Thiên Hạ Kiêu Hùng

Sự thành khẩn nhận lỗi của Bùi Tấn khiến Dương Nguyên Khánh thấy được thành ý của Bùi gia, cuối cùng khiến y quyết định gạch tên Bùi đảng trên thỉnh nguyện thư, lần này buông tha cho Bùi đảng.

Đêm đã dần khuya, Dương Nguyên Khánh sau một ngày bận rộn rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi, y trở về túc viện, đêm nay y sẽ ngủ lại trong viện của thê tử Bùi Mẫn Thu.

- Lão gia đến rồi!

Y vừa đi vào sân, từ cửa truyền đến tiếng bẩm báo của a hoàn. Viện của Bùi Mẫn Thu rất lớn, trồng đủ loại các loại cây quý, trước mặt là cái ao, trong ao nuôi một đàn cá vàng, phần giữa thông qua một hành lang uốn khúc tới trước lầu nhỏ.

Lầu nhỏ có tất cả hai tầng lầu. Tầng dưới là nơi ở của a hoàn, vú già và hơn chục nữ hộ vệ. Tầng trên là phòng của Bùi Mẫn Thu. Đứa con cả Dương Ninh cũng sống ở tầng hai, vài tên nữ hộ vệ cũng sống ngay cạnh mẹ con họ.

Dương Nguyên Khánh đi lên lầu hai, đi vào phòng của thê tử, thấy thê tử Bùi Mẫn Thu cúi đầu thật sâu thi lễ.

Dương Nguyên Khánh không khỏi sửng sốt, mỉm cười:

- Sao nàng lại trở nên khách khí như vậy?

Bùi Mẫn Thu cảm kích nói:

- Đa tạ phu quân khoan dung tha tội cho huynh trưởng Bùi Tấn.

- Làm sao nàng biết ta khoan dung tha tội cho hắn? Nàng nhìn thấy ư?

Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi.

Bùi Mẫn Thu khẽ mỉm cười:

- Suy đoán của thiếp rất đơn giản, bởi vì thiếp nghe nói Bùi Tấn ủ rũ tới rồi lại hăng hái rời đi, vậy nên thiếp suy đoán là huynh ấy phạm phải điều gì sai nhưng đến đây được phu quân lượng thứ nên thiếp vô cùng cảm kích.

- Đúng vậy, nương tử của ta rất thông minh, thông minh tuyệt đỉnh.

Dương Nguyên Khánh tán dương không ngớt thê tử thông minh, y liền kể lại một lượt chuyện Bùi Tấn mạo muội ký tên phản đối mình, cuối cùng nói:

- Hôm nay tổ phụ nàng biết được việc do y gây nên, đã chửi mắng y một trận, bắt y đến nói rõ sự tình. Chà, Bùi Tấn đã hơn ba mươi tuổi đầu mà đầu óc còn đơn giản như vậy, làm việc ngây thơ, hi vọng lần này y có thể sửa chữa.

Bùi Mẫn Thu cũng than nhẹ một tiếng:

- Huynh ấy từ nhỏ được nuông chiều, lớn lên chưa gặp phải trắc trở gì, nên tính cách kiêu ngạo. Thiếp hi vọng phu quân có thể đưa huynh ấy đến biên cương nhập ngũ, trải qua tôi luyện thì mới có lợi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Nàng xem đi! Nếu y vẫn không thay đổi được thật ngạo mạn thì ta sẽ thực sự đưa y đến Phong Châu nhập ngũ, rèn dũa y.

Bùi Mẫn Thu do dự một chút rồi hạ thấp giọng hỏi:

- Phu quân chuẩn bị trừng trị Vương gia sao?

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

- Chuyện này nàng đừng nên hỏi tới, nên làm thế nào ta tự biết được.

Bùi Mẫn Thu không dám hỏi han thêm. Hôm nay nàng nhận được một phong thư cầu cứu, là cậu của nàng Vương Tự gửi đến, khẩn cầu nàng cứu biểu huynh Vương Kỳ. Nhưng nàng từ giọng nói của phu quân phát hiện ra rằng, hình như Vương gia sẽ còn gặp phải phiền toái lớn hơn. Không chỉ đơn giản là một người như Vương Kỳ. Trong lòng nàng thực có một chút lo lắng.

Lại hai ngày trôi qua, vụ án cấm rượu của Vương gia giống như bị đông kết lại, bỗng nhiên lắng xuống, không có ai bị bắt thêm nữa, ba người bị bắt cũng không bị thẩm vấn.

Tuy nhiên, tửu quán Nhất Phẩm Cư và tửu quán Tiến Sĩ vẫn bị niêm phong như cũ. Mà ba điền trang và hơn mười cửa hàng của Vương gia cũng bị đóng cửa toàn bộ, do quân đội khống chế, không cho phép ai đến gần.

Quan trọng hơn là, chuyện này bị bàn tán xôn xao ở khắp những nơi công cộng. Sau ngày đầu tiên bị làm ồn ã, đến ngày thứ hai lại càng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Tất cả mọi người ở tửu quán, thanh lâu, nhà trọ đều bàn tán về chuyện này.

Toàn bộ sự việc giống như bị một sức mạnh vô hình kìm lại, khiến người ta cảm giác được sự yên lặng không bình thường, giống như một núi lửa trở nên lặng lẽ trước khi sắp bùng nổ.

Giữa trưa, Thái Thường Tự Thiếu Khanh Tiết Thu cưỡi ngựa đến trước cửa phủ Vương gia. Từ sau khi triều hội về tiết kiệm kiến quốc mở cuộc họp thì rất nhiều biện pháp bắt đầu từng bước đưa ra.

Bao gồm triều phục mới của các quan không dùng sợi tơ dệt nữa, mà dùng sợi đay nhỏ, bao gồm cả các quan từ sáu mươi tuổi trở xuống không được đi xe ngựa mà đổi thành cưỡi ngựa.

Tiết Thu bèn cưỡi một con ngựa đến trước cổng Vương phủ, trong lòng gã có chút lo lắng. Gã có nghe nói Vương gia xảy ra vụ án cấm rượu, chỉ có điều gã không rõ tại sao Vương gia lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy.

Nếu con cháu Vương gia tự tiện gây ra còn có thể lý giải, nhưng nếu là Vương Tự sắp đặt thì đó chính là sự ngu xuẩn về chính trị.

Tiết Thu là nhân vật quan trọng trong gia tộc Tiết Thị ở Hà Đông. Phần Âm Tiết thị cũng là một trong các danh môn ở Hà Đông, chỉ đứng sau Văn Hỉ Bùi thị và Thái Nguyên Vương thị.

Nhân vật nổi tiếng nhất của gia tộc Tiết thị trong triều Tùy gồm một quan võ một quan văn. Võ là Tiết Thế Hùng, văn thì là Tiết Đạo Hành, mà Tiết Thu lại là con của Tiết Đạo Hành.

Năm nay Tiết Thu khoảng ngoài ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy, nói năng ôn hòa nhã nhặn. Từ nhỏ gã đã đọc sách là nhớ, năm tuổi đã biết làm thơ phú, được vinh dự gọi là thần đồng, rất được phụ thân Tiết Đạo Hành yêu quý.

Khi mười sáu tuổi, Tiết Đạo Hành đưa gã đến Vương học. Đại nho Hà Đông là Vương Thông thu nạp gã làm đồ đệ, dốc lòng dạy bảo, khiến Tiết Thu dần dần trở thành một nhân tài ưu tú xuất chúng.

Sau khi Dương Nguyên Khánh dẫn quân chiếm lĩnh Hà Đông, thiết lập triều Tùy mới, Vương Tự đề cử gã với Dương Nguyên Khánh, phong làm Thái Thường Thiếu Khanh.

Tiết Thu không chỉ lo lắng về việc Vương gia vi phạm lệnh cấm ủ rượu, mà là sự đối kháng nguy hiểm giữa Vương gia và triều đình. Lần này Vương Tự huy động bè cánh phản đối quân Tùy tấn công Trung Nguyên, trên danh nghĩa là vì vấn đề các tá điền bỏ trốn nhưng Tiết Thu cảm thấy trong đó còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Bản thân là một thành phần của Vương đảng, đã dần dần bị cuốn vào lốc xoáy của cuộc đấu tranh này, điều này khiến Tiết Thu cảm thấy lo lắng thậm chí sợ hãi. Gã chưa chuẩn bị tốt, gã lo mình sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị.

Tiết Thu lại đến trước cửa hông trước của Vương phủ, xuống ngựa. Gã chưa bao giờ đi vào Vương phủ từ cổng chính, lần nào cũng đều đi cửa hông vào phủ. Khi vừa tới trước bậc thang thì cửa mở ra, từ trong đi ra một gã nam trẻ tuổi, khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, đó chính là Vương Lăng con trai của Vương Tự.

Tiết Thu ngẩn người ra, Vương Lăng không phải đang ở Trường An sao? Nghe nói còn phụ tá cung phụng thái tử Lý Kiến Thành. Đương nhiên đây chỉ là thủ đoạn lôi kéo Vương Tự của triều Đường.

Tiết Thu và gã từng học năm năm cùng trường, gã rất rõ về tài học của Vương Lăng, rất bình thường, không thể nói là xuất chúng được. Hơn nữa gã lại là người phóng đãng, thích chơi gái, thích rượu.

Vương Lăng liếc mắt nhìn thấy Tiết Thu, lập tức mừng rỡ:

- Bá Bao huynh, trùng hợp khéo léo quá!

Tiết Thu cũng không thích Vương Lăng, gã thản nhiên cười:

- Đúng vậy, chúng ta mấy năm rồi không gặp, hiền đệ vẫn khỏe chứ?

- Ta rất khỏe, nghe nói Bá Bao huynh đảm nhiệm chức vụ Thái Thường Thiếu Khanh, đệ thật ngưỡng mộ, nhưng đệ cũng không tệ, làm cung phụng ở Đông Cung quán, việc này huynh có biết không?

Vương Lăng từ hông rút ra một tấm kim bài, đắc ý giơ ra trước mặt Tiết Thu nói:

- Đông cung quán chỉ có mười hai cung phụng, được đãi ngộ như chính tứ phẩm.

Tiết Thu khẽ mỉm cười:

- Vậy chúc mừng hiền đệ được thăng chức, hôm khác chúng ta lại tán gẫu, lệnh tôn có nhà không vậy?

Vương Lăng thấy gã không có hứng thú với kim bài của mình nên đành ngượng ngùng thu kim bài lại rồi nói:

- Bá Bao huynh và gia phụ đã có hẹn chưa vậy?

- Lệnh tôn kêu mấy ngày nay ta có rảnh thì đến nói chuyện, vừa hay sáng nay ta rảnh rỗi.

Tiết Thu dường như cảm nhận được điều gì đó, chần chừ một chút rồi hỏi:

- Lệnh tôn…không có nhà sao?

Nét mặt Vương Lăng lộ ra vẻ khó dễ:

- Hay là đến chiều huynh quay lại nhé! Gia phụ vừa hay đang có khách, e rằng không tiện gặp.

Tiết Thu thấy ánh mắt Vương Lăng lóe lên, gã đột nhiên thấy rúng động “Lẽ nào là … người của triều Đường đến sao”

Tiết Thu cười nhạt:

- Lệnh tôn có chuyện quan trọng tìm ta, ta sao có thể không gặp, ta cứ đợi không sao.

Nói xong, gã bước nhanh về phía cửa hông, Vương Lăng vội vàng ngăn gã lại:

- Bá Bao huynh, gia phụ quả thực có khách rất quan trọng, thân phận của huynh không tiện gặp, buổi chiều hoặc tối huynh hãy quay lại.

- Ta hiểu rồi!

Tiết Thu cười chỉ chỉ vào Vương Lăng:

- Hóa ra đệ đến Thái Nguyên là vì việc công, sao không nói rõ.

Vương Lăng cười ngại ngùng:

- Cái này…mong Bá Bao huynh hiểu cho nỗi khổ của tiểu đệ, chớ để truyền tin ra bên ngoài.

Tiết Thu cười ha hả:

- Ta hiểu, được thôi! Hôm khác ta sẽ quay lại, vừa hay có chút việc, ta phải đi đây.

Tiết Thu chắp tay, lên ngựa bỏ đi.

Vương Lăng vốn định mời gã cùng đi uống rượu, những ngẫm nghĩ một chút rồi kiềm lại được. Phụ thân đang nói tới thời điểm mấu chốt, sự tình rất quan trọng, gã nên nhịn một chút.

Vương Lăng xoay người quay về phủ.

………..

Trong nội thư phòng Vương phủ, Vương Tự quả thực đang bí mật tiếp kiến một sứ giả quan trọng của triều đình, đó là Đường Triều Công bộ thị lang Ôn Đại Nhã.

Ôn Đại Nhã cũng là người Thái Nguyên. Hai họ Ôn và Vương là thế giao, thông gia. Thê tử của Vương Tự chính là con gái của Ôn gia, bởi vậy Lý Uyên phái Ôn Đại Nhã đến, cũng là có dụng tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui