binh sĩ giữ thành vì thời tiết nóng bức cũng trở nên lười biếng uể oải, hơn nữa nông dân vào thành cũng không có ý đồ gì đặc biệt, cho nên các binh sĩ cũng không quản, mặc bọn họ ra vào.

Lúc này, một đám ngựa từ xa đến, có mười mấy người buôn ngựa vội vào thành, tinh thần các binh sĩ lập tức trở nên tỉnh táo, dẫn đầu đoàn buôn ngựa là một người đàn ông khoẻ mạnh sắc mặt xanh đen, vừa nhìn đã biết là bọn cướp đường trong rừng, nhưng không tính là gì cả, đa số thanh niên trai tráng tại bảy thành ở Trung Nguyên đều từng là thảo khấu, bao gồm cả những binh sĩ thủ thành này.

- Mấy vị mã thương từ đâu đến?

Đội thủ thành rất khách khí, tại Trung Nguyên, những kẻ buôn ngựa đều là bọn hung hãn không dễ chọc đến, tất cả đều là cầu tiền tài, cần gì tự tìm phiền phức.

Trình Giảo Kim ra bắc vào nam, kinh nghiệm phong phú, y không giống La Sĩ Tín, trà trộn vào thành lại còn kinh động Thái thú, y biết tiếp xúc với bọn người dưới thấp phải dựa vào chút lệ thường, Trình Giảo Kim tiện tay ném một túi tiền đồng cho đội:

- Qui tắc cũ, tiền trà, tiền rượu, nhiều thêm một đồng tiền cũng không có.

Đội người đón lấy túi tiền nặng trịch, đủ mười xâu tiền, gã nhanh chóng tâm tình thoải mái, người biết điều như vậy, gã sao có thể làm khó, liền vội vung tay:

- Cho vào thành!

Trình Giảo Kim dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đường hoàng vào thành, các thủ hạ bội phần kính phục, đêm qua tốn bao nhiêu sức như thế mà không thể vào thành, hôm nay chỉ một động tác đơn giản đã vào được rồi, vẫn là Trình tướng quân lợi hại.

Trình Giảo Kim đắc ý nói với đám người:

- Muốn làm việc gì đó phải khéo léo để ý, những binh lính nhỏ này chẳng qua cũng là vì nuôi sống gia đình, họ chẳng để ý ngươi ai, chỉ cần cho tiền thì có chuyện gì mà làm không được? Sau này phải học hỏi điểm này, đừng nửa đêm vào thành ngốc nghếch như lão La, còn muốn giả mạo quân Đường, đó không phải là tự tìm phiền phức sao?

Các binh sĩ vô cùng bái phục, có người hỏi:

- Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?

Trình Giảo Kim hừ một tiếng:

- Đương nhiên đi tìm Huyện lệnh, chẳng lẽ mười mấy người chúng ta còn muốn giết người cướp thành?

- Nhưng Huyện lệnh ở đâu?

Trình Giảo Kim quả thực muốn một cước đá chết tên vừa hỏi, y đem mười mấy người trực tiếp đến huyện nha, cũng không đi nhà sau. Y bước lên bậc thềm cửa chính, giơ dùi trống đánh mạnh, tiếng thùng thùng kêu lên, Trình Giảo Kim kêu lên:

- Oan uổng quá!

Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương tên là Vương Hùng, ông ta đang ngồi trong quan phòng uống trà, đột nhiên nghe thấy có người đánh trống kêu oan, không để ý đến uống trà liền gấp gáp đến đại đường, ngồi chỉnh tề dưới tấm bảng “Minh kính cao huyền” (“Gương sáng treo cao”, ý chỉ sự sáng suốt của người bề trên), lạnh lùng nói:

- Người nào kêu oan, dẫn đến đây!

Hai tên nha dịch dẫn mười mấy người buôn ngựa vào:

- Bẩm báo Huyện lệnh, chính là những người này kêu oan.

Huyện lệnh Vương Hùng thấy người đến không quỳ, ông ta cầm lấy khối gỗ kinh đường gõ mạnh:

- Điêu dân to gan, thấy bổn quan lại dám không quỳ?

Trình Giảo Kim cười ha ha:

- Ta là tìm không thấy ngươi, mới đánh trống kêu ngươi ra!

Y bước lên vài bước, nắm lấy vạt áo Huyện lệnh, kéo ông ta xuống khỏi chỗ ngồi, thủ hạ của y cũng nhất tề động thủ, cùng lúc nắm lấy Huyện thừa và chủ bộ bên cạnh.

Biến cố đột ngột, mười mấy nha dịch xung quanh đều ngây người, bọn họ chưa từng gặp qua người cáo trạng như vậy, có người muốn bỏ chạy nhưng bị thủ hạ của Trình Giảo Kim một quyền đánh ngã, Huyện lệnh sợ đến trong lòng khiếp đảm, cố gắng hỏi:

- Các ngươi là người phương nào, lại dám sỉ nhục bổn quan, muốn tạo phản hả?

Huyện lệnh vừa dứt lời, một mũi chủy thủ sáng bóng kề vào cổ họng ông ta, Trình Giảo Kim lạnh lùng nói:

- Lão tử là Hỗn Thế Ma Vương của trại Ngõa Cương, đến quý huyện mượn chút lương thực….

Bên trong huyện Huỳnh Dương có ba trăm quân đóng giữ, đều là quân dân địa phương, con cháu của Huỳnh Dương, Giáo Úy đứng đầu là Vương Hiếu Đức, là cháu của Huyện lệnh Vương Hùng. Y nhận được bẩm báo của nha dịch, một đám loạn phỉ Ngõa Cương chiếm đoạt huyện nha, thúc phụ bị loạn phỉ uy hiếp, y nhất thời vừa kinh sợ vừa tức giận, lập tức dẫn ba trăm thủ hạ bao vây huyện nha.

- Hảo hán bên trong nghe đây, thả Huyện lệnh ra, muốn tiền hay muốn lương thực đều được, ta đưa các ngươi ra thành, mọi người cùng nhau thương lượng đàng hoàng, nếu không biết điều, ta đánh vào trong băm các ngươi thành thịt vụn!

Vương Hiếu Đức cưỡi ngựa giương thương ở bên ngoài huyện nha lớn tiếng quát.

Bên trong huyện nha lại mang cảnh tượng khác, trong quan phòng, hai tay và chân của Huyện lệnh Vương Hùng bị trói chặt nằm lăn ra đất, Trình Giảo Kim ngồi trên chỗ ngồi của ông ta, đập vỡ bộ dụng cụ trà tinh xảo mà ông ta yêu quý nhất.

Khoé mắt gian tà không ngừng lướt qua trên người nương tử và hai con gái của Huyện lệnh, nương tử của Huyện lệnh ôm lấy hai con gái nhỏ tiếng khóc, ở góc tường, phụ mẫu tuổi đã cao của Huyện lệnh thần sắc đờ đẫn ngồi trên mặt đất, bị một tên lính cầm đao giữ lấy.

Huyện lệnh Vương Hùng tuy không sợ chết, nhưng cha mẹ vợ con đều là yếu điểm trí mạng của ông ta, ánh mắt Trình Giảo Kim mỗi lần lướt qua vợ con, ông ta đều cảm thấy kinh hồn khiếp đảm, còn có phụ mẫu tuổi đã cao của ông ta, Vương Huyện lệnh đã hoàn toàn chịu thua, ông ta cầu xin:

- Đại vương, ngươi muốn tiền muốn lương thực, ta đều có thể cho ngươi, xin ngươi đừng bao giờ hại cha mẹ vợ con ta.

Một lát sau, Trình Giảo Kim mới híp mắt hỏi ông ta:

- Hổ Lao quan bây giờ đang trong tay ai?

Vương Huyện lệnh ngẩn ra, loạn phỉ Ngõa Cương lại hỏi câu này, Trình Giảo Kim có chút không kiên nhẫn đợi ông ta, hung bạo nói:

- Ngươi không nói, lão tử sẽ bắt các huynh đệ của ngươi lôi nương tử của ngươi ra phía sau!

Vương Huyện lệnh giật mình hoảng sợ, liền vội nói:

- Hổ Lao quan vốn có mười ngàn quân trấn thủ, do Trịnh Thái Tử Vương Huyền Ứng đích thân lĩnh binh trấn thủ, nhưng mười ngày trước quân chủ lực của quân Trịnh đều đã rút về Lạc Dương, bây giờ thủ quân chỉ có ngàn người, tướng trấn giữ là Trương Chí, vốn là thuộc tướng của Vương Huyền Ứng, bây giờ đã bị bọn ta dụ hàng.

Nói đến đây, trong lòng Huyện lệnh nổi lên chút hoài nghi, những người này không giống loạn phỉ Ngõa Cương. Theo lí, nếu chỉ muốn mình đồng ý cung cấp lương thực, bọn họ nhất định không kiên nhẫn mà lục soát, nhưng trên thực tế, bọn họ không để ý đến tiền và lương thực, bọn họ rốt cục là ai?

Bên ngoài huyện nha, Giáo Úy Vương Hiếu Đức lòng nóng như lửa đốt, y hận không thể lập tức xông vào trong, tổ phụ, tổ mẫu của y, còn có tính mạng cả nhà thúc phụ đều trong tay loạn phỉ, y chỉ có thể kiên nhẫn đếm thời gian, đợi đám loạn phỉ này tự mình rời đi.

Ngoài thành, La Sĩ Tín thống lĩnh một ngàn kị binh đã đánh đến. Cổng thành đóng, cầu treo móc lên trên, trên thành chỉ có mấy tên thủ quân, những binh sĩ còn lại đều bị điều đi bao vây huyện nha.

Lúc này, năm tên thủ hạ của Trình Giảo Kim xông lên đầu thành, rút đao chém đến, qua một trận chém giết dữ dội, mấy tên thủ quân đa số đều bị giết chết. Ngay lập tức bọn họ hạ cầu treo xuống, mở cổng thành, La Sĩ Tín vô cùng vui mừng hạ lệnh một tiếng, dẫn một ngàn kị binh đánh vào thành…. Vương Hiếu Đức còn đang ở trước cổng lớn huyện nha lớn tiếng chửi mắng, ba trăm dân binh tay cầm trường mâu, mặc giáp da, cũng cùng với Giáo Úy kêu la, bọn họ đã giằng co như thế gần một canh giờ, các binh sĩ đều đã có chút mệt mỏi.

Lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy ngoài xa truyền đến một âm thanh như sấm rền, mặt đất bắt đầu rung chuyển, các binh sĩ nhìn lẫn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc và kinh hoàng, không biết là xảy ra chuyện gì.

- Chạy mau!

Đầu đường có người phóng nhanh hét lớn:

- Có kị binh đánh đến!

Không đợi binh sĩ kịp phản ứng, hai bên đường huyện nha đột nhiên xông ra hai nhánh kị binh, chiến mã phóng đến như một cơn sóng to dâng trào mãnh liệt, vung chiến đao và trường mâu bổ mạnh về phía bọn họ, ba trăm binh sĩ nhất thời như đàn gián vỡ tổ, hoảng sợ la lớn, vứt binh khí, tứ tán bỏ chạy trối chết…. La Sĩ Tín không ngờ rằng Trình Giảo Kim làm hay như vậy, không đến một canh giờ, không bị thương một binh một tốt đã lấy được huyện Huỳnh Dương, làm cho y không thể không bội phục, Trình Giảo Kim quả thật có tài dùng mưu, trên phương diện trá thành gạt quan, y không bằng Trình Giảo Kim.

Chốc lát, Huyện lệnh Vương Hùng bị vài binh sĩ dẫn vào phòng, ông ta mới biết thì ra đám người này không phải là loạn phỉ Ngõa Cương mà là quân Tuỳ, chỉ cần là quan binh thì trong lòng ông ta có thể thả lỏng rồi, ít nhất quan binh không hung ác giống loạn phỉ, ít nhiều cũng có chút qui củ.

Vương Hùng đi vào phòng, hành lễ với La Sĩ Tín:

- Hạ quan Huyện lệnh Huỳnh Dương Vương Hùng, tham kiến La tướng quân!

La Sĩ Tín mỉm cười:

- Để Huyện lệnh kinh sợ rồi, mời ngồi!

Thái độ thân thiện của La Sĩ Tín cũng làm cho Vương Hùng cảm thấy trấn an, ông ta ngồi xuống thở dài nói:

- Ta thế nào cũng không ngờ đến là quân Tuỳ, nếu sớm nói, ta nhất định sẽ phối hợp, cũng sẽ không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy, Trình tướng quân đó của các người quả thật là… Ài! Thật không giống quan binh.

La Sĩ Tín tán thành cách thức của Trình Giảo Kim, nếu sớm nói là quân Tuỳ, chỉ sợ Vương Huyện lệnh này lập tức phái người đi Hổ Lao quan báo tin, Trình Giảo Kim tuy thủ đoạn không mới mẻ gì nhưng rất công hiệu, chỉ có đem cha mẹ vợ con của ông ta ra uy hiếp, ông ta mới thành thật làm việc cho quân Tuỳ.

- Trình tướng quân vốn xuất thân trong trại Ngõa Cương, nếu y có chỗ vô lễ, ta thay mặt tạ lỗi với Huyện lệnh, lần này bọn ta phụng mệnh đoạt Hổ Lao quan cho nên có chút việc muốn nhờ Vương Huyện lệnh hiệp trợ, chỉ cần Vương Huyện lệnh tận tâm làm việc cho bọn ta, bọn ta tuyệt sẽ không tổn thương đến cha mẹ vợ con của ngài.

La Sĩ Tín tuy lời lẽ khách sáo, nhưng y cũng như Trình Giảo Kim đem cha mẹ vợ con của Vương Hùng ra uy hiếp, một lát sau Vương Hùng mới thở dài, nói cả nửa ngày trời, La tướng quân này cũng y như vậy, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Được! Không biết quý quân muốn ta làm gì…Từ huyện Huỳnh Dương đến Hổ Lao quan chỉ hơn ba mươi dặm, địa hình đều là đồi núi rừng rậm, trong triền núi gập ghềnh có một con sông gọi là Tỷ Thuỷ, từ Huỳnh Dương thông đến Hổ Lao quan, quan đạo là men theo Tỷ Thuỷ mà đi, tuy trên đường núi gập ghềnh, nhưng tóm lại mà nói, địa thế vẫn tương đối bằng phẳng phù hợp cho xe cộ, đoàn ngựa đi qua.

Cách Hổ Lao quan vài dặm ở bên ngoài là trấn Tỷ Thuỷ, cho nên Hổ Lao quan còn gọi là Tỷ Thuỷ quan. Năm năm chiến tranh, Tỷ Thuỷ quan sớm đã trở thành một thị trấn trống, đổ nát tàn tạ, nhà cửa hoang vu, cảnh tượng trong trấn thê lương tan hoang, lúc chiều, lương đội do hơn ngàn chiếc xe ngựa, xe bò hợp thành từ trấn Tỷ Thuỷ đi qua.

Đây là đội quân vận chuyển lương thảo từ Huỳnh Dương đến, xe là mang từ huyện Huỳnh Dương đến, trên xe, trừ những bao lương thực còn cột theo vài con heo và dê, tổng cộng có hai trăm bốn mươi ngàn cân lương thực.

Xa phu đánh xe căn bản là nông dân ở Huỳnh Dương, quân đội hai bên cưỡi ngựa đi cùng với ba trăm dân binh, bọn họ đều do quân Tuỳ cải trang, phía trước đội quân là đại tướng La Sĩ Tín, y không yên tâm Trình Giảo Kim đoạt thành, nên để cho Trình Giảo Kim dẫn bảy trăm kị binh theo sau từ xa.

- Vương Huyện lệnh, trấn Tỷ Thuỷ sao trở nên hoang tàn như vậy?

La Sĩ Tín đánh giá ngôi thị trấn không có chút vết tích người ở này, chau mày lại, y nhớ hai năm trước trong trấn vẫn tràn đầy nhân khí, mua bán sầm uất, thương khách phồn thịnh, trên quan đạo của trấn tiếng rao bán liên tục không ngừng, bây giờ lại biến thành một thị trấn chết.

Vương Hùng thở dài:

- Lúc đầu năm trong trấn vẫn vô cùng náo nhiệt, Vương Thế Sung và Lý Mật vì tranh đoạt Hổ Lao quan, hai quân đánh nhau gần một tháng, trấn Tỷ Thuỷ gặp phải binh đao khói lửa, người thì chết, người thì bỏ đi, cuối cùng không còn ai có thể ở lại, trấn cũng bỏ phế, thật thảm!

Lúc này, La Sĩ Tín đột nhiên nhìn thấy phía trước hơn mười mấy bước, sau một ngôi nhà có một cái bóng màu đỏ thoáng qua, trong lòng y lo lắng, chẳng phải không có người sao? Sao còn có bóng người, ánh mắt y sắc bén khác hẳn người thường, trừ y ra, những người khác đều không nhìn thấy.

La Sĩ Tín thúc ngựa lên phía trước, đây là một toà nhà dân bị đốt cháy một nửa, chỉ còn lại bức tường cao khoảng một trượng đổ nát, vừa rồi, bóng dáng màu đỏ đó là thoáng qua sau bức tường đổ nát này. La Sĩ Tín đi vòng ra sau bức tường, sau tường mọc đầy cỏ hoang, không có một bóng người, phía sau nhà dân là rừng núi rậm rạp, trong rừng tối đen một mảng, ánh sáng không thể nào chiếu vào.

- La tướng quân, ngài thấy gì vậy?

Vương Hùng thúc ngựa tiến lên phía trước hỏi.

- Cảm thấy hình như vừa nãy có một bóng màu đỏ từ đây chạy qua!

Vương Hùng cười ha hả:

- Đó là hồ li trên núi, bộ lông có màu nâu đỏ, xuống núi kiếm ăn, bị chúng ta làm kinh động lại hoảng sợ chạy về, vùng này có rất nhiều loại hồ li này.

La Sĩ Tín cảm thấy không giống hồ li, thân ảnh y nhìn thấy rất cao, giống như là con người, nếu như là quỷ lại càng không thể, trong lòng y thầm nghĩ:

- Thật kì quái, là thứ gì vậy?

- La tướng quân, đi thôi!

Vương Hùng giục, La Sĩ Tín chỉ còn cách quay đầu ngựa tiếp tục tiến lên trước, nhưng tại một nơi sâu trong rừng, một đôi mắt sáng lạ thường nhìn chăm chú thân ảnh La Sĩ Tín, trong mắt ngập tràn dịu dàng…. Hổ Lao quan vẫn to lớn đồ sộ như cũ, đứng sừng sững giữa hai triền núi thẳng dốc, cắt đứt con đường đi về phía tây. Mấy tháng trước, quân của Lý Mật và quân của Vương Thế Sung đã phát sinh một cuộc chiến thảm khốc tại Hổ Lao quan, hai bên vong trận mấy chục ngàn người, xương trắng chất đống, oan hồn vô số.

Chiến tranh đã qua vài tháng, thi thể vốn đã chôn sâu, trừ cây cối bị chém gẫy và cỏ hoang xuất hiện từng khoảng loang lỗ do đao chém ra, không còn thấy dấu tích của trận đại chiến đó nữa.

Chủ tướng của Hổ Lao quan là Trương Chí, lúc này ông ta vẫn là thuộc tướng của Thái Tử nước Trịnh Vương Thế Ứng, một ngàn thủ quân dưới tay ông ta vẫn là quân Trịnh, nhưng trên thực tế, Trương Chí đã âm thầm đầu hàng triều Đường, ông ta là đang thay triều Đường giữ toà hùng quan tại Trung Nguyên này.

Trương Chí đã phái thủ hạ đi liên lạc với Tần vương Lý Thế Dân, ông ta hy vọng sớm xác nhận rõ thân phận, có thể sớm lập công được thưởng, đạt được tiền đồ sáng sủa.

Buổi chiều, Trương Chí đang tuần tra quan ải như thường lệ, trước quan ải là một gò đất rộng bao la khoảng vài trăm mẫu, tam anh (là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi) chiến Lã Bố năm đó xảy ra tại gò đất bao la này, xa hơn là các dãy núi chạy dài liên tục không dứt, quan đạo thẳng từ Huỳnh Dương đến là men theo triền núi mà ra.

Một nơi không xa phương bắc là Tỷ Thuỷ Hà cốc, nhưng khe núi thẳng đứng, dòng nước chảy xiết, người không thể qua sông, chỉ có thểđi qua bằng quan đạo.

Lúc này có binh sĩ đột nhiên chỉ về xa xa hô lớn:

- Tướng quân, trên quan đạo có một đội quân lương đến!

Trương Chí cũng trông thấy một đội quân vận chuyển lương thực từ quan đạo uốn khúc đi đến, kéo theo xe ngựa, xe bò chở đầy lương thực, có một đoàn dân binh cầm lá cờ lớn màu vàng, trên mặt cờ có in chữ gì đó.

Trương Chí có chút ngẩn ta, ông ta sao không có chút thông tin gỉ cả? Đoàn quân lương này đến từ đâu, chẳng lẽ từ huyện Quản Thành đến, Thái thú Nguỵ Lục có nói qua với ông ta, gần đây có một lượng lớn dân phu sẽ qua quan đến Lạc Dương.

- Tướng quân, là lương đội của huyện Huỳnh Dương!

Ba chữ trên lá cờ vàng, Trương Chí cũng nhìn rõ, chính là “Huỳnh Dương huyện…”

Trương Chí tuổi chừng ba mươi, vóc người khôi ngô, cầm một thanh đao nặng bảy mươi cân, võ nghệ cao cường. Y là tâm phúc ái tướng của Thái Tử Trịnh Quốc Vương Huyền Ứng. Y không những thiện chiến, mà còn có vài phần mưu lược. Vì vậy mới được Vương Huyền Ứng tín nhiệm cho y trấn thủ Hổ Lao quan.

Bất quá vì y thông minh, nên tâm tư cũng nhiều. Trương Chí ý thức được Vương Thế Sung đã thất thế. Y muốn suy nghĩ đến tiền đồ phía trước. Cho nên y lợi dụng mượn hơi của Lý Hiếu Cơ, âm thầm đầu hàng Đường triều.

Lúc này, trong lòng Trương Chí cảm thấy kỳ quái. Nếu như Ngụy Lục phái người đưa lương đến, trước đó phải viết thư mới đúng. Y lập tức ra lệnh nói:

- Bảo mọi người tăng cường cảnh giác!

Y liền ra lệnh cho một gã binh sĩ ra khỏi thành tra xét. Cửa thành mở hé ra, một gã binh sĩ cưỡi ngựa chạy như bay ra, hướng đội vận lương đi đến.

Chỉ chốc lát, Vương Hùng cùng binh sĩ đã đi tới dưới thành. Vương Hùng chắp tay cười nói:

- Trương tướng quân, là bản huyện đưa lương thực tới Lạc Dương.

Binh sĩ cũng cao giọng nói:

- Tướng quân, xác thực là lương thực, ước chừng hai nghìn thạch. Đều là nông phu ở huyện Huỳnh Dương đánh xe. Còn có hơn trăm con lợn dê.

- Lợn và dê là để khao thưởng các huynh đệ ở Hổ Lao quan. Trương tướng quân, có thể mở cửa thành không?

Trương Chí nhận ra Vương Hùng, lại nghe binh si bẩm báo. Y không còn hoài nghi, bất qua vẫn hỏi:

- Vì sao trước đó Vương huyện lệnh không đưa thư báo trước?

Vương Hùng ha hả cười:

- Hàng xóm đến nhà nhau, còn cần thư báo trước sao?

Lời này cũng đúng, Hổ Lao quan cùng huyện Huỳnh Dương cũng chỉ cách xa nhau ba mươi dặm, xác thực không cần phải đưa cái gì thư. Trương Chí liền gật đầu, quay đầu lại lệnh nói:

- Mở cửa thành!

Cửa thành chậm rãi mở ra, trong lòng La Sĩ Tín cực kỳ vui mừng. Tuy rằng ở huyện Quản Thành không thể thành công nhưng Hổ Lao quan lại thành công. Kế sách này hầu như kín mít không một kẽ hở. Lỗ thủng duy nhất là ở Thái Thú Ngụy Lục có thể gửi thư báo trước cho Hổ Lao quan hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui