Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tiêu Hậu lại tận tình khuyên bảo cậu ta:

- Hiện giờ Dương Nguyên Khánh vẫn lấy tên Tùy làm Quốc hiệu, ít nhất cụ cố cháu là Văn Đế, ông nội Vũ Đế của cháu vẫn là những người khai quốc của Đại Tùy. Xã tắc Đại Tùy vẫn còn, chỉ có điều khác là Hoàng đế đã thay đổi, cũng may là anh ta cũng họ Dương. Nếu mà chọc giận anh ta, đến lúc đó e là Quốc hiệu Đại Tùy cũng không giữ được, ông nội cháu ở dưới chín suối cũng sẽ không tha thứ cho cháu. Nếu cháu có thể thuận theo sự sắp đặt của anh ta, thì ít nhất là ba anh em cháu sẽ được sống bình yên, tuổi già của ta cũng có thể được sống trong vinh hoa phú quý, thế hệ mai sau của ông nội cháu cũng có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Dương Đàm thở dài nói:

- Bà nội yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ, cháu sẽ không làm những việc ngu xuẩn đâu ạ.

Đúng lúc này, bên ngoài khoang thuyền có tiếng người chèo thuyền hô lớn:

- Thuyền cập bến rồi.

Tiêu hậu và Dương Đàm cùng bước ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy chiếc thuyền lớn đang từ từ hướng sát bờ, khắp nơi trên mặt sông đều là thuyền lớn, cột buồm như rừng, chừng mấy ngàn chiếc thuyền lớn, đây chính là đã đến huyện Hà Dương rồi.

Hàng ngàn binh sĩ đứng đầy trên bờ sông canh phòng nghiêm ngặt. Ở kè đá bên cạnh, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười mấy quan văn đã đứng đợi cả nửa canh giờ, đứng bên cạnh là người ghi chép việc tòng quân mới từ Thái Nguyên về đến tên Trương Lương.

Trương Lương thấy đám quan văn đứng khá xa, liền nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:

- Điện hạ nên mượn tay Lý Mật diệt trừ Hoàng Trưởng Tôn, để lại cậu ta sẽ là hậu hoạ.

Dương Nguyên Khánh chắp tay, cuồi nhạt nói:

- Ta đã đồng ý với cha mẹ cậu ta, bảo đảm cho ba huynh đệ cậu ta một cuộc sống bình an, vậy thì cứ giữ đúng lời hứa, hà tất phải suy nghĩ nhiều?

Trương Lương vốn xuất thân bần hàn, lại đã từng nhập quân Ngõa Cương, tính cách khá là theo thiên hướng u tối, gã lại khuyên nói:

- Ấu tôn Dương Hựu bản tính không ham danh lợi, chỉ đắm chìm trong sách vở, văn học, tương lai có thể trở thành nhà thơ nho giáo. Thứ tôn Dương Đồng xuất gia làm tăng ni, nguyện thanh tĩnh tu tâm, không màng trần thế, có thể không cần lo lắng. Duy chỉ có Trưởng tôn Dương Đàm được lập làm Hoàng thái tôn, trong lòng mang ý chỉ tổ tông, chỉ e cậu ta không nhận thức được thời thế, một lòng muốn phục quốc, thì sẽ mang đến cho điện hạ những phiền phức không đáng có.

Dương Nguyên Khánh nhìn gã một cái, vẻ không hài lòng, cười nói:

- Phiền phức thì lúc nào không có? Nếu như Dương Đàm có bản lĩnh thay ta tập hợp một nhóm chí sĩ phục quốc, ta cầu còn không được.

Câu nói này của Dương Nguyên Khánh khiến Trương Lương lập tức tỉnh ngộ. Mưu tính sâu xa của điện hạ thì gã còn thua xa.

Lúc này, một binh sĩ hô lớn:

- Đội tàu Trần Lưu đến rồi.

Dương Nguyên Khánh nhìn về phía mặt sông, chỉ thấy xa xa một đội tàu đang từ từ kéo đến, ước chừng hơn trăm chiếc thuyền, chiếc thuyền lớn dẫn đầu đang chậm rãi cập bờ.

Khi chiếc thuyền lớn đã cập bờ, ván thuyền được bắc lên bờ sông, mười mấy cung nữ hộ tống Tiêu Hậu và Dương Đàm xuống thuyền. Dương Nguyên Khánh nhanh chân bước tới trước, quỳ xuống trước mặt Tiêu Hậu:

- Thần Dương Nguyên Khánh cứu giá chậm trễ khiến Thái hậu chịu nhiều ấm ức, thần tội đáng muôn chết.

Tiêu Hậu nhìn người chàng trai trẻ mà bà đã từng rất căm ghét và oán hận, vinh hoa phú quý của quãng đời còn lại của bà chính là nhờ vào hắn. Sự thay đổi của cuộc gặp gỡ lần này của hắn khiến trong lòng bà vô cùng xúc động, nhưng cũng có chút bất an. Dương Nguyên Khánh liệu có nhớ sự hận thù năm đó?

Tiêu Hậu vội vờ như thoái thác một chút, nói:

- Sở vương điện hạ, mời đứng dậy.

Sau đó lại trấn an hắn, nói:

- Sở Vương không cần áy náy. Ngươi có thể cứu Ai gia ra khỏi nơi loạn thần tặc tử, đã khiến Ai gia vô cùng cảm kích, ngươi chỉ có công cứu giá chứ tuyệt đối không có tội.

- Tạ ơn ân Thái hậu

Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lại chắp tay vái Dương Đàm, cười nói:

- Hoan nghênh Trưởng tôn trở về Đại Tùy.

Trong lòng Dương Đàm rất phức tạp, nhưng không thể thất lễ. Cậu ta là vãn bối, lẽ ra là cậu ta phải hành lễ trước, nên vội vàng cúi đầu hành lễ, nói:

- Điệt nhi Dương Đàm tham kiến Hoàng thúc.

Tiêu Hậu thấy Dương Đàm không nổi nóng, trong lòng rất đỗi thoải mái. Bà lại nháy mắt với con gái là Dương Thấm Phương, bảo nàng tiến lên trước hành lễ. Dương Thấm Phương hiểu ý, bước lên dịu dàng hành một lễ:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả, khom người đáp lễ:

- Thì ra trưởng công chúa cũng đến rồi, thất khiến người ta vui mừng, thế này ta về sau sẽ không còn buồn phiền nữa rồi.

Dương Thấm Phương nhớ lại một chuyện, lại mỉm cười hỏi:

- Ta nghe nói Đan Dương cũng ở Thái Nguyên, chuyện này có thật không?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Đan Dương công chúa trước kia ở trong phủ thần, do nương tử của thần chăm sóc.

Sắc mặt Dương Đàm hơi đổi. Công chúa Đan Dương làm sao có thể ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh, nghi lễ này dường như có chút không phù hợp. Tiêu Hậu rất sành sỏi, không đợi Dương Đàm chất vấn, liền cười tủm tỉm nói:

- Đan Dương tuổi nhỏ không có kinh nghiệm, có thể có được sự che chở của Sở Vương, đó là phúc của nó, ai gia vô cùng cảm kích.

Dương Nguyên Khánh cũng không giải thích thêm nhiều, lập tức lệnh cho mấy chiếc xe ngựa tiến lên trước, mời bọn họ lên xe ngựa, Chờ cho Tiêu hậu ngồi yên, hắn mới từ từ tiến lên trước, đứng ở cửa sổ xe, chắp tay nói với Tiêu hậu:

- Mời Thái hậu nghỉ ngơi ở trong thành Hà Dương mấy ngày trước, sau đó lại lên thuyền đi Thái Nguyên. Hành cung Thái hậu thần đã sắp xếp xong xuôi, mong Thái hậu yên tâm. Có thần ở đây, sẽ không có bất kỳ ai có thể làm hại Thái Hậu được nữa.

Tiêu Hậu nhìn Dương Nguyên Khánh thật chăm chú, dịu dàng nói:

- Ai Gia trước kia đã từng có chỗ vô lễ với Sở Vương, mong Sở vương điện hạ khoan dung bỏ qua cho.

Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:

- Thái hậu quá lời, chuyện trước kia thần đã không còn nhớ tới rồi, Chỉ mong tương lai Thái hậu có thể đối xứ tử tế với thần để an hưởng tuổi già.

Ý của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng, chuyện trước kia mọi người không cần nhắc tới, chỉ mong sau này hai bên hợp tác vui vẻ. Nếu Tiêu hậu phối hợp tốt, thì đảm bảo bà có thể an hưởng tuổi già, bằng không..

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ. Hai người đều nở nụ cười, Tiêu Hậu gật đầu nói:

- Ân điển của Sở vương, Ai gia ghi khắc trong lòng.

Bà buông màn xe, xe ngựa khởi giá đi về hướng thị trấn Hà Dương. Dương Nguyên Khánh vẫn nhìn theo xe ngựa đi xa, lúc này mới bước tới trước mặt người mà hắn đã chờ đợi rất lâu là Ngụy sử Phòng Huyền Tảo, hắn chắp tay mỉm cười nói:

- Phòng tiên sinh đi đường vất vả, Dương mỗ đã chờ mong lâu ngày.

Trong chiếc lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang nghe bẩm báo của Trường sử quận Hà Nội là Dương Ý. Dương Ý cũng là tôn thất của Triều Tùy, tự mình biết rõ nên tận lực vì ai, y khom người nói:

- Thái hậu rất thỏa mãn với các điều kiện trong hành cung, nên đã ở lại trong đó, không có thêm ý kiến gì nữa cả, rất cảm tạ sự sắp xếp của điện hạ.

Dương Nguyên Khánh gật gật, trong ấn tượng của hắn, Tiêu Hậu là người đối nhân xử thế không tốt, lòng dạ hẹp hòi, nhưng từ sau khi gặp đại nạn, tính tình bắt đầu thay đổi, ngay cả một huyện lệnh cũng rất khách khí đủ thấy sự thay đổi của bà ta. Đây quả là một người đàn bà thông minh, kiểu đàn bà như thế sau này rất dễ tiếp xúc.

- Trưởng tôn thế nào?

Dương Nguyên Khánh lại hỏi.

- Trưởng tôn rất lặng lẽ, có vẻ như tâm trạng không tốt, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, hạ quan nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không để ý, thái hậu còn trách cậu ta vô lễ.

Sự việc tâm trạng của Dương Đàm không tốt đã nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh. Cũng có thể lý giải được. Cậu ta là Trưởng tôn, trên vai gánh trách nhiệm lớn hơn những người khác, nhưng mong sao cậu ta nhận thức rõ được tình thế, không làm những chuyện ngu xuẩn.

Lúc này Dương Ý lại nói tiếp:

- Thái hậu bảo thần chuyển lời tới Điện hạ, bà muốn nói chuyện với Điện hạ.

Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

- Mấy ngày qua lo sắp xếp Hành cung, ngươi đã vất vả rồi. Nếu ngươi còn gặp lại Thái hậu thì nói là mấy ngày này quân Tùy chuẩn bị phát động chiến dịch Lạc Dương, ta rất rất bận. Khi có thời gian ta sẽ thu xếp yết kiến Thái Hậu, thỉnh an người.

- Hạ quan hiểu rồi. Hạ quan xin cáo từ.

- Đi đi.

Dương Ý cáo từ bước đi. Dương Nguyên Khánh lại trầm ngâm một hồi. Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, tiện tay cầm thỏa thuận liên minh của Lý Mật lên. Hắn đã bàn bạc qua với Phòng Huyền Tảo, về cơ bản hai bên đã đạt được những nhân thức chung.

Nhưng mà cái gọi là đồng minh này cũng không có ý nghĩ thực tế gì. Lý Mật đã từ chối yêu cầu cùng với quân Tùy công kích quân Đường, hắn cũng từ chối yêu cầu quân Tùy tiến công vào Thái Nguyên, hai bên đều né tránh vấn đề mang tính thực chất, phải nói đây chỉ là một thỏa thuận đồng minh mang tính lễ tiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui